Quan Lộ Trầm Luân
Chương 368 : Yến tiệc mừng thọ
- Ông cụ gặp hai cô bé kia ở tứ hợp viện ư? Lại còn cho họ ở lại nữa sao?
Đêm đến, sau khi biết tin tức cụ thể, trên khuôn mặt già nua của Diệp Thành hiện ra vẻ phức tạp vô cùng, không rõ có phải vừa mừng vừa lo không.
Cùng lúc, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh là cốt nhục lưu lạc bên ngoài của Diệp Tử Ngang. Từ chỗ đó có thể nói hai cô gái này xem như thật sự là "người trong nhà". Nhưng về phương diện khác, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh đến nay vẫn đang còn có thái độ thù địch với ông ta. Cho dù họ được cha mình chào mừng thì cũng đừng có mơ đến sự ưu đãi của nhà mình.
Con lớn nhất là Diệp Kiến Thành, con thứ hai là Diệp Kiến Nam, thứ ba là con gái Ngọc Cầm, hơn nữa cháu đích tôn là Diệp Hạo. Một đám cháu trai cháu gái đều đã trở về đến nhà để mừng thượng thọ ông cụ.
- Cũng không biết ông nội như thế nào mà vừa ý về hai cô bé kia?
Nhận thấy vẻ mặt khác thường của cha chồng, vợ của người con trai cả Lưu Tố Mai thử thăm dò bằng câu nói có vẻ bực tức:
- Con bảo Tiểu Hạo đi trước thăm ông cụ, kết quả cháu nó gọi điện thoại về, nói là ông lão không gặp ai cả. Nay đã rõ cả, không phải là không gặp ai cả mà chính là chờ gặp hai con bé kia.
Lưu Tố Mai vẫn canh cánh trong lòng vì lần trước nếm mùi thất bại trước Vương Phỉ Hạm, lại thêm nữa, cháu trai Lưu Đạt của bà ta bị đưa vào nhà tù cũng một phần do Lương Thần. Bởi vậy, bà hoàn toàn không có thiện cảm với Vương Phỉ Hạm và hai cô gái kia. Lưu Đạt không hề được một phần mười sự hiếu thảo như Lưu Hiểu, nhưng nói thế nào thì đó cũng là cháu trai bà ta. Quan trọng hơn là Diệp gia ở giữa cũng bị mất thể diện. Diệp Thành cũng vì đó mà tỏ ra bất mãn với bà ta.
- Hai em nhiều năm lưu lạc bên ngoài, Thái gia gia cảm thấy họ có chút thua thiệt nên thể hiện sự yêu quý coi trọng hơn một chút cũng là bình thường thôi.
Diệp Hạo mang vẻ mặt tươi cười nói. Y cho rằng sự lo lắng của ông nội Diệp Thành là quá mức cần thiết. Thái gia gia quả thật vẫn còn là nguyên lão khai quốc đương triều, uy tín, kinh nghiệm, lí lịch, người ngoài đều khó có thể sánh kịp. Nhưng từ xưa đến nay, bất kể là xuất sắc như thế nào cũng khó tránh khỏi cái chết theo số mệnh. Hiện nay Thái gia gia đã qua tuổi chín lăm, nay tuy thân thể còn khỏe mạnh nhưng rõ ràng cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Do vậy, Diệp gia có muốn tiếp tục hưng thịnh như thời của Thái gia gia cũng khó mà làm được.
Trong ánh mắt của Diệp Thành lộ vẻ không hài lòng. Cháu đích tôn mặc dù mặt ngoài nói như là không có gì, nhưng xem chừng thật ra cũng không thoải mái. Theo gia phả thì y có cùng ông nội với hai cô bé này, mà y lại không tỏ vẻ gì sợ thua thiệt tình cảm với ông nội vì ông còn dường như có sự nghi ngờ về huyết thống.
- Ba, mặc kệ nói như thế nào thì cũng là người một nhà. Trước kia bởi vì bất đắc dĩ, nay nếu không có gì băn khoăn thì nhận cốt nhục của Tử Ngang cũng thỏa đáng.
Con thứ hai Diệp Kiến Nam lời nói cực kỳ êm tai, nhưng nhìn ánh mắt lóe lên cũng không biết ý thực là gì.
- Kiến Nam, em cần biết rõ, không phải ba phản đối các cháu trở về, mà là vì bọn nó không chịu bước đến nhà chúng ta chào hỏi. Tố Mai lần trước đi Liêu Dương cũng chính vì việc khuyên các cháu về nhận tổ nhận tông, kết quả, bọn nó căn bản không nể tình.
Diệp Kiến Thành hừ lạnh một tiếng nói. Trong nhà này, ngoài cha ra, chỉ có ông ta có quyền lên tiếng. Em trai và em gái thứ ba trên con đường làm quan chỉ ở bậc thường thường, đến nay vẫn còn ở cấp cục, luận về cấp bậc còn thua con trai.
- Con xem ảnh chị dâu và hai cháu chụp, thật là đẹp quá, cũng không biết bên ngoài có đẹp giống trong ảnh không.
Diệp Ngọc Cầm thuộc loại người có tính lười nhác, đối với những đấu tranh gay gắt trong gia tộc, bà không quan tâm. Bà đương nhiệm là quản lý ngành gieo trồng cây công nghiệp thuộc bộ công nghiệp, cấp bậc không cao, vị trí cũng không quan trọng. Chồng bà là Ôn Nham vốn là bạn học cùng đại học, đương nhiệm là giáo sư tại trường đại học nông nghiệp, đứa con Ôn Diệc Minh vừa mới tốt nghiệp đại học đi làm.
- Chị dâu và Tiểu Hạo đã gặp nhau qua, nhưng con nghe Tiểu Hạo nói, nhìn ngoài chị dâu còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
Diệp Kiến Nam trong mắt hiện vẻ khác thường. Ông ta đã trung niên góa vợ mà vẫn chưa tái hôn, chủ yếu là do chưa gặp đúng người thích hợp. Nhưng từ khi thấy ảnh của Vương Phỉ Hạm, ông ta lại không tự chủ được tình cảm của mình.
Trong ba đứa con của Diệp Thành thì chỉ có Diệp Kiến Thành là có một đứa con Diệp Hạo, còn con thứ hai là Diệp Kiến Nam có hai đứa một trai một gái, con gái thứ ba Diệp Ngọc Cầm cũng chỉ có một đứa con. Trong số các con cháu ở thế hệ thứ ba, xuất sắc nhất đương nhiên là cháu đích tôn Diệp Hạo.
Diệp Thành là ông nội bình thường thể hiện sự coi trọng và thiên vị rất rõ ràng đối với cháu đích tôn, mà thái độ này lại rất dễ khiến cho những người con khác bất mãn. Vợ chồng Ôn Nham, Diệp Ngọc Cầm tính tình dễ dãi, không quan tâm đến chuyện này, nhưng đứa con duy nhất Ôn Diệc Minh lại cảm thấy bất bình. Hai đứa con Diệp Cường Diệp Lỵ của Diệp Kiến Nam thì không cần phải nói, bình thường luôn tỏ rõ sự bất bình nhằm vào Diệp Hạo.
Diệp Hạo ngoảnh mặt làm ngơ. Y khinh thường những so đo này nọ của mấy em họ, bởi vì trong mắt y họ căn bản không có tư cách cạnh tranh được với y. Toàn bộ tâm tư của y đều đặt vào công danh, đó là mục tiêu suốt đời của y.
- Đúng vậy, hai em Thanh Oánh và Tử Thanh dung mạo khí chất khác người, quả thật là đi cả ngàn dặm mới tìm được một. Cái tên cưới được Thanh Oánh phúc như tu được mấy đời.
Diệp Hạo mỉm cười nói một câu. Dường như y loáng thoáng nhận ra tâm tư của chú Hai, trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh. Chủ ý muốn có người thì đừng có mà mơ.
Nghe Diệp Hạo trả lời xong, Ôn Diệc Minh, Diệp Cường, Diệp Lỵ đều sinh lòng hiếu kỳ. Diệp Lỵ mở miệng đầu tiên nói:
- Anh Hạo, hai em thực sự đẹp như vậy ư? Vậy có thể sánh được với nữ minh tinh Tô Mộng Nghiên không?
- Theo anh thấy thì Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đẹp hơn.
Đối với nữ minh tinh Tô Mộng Nghiên, Diệp Hạo có ấn tượng sâu đậm bởi vì con gái Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ, Đằng Kiều Kiều là bạn học với y. Tháng ba năm nay, y đã từng gặp mặt Tô Mộng Nghiên ở nhà Chủ tịch tỉnh.
- Thật sao?
Diệp Lỵ nghe xong không khỏi ngẩn ngơ. Cô rất khó tưởng tượng, còn có cô gái nào xinh đẹp hơn cả Tô Mộng Nghiên nữa. Làm sao có thể có người như vậy được chứ?
- Thật hay giả thì ngày mai sẽ biết thôi.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:
- Ngày mai là lễ mừng thọ, Thanh Oánh và Tử Thanh cũng sẽ tham dự, vừa lúc mọi người gặp mặt một chút. Anh cảm thấy lời nói vừa rồi của chú Hai rất đúng. Nếu đều là người một nhà, chúng ta chủ động cải thiện quan hệ nhanh chóng một chút cũng là điều tất yếu.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh gần như là cùng tỉnh giấc. Trong gian phòng được xây dựng theo truyền thống văn hóa dân tộc khiến hai người có cảm giác mới lạ. Ra tới cửa thì họ phát hiện ra Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm cũng đang duỗi người từ trong phòng đi ra. Mấy người nhìn nhau, không hẹn mà cùng tươi cười như hiểu ý nhau.
Cảnh vệ của Diệp lão mang tới mấy chậu nước ấm. Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm rửa mặt ngay dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm tại đình của viện lý. Sau đó họ đến chỗ cây nho nơi ông cụ Diệp đang ăn bữa điểm tâm đơn giản.
Tiệc mừng thọ Diệp lão tổ chức ở Thiên Nguyên, thời gian tổ chức vào lúc đúng tám giờ tối. Cả ngày Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đều ở tứ hợp viện. Thời tiết rất nóng nảy, không hề có chút gió mát.
Diệp lão bảo cảnh vệ Đại Trụ Tử đi lấy bàn cờ rồi một già một trẻ ngồi dưới gốc cây nho sát phạt nhau sôi nổi. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm ngồi ở bên cạnh cỗ vũ. Nhìn ngứa tay, Diệp Tử Thanh tiến lên đẩy Lương Thần qua một bên để mình chơi cùng Thái gia gia.
Thấm thoắt đã hết buổi chiều, mặt trời lặn dần, sắc trời ẩm đạm theo. Theo kế hoạch đã sắp xếp, bảy rưỡi tối, Diệp lão bắt đầu xuất phát đi tới Thiên Nguyên. Chiếc xe Hồng Kỳ của Diệp lão bị trầy xước đã được quét sơn mới. Ngày hôm qua sau khi nghe Nhị Trụ báo cáo, Diệp lão chỉ nhíu mày, phất phất tay ra hiệu không cần truy cứu.
Lương Thần và Vương Phỉ Hạm ngồi cùng nhau ở hàng cuối. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh người bên trái người bên phải Diệp lão. Trên đường, vì lo rằng thân thể Diệp Thanh Oánh không được khỏe nên Diệp lão dặn tài xế lần nữa lái xe chậm thôi, cuối cùng khi tới được Thiên Nguyên thì cũng đã tám giờ mười.
Hai bên cổng Thiên Nguyên người đông nghìn nghịt. Mặc dù xe Diệp lão chưa đến nhưng không ai lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Khi xe Diệp lão từ đằng xa đang tiến tới, đèn xe chiếu sáng trong tầm mắt của mọi người thì tinh thần ai cũng hơi run lên, theo bản năng hạ thấp người xuống một chút.
Hai cảnh vệ từ trên xe dẫn đường bước xuống trước, đi đến xe Hồng Kỳ mở cửa xe hai bên ra. Bước ra đầu tiên là hai cô gái xinh đẹp, theo sau là một người đàn ông trẻ tuổi và một phu nhân diều diễm. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh mỗi người dùng một tay đỡ lấy Diệp lão, dìu ông cụ xuống xe, sau đó vẫn một người trái một người phải dìu ông cụ bước về phía trước.
Lương Thần và Vương Phỉ Hạm bước chậm rãi theo sau, sau đó là các cảnh vệ Đại Trụ và Nhị Trụ. Nhìn thấy trước mắt đông nghìn nghịt người, Lương Thần trong lòng không khỏi mất bình tĩnh. Hắn biết trong số những người đến chúc thọ Diệp lão không có ai là người tầm thường. Có lẽ chỉ cần nhắm mắt chọn ra một người, dù là bình thường nhất thì cũng là một vị tai to mặt lớn nào đó.
- Người bên cạnh ông cụ Diệp là ai nhỉ? Xem ra rất lạ.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng Diệp lão tiến vào cổng Thiên Nguyên, đám người một bên đi vào theo, một bên vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ.
- Không biết, nhưng chắc lai lịch không đơn giản đâu.
Có người nhỏ giọng phán đoán, mà y nói đúng, phần lớn mọi người không ai không biết rõ, Diệp lão chỉ thích sống một mình, quanh năm suốt tháng, ngay cả mấy đứa con cũng chỉ được gặp mặt vài lần, mà lần chúc thọ năm trước, Diệp lão cá tính rất mạnh, không để đứa con nào dìu mình. Con mình còn chưa cho dìu, vậy mà người bên ngoài nào lại có thể có tư cách đó?
Diệp lão ngồi xuống ở chính giữa, yêu cầu Diệp Thanh Oánh ngồi ở bên tay trái mình còn Diệp Tử Thanh ngồi bên tay phải. Lương Thần và Vương Phỉ Hạm lần lượt ngồi cạnh Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh.
Sự sắp xếp đó không chỉ khiến cho khách khứa mà ngay cả Diệp Công, Diệp Thành, Diệp Danh và Diệp gia từ nhỏ đến lớn đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Một số người cảm nhận thấy, thọ yến năm nay có chút hương vị khác với năm trước.
Truyện khác cùng thể loại
189 chương
10 chương
94 chương
2027 chương
688 chương
18 chương