Quan Lộ Trầm Luân

Chương 417 : Anh Là Người Tốt

Cốc, cốc, cốc! Nghe tiếng gõ cửa, Lương Thần không ngẩng đầu mà nói một tiếng "Mời vào." Nhưng theo sau tiếng giày cao gót trong trẻo là mùi hương phụ nữ thoang thoảng khiến hắn không kìm nổi mà buông tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn. -Chào anh, cục trưởng Lương! Cô gái đứng trước mặt xinh đẹp mà tràn đầy sức sống, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, giống như biết nói chuyện. Lương Thần hiển nhiên nhận ra, đối phương là em họ của Tôn Tiểu Hồng, tên là Tôn Tiểu Lôi. -Xin chào, tiểu thư Tôn, mời ngồi! Trên mặt Lương thần hiện ra cái mỉm cười rất máy móc, giơ tay ra hiệu đối phương ngồi xuống. Ngoài dự đoán của Lương Thần, Tôn Tiểu Lôi không những không xoay người, ngược lại còn tiến lên hai bước, đôi tay ngọc tỳ lên bàn làm việc, khuôn mặt trái xoan trắng nõn hiện ra một tia cố ý mà cười quyến rũ, ngọt ngào nói: -Cục trưởng Lương, tối anh có rỗi không, em mời anh ăn cơm? -Ồ, mời tôi ăn cơm! Vậy tôi có thể hỏi lý do mà Tôn tiểu thư mời khách là gì không? Ánh mắt của Lương Thần lướt qua cổ áo của đối phương, cái mỉm cười trên mặt không chút thay đổi. So với ngày hôm qua, chiếc áo mà cô gái mặc có chút thay đổi, cổ áo thấp hơn, tương ứng, cảnh sắc mùa xuân bên trong cũng lộ ra nhiều hơn, cái rãnh ngực sâu thẳm đã rõ ràng có thể thấy được. Cái này được gọi là bước đầu của việc dùng sắc đẹp để mê hoặc sao? -Không có lý do, chỉ là muốn mời anh ăn cơm, không được sao? Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tiểu Lôi lộ ra sắc mặt giống như ngượng ngùng, đôi mắt to tròn long lanh cứ ngắm cứ liếc Lương Thần. -Vô công không thể nhận lộc! Lương Thần lắc đầu, sau đó giơ tay hướng về phía đối phương mà đuổi khách: -Tôi rất bận, Tôn tiểu thư, nếu như không có việc gì khác, thì xin mời về cho! -Cục trưởng Lương! Nhìn người đàn ông trẻ tỏ vẻ mập mờ với mình không có chút phản ứng, Tôn Tiểu Lôi vừa thất vọng vừa không phục, chiếc giày cao gót lại giẫm xuống và tiến lên trước hai bước. -Tôn tiểu thư, cơ hội cuối cùng. Nếu không nói, tôi có thể sẽ đuổi cô. Trong lòng Lương Thần có chút buồn cười, trên mặt lại nghiêm, lấy cái giọng lạnh lùng mà đe dọa. -Em, em chỉ muốn... ! Vốn là một Tôn Tiểu Lôi không có chút kinh nghiệm đã bị sắc mặt của người đàn ông hù dọa. Vừa lúng túng vừa xấu hổ mà đứng đó, không thể đối phó mà bện ngón tay, trong đôi mắt to tròn mờ mờ ảo ảo hiện lên những ngấn lệ. -Ngồi xuống rồi hãy nói! Lương thần đứng dậy, đi ra bên cạnh máy nước uống rót cho cô gái một cốc nước, rồi chỉ lên ghế sofa để cô gái ngồi xuống. Thong thả bước hai bước, quay đầu nhìn cô gái với sắc mặt sợ hãi, cầm chiếc cốc giấy từng ngụm nhỏ uống, Lương Thần hơi trầm ngâm, mở miệng nói: -Cô vì chuyện của chị gái cô? -Vâng! Tôn Tiểu Lôi gật đầu, trong đôi mắt đẹp lộ ra một sự cầu xin, thấp giọng nói: -Cục trưởng Lương, anh rể em đã bị bại liệt, tinh thần lại không tốt, nếu chị Hồng thực sự phải vào tù, anh ấy cũng không có cách nào để sống. Cho dù đứa trẻ sinh ra, lại không có cha mẹ, ra đời trên thế giới này sẽ đáng thương cỡ nào. Cục trưởng Lương, xin anh đấy, đừng bắt chị Hồng ngồi tù, em, em nguyện cùng anh... -Cô thế này có tính là không đánh đã khai? Nét mặt Lương Thần không chút thay đổi mà nói: -Vốn dĩ tôi chưa nghi ngờ chị họ của cô, nghe cô nói như vậy, vụ án có thể coi chân tướng đã rõ ràng rồi. -Chị Hồng nói với em rồi, chị ấy nói anh nhất định biết tất cả! Tôn Tiểu Lôi lắc đầu, tiếp đó thấp giọng nói: -Cho dù trong tay anh tạm thời chưa có chứng cứ, chỉ cần anh phát sinh hoài nghi, chị Hồng vẫn không thể chạy thoát. Tối hôm đó, em đang tụ họp cùng bạn học, căn bản không có cách gì vì chị Hồng mà cung cấp chứng cứ ngoại phạm. Mấy thứ này, chỉ cần anh muốn điều tra, căn bản là vừa xem là thấy ngay. Lương Thần ôm hai vai, thong thả bước qua lại vài bước, rồi mở miệng hỏi: -Tôn Chính Đỉnh là cha của cô? -Trước kia thì phải, từ khi ông ta là Cục trưởng Công an thì không phải nữa! Trong đôi mắt của Tôn Tiểu Lôi hiện lên sự bi thương khó miêu tả được bằng lời: - Ông ta đã sớm biến thành một loài cầm thú, ông ta không chỉ xuống tay với chị Hồng, thậm chi, đến cả em là đứa con gái ruột cũng muốn đánh. Lương Thần nghe vậy không khỏi nhíu mày. Như vậy xem ra ông già đó chết thật không oan, hắn thật muốn thay loài cầm thú này thụ lí vụ án, liệu có bị sét đánh? -Về đi! Trầm mặc một lát, Lương Thần nói với cô gái. -Vậy chuyện của chị em.... Tôn Tiểu Lôi đứng dậy, còn lo lắng mà mở miệng hỏi. Cô sở dĩ không ngại đem toàn bộ vụ bê bối của cha mình nói hết ra, chính là vì kích thích sự đồng cảm của người đàn ông. -Chị cô có chuyện gì? Trên mặt Lương Thần hiện ra vẻ mặt đầy mê hoặc, sau đó lấy cái giọng không kiên nhẫn mà nói: -Được rồi, được rồi, tôi còn có việc bận. Tôn Tiểu Lôi sững sờ một lúc, theo sau sắc mặt cảm kích lộ ra trên khuôn mặt xinh đẹp, bước nhanh tới trước mặt Lương Thần hai bước, giơ hai tay ôm lấy cổ đối phương, hôn chụt một cái trên khuôn mặt người đàn ông. -Cục trưởng Lương, anh là người tốt! Khuôn mặt xinh đẹp bừng đỏ và thấp giọng nói một câu, Tôn Tiểu Lôi xoay người hướng ra cửa mà chạy. Anh là người tốt! Lương Thần theo bản năng mà sờ lên má, được phát cái thẻ người tốt, hắn mơ hồ cảm thấy câu này rất quen thuộc. Hắn bỗng nhiên nhớ tới, người đàn ông thần bí gọi cho hắn lúc trưa, cũng từng nói câu như thế " Cục trưởng Lương, trực giác bảo tôi, anh là người tốt!"Có lẽ, thực sự là người tốt! Lương Thần đi tới cửa sổ, nhìn xuống cái sân rộng của cục Công an thành phố được bao phủ dưới ánh mặt trời, một cảm giác đắc ý thoả mãn rực lên trong lòng hắn. Với cái tuổi của hắn, làm tới cái vị trí bây giờ, đây là thời vận mà vô số người theo đuổi cả trong mơ nhưng lại khó thể cầu được. Hắn nắm trong tay một số tài sản lớn, có vợ và người tình xinh đẹp, có quyền lực ngày càng lớn mạnh, mà tất cả, đều không thể né tránh mà khiến tâm tính của hắn phát sinh sự bành trướng. Sự mạnh mẽ của hắn, không đơn giản mà bắt nguồn từ bản tính của hắn, càng quan trọng là bởi vì hắn của bây giờ, trong tay nắm giữ quá nhiều tài nguyên có thể ỷ vào và dựa dẫm. Năng lực đặc biệt của hắn là sự bảo đảm cái vũ khí lừa bịp cấp thần của hắn là công vô bất khắc[ anh dũng thiện chiến, trăm trận trăm thắng. Trước cái vũ khí lừa bịp này, tất cả mọi vấn đề khó đều được giải quyết dễ dàng. Buổi chiều hai giờ hơn, trong sân một hộ gia đình bình thường ở thôn Lâm Viên huyện Diên Đình. Dưới cây liễu cành lá xum xuê ở trong sân, ba nam một nữ đang ngồi đánh bài tú lơ khơ. Mà vào lúc này, một người đàn ông trung tuổi đầu đẫm mồ hôi chạy vào trong sân, hét lên với người phụ nữ đang ngồi đánh bài: -Tú Ngọc, tôi nghe Xuân Tử nói, đồn công an xã có mấy cảnh sát, nói là từ thành phố đến, đặc biệt hỏi tên cô, lúc này đang trên xe hướng về nhà cô đấy. Cơ thể người phụ nữ đánh bài run lên, bỗng dưng đứng dậy, bài còn đầy trên tay buông hết xuống đất. Người đàn ông ngồi đối diện cô kinh ngạc mà nhìn vợ, lại quay đầu sang người đàn ông trung tuổi đang lau mồ hôi, cuống cả lên mà hỏi: -Bảo Tài, anh nói là thật chứ hả? Cảnh sát thành phố đến tìm Tú Ngọc? Rốt cuộc là chuyện gì chứ? -Không biết! Người đàn ông được gọi là Bảo Tài lắc đầu, cháu trai gã là hiệp cảnh của đồn công an xã, gã cũng vừa mới biết tin này. -Tú Ngọc, có phải cô đã phạm tội gì rồi phải không? Một người hàng xóm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người phụ nữ. Trương gia này hai năm gần đây không biết tại sao bỗng nhiên có nhiều tiền, xây nhà hai tầng, hơn nữa còn mua một chiếc xe Jeep, nói là mua bán cổ phiếu mà kiếm được, nhưng sao vẫn thấy khả nghi. Khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt khác thường, răng cắn chặt môi dưới, sau khi ngây người ra một lát, cười lớn: -Tôi có thể có chuyện gì chứ, bình thường đều ở nhà trông con, cổng trước không ra cổng sau không tới. Lời nói vừa rơi xuống, liền nghe tiếng phanh xe rất rõ ràng ở ngoài cổng, tiếp đó, mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi vào trong sân. -Trương Tú Ngọc có nhà không? Trương... Giữa lúc một cảnh sát trung tuổi đang gọi, khi chú ý đến người mà y cần tìm đang ở trong sân, miệng liền ngừng hô, xoay người nói với ba người cùng đi ở bên cạnh: -Người này chính là Trương Tú Ngọc. Trong ba cảnh sát, thủ lĩnh chính là Phó chi đội trưởng Lô Dũng, gã lên trước hai bước, quan sát người phụ nữ trẻ với thân hình yếu ớt, tướng mạo cũng tạm coi là xinh xắn, trong lòng không kiềm được những nghi hoặc. Gã như thế nào cũng không nhìn ra, một người phụ nữ trẻ như vậy có thể có quan hệ gì với hung thủ trong thảm án diệt môn Cát gia. -Cô là Trương Tú Ngọc? Nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, việc cần làm thì vẫn phải làm, Lô Dũng mở miệng hỏi đối phương một câu, sau khi nhìn thấy đối phương gật đầu, thì giơ thẻ cảnh sát của mình ra: -Chúng tôi là chi đội hình sự của cục Công an thành phố. Có một vụ án, yêu cầu cô giúp đỡ chúng tôi điều tra. Mời cô cùng chúng tôi về cục Công an thành phố. -Đồng chí cảnh sát, các anh nhầm rồi, bà xã nhà tôi không có khả năng phạm tội đâu. Người đàn ông bên cạnh sốt ruột, tiến lên vội vàng biện giải. -Không ai nói Trương Tú Ngọc phạm tội, chúng tôi chỉ mời cô ấy về hợp tác điều tra! Lô Dũng giải thích một câu, sau đó giơ tay chỉ vào xe cảnh sát, hướng về phía Trương Tú Ngọc nói: -Mời lên xe! -Văn Bưu, không sao đâu. Em sẽ nhanh trở về thôi! Trương Tú Ngọc cười với chồng, sau đó cúi đầu, cùng với hai cảnh sát trẻ ngồi lên xe cảnh sát. -Cảm ơn anh, đồn trưởng Trương! Nhìn Trương Tú Ngọc lên xe, Lô Dũng đã hoàn thành nhiệm vụ hướng về phía cảnh sát trung tuổi mà giơ tay. -Nói gì thế, phối hợp với cấp trên là trách nhiệm của tôi mà! Đồn trưởng Trương cũng giơ tay và bắt tay với đối phương, liếc mắt nhìn Tả Văn Bưu đang ngây dại ra, lấy khẩu ngữ thăm dò thấp giọng hỏi: -Sếp Lô, có thể tiết lộ một chút, tình hình của Trương Tú Ngọc là sao vậy? Cùng sống trong một thôn, đôi vợ chồng son này bình thường đối nhân xử thế cũng không tồi đâu. -Tôi cũng không rõ, đây là mệnh lệnh của sếp Lương. Lô Dũng lắc đầu, gã thật sự cũng không rõ. Mệnh lệnh của sếp Lương giao cho chính là mang được Trương Tú Ngọc về cục Công an Thành phố. Chiếc xe từ từ rời khỏi, Tả Văn Bưu sau khi ngây ra lúc lâu mới tỉnh lại, mạnh chân mà dậm, chạy về hướng xe Jeep nhà mình. Y không tin vợ y đã phạm tội gì, y nhất định phải đi theo để xem thế nào thì quả tim này mới có thể bình thường mà đập. Xe cảnh sát đi khoảng hai dặm đường, khi đi qua một rừng cây nhỏ, Trương Tú Ngọc sợ hãi mở miệng: -Đồng chí cảnh sát, tôi, tôi có thể đi giải quyết vấn đề được không? -Đi đi! Lô Dũng lưỡng lự một lúc, rồi gật đầu nói. Đỗ Trọng Tiêu dừng xe, uể oải châm một điếu thuốc. Híp mắt nhìn người phụ nữ trẻ yếu đuối từng bước một đi vào trong rừng cây. Quay đầu nói với Mưu Dịch Sương: -Sư ca, chơi oẳn tù tì không? -Không hứng thú! Mí mắt của Mưu Dịch Sương lười biếng mà chớp vài cái, cầm chai nước khoáng lên uống, vung tay: - Anh đi làm việc chẳng chịu bàn bạc gì cả. Trương Tú Ngọc đi vào rừng cây nhỏ, thấy phía sau không có người theo, nhìn trái nhìn phải, bèn thật cẩn thận mà dò bước chân, từng bước từng bước nhỏ rẽ theo một mạn khác của khu rừng. Theo đó khoảng cách với đường quốc lộ càng lúc càng xa, bước chân của Trương Tú Ngọc càng lúc càng nhanh. Giáp với khu rừng này là Tiểu Thanh Sơn. Một khi đã vào trong núi, cơ hội thoát thân của cô không thể nghi ngờ là càng lớn hơn. Xoay người chạy được hơn mười mấy mét, cơ thể cô bỗng nhiên cứng đờ, không tự chủ được mà dừng bước chân. Mắt mở to, thật khó để tin mà nhìn người đàn ông trẻ dưới gốc cây dương liễu vẻ mặt đắc ý mà hút thuốc lá.