Quan Lộ Trầm Luân

Chương 393 : Nghĩ sai rồi

Lương Thần cũng thấy việc vừa rồi không được bình thường. Hắn bước đi nhanh hơn, bóng đèn cầu thang gác không sáng. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy toàn bộ khu nhà đều tối om như mực, lập tức biết ngay là khu nhà bị mất điện. Khi xe tới trước cửa, hắn lấy chìa khóa ra, nghĩ rằng sẽ lợi dụng ánh sáng phát ra từ điện thoại di động để mở cửa, nhưng tìm mãi mà hắn không thấy di động đâu. Hắn suy nghĩ một chút, chợt tỉnh ngộ ra, là do hắn trong lúc vội vàng rời khỏi nhà Tề Vũ Nhu đã để quên ở đó. Vừa nghĩ đến cảnh tượng hồi nãy, Lương Thần liền không khỏi miệng khô lưỡi nóng. Hắn chống chọi không lại được với cậu nhỏ của mình, liền sờ soạng tìm ổ khóa mở cửa phòng. Hắn cởi giày, ngay cả dép lê cũng lười mang vào, liền mò mẫm đi vào phòng khách. Hắn nhận ra trong phòng phảng phất hương thơm nhè nhẹ, trong lòng hắn không khỏi bất động, rõ ràng đây chính là mùi nước hoa mà Liên Tuyết Phi hay dùng. Hắn vốn không phải là chuyên gia về nước hoa, nhưng Liên Tuyết Phi cũng đã từng nói qua là cô dùng nước hoa loại hình như tên là Arden dòng thứ năm thì phải. Nhất định là Tuyết Phi đã đến đây. Chỉ có Tuyết Phi mới có chìa khóa căn phòng này, hơn nữa cô không hề thông báo trước mà đột nhiên đột kích, đúng là chiêu đùa mà Tuyết Phi thích nhất, chắc là muốn tạo cho hắn niềm vui bất ngờ. Trong lòng Lương Thần lập tức sự hưng phấn dâng lên, hắn tối nay có thể không cần dùng đến nước lạnh để giúp hạ nhiệt độ cho mình nữa. Hắn đang chịu đựng cái nóng rực thiêu đốt như lửa. Hắn nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của mình, nhưng sờ soạng một hồi trên giường, hắn thấy giường trống không. Sợ run một lát, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đoán sai? Nhưng mùi nước hoa thì quả thật đúng là của Liên Tuyết Phi, vậy thì qua phòng ngủ khác tìm xem. Bí thư Lương kiên quyết chưa từ bỏ ý định mà lặng lẽ đi vào một căn phòng ngủ khác. Đẩy cửa bước vào, hắn nhận ra ngay mùi thơm trên cơ thể một cô gái đang tỏa hương liền sờ soạng đi vào giường. Hắn mơ hồ nghe được tiếng thở nhè nhẹ đều đều ở bên trong. Quả nhiên là ở đây. Lương Thần lập tức mừng rỡ, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi ra, mò mẫm xốc một góc chăn phủ giường lên, lặng lẽ lên giường. Ừ, hắn cũng muốn tạo cho Liên Tuyết Phi sự bất ngờ. Hương thơm sực nức mũi hắn, chóp mũi hắn chạm phải cô gái, tạo nên cảm giác hơi ngứa. Tuy trong bóng đêm nhưng Lương Thần lại biết cô gái đang quay lưng về phía hắn ngủ ở phía trong.Ức chế không được dục vọng, Lương Thần lấy hai tay xoa đều vòng eo nhỏ nhắn của cô gái và áp cơ thể mình vào sát. Trong đêm mùa hạ nóng bức, cô gái ngay cả áo ngủ cũng không mặc, toàn cơ thể chỉ mặc có áo ngực và quần lót. Toàn bộ thân thể Lương Thần cùng tiếp xúc với làn da thịt nhẵn nhụi thơm mát kia, hắn không khỏi thở ra một tiếng đầy khoan khoái. Miệng áp vào cổ cô gái, môi Lương Thần bắt đầu từ phía dưới gáy cô gái hôn dần xuống phía dưới qua vai, xuống lưng, rồi hắn như ngựa quen đường cũ dùng răng mở áo ngực cô ra. Trong khoảng khắc, đôi bàn tay to của hắn xuyên qua vòng eo nhỏ nhắn của cô gái nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô. Cô gái "ừm" một tiếng, ngửa đầu lại, dường như trong lúc mơ ngủ vô tình tỉnh lại. Lương Thần xoa nắn tiếp, trong miệng hắn thở hổn hển, lần theo hơi thở thơm tho tìm đến hôn lên đôi môi thơm, mềm mại của cô gái. Cô gái đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, bị Lương Thần gợi mở hàm răng, lưỡi hắn lần vào quấn lấy lưỡi cô. Đôi môi thơm của cô hoàn toàn bị hắn chiếm lĩnh. Toàn thân Lương Thần lửa dục sôi trào, hắn không thể thỏa mãn chỉ với cặp môi thơm của cô gái liền thô lỗ giữ lấy cặp vú tròn trịa, một tay lần xuống phía dưới. Cô gái dường như tỉnh giấc, kinh hoàng nhận ra tình cảnh nguy hiểm của chính mình, cơ thể trần truồng bắt đầu dùng sức giãy dụa thoát ra. Nhưng đã quá muộn, lưng áo người đàn ông đột nhiên chùng xuống, một tiếng kêu rên phát ra từ cặp môi thơm bị chặn lại bởi một nụ hôn. Đôi chân cô gái ra sức giẫy đạp đột nhiên cứng đờ, vài giây sau dừng lại bất lực. Hai hàng nước mắt của cô gái theo khóe mắt chảy xuống hai má. Lương Thần cuối cùng cảm giác được có gì khác thường, phía dưới của cô gái rất kiên cố, khó đi vào, quan trọng hơn là, vừa rồi hắn giống như đâm vào cái gì đó. Bóng điện bỗng nhiên sáng bừng, chiếu rõ mồn một cả căn phòng ngủ. Môi rời khỏi môi cô gái, trong tầm mắt Lương Thần là một khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt. Cô gái bị hắn đột kích còn đẹp hơn Liên Tuyết Phi ba phần, hơn nữa cũng họ Liên, đồng thời hắn cũng biết, người phụ nữ này không phải là tình nhân của hắn mà là em gái của tình nhân của hắn, Liên Tịch Nhược. Cô gái xinh đẹp này hắn mới chỉ gặp có hai lần. Lương Thần ngây người, sợ run, choáng váng, hèn gì hắn nắn ngực cô thấy rất cứng, lúc hắn tiến vào thì cô gái giãy dụa, hóa ra căn bản là hắn đã nhận sai người. Hắn không biết tại sao Liên Tịch Nhược lại ở trong này. Hắn càng không thể tưởng tượng, cảnh tượng âm kém dương sai này rốt cuộc nên xử lý như thế nào. Liên Tịch Nhược đang nằm mơ thấy mình đang trong một vũ hội che mặt, một người đàn ông mang mặt nạ đầu sói đi tới mời cô. Họ tiến vào sàn nhảy, cô và người đàn ông đó cùng khiêu vũ. Trong lúc cô đang say sưa trong điệu nhảy thì cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên biến đổi. Váy dạ hội của cô vỡ rơi hóa thành từng mảnh, cơ thể lộ ra hết trong tầm mắt của người đàn ông mang mặt nạ đầu sói. Cô xấu hổ muốn che chắn cơ thể mình lại đồng thời hoảng sợ khi thấy người đàn ông mang mặt nạ đầu sói biến thành một cái đầu thú hung ác tiến về phía cô đánh tới. Bên trong chưa hề cảm nhận sâu sắc cảm giác đó khiến cho tinh thần cô tê dại, cô liền mở mắt ra thì thấy người đàn ông hung ác đó lại biến thành một người đàn ông tuấn tú, nồng nhiệt hôn môi cô, âu yếm cô. Đây là mơ sao? Không phải mơ. Tỉnh táo lại, cô kinh hoàng nhận ra rằng quả thật một thân thể cường tráng đang trên người cô, đang hôn cô, đầu lưỡi cô quả thật đang tràn đầy hơi thở của giống đực. Càng nguy hiểm hơn là chỗ che giấu trinh tiết cô đã mất đi miếng vải bảo vệ, đang chuẩn bị bị công phá. Cô giãy dụa, nhưng đều vô ích. Sự đau đớn vì bị xé rách truyền đến, phần dưới của cô như bị kim đâm. Lúc này, cô mất hết can đảm, tuyệt vọng chịu đựng sự thật tàn khốc là bị người đàn ông này chiếm đoạt trinh tiết của mình. Đèn bật sáng, hai mắt đẫm lệ của cô nhìn thấy mặt người đàn ông. Cô không ngờ, người đàn ông này là chủ nhân căn phòng này, mà nhìn khuôn mặt kinh ngạc, đờ đẫn của hắn, cô biết ngay là hắn tưởng lầm cô là người chị Liên Tuyết Phi. Trách ai bây giờ? Trách ai? Nếu cô không phải vì chuyện hôn nhân mà gây nên một trận ầm ĩ trong nhà thì sao lại cùng em gái Liên Thiên Thiên và chị Liên Tuyết Phi đến Liêu Dương? Nếu không phải vì một tiếng trước cha cô đã gọi điện thoại quở trách dồn dập thì cô đã không khóc một trận đến khi cả người mệt phờ ra, cuối cùng ngủ mê mệt? Nhìn ánh đèn chợt sáng lên, cô biết ngay là vừa mới mất điện. Người đàn ông này tám chín phần mười là muốn lên giường cùng chị gái, lại không ngờ rằng mình đã lầm người. - Anh, đi xuống. Liên Tịch Nhược mở to hai mắt đẫm lệ, người đàn ông này đã tước đoạt đi trinh tiết của cô. Cô hạ giọng nói nhỏ, không rõ là hận hay là oán. - Được, được. Lấy lại tinh thần, Lương Thần vội vàng chuẩn bị rút quân, nhưng vừa mới chuẩn bị rút ra thì đã bị cô gái níu chặt cánh tay: - Đừng, đừng nhúc nhích, đau. Liên Tịch Nhược mặt mày tái nhợt, thân thể mềm mại trở nên căng thẳng, trong miệng không ngừng kêu đau. Khi Lương Thần vừa kéo ra, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đi ra ngoài theo. - Không động, không động. Lương Thần đáp. - Anh, kéo chầm chậm một chút ra ngoài đi. Liên Tịch Nhược chịu đựng đau đớn, xấu hổ mà hạ giọng nói với Lương Thần. - Được, được, đợi chút. Lương Thần phục tùng mệnh lệnh cô gái, từ từ rút của quý của mình ra. Đúng lúc này, bỗng nhiên trong phòng khách vang đến tiếng nói chuyện: -Ai ya, chị Tuyết Phi, chị nói có tức hay không, chúng ta vừa mới đi mua nến, về đã có điện. A? Giày ai vậy? Có phải của anh tình nhân bí thư của chị không? Lương Thần và Liên Tịch Nhược cùng lúc cực kỳ hoảng hốt và bối rối. Lương Thần hai tay chống đỡ cơ thể mềm nhũn của Liên Tịch Nhược, lập tức cơ thể hai người dính chặt vào nhau. Cảm giác đau đớn truyền đến khiến Liên Tịch Nhược không tự chủ được phát ra những tiếng dồn dập thê lương. Sau đó, Lương Thần và Liên Tịch Nhược nhìn vào mắt đối phương đều nhận thấy sự hoảng sợ trong mắt nhau. Cửa phòng ngủ bị đẩy nhanh ra, Liên Tuyết Phi và Liên Thiên Thiên đứng ở cửa, không tin được cảnh tượng đôi nam nữ dính chặt lấy nhau trên giường. Hai cô không tự chủ được, miệng há to. Bất chấp phía dưới rất đau đớn, Liên Tịch Nhược ra sức đẩy người đàn ông ra. Ở chỗ kín của cô loang lổ máu hồng, cả Lương Thần cũng dính máu. Tất cả đều hiện rõ dưới ánh điện trong tầm mắt của Liên Tuyết Phi và Liên Thiên Thiên. - Các người, các người… Liên Tuyết Phi cảm thấy trống rỗng, cô có nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được em gái mình và người đàn ông của mình lại hòa làm một như thế này. Ngón tay cô kinh hoảng chỉ vào đôi nam nữ đang thất sắc, lại bất lực buông thỏng xuống, bởi vì cô thật sự không biết nên nói gì bây giờ? Chỉ trích hay là mắng cho hả giận? - Tuyết Phi, chuyện này là anh nói em nghĩ sai rồi, em có tin không? Lương Thần lấy chăn phủ lên người Liên Tịch Nhược đang hoang mang lo sợ, còn mình thì lấy quần che phần dưới lại, ngượng ngùng nhìn về phía Liên Tuyết Phi hỏi.