Quan Lộ Trầm Luân

Chương 397 : Mượn kiếm (P3)

Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://Là Bí thư Tỉnh ủy, Hồ Văn Nhạc tính tình nóng nảy, chẳng những toàn bộ tỉnh Giang Nam đều biết, mà mấy anh em ở tỉnh, thậm chí ở trung ương, đều là nghe thấy danh, đặt cho biệt hiệu. Người không hiểu Hồ Văn Nhạc, vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, cái tên này bên trong có chữ Văn, bề ngoài cũng là một người đàn ông nho nhã nhưng khi giận dữ cũng sẽ đập bàn quát mắng chửi thề. Sáu mươi tuổi, lớn hơn Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông Lý Thư Hãn mười tuổi. Ông ta thuộc loại người có thành tích học tập hai mươi năm, công tác hơn ba mươi năm, thành tích vững vàng, từng bước một lên tới vị trí quan lớn. Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, Giám đốc sở Công an tỉnh Vương Mân hiểu rất sâu về tính cách nóng nảy của Bí thư tỉnh. Bí thư nếu vẫn còn chửi anh, chứng minh anh vẫn hiện diện trong lòng của Bí thư. Suy ra, Bí thư mắng càng tàn nhẫn, thường thường đều là hậu duệ chính, còn những nhân vật râu ria bên ngoài, Bí thư bình thường dùng lỗ mũi hừ một tiếng, hoặc là rõ ràng hừ cũng không hừ. - Bí thư, xin ngài bớt giận. Giận dữ rất có hại cho cơ thể. Vương Mân thật cẩn thận mở miệng khuyên một câu, lấy ra hai trang tài liệu hai tay đưa tới trước mặt đối phương nói: - Đây là hai cán bộ Chính Pháp ưu tú mà Ủy ban Chính trị Pháp luật chúng ta chọn lựa ra, tố chất năng lực hoàn toàn không có vấn đề. Bí thư Hồ tiếp nhận hai trang tài liệu. Ông ta liền đọc lướt qua tài liệu ngay tại bàn. Sau đó nhẹ nhàng cầm cốc trà đưa lên miệng uống, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật nhỏ hơn ông bốn tuổi, chậm rãi hỏi: - Lão Vương a, cậu cũng xuất thân từ hệ thống chính trị pháp luật, là từ đồn công an cơ sở từng bước một lên tới đây. Từ năm trước đến hiện nay, Cục trưởng Công an thành phố Cẩm Bình đã thay đổi bốn người, lần này lại nhanh chóng xuất hiện người thứ năm. Cậu có phân tích qua chưa, vấn đề này rốt cuộc là xuất phát từ đâu? Nghe câu hỏi của Bí thư xong, Vương Mân sắc mặt nghiêm túc mà trầm ngâm một lúc, sau đó mở miệng đáp: - Chủ yếu là do cảnh lực của thành phố Cẩm Bình không đủ, lại còn lỗi thời. Chưa nói dứt lời đã bị Hồ Văn Nhạc quơ tay cắt ngang lời nói. Trên gương mặt của Bí Thư Hồ mang theo nét trào phúng tươi cười, thói quen giơ tay sờ vào trán hói của mình, trong miệng nói: - Chuyện trước kia không cần phải nói. Mười năm nay đặc biệt từ khi chuyên án đột nhập vào phòng cướp của giết người, và sự việc phóng hỏa phá hoại bắt đầu, khi cấp trên truy cứu trách nhiệm, Vương Phục Sinh và Lưu Kiệt thành phố Cẩm Bình đã từng nói qua với tôi, than thở cơ quan công an thiếu kinh phí, cuộc sống gặp phải khó khăn. Tôi nói thành phố Cẩm Bình của các ông chẳng phải có khó khăn về tài chính sao? Trong tỉnh sẽ phân bổ tiền cho các ông. Lúc ấy tôi đã ký bút phê duyệt, yêu cầu sở Tài chính phân bổ ba mươi triệu. Sau đó tại Ủy ban thường vụ cấp trên, thông qua mức độ hàng năm của Cẩm Bình mà đưa ra quyết định chi thêm mười hai triệu. Dừng một chút, Bí thu Hồ trên gương mặt tỏ ý châm chọc một cách sâu sắc: - Tiền đưa, mà người cũng đã thay một vài lần, nhưng mà tình hình an ninh trật tự tại Cẩm Bình ngược lại không có nửa điểm khởi sắc. Chẳng những không có khởi sắc, ngược lại thay đổi theo xu hướng ngày càng trầm trọng hơn. - Bí thư, là do công tác của chúng ta chưa được tốt. Vương Mân vẻ mặt xấu hổ. Lời nói của Bí thư Hồ rất bình dị, nhưng nghe trong tai, cũng giống như đang chửi khiến ông ta cảm thấy khó chịu. - Mấy năm gần đây, tại bộ Công an luôn luôn ghi tên mấy người dẫn đầu trong vụ án hình sự của thành thị. Thành phố Long Nguyên của tỉnh Liêu Đông và thành phố Cẩm Bình luôn xếp hạng trước nhất. Trước đây còn có Long Nguyên đệm cho chúng ta, nhưng hiện tại, Long Nguyên liên tục phá vài vụ án lớn, chiếm được sự khen ngợi của Bộ trưởng Đổng. Hãy nhìn lại tỉnh Cẩm Bình của chúng ta. Lão Vương, cậu không biết là một con sâu làm rầu nồi canh sao? Hồ Văn Nhạc nhẹ nhàng gõ tay lên bàn, tăng thêm giọng điệu hỏi. - Bí thư, theo ý của ngài, có cần phải thiết lập lại cơ cấu bộ máy của cơ quan công an tỉnh Cẩm Bình? Từ trong lời nói của Bí thư, Vương Mân suy ngẫm ra ý kiến, vì thế thử thăm dò mở miệng hỏi nói. - Đổi, đương nhiên phải đổi. Hồ Văn Nhạc hạ người cúi về phía trước, trong giọng nói có chút uy nghiêm nói với Vương Mân: - Ai có thể phá án, tôi sẽ dùng người ấy, đứng ngay hầm cầu mà không thải ra phân, đều mau cút qua một bên cho tôi. Vương Mân liên tục gật đầu, sau khi biểu đạt một chút thái độ kiên quyết chấp hành, ôm lấy túi văn kiện rời khỏi nhà Bí thư Tỉnh ủy. Vương Mân đi rồi, Hồ Văn Nhạc ngồi tựa vào ghế sofa, lấy tay đặt nhẹ vào trán. Hai cánh tay mềm mại từ phía sau ông ta vươn tới, dừng ngay ở huyệt thái dương của ông, cũng nhẹ nhàng xoa bóp vân vê. Hồ Văn Nhạc không cần quay đầu lại cũng biết chủ nhân của đôi tay này nhất định là con gái cưng của ông. - Ba, đừng phiền lòng. Vốn tóc ba không được nhiều, nếu tiếp tục sầu muộn nữa, không sớm thì muộn đầu sẽ không còn một sợi tóc. Hồ Tịnh vừa ấn xoa cái trán cho cha, vừa giở giọng trêu chọc ông. - Con không biết kẻ trên người dưới gì cả. Vợ của Bí thư từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn cô con gái nói. Chồng bà chọn địa điểm ở phòng khách để nói chuyện, bà và cô con gái tự giác mà ở phòng ngủ xem TV. Chờ khách đi rồi, hai người mới lần lượt đi ra. - Tịnh Tịnh à, con và Trương Hằng gần đây như thế nào? Hồ Văn Nhạc đang hưởng thụ động tác xoa bóp của con gái, khép hờ hai mắt hỏi. - Vẫn như vậy à, anh ta lo việc của anh, con lo việc của con, không can thiệp chuyện của nhau, con cảm thấy cũng rất tốt. Hồ Tịnh không có cái gọi là hồi đáp. Cô và chồng từ khi kết hôn đã xảy ra mâu thuẫn bằng mặt không bằng lòng. Chồng cô bao gái bên ngoài, cô thì quen với bạn trai khác. Mỗi người có những niềm vui riêng. - Ôi! Bí thư phu nhân chỉ biết lắc lắc đầu, chớp mắt. Con gái đã ba mươi sáu tuổi, kết hôn gần mười năm, đến hiện tại cũng không có con. Lúc trước hôn sự là do chồng và bà cùng quyết định, con gái bọn họ phục tùng một cách vô điều kiện. Hiện tại ngày lại qua ngày cứ sống như vậy, trong chuyện hôn sự này vợ chồng bà là người có trách nhiệm lớn nhất. Hồ Văn Nhạc ngầm thở dài, ông ta sở dĩ nuông chiều con gái, cũng là đền bù lại tâm lý cho sự sơ suất đưa ra quyết định không cẩn thận trước đây. Vỗ tay của con gái, ra hiệu cho con gái lại đây ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói: - Tịnh Tịnh, nếu con cảm thấy uất ức, ba ủng hộ con ly hôn. - Ly hôn làm gì, cũng chỉ là như vậy mà thôi. Hồ Tịnh vung cuộn tóc dài gợn sóng màu đỏ, cười khanh khách nói: - Ba yên tâm đi, cuộc sống của con không có tồi tệ như ba nghĩ đâu. Trương Hằng mỗi tháng đưa cho con ba trăm ngàn tệ, cổ phần của công ty trong nhà cũng chia cho con 10%. Chỉ cần có tiền, không cần nói chuyện tình cảm cũng không hề gì. Nghe câu nói của con gái, Hồ Văn Nhạc nhíu mày. Ông định mở miệng nói, lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Hồ Tịnh rất vồn vã cầm điện thoại di động từ trên bàn trà, đưa vào tay ba. Nhìn điện thoại gọi đến, Hồ Văn Nhạc hơi trầm ngâm, sau đó tiếp lên, đưa điện thoại di động đến bên tai. Sau vài giây, sắc mặt ông liền biến hóa rõ ràng. Phẫn nộ, khiếp sợ cùng lúc xuất hiện trên khuôn mặt của Bí thư Tỉnh ủy. Ông nắm chặt điện thoại, hết sức bình tĩnh: - Trong vòng 3 ngày, tra không ra kết quả, các anh toàn bộ cút đi cho khuất mắt tôi. Vào lúc mười giờ mười lăm tối của ngày 20 tháng 7, hai giờ hai mươi phút sau khi có vụ thảm sát bi thảm xảy ra, cảnh sát Cẩm Bình lại phát hiện Cục trưởng Công an trần truồng, chết một cách kỳ lạ trên giường tại phòng ngủ của một biệt thự nằm ở vùng ngoại ô. Mà lúc này Lương Thần đang từ trong nhà Tề Vũ Nhu đi ra, đối với đề xuất giao dịch của Tây Á, hắn cự tuyệt rõ ràng. Nhưng Tây Á cũng là mang theo sự tươi cười tự tin yêu cầu hắn trở về suy nghĩ lại trong hai ngày. Nếu trong vòng 3 ngày vẫn không có thể thay đổi chủ ý, như vậy cô sẽ đem Tề Vũ Nhu và Helen giao cho người có nguyện ý mua. Trở lại phòng Công an huyện, trong phòng làm việc của mình, Lương Thần cầm trong tay đĩa CD bỏ vào máy tính, cầm điều khiển, rất nhanh ở trên máy tính xuất hiện một cảnh tượng kinh khủng không chịu nổi. Một gã da trắng cường tráng như hắc tinh tinh lông đen rậm khắp thân thể, mạnh mẽ đầy sắc khí, điên cuồng tiến vào thân thể đang nằm phía dưới. Đối tượng là một cô gái Đông Phương thân hình nhỏ nhắn bị gã da trắng hãm hiếp, hai mắt vô thần mà nằm ở trên bàn, mắt cá chân bị bàn tay của gã da trắng nắm chặt, hai đùi bị bắt mở rộng ra, bi thương mà bất lực chịu đựng sự chà đạp làm nhục của tên dã thú, loáng thoáng ở bên ngoài chỗ hai người giao hợp lại có vết máu. Không bao lâu, hình ảnh vừa chuyển. Một cô gái da trắng xinh đẹp quỳ trên mặt đất, trên cổ có vòng cổ, đằng sau mang theo cái đuôi, giống con chó bị gã da trắng dắt vào phòng trong. - Anla thích nhất chính là thuần phục mấy cô gái xinh đẹp. Hãy về xem tiếp đĩa CD, nếu sau khi xem xong mà ngài vẫn thờ ơ, vẫn duy trì thái độ như ban đầu, tôi đây cũng không cần phí lời nữa. Đây là trước khi đi, Tây Á một phen nói với hắn. Không thể nghi ngờ, con tinh tinh lớn trong màn hình kia chính là con heo Anla. Tuy rằng Lương Thần biết rõ, đây là một cách thức Tây Á đạt tới mục đích. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đến Tề Vũ Nhu và Helen hai mỹ nữ xinh đẹp cũng bị tên đầu heo chà đạp tàn phá, trong lòng hắn cảm thấy không dễ chịu. Ngày hôm sau, trên đường tới Huyện ủy, Lương Thần đem chuyện tối hôm qua ra nói một lần. Lan Kiếm trầm ngâm một lúc lâu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: - Tiểu Thần, tôi biết đây là âm mưu của cô gái kia, nhưng với năng lực hiện tại của tôi, tôi không có biện pháp xử lý tốt sự việc của cô bé Tề Vũ Như. Tôi tính nhờ cậu hỗ trợ bởi vì tôi biết cậu có tiền, nhưng tôi thật sự không có quyền yêu cầu cậu đưa ra ba trăm triệu. - Cháu đã biết, Lan thúc. Lương Thần chậm rãi gật gật đầu, sau đó xuống xe đi vào tòa nhà huyện ủy. Cùng một buổi tối, hai vụ án hình sự quan trọng cùng lúc phát sinh, khiến Thành ủy và bộ máy lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thành phố Cẩm Bình lâm vào cảnh sứt đầu mẻ trán bên trong. Thời hạn ba ngày mà Bí thư tỉnh ủy Hồ hạn định sẽ trôi qua trong nháy mắt, nhưng điều khiến mọi người xấu hổ là thảm án diệt môn hay là vụ án cục trưởng bị giết đều không có đầu mối. Cục trưởng Công an thành phố Từ Thường Thuận cùng với vài vị phó cục trưởng đều bị xóa bỏ hết thảy chức vụ. Chủ quản công - kiểm – pháp, Phó Chủ tịch thành phố Hà Kiến Vĩ trong hội nghị thường vụ đã đưa ra ý kiến tự phê bình mình. Vào ngày 24 tháng bảy, Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Hồ Văn Nhạc nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ. Cuộc điện thoại này do Bộ trưởng Bộ công an Đổng Học Tiến gọi tới. Ở trong điện thoại, Bộ trưởng Đổng sang sảng mà cười nói: - Lão Hồ, còn đau đầu không? Thế nào, có muốn mượn một hảo kiếm để sử dụng không? Hảo kiếm? Hồ Văn Nhạc nao nao, sau liền hiểu rỏ chủ ý của đối phương, không nhịn được cười nói: - Lão Đổng a, ông thật sự là đóng cửa trông trộm người, xem thường người khác. Ông thực sự nghĩ rằng Giang Nam chúng tôi không chọn ra được nhân vật tài giỏi giải quyết công việc sao? - Được rồi, không cần kiếm chống đỡ. Nhưng cứu trận như cứu hỏa, chờ ông cho người đến, tất cả thức ắt đều nguội lạnh rồi. Bộ trưởng Đổng cười nói: - Tôi cho ông mượn thanh kiếm này, tuyệt đối sắc bén dùng tốt, có thể cứu được những tình huống khẩn cấp. - Ồ, nghe lão Đổng nói như vậy, tôi cũng muốn thử qua một chút. Nghe đối phương khẩu khí bình tĩnh, Hồ Văn Nhạc hơi trầm ngâm, theo sau cười đáp ứng. Một là tạm thời không có ai để sử dụng, hai là trong lòng không kìm nổi tò mò.