Quan Lộ Trầm Luân

Chương 407 : Cuộc chiến ác liệt giữa cảnh sát và quản lý đô thị

Quản lý đô thị mà dám chống lại cảnh sát sao? Lương Thần vuốt vuốt lon cảnh sát trên vai, rất căm tức thầm nghĩ. Kỳ thật Lương Thần không biết rằng hiểu biết của hắn rất nông cạn. Tin tức vừa đưa nói rằng bộ phận quản lý đô thị phía đông của thành phố trực thuộc trung ương đã được trang bị mũ giáp dắt, áo che ngực, găng tay cát và áo phản quang. Bốn vật này rất đắt tiền, để trang bị cho một đại đội cần gần năm trăm ngàn. Cảnh sát Cẩm Bình so với quản lý đô thị thì chỉ như kiến gặp voi. Nhớ lại việc vừa xảy ra, Lương Thần bụng như lửa đốt. Ngay cả cảnh sát nhân dân cục Công an thành phố cũng không được trang bị côn cảnh sát, không ngờ quản lý đô thị hằng ngày lại sử dụng công cụ chấp pháp đó. Cục Quản lý đô thị biến thành cục Công an khi nào vậy? Khoảng gần một tiếng trước đó, tại phía tây cầu Tiểu Kiều, Lương Thần ghé mấy quán hoa quả bên đường, định mua ít hoa quả. Ngày hôm qua mới đến chỗ ở mới, hắn để ý thấy ở gần chỗ đó không có những hàng quán bán rau xanh và hoa quả. Chợ thì xa nên mua đồ ăn ở đây thì tiện hơn. Tới bà cụ đang bán trước mặt, Lương Thần hỏi giá nho, rồi lấy ra một tờ tiền trị giá năm mươi tệ. Lúc này không biết ai đó nói một tiếng: -Quản lý đô thị đến kìa. Kết quả là hai bên cầu những người bán hàng chạy tán loạn thoát được. Chỉ có một số người bán hàng già yếu không chạy nổi thì bị một người chắc là đội viên chấp pháp quản lý đô thị không biết ở đâu lao tới bắt được tại chỗ. Xung quanh khung cảnh hỗn loạn, đồ đạc ngổn ngang, người chạy tứ phía. Một bàn tay to hung hăng nắm chặt người đang đẩy chiếc xe ba bánh, sau đó một giọng nói uy nghiêm như đang thi hành nhiệm vụ vang to khắp nơi: -Chiếm lòng lề đường để kinh doanh, phạt tiền năm trăm, tịch thu hết đồ đạc. Bà cụ giơ đôi tay gầy khô, đưa toàn bộ túi tiền, ánh mắt mờ đục khàn khàn cầu xin: -Tôi chỉ có ngần này tiền, xin được nộp phạt, xin để lại đồ đạc cho tôi, tôi chỉ sống được nhờ vào mấy thứ này thôi. -Bà đã bán đồ ăn trái phép mà còn cò kè mặc cả nữa à. Tiền phạt vẫn giữ nguyên, mọi đồ đạc tịch thu hết, không có thương lượng gì nữa cả. Người đàn ông mang chế phục màu trắng, trên cánh tay trái có ghi mấy chữ "Quản lý đô thị chấp pháp" nổi chói lọi dưới ánh mặt trời nói to. Gương mặt anh tuấn của y lộ vẻ lạnh lùng thơ ờ, thậm chí là chán ghét. -Tiền bạc bán được đều ở đây cả, cậu à, xin rủ lòng thương, trả lại đồ đạc cho tôi. Thấy một đội viên chấp pháp tới giành lấy chiếc xe đẩy tay, bà cụ vội vàng úp người lên xe với ý định bảo vệ đồ đạc duy trì cuộc sống duy nhất còn lại của mình. -Nhanh lên, đưa bà ta xuống xe, đẩy xe đi. Người đàn ông cầm đầu vẻ mặt không hề kiên nhẫn, nói với người đội viên bên cạnh. Hai người đội viên vọt lên, giống như con hổ vồ mồi, không nói năng phân trần gì nữa mà dùng đến bạo lực. Giằng co xảy ra, rốt cục bà cụ đang nằm trên chiếc xe đẩy bị một người quản lý đô thị đẩy văng xuống, những trái nho trên xe trong nháy mắt rơi xuống đất hết. Thấy mấy quả nhỏ bị rơi xuống nát bét, lại bị mấy bàn chân giẫm nát, bà cụ không biết làm gì nữa, trên khuôn mặt phong sương hiện ra vẻ đờ đẫn, sau đó bà bất lực ngồi xổm xuống đất ôm mặt khóc nấc lên. -Đừng quá mức như thế, ức hiếp một cụ già như vậy mà chịu được sao? Lương Thần chứng kiến mọi việc, bà cụ nếu không vội vàng tìm tiền lẻ trả lại hắn thì chắc cũng đã chạy thoát. Hơn nữa, chiếm lòng đường kinh doanh cũng không phải là một tội lớn, chỉ phạt tiền là được, sao lại còn thu giữ đồ đạc? Thật là đúng như câu nói lưu truyền trên mạng: "Thưởng tất ngoan, đánh tất mục nát, quầy hàng bán sẽ phạt tiền, dọa phá tiểu thương đến phát khiếp, uy danh vang dội lưu truyền khắp nơi". Đúng là quản lý đô thị còn hơn cả lưu manh. -Muốn gây sự hả? Một người đội viên nhìn từ đầu đến chân bộ cảnh phục của Lương Thần, ánh mắt gã dừng lại ở cái lon hai vạch trên vai Lương Thần. Đầu tiên gã có chút kinh ngạc, sau đó ra vẻ khinh thường nói: - Mặc trang phục cảnh sát thì thấy mình giống cảnh sát chắc? Tưởng mình là cảnh sát ư? Cậu tưởng là mua cái chức hàm đeo lên vai là oai rồi đấy hả? Nhanh tránh xa xa đi chỗ khác, đừng đứng đây mà chướng mắt. Mấy đội viên khác cũng xúm lại, thấy dường như người thanh niên này mang cảnh hàm ba sao của cảnh đốc. Trừ phi là cấp lãnh đạo Cục phó cục Công an, nếu không thì không thể mang cảnh hàm ba sao được. Nhưng nói đi nói lại, trẻ tuổi như vậy mà có thể là Cục phó ư? Vậy nên chắc chắn đây là kẻ giả danh mang trang phục cảnh sát để lừa đảo. -Anh em, bộ trang phục cảnh sát và cảnh hàm này mặc vào thì thật là oai đấy. Mua bao nhiêu tiền vậy nhỉ? Đội viên chấp pháp đầu tiên bước tới, trên mặt lộ ra vẻ châm biếm ác ý, lấy tay sờ vào cảnh hàm trên vai Lương Thần, miệng cười khẩy nói. Ba! Lương Thần hất tay đối phương trên vai mình ra, cau mày hỏi: -Các anh không nể tình người già yếu sao? Cho dù có là bọn lưu manh cũng không bỉ ổi đến mức ức hiếp một người già yếu. Hay đúng là các anh cũng như là bọn lưu manh? -Hừ? Mày cho mày là ai hả? Mày đúng là tự chuốc vạ vào thân rồi. Đội viên chấp pháp tay cầm côn cảnh sát bước tới, miệng hùng hùng hổ hổ nói. - Ai cho các anh quyền giữ côn cảnh sát? Các anh là cảnh sát sao? Sự tức giận trong mắt Lương Thần tăng lên ngùn ngụt, nhưng hắn vừa dứt lời thì đối phương liền vung cây côn lên, tai hắn nghe mấy câu: -Đồ chó, mày đáng bị đánh. Lương Thần không nghĩ đối phương nói đánh là đánh, nghiêng mình né một chút nhưng chậm mất một bước. Bị côn cảnh sát đánh mạnh vào người, cảm nhận cơ thể mình đau rát, lửa giận trong lòng Lương Thần bốc lên. Tay trái hắn cởi túi vải đang đeo ở vai ra, vứt mấy quả nho vừa mua lên mặt đối phương. Hắn nắm chắc tay đối phương lại, giáng mạnh một chưởng thẳng vào bụng gã. Mắt thấy đồng sự ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, co lại như con tôm, mấy đội viên chấp pháp quản lý đô thị vừa sợ vừa giận, không đợi mệnh lệnh mà như ong vỡ tổ xông lên phía trước. Bọn họ tự phân chia nhau người bên trái người bên phải, nhặt cục gạch trên mặt đất ném Lương Thần.Ở chỗ này rất đông người qua lại, nhất là vào giờ tan tầm, vì đây là tuyến đường giao thông trọng yếu của khu phố. Tại đây đang diễn ra cảnh một cảnh sát đánh lại mấy đội viên quản lý đô thị, khiến cho đám tiểu thương vừa mới chạy tán loạn hồi nãy đều bốn phương tám hướng xúm lại, chọn góc tốt nhất để xem cảnh náo nhiệt đó. Mấy người đi đường cũng phải đi chậm lại, có không ít chiếc xe dừng lại, trong thoáng chốc, đã có dấu hiệu tắc đường ở phía tây cầu Tiểu Kiều. Một bên là cảnh sát, một bên là quản lý đô thị, hai người đều để lại ấn tượng không tốt lắm cho nhóm tiểu thương lưu động và thậm chí mấy người đi đường đang xúm lại xem. Nhưng không thể nghi ngờ rằng người sau đáng ghét hơn người trước. Cảnh tượng khiến cho đại bộ phận người xem cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho cảnh sát và quản lý đô thị quyết chiến với nhau vậy? Cảnh sát thì chỉ có một, còn quản lý đô thị có tới năm người. Nhưng điều khiến cho người xem cảm thấy ngạc nhiên là người bị đánh lại là số đông bên phía quản lý đô thị. Họ tận mắt chứng kiến viên cảnh sát trẻ tuổi tung ra mấy quyền, chỉ trong chốc lát đã khiến cho năm đội viên quản lý đô thị mặt mũi đều bầm dập, ngã xuống đất không đứng lên nổi. Cảnh tượng đó khiến cho người xem đứng ngây người ra cả. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLViên cảnh sát lấy ra tấm thẻ cảnh sát giơ trước mặt đối phương. Nhìn thấy đơn vị công tác được ghi rõ trên thẻ, chỗ chức vụ ghi ba chữ Phó cục trưởng, mấy đội viên quản lý đô thị tái mặt. Sau đó viên cảnh sát nói với vẻ dữ tợn: -Đừng tưởng mình là giỏi nhất, bố mày nếu muốn giết chết các người thì cũng dễ dàng như giết chó vậy. Lương Thần cười cười, lấy từ trong túi đối phương ra một tập nhân dân tệ, miệng nói từ từ: -Căn cứ quy định hai mươi ba trong điều lệ của phòng quản lý trị an, làm hư hao tài sản vật chất của người khác, tạm giam mười lăm ngày, có thể thay thế bằng việc phạt tiền là hai trăm, đồng thời chịu trách nhiệm bồi thường toàn bộ tổn thất. Trả lại năm trăm mà các anh vừa mới thu. Hai trăm tiền phạt ngày mai nhớ đến cục Công an thành phố lấy biên lai và hóa đơn phạt. Hắn lấy tiền thừa ném lên ngực đối phương, còn cầm bảy trăm nhét vào tay bà cụ đang ngây như phỗng, sau đó vỗ bụi trên người rồi xoay người bước ra khỏi đám đông. Trong nhà Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Trương Thiếu Phong không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt ngang ngược nhìn bố mình. Về cuộc xung đột vừa rồi, gã kể hết không hề giấu giếm. Gã không cần quan tâm ai đúng ai sai mà chỉ muốn biết, trong tình huống mình bị ức hiếp như vậy thì thái độ của bố mình như thế nào, có giống như lần trước, để hắn chịu uất ức, phải miễn cưỡng nhân nhượng để sự việc trở nên êm thấm hay không. -Tiểu Phong, sao con có thể lỗ mãng như vậy chứ? Trương Bỉnh Lâm cau mày. Ông ta một mặt đau lòng trước tình cảnh của con trai, mặt khác cũng giận gã hành động nóng vội rồi làm to chuyện. -Ba, con chỉ hỏi một câu, ba có giúp con không? Trương Thiếu Phong lạnh lùng hỏi. -Tên Lương Thần kia là do Bộ trưởng Đổng bộ Công an đề bạt, được tỉnh điều đến để giải quyết những đại án phức tạp ở Cẩm Bình. Hắn nguyên là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Giang Vân tỉnh Liêu Đông kiêm Trưởng phòng Công an. Con thấy đó, mới hai mươi lăm tuổi mà leo lên đến chức Cục phó thì chắc chắn không hề đơn giản. Trương Bỉnh Lâm bình tĩnh nói, với ý định thuyết phục con trai. Căn cơ ông ta lúc này chưa ổn, còn Lương Thần thì đang được trọng dụng. Hơn nữa đối mặt với bối cảnh thâm hậu của Lương Thần, con đường quan lộ rộng mở của hắn, ông ta không thể làm việc lỗ mãng, hành động thiếu suy nghĩ được. -Ý ba là con lại phải tiếp tục nhân nhượng như lần trước ư? Trên trán Trương Thiếu Phong nổi lên mấy hằn gân xanh, hai tay nắm chặt, cắn răng hỏi. -Thiếu Phong, anh nghe ba nói, Lương Thần hắn… Lăng Tư Vũ bên cạnh kéo tay chồng, định trấn an sự phẫn nộ của gã. -Cô tránh ra một bên cho tôi. Trương Thiếu Phong vung mạnh tay, chút nữa đẩy Lăng Tư Vũ ngã xuống đất. Gã quay đầu, mắt ứa lệ, nói: -Ngay con trai mình bị đánh mà cũng không dám bảo vệ, vậy mà ba cũng làm Chủ tịch thành phố, con thấy uất ức thay cho ba. -Bốp! Trương Bỉnh Lâm giơ tay tát mạnh vào mặt con trai một cái như nảy lửa.