Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Đêm khuya trong phủ Thừa tướng vô cùng yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng lật giấy phát ra trong thư phòng, Vương Đình, Vương Đài canh giữ trước cửa ra vào che miệng xoa mắt ngáp, chờ đến khi Vương Lâu, Vương Các tới thay phiên làm canh gác, nương theo ánh trăng ngơ ngác nhìn nhau, hận không thể nước mắt rơi đầy mặt. LQĐ Từ sau khi công tử Yến Thanh mất tích, Thừa tướng đại nhân có căn bệnh lạ là cứ nằm trên giường thì nhất định không ngủ được, ngồi trong thư phòng mới miễn cưỡng chợp mắt ngủ gật một lát, quả thực là muốn giày vò bản thân tới chết! Đến sau nửa đêm, thủ vệ đã ngã trái ngã phải, Vương Thuật Chi vẫn chưa ngủ như cũ, đứng dậy đi qua đi lại trong thư phòng, nhìn tranh treo đầy vách tường, thở dài một cái, lo lắng trong mắt bị sự vui vẻ hòa tan. Lúc Bùi Lượng đi vào nhìn thấy bộ dạng bị bệnh tương tư của hắn, khóe miệng co quắp, nắm tay đặt lên môi: “Khụ khụ….” Vương Thuật Chi quay đầu, lập tức liếc nhìn hắn ta, giữa nét mặt sóng gợn không sợ hãi trước sau như một hắn chợt hiện lên vài phận rạng rỡ, hai mắt lập tức tỏa sáng, vội hỏi: “Phủ Cảnh vương thế nào? Có động tĩnh gì không?” “Bẩm Thừa tướng.” Bùi Lượng đi qua hạ thấp giọng nói: “Thuộc hạ nhìn thấy công tử Yến Thanh.” Vương Thuật Chi chấn động tinh thần, hít sâu một hơi đè nén kích động trong lòng: “Thật sự ở trong phủ Cảnh vương?” “Dạ.” Bùi Lượng cũng nhẹ nhàng thở ra, “Phủ Cảnh vương nghiêm ngặt như thùng sắt, hộ vệ của Cảnh vương không đơn giản, thuộc hạ thấy công tử Yến Thanh là lập tức rút lui, không đứng lại lâu.” “Đệ ấy ổn không?” “Xác nhận tất cả đều ổn, thuộc hạ không phát hiện ra có gì bất ổn cả.” “Ừ.” Vương Thuật Chi khẽ vuốt cằm, xoay người nhìn bức tranh Tư Mã Vanh trên tường, biết y bình yên vô sự mặt mày liền giãn ra rất nhiều, khẽ cười nói: “Đêm mai lại thăm dò phủ Cảnh vương, tự ta đi.” Bùi Lượng chấn động: “Ngàn vạn lần không được! Ngộ nhỡ bị phát hiện, đêm hôm khuya khoắt lại không thấy rõ ràng, bị hộ vệ chỗ đó lỡ tay làm bị thương thì thế nào được?” “Cẩn thận một chút là ổn, Nhị hoàng tử tạm thời ở trong cung, hai ngày Cảnh vương cũng sẽ không về quá sớm, trong phủ vô chủ, phòng giữ sẽ không quá nghiêm ngặt, qua hai ngày nữa sẽ không có cơ hội tốt như vậy.” Vương Thuật Chi dừng một chút, khóe môi tươi cười lộ ra vài phần dịu dàng: “Đệ ấy không về, ta đi tìm đệ ấy là được.” Tuy chuyện không chào mà đi có phần khó hiểu, nhưng hắn tin chắc tình ý của Yến Thanh không phải là giả vờ, từ trước tới giờ Yến Thanh luôn đi năm bước thì nghĩ tới mười bước, đến bây giờ mới mở lòng với mình, càng thể hiện lần này thận trọng quyết định. Vẻ mặt Vương Thuật Chi lộ ra kiên định có chí thì nên, vui vẻ xoa mi tâm, phất tay áo vung lên: “Mệt rồi, ngủ thôi!” Nói xong liền một thân thoải mái bước ra khỏi thư phòng đi tới phòng Tư Mã Vanh, lúc này guốc gỗ gõ vang trên hành lang gấp khúc, tư thế phong lưu tiêu sái lại khôi phục mười phần mười. Vương Lâu chợt giật mình tỉnh giấc, Vương Các thì trợn mắt há hốc mồm. Vương Thuật Chi cả đêm ngủ ngon, Tư Mã Vanh lại trằn trọc rất lâu. Hoàng đế đồng ý y xuất cung nhưng chưa hạ ý chỉ, vương phủ cũng chưa chuẩn bị thỏa đáng, thời gian tới vẫn phải ở trong cung. Điện Đình Vân sớm sáng rực rỡ, cỏ hoang trong trí nhớ cũng được dọn dẹp sạch sẽ, thêm không ít khuôn mặt lạ hoắc hầu hạ trong điện, ngoài mặt thì là nô tì hầu hạ, trong bóng tối lại rình mò dò la, cũng không biết là bao nhiêu người. Tư Mã Vanh không để ý lắm, chỉ kinh ngạc nhìn căn phòng đã từng treo dây thừng lên xà nhà, trong đầu nhớ tới lại là đôi mắt tràn ngập màu sắc của Vương Thuật Chi, nghĩ hồi lâu, trong ngực trống rỗng phảng phất như không có gì bên trong. Thật vất vả mới ngủ được thì lại mơ thấy ác mộng, trong mơ bản thân đang nhớ lại chuyện đời trước, dưới tình thế một thân một mình nghĩ đến cái chết, cầm dây thừng ném lên xà nhà, nhưng mãi không ném được, trong đầu xẹt qua bóng dáng Vương Thuật Chi, bỗng nhiên lại không muốn chết, nhờ hoàng huynh cầm thư tới phủ Thừa tướng, vẻ mặt Vương Thuật Chi lại không hiểu, hiển nhiên không biết mình. Tư Mã Vanh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, trong tuyệt vọng giật mình tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là mình sống ở kiếp nào, chờ lấy lại tinh thần, sắc trời đã hơi sáng. Cung nhân rũ mắt tiến vào hầu hạ, vẻ mặt Tư Mã Vanh lạnh lùng, sau khi rửa mặt đi thẳng tới chỗ Thái hậu dùng bữa, nghĩ tới cung yến ngày mai sẽ gặp triều thần, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Ô Y Hạng một cái. Màn đêm buông xuống, trong phủ Cảnh vương có thêm một bóng người, từ chỗ tối bên ngoài đi tới, đám người Bùi Lượng đứng bên ngoài phủ tiếp ứng phòng ngừa vạn nhất. Vương Thuật Chi mặc một thân y phục dạ hành (thường dành cho thích khách thời xưa, toàn một màu đen), dựa theo địa đồ Bùi Lượng vẽ ra bí mật đi vào, cuối cùng tìm được một căn phòng nhỏ, nghe tiếng mở cửa lập tức lách mình trốn sau thân cây. Một bóng dáng quen thuộc từ trong nhà đi ra, hai mắt Vương Thuật Chi sáng lên, hận không thể lập tức nhào qua kéo người đi, vội vàng hít sâu một cái làm mình bình tĩnh lại. Một mùi thuốc nồng nặc xông vào chóp mũi, vẻ mặt Vương Thuật Chi đột nhiên thay đổi! Yến Thanh đi ra ngoài đổ bã thuốc? Cửa khép lại lần nữa, Vương Thuật Chi nhanh chóng đi qua, xác định bên trong không có người khác, lập tức mở cửa lách mình vào nhà, thấp giọng kêu: “Yến Thanh!” “Ầm!” Nguyên Sinh cả kinh xoay người đụng vào bàn bên cạnh, vẻ mặt cảnh giác. Vương Thuật Chi đi lên cầm lấy tay hắn ta, lo lắng nhìn từ trên xuống dưới, lông mày nhíu chặt: “Yến Thanh, đệ bệnh?” Nguyên Sinh thiếu chút nữa thì gọi người tới, lúc nghe lời hắn nói thì im bặt. Lần trước hắn ta theo Tư Mã Thiện ra khỏi thành thì ngồi suốt trên xe ngựa, lại tập trung tinh thần lên người Lục Tử Tu, không hề có ấn tượng với Vương Thuật Chi nên tất nhiên không biết hắn, tuy không biết Yến Thanh chính là tên chữ của Tư Mã Vanh, nhưng thấy hắn cũng không gọi tên mình, lập tức hiểu đây là nhận lầm người. Vương Thuật Chi thấy hắn ta không nói lời nào, càng lo lắng, vội đưa tay sờ trán hắn ta: “Rốt cuộc làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? Yến Thanh, tại sao đệ không nói gì?” Nguyên Sinh theo bản năng muốn tránh tay hắn đi, nhưng không kịp, sợ tới mức thân thể căng cứng trợn trừng mắt, hoảng sợ không biết phải làm sao. Cảnh vương và Nhị điện hạ chưa bao giờ cố ý đề cập tới người trong kinh, mình nên trả lời thế nào đây? Vương Thuật Chi thấy hắn ta không trả lời, rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng, lại quan sát một lúc, ngược lại khiến mình bị dọa hoảng sợ. Người trước mặt mặt một thân đồ lót trắng tinh, vẻ mặt hơi mờ mịt, hai con ngươi trong sáng, cảm xúc lộ ra ngoài không hề che giấu, dường như liếc mắt là có thể nhìn thấy tới đáy. Người này……. Không phải. Vương Thuật Chi nuốt nước bọt, hai tay tựa như bị phỏng, vội vàng buông ra, nhìn Nguyên Sinh tìm tòi nghiên cứu, mày nhíu lại không thể nhận ra, lại nhanh chóng giãn ra, cười nói: “Yến Thanh, chừng nào theo ta về?” Về? Nguyên Sinh nghĩ tới Tư Mã Vanh vẫn luôn ở trong phủ Thừa tướng, lập tức hai mắt tỏa sáng, đoán được thân phận của hắn, nhưng sau khi đoán được lại càng thêm căng thẳng. Vương Thuật Chi thấy sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, càng chắc chắn thêm vài phần với suy đoán của mình, lại cười khẽ: “Yến Thanh, tại sao đệ không nói chuyện?” “À …. À?” Nguyên Sinh nháy mắt mấy cái, hạ quyết tâm, hắng giọng một cái: “Tại sao Thừa tướng tới đây? Tạm thời ta đang có việc, qua một thời gian nữa sẽ về.” Đuôi lông mày của Vương Thuật Chi khẽ giật giật, nhẹ nhàng vuốt cằm: “Cũng được.” Nguyên Sinh lén thở phào nhẹ nhõm: “Đã trễ như vậy, Thừa tướng vẫn nên về trước đi.” “Không vội, trước tiên để ta xem miệng vết thương của đệ một chút.” Vương Thuật Chi còn chưa dứt lời, nhanh chóng chuyển ra sau túm hai tay hắn ta bắt chéo hai tay sau lưng. Nguyên Sinh kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn vén áo, lộ lưng ra. Vương Thuật Chi nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn ta, nhất thời không biết nên thở phào một hơi hay là khẩn trương. Yến Thanh bị thương vì mình, phía sau lưng vẫn còn giữ lại vết sẹo, người này không phải Yến Thanh…. Khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã hoài nghi có phải Yến Thanh cố gắng giả vờ làm Nguyên Sinh để mê hoặc mình. Nhưng nếu trước mắt là Nguyên Sinh, vậy Yến Thanh ở đâu? Sắc mặt Vương Thuật Chi nặng nề, chìm vào suy nghĩ, một tay vẫn không tự chủ cầm y phục của hắn ta. “Nguyên Sinh?” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Nguyên Sinh lúc này mới vội vàng giãy dụa tránh ra, vô thức lên tiếng, lập tức khiến Vương Thuật Chi bừng tỉnh. Sắc mặt Vương Thuật Chi khẽ thay đổi, vội nhìn xung quanh một chút, đồng thời buông tay ra. Cửa mở ra, nên trốn chưa kịp trốn, nên kéo y phục cũng chưa kịp kéo, Cảnh vương điện hạ đứng ngoài cửa nhìn thấy một màn vừa không thể tưởng tượng được vừa khiến người ta suy nghĩ xa xôi bên trong, trợn mắt há hốc mồm, thậm chí bỏ qua Vương Thuật Chi trong bộ y phục đen thui. “Vị này… Vị này….” Vương Thuật Chi không kịp nghi ngờ vì sao Bùi Lượng bên ngoài không nhắc nhở mình, lúc này nghe giọng Tư Mã Thiện, miễn cưỡng xoay người cười ha ha, chắp tay nói: “Hạ quan bái kiến Cảnh vương điện hạ.” Tư Mã Thiện thấy rõ mặt mũi hắn, bị sặc nước miếng của chính mình: “Khụ khụ… Thừa tướng…. Khụ… Thừa tướng nửa đêm tới đây không biết vì chuyện gì?” Vương Thuật Chi phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt thản nhiên trấn định, mỉm cười nói: “Hạ quan nghe nói điện hạ hồi kinh nên tới thăm, không nghĩ tới điện hạ không ở trong phủ nên hàn huyên cùng Nguyên Sinh vài câu, không nghĩ tới đã trễ như vậy, cần phải về rồi, ngày khác hạ quan lại tới.” Da mặt Tư Mã Thiện co quắp, nhìn Nguyên Sinh còn chưa tỉnh hồn, nghĩ tới dung mạo Nguyên Sinh và Tư Mã Vanh giống y chang nhau, sắc mặt khẽ biến: “Sao Thừa tướng, cởi…. Cởi….” “À!” Vương Thuật Chi vội mở miệng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nguyên Sinh bị ngứa sau lưng, ta gãi cho hắn.” Tư Mã Thiện: “…..” Nguyên Sinh: “……..” Vương Thuật Chi cười hết sức vô hại, thầm nghĩ quan hệ giữa Yến Thanh và bọn họ không hề cạn, trong lòng hai bên đều tự biết, hàn huyên thêm vài câu liền thôi. Như thế cũng coi như thử thăm dò Cảnh vương và Nhị hoàng tử, ai bảo bọn họ núp phía sau không hiện thân, lại còn sắp xếp Yến Thanh tới phủ Thừa tướng? Cũng may bây giờ Yến Thanh và mình lưỡng tình tương duyệt, bước tiếp theo chính là xem hành động của Nhị hoàng tử. Nghĩ như thế, Vương Thuật Chi cảm thấy bị bắt gặp cũng không phải là chuyện xấu, cười cười, lại chắp tay: “Hạ quan quấy rầy rồi, nên cáo từ.” Sắc mặt Tư Mã Thiện cổ quái nhìn y phục dạ hành của hắn, cảm giác mình nên mau chóng tìm hoàng đệ trò chuyện một chút, vì thế không yên lòng gật đầu: “Bổn vương tiễn Thừa tướng một đoạn.” Hai người đều mang tâm sự rời khỏi chỗ này, Vương Thuật Chi lại chuyển chân đi về phía tường viện. Tư Mã Thiện nhìn cửa hông cách đó không xa, da mặt lại co rút: “Thân thủ Thừa tướng không tệ.” Lời này nói không sai, Vương Thuật Chi lại không thừa nhận, liên tục khoát tay: “Đâu có đâu có, hạ quan tay không thể xách vai không thể khiêng, dạo gần đây thân thể hơi mập, không thích đi bằng cửa.” Tư Mã Thiện trơ mắt nhìn hắn cố sức leo cây, lại nhấc chân chuyển lên tường, vẫy tay với bên ngoài: “Đến dìu ta một tay nào.” Bùi Lượng trong bóng đêm: “……” Tư Mã Thiện: “…….” Trên đường trở về, Bùi Lượng lo lắng hỏi: “Thừa tướng bị phát hiện rồi hả? Là Cảnh vương gây khó dễ? Vì sao leo tường lại không xuống được? Thừa tướng bị thương có nặng không?” Vương Thuật Chi không đáp mà hỏi: “Cảnh vương về, vì sao ngươi không báo tin cho ta?” “Có báo!” Giọng Bùi Lượng oan ức: “Thừa tướng không nghe thấy sao? Thuộc hạ gấp đến độ thiếu chút nữa leo tường đi vào?” Vương Thuật Chi: “……” Tư Mã Thiện trằn trọc suốt cả đêm, ngày hôm sau gấp gáp vào cung gặp Tư Mã Vanh nhưng ngại Thái hậu ở đó nên không tiện nhiều lời, chờ thật vất cả không có người ngoài, muốn mở miệng hỏi thăm chuyện Vương Thuật Chi thì lại đến giờ cung yến. Cung yến lần này có phần làm người ta suy nghĩ, Nhị hoàng tử đã điều trị tốt thân thể lại hồi cung rồi, Hoàng đế đưa ý ra gặp đại thần. Tầm quan trọng không phải chuyện đùa! Nhưng lúc Hoàng đế lâm triều lại hạ chỉ phong y là vương, cho rằng nên tới đất phong, nhưng lại nói tạm giữ y lại ở kinh thành. Tóm lại, ngôi vị Thái tử đang trống, tất cả đều phải đợi bàn bạc. Mọi người kiếm chế tâm tư sôi trào, ngồi trên bàn tiệc chờ đợi xem rốt cuộc Nhị hoàng tử này có bộ dạng thế nào, chờ đến lúc nóng ruột thì cuối cùng cũng thấy Hoàng đế dẫn mấy vị Hoàng tử vào bàn. Vương Thuật Chi vừa ngẩng đầu nhìn lên, đợi Hoàng đế ngồi xuống lập tức thấy rõ người phía sau. “Vù vù – Đùng đùng –“ Trong đầu mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, lập tức phun hết rượu ra. “Phụt ~!” Hết chương 71