Quan Lộ Trầm Luân

Chương 389 : Món ăn thích nhất (1)

Sau khi trở về, Lương Thần không ngờ gặp ngay Tề Vũ Nhu. Hắn muốn cô ta thoát thân càng xa càng tốt. Cô ta đúng là rời khỏi thủ đô nhưng không về nước mà lại quay lại Giang Vân. Tề Vũ Nhu vừa rồi cam đoan, nói sẽ không làm gì liên lụy đến hắn, nhưng trong mắt Lương Thần, không có gì là chắc chắn cả. Hắn bị buộc vào cô ta như một thứ ma túy, nên đành giám sát cô ta bằng hòa ước như lời nói của chú Lan. Khi nói chuyện điện thoại di động, Tề Vũ Nhu chắc cũng đã biết có gì khác thường. Lan Kiếm nói cho người khác ở trên phi cơ, buổi chiều là có thể chạy về Giang Vân. Xem ra đối với hành động của Tề Vũ Nhu, chú Lan cũng hiểu được là rất đau đầu. Vậy điều khiến chú Lan đau đầu là ông ta thật sự lo lắng khi người phụ nữ Tề Vũ Nhu này lưu lại đây. Lấy hai tay ấn huyệt thái dương, tai Lương Thần lại nghe tiếng giày cảo gót lanh lảnh ngoài hành lang, từ xa dần đến gần, không bao lâu sau đã tới trước cửa. - Bí thư Lương, tôi mang nước trà ngầm vào cho ngài. Tề mỹ nhân dường như hóa thân thực sự vào vai trò một thư ký, kính cẩn đưa vào một ly nước trà nóng hôi hổi, dịu dàng nói: - Chánh văn phòng huyện ủy Lâm vừa mới gọi điện tới, mời dự họp hội nghị thường vụ tại phòng họp của huyện ủy. - Tôi biết rồi. Lương Thần nhấp môi uống một ngụm trà, gật đầu nói. Hắn trong lòng đang bất ổn, hội nghị thường vụ này phỏng chừng là về việc nhân sự vừa rồi đây, nhất là Lý Minh Dương vừa mới nói về vị trí Trưởng phòng phòng Than – Khoáng sản và phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện vẫn đang còn trống. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Đi đi, chị còn có chuyện gì à? Nhận thấy Tề Vũ Nhu vẫn còn đang đứng một bên, Lương Thần có vẻ hơi kinh ngạc liền hỏi một câu. - Tối nay tôi mời cậu ăn tối nhé. Cho tôi biết cậu thích ăn gì nhất. Tề Vũ Nhu rất cẩn thận, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lương Thần, thấy hắn không có phản ứng gì, trên mặt cô lập tức hiện lên một tia hy vọng, hạ giọng nói nhỏ: - Nói đi, tôi biết….! Nhìn thấy Tề Vũ Nhu hối hận vì sự thất thố của mình, Lương Thần không khỏi cảm thấy tốt hơn nên cười, liền mở miệng nói: -Tôi chưa nói gì cả, sao chị biết. - Kia, ý của cậu là bằng lòng rồi. Khuôn mặt Tề Vũ Nhu ngay lập tức trở nên rạng rỡ, cô vui sướng nói liên hồi: - Tốt rồi, tốt rồi, tan tầm tôi sẽ về chuẩn bị, nhất định như đã nói đấy nhé. Nói xong, cô vội vã quay người bước đi, chiếc váy tung bay theo bước chân cô, chỉ để lại làn gió thơm thoảng qua trong không khí. - Tôi cũng chưa đồng ý đấy nhé. Hơn nữa chị đâu có biết tôi muốn ăn gì đâu? Nhìn thấy dáng cô bay lượn trước mặt như con bướm, Lương Thần bật cười. Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc trong lòng người phụ nữ này nghĩ gì nữa. Từ cuộc sống thâm trầm của một sát thủ biến thành một cô gái dịu dàng đáng yêu, dễ bảo, sự chuyển biến này quá mức nhảy vọt và kỳ lạ. Chẳng lẽ trong việc này có âm mưu gì đó? Cảm giác như không thật. Hắn thật sự không nghĩ ra tại sao mình được nhận sự ưu đãi của cô. Đầu giờ chiều, Lương Thần ra cửa văn phòng, gặp Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Lăng Lam cũng từ văn phòng bước ra: - Em đã về rồi à? Lăng Lam nhẹ nhàng cười một tiếng. - Mắc chút việc riêng nên em ở lại lâu hơn một ngày. Lương Thần gật đầu cười nói: - Đi họp sao? Vậy cùng nhau đi thôi. Lương Thần và Lăng Lam hai người sóng vai bước lên lầu, dọc đường đi Lăng Lam nhận thấy Lương Thần trong ánh mắt dường như có chút ưu sầu, định hỏi đùa một câu, sau lại sợ rằng mình đường đột nên thôi. Tới phòng họp huyện ủy, Lương Thần tìm được vị trí của mình, trong lòng hắn không khỏi giật mình. Vị trí của hắn không ngờ cạnh Bí thư An. Hắn nhớ rõ, trình tự vị trí không phải như thế. Hắn nay là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, người cạnh Bí thư An phải là Phó Bí thư huyện ủy thứ nhất Trịnh Chinh. Tiếp sau hắn mới là Phó bí thư Trịnh Ngọc, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy Triệu Bộ Thư, Lâm Tiên Hoa, Phó chủ tịch huyện Hứa Thiện Hoành, Dương Nguyên Thanh, Thẩm Khang, Vĩnh Vương, Ái Quân, mấy người đó trình diện trước rồi mới đến nhân vật số một, Bí thư huyện ủy An Kiến Quốc. Trên mặt An Kiến Quốc hiện ra vẻ mỏi mệt, nhìn không biết tình trạng cơ thể có chuyện gì. Trên thực tế, Lương Thần cũng biết, về sức khỏe chỉ là cái cớ để lấp mắt thiên hạ, nguyên do chắc là vì tinh lực suy yếu, bắt đầu muốn thoái lui. Chủ trì hội nghị thường vụ từ trước tới nay là Bí thư huyện ủy An Kiến Quốc, nay lại là Chủ tịch huyện Lý Minh Dương. Sự thay đổi cũng khiến cho mọi người ngồi dưới nhận thấy có chút bất thường. Chủ tịch huyện Lý Minh Dương tự nhiên chủ trì hội nghị. Lần này đề tài thảo luận có ba vấn đề, thứ nhất là học tập văn kiện mới của thành ủy; thứ hai là nghe Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình trình bày về những tiến triển trong việc cải tổ các mỏ than trong các xã, thị trấn; thứ ba mới là vấn đề chọn người đưa vào các vị trí còn trống. Việc đầu tiên đã xong, một người ghi lại những văn kiện đã phổ biến. Đối với vấn đề thứ hai cũng đã hoàn tất, chủ yếu về việc khai thác mỏ than, liên quan đến sự phát triển của huyện. - Căn cứ vào những văn kiện của thành phố, cùng với những phương thức tổ chức những mỏ than nhỏ xung quanh xã, thị trấn làm trọng điểm, phân chia thành các đơn vị, bước đầu thành lập các xí nghiệp than với năng lực sản xuất chừng một trăm năm mươi ngàn tấn than, áp dụng phương thức xí nghiệp tự chủ về tài chính hoặc cho các tập đoàn đấu thầu. Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình đối với việc chỉnh đốn lại hoạt động của các mỏ than thì làm hết sức mình, giống như đặt hết tâm huyết của mình vào đó. Bởi vì ông ta hoàn toàn biết rõ, số phận mình gắn bó chặt chẽ với việc này. Nếu có chút sai lầm nào thì sẽ hủy hoại toàn bộ con đường quan lộ của ông ta, nếu thành công thì con đường quan lộ của ông ta sẽ trở nên rộng mở. Mà đối với một người như ông ta, không còn nghi ngờ gì nữa, con đường làm quan như là sinh mạng thứ hai của ông ta vậy. Sau khi nghe Cổ Bình báo cáo xong, Lý Minh Dương không hề công kích gì, ngược lại còn đánh giá cao và khẳng định, cường điệu vai trò của Cổ Bình trong việc chỉnh đốn mỏ than, nhắc nhở Cổ Bình không nên chủ quan với một khởi đầu tốt mà cần hướng tới công tác triển khai thành lập các cơ sở kiên cố. Cuối cùng chỉ còn lại việc chọn Trưởng phòng phòng Than – Khoáng sản và phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện. Lý Minh Dương trực tiếp điều hành, chỉ đích danh tên người, sai đó cười trưng cầu ý kiến của các vị ủy viên thường vụ huyện ủy. Lương Thần đầu tiên tỏ vẻ đồng ý, mặc dù hắn chưa hề nghe nói về danh tiếng hai người được đề cử. Sau khi Lương Thần tỏ thái độ, Phó bí thư Trịnh Ngọc và Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Lăng Lam cũng tỏ vẻ đồng ý với sự đề cử của chủ tịch huyện Lý Minh Dương. Hai người này như đã thành lệ, hễ Lương Thần có thái độ ủng hộ là Trịnh Ngọc và Lăng Lam cũng liền ủng hộ theo. Trên thực tế mà nói, Lương Thần đã nắm tới ba phiếu quyết định rồi. Chánh văn phòng huyện ủy Lâm Tiên Hoa cũng biểu lộ thái độ tán thành. Sau đó, Trưởng ban chỉ huy quân sự Kỷ Thân Kiệm cũng biểu lộ thái độ đồng ý. Với hai người được Lý Minh Dương đề cử đạt được hơn nửa số phiếu bầu của ủy viên thường vụ, vậy nên kết quả là được thông qua. Đối với tình huống này thì Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban tuyên giáo Triệu Bộ Thư cũng chỉ có thể lựa chọn gió chiều nào ngả theo chiều đó, đồng ý theo mà thôi. Thời cơ chưa tới thì chỉ có thể tạm thời nhẫn nại mà thôi. Tới lúc gần kết thúc ngày làm việc, trong phòng làm việc của Ủy ban Chính trị Pháp luật, Tề Vũ Nhu trong chiếc váy dài màu vàng nhạt đi vào bàn làm việc của Chủ nhiệm Thường Giang, mặt hơi ửng đỏ, cô nói: - Chủ nhiệm, tôi có người cô bên ngoại đến thăm. Tôi cũng không ngờ tới, vậy tôi xin phép được nghỉ sớm hơn một giờ được không ạ? - Được rồi, cô mau về đi, người từ xa đến nên tiếp đãi cẩn thận, thôi cô đi đi. Thường Giang hạ kính viễn thị xuống, nói với giọng hòa nhã. - Cảm ơn chủ nhiệm. Tề Vũ Nhu nhìn chủ nhiệm với vẻ tươi cười biết ơn, sau đó nhẹ nhàng cung kính hơi cúi xuống, mang theo một làn hương thơm ra khỏi văn phòng. Nhìn thấy bóng dáng cô gái dịu dàng yểu điệu bước ra khỏi phòng và nghe tiếng giày cao gót xa dần, mấy người đồng nghiệp nam nữ trong phòng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm oán. Mấy cô gái liền quay lại thì thầm với nhau. - Có chuyện gì sau hẵng nói. Một giờ nữa mà mấy người không chịu được sao. Thường Giang nói với vể mặt rất nghiêm: - Không nên nhìn người ta như vậy mà ghen tỵ. Người ta làm việc chăm chỉ, có lý do thật sự, không như các người, toàn lười biếng. Nói xong, ông ta ném cặp kính viễn thị lên bàn, chắp tay đi vào trong toalet. Nghe chủ nhiệm khiển trách, cô gái mặt béo nhất bất mạn nói: - Không phải là tại người ta xinh đẹp sao? Ai mà không biết chứ. - Chị Cần nói sai rồi. Một người đàn ông cận thị đến gần cô gái, hạ giọng nói: - Chị không nghe nói sao? Cô Tề mới tới và Bí thư Lương là chỗ quen biết, ông Thường dám không nể mặt sao? - Thật sao? Cô gái tên Cần trên mặt đầy kinh ngạc, sự bất mãn lập tức biến mất, nguyên nhân là do sự quen biết của Tề Vũ Nhu và bí thư Lương, vậy thì đừng nói là cô gái đó mỗi ngày về sớm một tiếng mà nếu có mỗi ngày đến một buổi, lấy không tiền lương, phỏng chừng cũng không ai dám nói gì. Bí thư huyện ủy Lương có nhiều tiếng tăm ở huyện này, chuyện đó có gì là khó hiểu đâu. Tại khu nhà của công an, trong gian phòng của Tề Vũ Nhu, cô đang ngồi trên ghế , vội vàng cởi bỏ quần áo, cởi luôn đôi tất chân màu đen, lộ ra đôi chân trắng thon dài.Ở cửa phòng có tiếng động ở ổ tra chìa khóa, tuy nhiên Tề Vũ Nhu không hề ngẩng đầu lên, cô đang chăm chú tháo tất chân mình ra nên không để ý.