Quan Lộ Trầm Luân

Chương 395 : Mượn kiếm (P1)

Liên Thiên Thiên xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mở cửa phòng ngủ đi vào phòng khách. Ngửi được hương thơm mùi đồ ăn, lập tức tinh thần sảng khoái lên rất nhiều, ba bước rồi hai bước chạy nhanh đến nhà ăn, chuẩn bị chọn ghế ngồi xuống, không ngờ lại bị Liên Tuyết Phi giơ tay ngăn cản. - Đi rửa mặt trước đi! Nghe lời giáo huấn của chị họ, Liên Thiên Thiên thè lưỡi, vội vàng nhanh như chớp đi vào toilet. Húp nước cháo, ăn miếng dưa chuột giòn mát, ánh mắt Liên Thiên Thiên vụng trộm nhìn tới nhìn lui trên mặt hai chị gái. Anh ta không ở đây, ừ, phỏng chừng là anh ta ngượng ngùng khi đối mặt với chị Tuyết Phi hơn nữa giờ còn có chị Tịch Nhược ở bên cạnh. Sắc mặt Tịch Nhược đã đỡ hơn nhiều, có lẽ tối hôm qua chị Tuyết Phi đã tổn hao khí lực khuyên giải an ủi. Ách, nghe nói, con gái luôn có một tình cảm rất đặc biệt với người con trai đầu tiên, chị Tịch Nhược có thể vì chuyện tối hôm qua, mà đã sinh ra tình cảm với hắn! Chị Tuyết Phi sẽ nghĩ như thế nào đây? Việc này nếu như bị bác cả, thím cả, chú ba, thím ba biết được, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn...! Trong lòng của Liên Tuyết Phi từ trước đến giờ chưa bao giờ thể hiện sự bình tĩnh trên gương mặt như vậy. Trên thực tế cô và và Liên Thiên Thiên có cách nghĩ giống nhau. Quan hệ giữa cô và Lương Thần cha mẹ đã sớm biết. Tuy rằng lần này quay về thủ đô cha mẹ đều không nói cái gì, cũng không đề cập đến chuyện tình cảm của cô, cho nên cô mới thấy kỳ lạ. Bởi vì tình huống của cô đặc biệt hơn người khác, cho nên cha mẹ hoặc những người trong gia tộc có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt giả bộ làm ngơ, nhưng nếu là chuyện tình cảm của Tịch Nhược mà u ám như vậy, vậy... ! Chú ba tính tình nóng nảy, sợ là sẽ lấy súng bắn Lương Thần thành tổ ong vò vẽ mất!. Nhai cơm mà lại cảm thấy vô vị nhạt nhẽo, chợt nghe tiếng điện thoại di động trên bàn vang lên. Nhìn mấy con số, sắc mặt cô lộ vẻ kinh ngạc tiếp điện thoại. Vừa mới đặt điện thoại bên tai, chợt nghe giọng của em họ trai đáng thương nói: - Chị Tuyết Phi, chị có thể giúp em một phen... được không! - Văn Chương, em nói đi, chuyện là làm sao? Có chuyện gì khó xử, em nói, chị nhất định giúp! Mặc dù là rất kinh ngạc, nhưng là chị lớn nhất trong nhà, nếu Liên Văn Chương thực sự có chuyện gì khó xử, cô làm chị cũng không thể ngồi yên mà nhìn. - Việc ấy, việc ấy, em thiếu nợ ba mươi triệu, chị Tuyết Phi chị có cách nào giúp đỡ em hay không…! Liên Văn Chương ấp a ấp úng nói. - Ba mươi triệu? Liên Tuyết Phi giận run người, sau nổi giận đùng đùng nói: - Chị hỏi Văn Chương nè, em ở đâu thiếu nhiều tiền như vậy? Ba mươi triệu!? Em cho rằng chị có nhiều tiền cho em mượn sao? Chị cũng không phải là tỉ phú...! Thấy chị họ tức giận, Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên đều cảm thấy hoảng hốt, hơn nữa nghe ý tứ dường như là em họ Liên Văn Chương muốn mượn ba mươi triệu, hai cô liền càng thêm kinh ngạc. - Không phải, chị Tuyết Phi, em biết chị không phải là tỉ phú, không có nhiều tiền như vậy, em chỉ nhờ chị mượn giúp...!"Liên Văn Chương tiếp tục ấp a ấp úng nói. - Rốt cuộc có ý gì, em có thể nói rõ hay không! Liên Tuyết Phi gần như muốn nổi giận lên rồi, đối với chuyện này cô luôn luôn thiếu sự kiên nhẫn- Tối hôm đó là sinh nhật của Lâm Mi Mi, chị Tuyết Phi chẳng phải cũng ở đó sao? Em thiếu Lương Thần ba mươi triệu vì thua đánh bạc, nhưng công ty em hiện đang đầu tư vào kinh doanh, thật sự không thể có nhiều tiền ra như vậy được! Cho nên, chị Tuyết Phi có thể mượn giúp em được không..? Nói đến việc này, Liên Tuyết Phi rốt cục đã rõ, cô không biết vì sao em trai lại biết mối quan hệ tình cảm của cô và Lương Thần, cho nên muốn thông qua cô, nhờ cô nói với Lương Thần giúp đỡ y! -Ồ...! Liên Tuyết Phi kéo thật dài khẩu khí, giọng điệu lạnh lùng mà sung mãn châm chọc: - Em nói đi, Văn Chương, em muốn chị nói vô, cho khất nợ lại mấy ngày phải không? Hay là dứt khoát không muốn trả nợ cho người ta? - Việc ấy, nếu anh ta không yêu cầu trả nợ, đương nhiên là tốt nhất! Liên Văn Chương trong giọng nói tràn đầy mong đợi, ý của chị họ thật sự là ba mươi triệu y không cần trả cũng không sao. Dù sao họ Lương hiện tại là tỉ phú lớn, ba mươi triệu căn bản chỉ là hạt cát trong sa mạc - không đáng kể! - Chị Tuyết Phi, có phải đêm đó ăn sinh nhật của Mi Mi, việc thiếu ba mươi triệu trong đó Văn Chương cũng có phần? Anh ấy muốn chị đi nói giúp ảnh phải không! Đôi mắt Liên Thiên Thiên chuyển động, linh hoạt theo từng lời nói của chị họ, cô rất dễ dàng đoán ra chân tướng sự việc. - Mặc kệ nó! Liên Tuyết Phi lạnh lùng nói: - Nó có bản lĩnh mở công ty bất động sản, lẽ nào không có ba mươi triệu trả nợ sao? Còn chưa dứt lời, vừa mới đặt điện thoại lên bàn, chuông điện thoại lại vang lên. Cô cau mày, nhận điện thoại, đang chuẩn bị quở mắng thằng em khốn kiếp, nhưng khi nghe giọng điệu từ trong di động truyền đến, sắc mặt từ tức giận của cô lại biến thành bất đắc dĩ, cô dịu giọng nói: - Thím hai nói đi, cháu nghe đây! - Thím hai...! Liên Thiên Thiên không kìm nổi ức chế liền la lớn, sau đó vội vàng đưa tay ra che cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn. Cô thấy thần sắc của Tịch Nhược lộ vẻ hoảng hốt giống mình, không nghĩ vì chuyện của anh Văn Chương mà thím hai đích thân gọi điện thoại lại đây. Liên Văn Chương đang ở mức đường cùng không có biện pháp nào khác, công trình hiện đang trong giai đoạn tiến hành, đừng nói ba mươi triệu, cho dù rút ra ba triệu cũng khó. Y không dám nói với cha y. Cha tuy là ủng hộ y, nhưng nếu biết y bởi vì bài bạc mà thua ba mươi triệu, trăm phần trăm sẽ không tha cho y. Tình cờ từ đám bạn bè hư hỏng nghe được chị họ và Lương Thần có quan hệ tình cảm. Y hết sức khiếp sợ, trong đầu liền xuất hiện một suy nghĩ, vì thế vội vàng gọi cho điện thoại cho Liên Tuyết Phi. Nghe chị họ giọng điệu lạnh lùng, Liên Văn Chương không có hi vọng lớn, nhưng ngoại trừ con đường này ra, y thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào khác. Lương Thần bên kia không đá động gì đến chuyện của y, nhưng Lâm Mi Mi hai ngày qua liên tục gọi điện thúc giục tiền, cũng uy hiếp y nếu không trả, sẽ nói cho cha biết! Rơi vào đường cùng, y đành phải đem chuyện này nói cho cho mẹ Chu Vân. Mẹ rất yêu thương y, cho nên nhìn thấy y thất bại trong việc thương lượng với chị họ, ngay lập tức gọi điện thoại giùm cho y. - Thím hai, cháu sẽ nghĩ biện pháp, thím cứ yên tâm đi, ừ, cứ như vậy đi, chờ điện thoại của cháu! Nghe giọng điệu thành khẩn van nài trong điện thoại, Liên Tuyết Phi dù trong lòng không muốn giúp đỡ, nhưng cũng nể mặt đối phương. Rơi vào đường cùng cô đành bất chấp khó khăn mà đồng ý. 30 triệu đối với Lương Thần mà nói, giống như chín trâu mất một sợi lông không đáng kể, nhưng cô với thân phận là người tình của Lương Thần, cô không cam tâm tình nguyện để cho đồng tiền lại xen vào mối quan hệ tình cảm giữa hai người. - Giống như toàn bộ người của thủ đô đều biết mối quan hệ giữa chị và Lương Thần. Cặp mắt của Liên Tuyết Phi lại đảo qua nhìn gương mặt của hai em họ, quơ quơ điện thoại, tự giễu nói mấy câu.