Quan Lộ Trầm Luân
Chương 443 : Cảnh sát và nhân viên quản lý đô thị sống mái với nhau (phần 2)
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNửa giờ trước, ở gần Trạm vận chuyển hành khách nội thành, năm nhân viên của Cục quản lý đô thị đã thô lỗ túm hai người thanh niên vứt tàn thuốc bừa bãi cùng với một người đàn ông dáng vẻ quê mùa đến chỗ xe tải thi hành công vụ, rồi lần lượt phạt họ 100 tệ. Lúc đó hai người thanh niên chỉ còn hơn 100 tệ tiền lẻ, liền cầu xin nhân viên quản lý đô thị thương tình cho bớt lại chút tiền xe. Nhưng nhân viên quản lý đô thị không đồng ý còn quát lớn, khiến cho không ít người hiếu kỳ vây quanh xem. Hai viên cảnh sát nhân dân mặc thường phục ở Đồn công an trước trạm thấy hai người thanh niên đáng thương, vì thế nói đỡ cho họ một câu, không ngờ lại bị mấy nhân viên quản lý đô thị từ đám người lao ra đánh.
- Lúc ấy, tôi và vài đội viên vừa mới khám xét một băng nhóm trước trạm, trên đường về thì thấy một đám nhân viên quản lý đô thị đang vây đánh hai người đàn ông. Hai người đàn ông lấy ra thẻ cảnh sát, lớn tiếng hô: "Tôi là cảnh sát". Vậy mà trong đám nhân viên quản lý đô thị lại có người điên cuồng hét lớn: "Cảnh sát cũng đánh!"- Chúng tôi liền chạy qua định khuyên can thì không ngờ đám nhân viên quản lý đô thị giống như chó điên, vừa thấy chúng tôi cũng xông vào đánh. Có một người còn gọi điện thoại gọi người đến hỗ trợ.
Quách Khánh Phong mang vẻ mặt xấu hổi nói:
- Tôi lúc ấy tức quá, không kìm được liền gọi điện thoại về đại đội, kêu mười mấy đội viên đại đội hai đến. Sau đó thì…
Giọng nói của Quách Khánh Phong càng ngày càng thấp, đầu gần như cúi xuống sát ngực. Kết quả cuộc hỗn chiến là 6 người trong đại đội quản lý đô thị phải vào bệnh viện. Tuy nguyên nhân xuất phát từ bọn họ, nhưng hậu quả thì…
Cái chức Đại đội phó này của anh ta đừng nghĩ là còn làm được nữa. Nói không chừng còn có thể bị sa thải.
- Quách Khánh Phong, cậu xem cậu đấy. Bình thường khá là thông minh cẩn trọng, sao thời khắc mấu chốt lại hồ đồ như thế? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không báo cáo ngay cho Chi đội trưởng của các cậu?
Phó cục trưởng Bao mang vẻ mặt tiếc nuối, gần như chỉ thẳng vào mặt Quách Khánh Phong nói.
- Tôi đã…
Quách Khánh Phong há miệng định nói, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào. Trách nhiệm và hậu quả này một mình anh ta gánh chịu là được rồi, không cần phải liên lụy đến Chi đội trưởng Triệu. Thực ra là trước khi cầu viện binh, anh ta đã gọi điện cho Chi đội trưởng Triệu Dương, Chi đội trưởng Triệu liền nói một câu:
- Đánh xong nói sau.
- Phó cục trưởng Lương, Phó cục trưởng Triệu, đều là lỗi của tôi. Tôi tự ý hành động, không hỏi ý kiến lãnh đạo, tôi tự nguyện chịu phạt.
Quách Khánh Phong ngẩng đầu, hiên ngang nói:
- Đại đội hai đều là nghe theo lệnh của tôi, hi vọng Phó cục trưởng Lương và Phó cục trưởng Bao…"Cốc cốc" mấy tiếng gõ cửa truyền đến tai Lương Thần. hắn ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc tranh phục cảnh sát đang đứng ở cửa.
- Triệu Dương, tôi cũng đang muốn tìm anh đây. Anh vào đây cho tôi.
Vừa thấy người đàn ông, Phó cục trưởng Bao không khách khí nói. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà sau khi Triệu Dương được Quách Khánh Phong báo cáo tình hình, chính mình cũng biến mất tăm, gọi điện thoại cũng không nhận.
- Phó cục trưởng Lương, Phó cục trưởng Bao.
Người đàn ông mệt mỏi tiến vào, không đợi Phó cục trưởng Bao vấn tội, liền mở miệng nói trước:
- Tôi mới từ bệnh viện trở về. Sáu nhân viên của cục quản lý đô thị gọi là bị trọng thương, căn bản đều là giả bộ. Nghiêm trọng nhất cũng chỉ là gãy hai cái xương sườn.
- Gãy hai cái xương sườn, lại còn nói "cũng chỉ là".
Phó cục trưởng Bao đứng lên, tức giận nói đến nỗi văng cả nước bọt vào mặt đối phương:
- Theo ý của anh thì đánh cho người ta tàn phế, cho người ta chết mới là nghiêm trọng phải không? Triệu Dương, tôi nói cho anh biết, đại đội trị an xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm chính là thuộc về anh.
- Phó cục trưởng Bao, ông cứ bình tĩnh đã.
Lương Thần cười cười, ấn Phó cục trưởng Bao đang giận dữ ngồi lại sofa, sau đó hướng về phía Chi đội trưởng Triệu vô tư hỏi:
- Chúng ta không phải có ba đồng chí bị thương sao? Tình hình thế nào?
- Cái này…
Các đội viên của chúng ta bị thương rất nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn còn có một đồng chí hôn mê bất tỉnh, hai đồng chí khác do bị nhân viên đội quản lý đô thị đánh vào đầu nên sợ là não bị thương tổn và để lại di chứng.
Chi đội trưởng Triệu rất nghiêm túc, không kém phần lo lắng trả lời.
- Phải không? Tuy nhiên tôi nhớ là vừa rồi Phó chi đội trưởng Quách nói vết thương cũng nhẹ thôi mà.
Lương Thần nhìn sang Quách Khánh Phong đang đỏ bừng mặt, cười cười hỏi.
- Lúc đầu thì không rõ lắm. Sau đó chuyển đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện chuyển biến xấu nghiêm trọng, quả thật rất nghiêm trọng.
Chi đội trưởng Triệu lén trừng mắt nhìn Quách Khánh Phong một cái.
- Ba đồng chí của Cục bị trọng thương, sáu nhân viên của Cục quản lý đô thị cũng bị thương. Chi đội trưởng Triệu, thân là người phụ trách chi đội trị an, chuyện này liệu có phải do ông chịu trách nhiệm toàn bộ không?
Lương Thần bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng hướng về phía Triệu Dương hỏi.
- Sếp Lương, thật oan uổng quá. Nhân viên cục quản lý đô thị đánh cảnh sát của chúng ta, tôi cố ý phái Đại đội phó Quách Khánh Phong chạy qua dàn xếp, không nghĩ rằng Cục quản lý đô thị bọn họ ỷ đông hiếp yếu, đánh trọng thương các cảnh sát của chúng ta. Trong tình hình bất đắc dĩ chúng ta mới tự vệ phản kích.
Chi đội trưởng Triệu lòng đầy căm phẫn giải thích.
- Nói dối!
Phó cục trưởng Bao không chút khách khí mắng:
- Cục trưởng cục quản lý đô thị của người ta đã gọi điện thoại đến rồi, nói các anh hơn hai mươi cảnh sát đã bao vây và đánh trọng thương các nhân viên của Cục quản lý đô thị.
- Ông ta đương nhiên là đứng về phía đám người của mình rồi.
Chi đội trưởng Triệu tỏ vẻ không phục đáp lời. Trộm nhìn hai vị Phó cục trưởng một cái, lòng thầm nghĩ: "Dù thế nào thì các ông cũng chẳng ra mặt giúp chúng tôi đâu".
- Nói xem, đại đội trị an tổng cộng xuất động bao nhiêu người?
Lương Thần nhìn về phía Chi đội trưởng Triệu Dương, lạnh lùng hỏi.
- Hai mươi mốt người.
Triệu Dương trầm xuống, cứng nhắc mở miệng đáp. Ánh mắt ông ta nhìn ra phía góc phòng, cảm giác mâu thuẫn trong giọng nói hết sức rõ ràng.
- Thế còn bên phía cục quản lý đô thị?
Lương Thần lại hỏi tiếp.
- Mười bốn người.
Triệu Dương tức giận trả lời. Trong lòng nghĩ thầm tên Phó cục trưởng Lương này đang định giúp người ngoài đây, chuẩn bị xử lý bọn họ để có thể dàn xếp ổn thỏa với Cục quản lý đô thị bên kia.
Lương Thần vẫn còn đang suy nghĩ thì chuông điện thoại lại vang lên. Nhìn dãy số, Lương Thần khẽ mỉm cười, ấn nút nhận cuộc gọi.
- Phó cục trưởng Lương, kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu anh không đưa ra được một câu trả lời rõ ràng thì chúng ta chỉ có thể đến chỗ Bí thư Khâu và Phó chủ tịch thành phố Trương nói chuyện.
Cục trưởng Trình giọng điệu vẫn rất hung hăng, ý tứ uy hiếp rõ ràng.
- Cục trưởng Trình, sự tình đã rất rõ ràng. Nhân viên cục quản lý đô thị của các ông đã hành xử một cách thô bạo ở trước trạm vận chuyển hành khách, khiến cho rất đông quần chúng hiếu kỳ vây xem. Để tránh ảnh hưởng, cảnh sát đồn công an trước trạm của chúng tôi đã nói mấy câu khuyên bảo, nhưng lại bị nhân viên quản lý đô thị hành hung. Trong quá trình xung đột, thậm chí có nhân viên quản lý đô thị còn kêu lên: "Cảnh sát cũng đánh". Cảnh sát nhân dân của Cục chúng tôi đã bị đánh rất nặng, số người bị thương cũng hơn mười người, hai người còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng. Đối với việc này, tôi cũng muốn yêu cầu Cục các ông tiến hành thẩm tra, xét xử các nhân viên có liên quan. Đồng thời, đối với các nhân viên đã tham gia quá trình ẩu đả này, Cục chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự về tội "Cố ý cản trở người thi hành công vụ".
Nghe giọng nói bình tĩnh, nghiêm trang của vị Phó cục trưởng trẻ tuổi, Chi đội trưởng Triệu Dương và Phó chi đội trưởng Quách Khánh Phong không khỏi nghẹn lời, một lúc lâu vẫn chưa khôi phục lại được tinh thần. Nói dối! Đem tất cả trách nhiệm đổ lên phía Cục quản lý đô thị, vị Phó cục trưởng Lương này trên tay không chỉ có gậy, mà còn là một cây gậy rất độc.
- Nói linh tinh!
Nghe đối phương trả đũa, Cục trưởng Trình tức giận run người, quát vào di động:
- Họ Lương kia, có dám cùng tôi đến Thành ủy không? Chúng ta nhờ Bí thư Khâu và Phó chủ tịch thành phố Trương phân xử.
- Cho dù ông không nói, tôi cũng đã định báo cáo việc này lên Bí thư Khâu và Phó chủ tịch thành phố Trương. Thân là cảnh sát nhân dân, lại bị người khác dùng chính côn trong tay mình đánh đến trọng thương, đây thật sự là nỗi đau xót trong hệ thống chính trị pháp luật của chúng ta. Về sau tôi đề nghị cấp cho nhân viên trong Cục quản lý đô thị mỗi người một cây. Mà Cục các ông có nên chẳng đổi tên thành Cục công an quản lý đô thị?
Lương Thần nói không chớp mắt, trong lời nói lộ rõ sự châm chọc. Bên mình không đuối lý, hắn tất không cần ra vẻ đáng thương. Hơn nữa vừa trải qua chuyện bị Cục quản lý đô thị vây hôm trước, hắn đã hết sức tức giận rồi, nên không hề kiêng nể gì mà đối đầu với đối phương.
Không để cho đối phương có cơ hội kêu gào, Lương Thần nhanh chóng ngắt điện thoại, ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt khâm phục của Chi đội trưởng Triệu Dương và Phó chi đội trưởng Quách Khánh Phong, sắc mặt trở nên lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi nói đến đâu?
- Nói đến chuyện Cục chúng ta có 21 người, Cục quản lý đô thị có 14 người.
Triệu Dương trên mặt lộ ra ý cười. Ông ta đã nhìn ra tính cách bao che khuyết điểm của vị Phó cục trưởng này. Làm việc dưới trướng lãnh đạo kiểu này, dù thế nào cũng không sợ bị ức hiếp.
- Hai mốt người đấu với mười bốn người, cuối cùng vẫn còn bị thế này, các anh xem…
Lương Thần lắc đầu, vẻ mặt rõ ràng là rất bất mãn.
- Mười một tên quản lý đô thị đều bị chúng ta đánh gục hết.
Quách Khánh Phong không kìm nổi nói xen vào. Lời vừa ra khỏi miệng thì đã bị Phó cục trưởng Bao trừng mắt nhìn làm cho không dám nói tiếp. Phó cục trưởng Bao cả giận mắng:
- Cậu còn cảm thấy chính mình rất có năng lực sao?
- Đánh ngã xong là xong à?
Lương Thần gõ gõ ngón tay lên bàn, nhìn Quách Khánh Phong và Triệu Dương một cái, mặt không chút thay đổi hỏi:
- Vì sao không túm dậy mang về Cục tra hỏi? Sử dụng vũ lực đánh nhân viên thi hành công vụ, gây trở ngại cho nhân viên chấp pháp, chẳng lẽ không phải là tội "Cản trở người thi hành công vụ?"- Cái này…
Phó cục trưởng Lương, ban đầu hình như là chính chúng ta mới gây trở ngại cho người thi hành công vụ?
Phó cục trưởng Bao lắp bắp nói.
- Là cảnh sát nhân dân của đại đội trị an, có trách nhiệm giữ gìn trật tự ổn định xã hội. Nhân viên quản lý đô thị chấp pháp thô bạo, tạo ảnh hưởng không tốt. Cảnh sát nhân dân đến khuyên giải lại dùng vũ lực đối đãi. Các ông nói xem, đây có đúng là gây trở ngại cho người thi hành công vụ không?
Lương Thần rất nghiêm túc mà hỏi ngược lại.
- Đúng, tuyệt đối đúngChi đội trưởng Triệu Dương và Chi đội phó Quách Khánh Phong gật đầu như gà con mổ thóc. Hia người quả thực khâm phục vị Phó cục trưởng trẻ tuổi này không để đâu cho hết. Chỉ cần là lời nói từ miệng đối phương thì khẳng định rất có đạo lý. Nếu không có đạo lý thì xin mời tham chiếu câu trước.
- Trưa rồi, cũng chưa ăn đúng không? Vậy chúng ta cùng ra nhà ăn thôi.
Lương Thần nhìn đồng hồ, đứng lên nhìn đám người Phó cục trưởng Bao Hoa nói.
Hồ Tịnh Tịnh lắc lắc đầu, ngồi dậy trên sofa. Ánh mắt nhìn quét qua một vòng, phát hiện ra đây chính là căn phòng mà tối hôm qua cô cùng với Vương Căng đã hoan lạc. Trong đầu lập tức hồi tưởng lại cảnh tượng bị làm cho hôn mê, không khỏi nắm chặt tay, nghiến răng ken két. Gã đàn ông kia dám làm cô bất tỉnh.
Tịnh Tịnh ảo não mà dùng chân đạp mạnh sofa, trong óc tràn ngập hình ảnh người đàn ông sáng rực dưới ánh mặt trời. Phàm cái gì không chiếm được thì càng thấy là quý nhất, điều này đối với đàn ông hay phụ nữ đều đúng. Trong lòng Hồ Tịnh Tịnh khao khát cực độ được chiếm hữu và chi phối người đàn ông kia. Đối phương càng biểu hiện ngạo mạn và khinh thường cô, cô lại càng nghĩ ra mọi thủ đoạn để chinh phục được hắn.
Những người đàn ông có tính cách hoang dã ngang tàn, đối với cô lại càng hấp dẫn. Mà trên thân hắn lại bao phủ một vầng hào quang sáng rỡ, điều này làm cho quyết tâm chinh phục trong lòng cô càng thêm sâu sắc.
Lạc Hàn đối với cô mà nói, chỉ là một công tử bột có vẻ ngoài đẹp đẽ. Cô nói đến là đến, nói đi là đi, không chút phản kháng. Nói không chừng ngày nào đó cô sẽ chơi cú chót rồi vứt bỏ y. Vương Căng xuất thân không tầm thường, kỹ thuật giường chiếu cũng không tồi, nhưng không phải là đối tượng lý tưởng có thể nương tựa.
Nếu so sánh ra thì cái người xuất thân bình thường, trong khoảng thời gian ngắn liên tục tạo ra những truyền kỳ, từ một cảnh sát nhân dân nhỏ nhoi tiến dần lên chức Phó cục trưởng thường trực Cục công an thành phố kia mới chính là đối tượng cô muốn chiếm hữu và chi phối.Ánh mắt của anh ta, cái tát của anh ta, đều khơi dậy sự kích động trong lòng cô. Cô không kìm được mà nghĩ đến cảnh người đàn ông đó nằm trên người mình, dùng vật tượng trưng cho giống đực đâm xuyên qua sơn động của cô, giây phút đó sẽ có dư vị như thế nào?
Hồ Tịnh Tịnh quay dầu, nhìn ra khung cửa sổ ngập nắng. Cô dường như thấy được bóng dáng cao ngất của người đàn ông đang lay động.
Lương Thần, đừng tưởng rằng như vậy là có thể trốn thoát được gái già này.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
836 chương
40 chương
14 chương
55 chương
15 chương