Quân Lâm Dưới Thành
Chương 41
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Thái tử dẫn ít tàn binh nhịn đói nhịn khát chạy cả một ngày đường, cuối cùng cũng chạy tới huyện Vĩnh Khang, lúc này trời đã nhá nhem tối, nhà nhà khói bếp lượn lờ, mùi thơm tản ra bốn phía, bọn họ thèm ăn đến mức mắt sáng lên. Lqdon
Đoạn đường này quả thực đủ vất vả rồi, bọn họ không được tắm rửa thay y phục sạch, dọc đường mùi khai của nước tiểu bay theo cả đường, đặc biệt là qua giữa trưa, sau cả ngày phơi nắng mùi kia càng gay mũi, đến nỗi có người tới gia đình nhà nông gõ cửa xin ít thức ăn cũng bị vẻ mặt người ta chán ghét đuổi đi.
Thuộc hạ của Thái tử sao có thể là người lương thiện? Thái tử thì càng không cần phải nói, bị đối xử như vậy lập tức chửi bới và xông tới, không chỉ tuyên bố muốn chém đầu người ta mà còn vén tay áo lên chuẩn bị cướp đồ.
Đáng tiếc dân chúng sớm thường thấy đủ loại chiến tranh loạn lạc, thấy bọn họ nhếch nhác như vậy chỉ cho rằng bọn họ là giặc cỏ trên núi xuống, lấy vung nồi gõ kêu gọi toàn bộ hàng xóm làng giềng tới, nam tử nhà nông cao lớn thô kệch, nữ tử nhà nông chân thô eo to, tất cả đều xắn tay áo nâng cuốc lên, hung ác còn hơn bọn họ.
Chuyến này Thái tử ảo não chạy trốn như chó nhà có tang, trong lòng hận càng thêm hận.
Trong bụng Thái tử trống trơn, trước còn hát Không thành kế, lát sau Không thành kế cũng hát không nổi nữa, chỉ cảm thấy hai chân như đi trên mây, bay bổng phiêu diêu, cộng thêm lúc trước rơi xuống nước rồi lại gặp cháy, vừa hao tổn sức khỏe vừa hao tổn tinh thần, lúc này hai mắt đã tóe ra lửa, thấy người qua đường đều che miệng mũi tránh đi cũng không còn sức nổi giận.
(Không thành kế; kế để trống thành; vườn không nhà trống; chiến thuật để vườn không nhà trống (một câu chuyện trong tiểu thuyết "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Về sau, khi nói đến "KHÔNG THÀNH KẾ" là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)
Một nhóm người bước đi nghiêng ngả, đang ủ rũ chợt nghe một loạt tiếng bước chân loạn xạ vang lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy một nhóm hơn trăm người mặc trang phục nam tử ùn ùn kéo tới, bao vây xung quanh bọn họ, đều rút bội đao bên hông, dưới trời chiều chiếu lấp lánh, lóe sáng khiến bọn họ càng thêm choáng váng đầu óc.
“Giặc cướp ở đâu? Bắt lại!” Người dẫn đầu tức giận quát một tiếng rồi phất tay ra lệnh.
Thái tử vừa nghe xong lập tức nóng nảy, đang muốn mở miệng quát lớn, chợt nghe tiếng Vu Tuấn Đạt bên cạnh hô to: “Khoan đã! Đây chính là Thái tử điện hạ!”
Tiểu thương ven đường thấy tình cảnh giương cung bạt kiếm đều dọn hàng chuẩn bị tránh đi, nghe được “Thái tử điện hạ,” ánh mắt đồng loạt quay qua nhìn, ngẩn người rồi cười ầm ĩ.
Khuôn mặt Thái tử căng đến đỏ bừng, vừa giận vừa hận.
Người đứng đầu la mắng tất nhiên là thủ lĩnh hộ vệ của phủ Vĩnh Khang vương, cũng không xem hắn ta là ai, quát lớn: “Vĩnh Khang vương bệnh nặng, ai chẳng biết Thái tử muốn đến thăm ngài ấy, các ngươi những người thô bỉ này mà cũng dám giả mạo Thái tử, tội đáng chết! Người đâu tới đây, bắt hết toàn bộ bọn chúng, ngộ nhỡ nhiễu loạn Vĩnh Khang vương, các ngươi đảm đương được sao!”
“Dạ!” Một tiếng này điếc tai nhức óc, mọi người đáp lại rồi lập tức tiến lên bắt người.
Đoàn người Thái tử vốn thân thủ không tệ, thế nhưng dọc đường chịu không ít tội, sức lực tổn thương nặng nề, tinh thần của binh sĩ cũng không phấn chấn nổi, chưa tới vài chiêu đã vô lực phản kháng, nguyên một đám bị bọn họ trói chặt từng người một.
Thái tử giận dữ, lắc lắc thân thể mắng: “Thật là đám chó lớn! Chuyến này cô phụng mệnh phụ hoàng, thấy thánh chỉ như thấy thiên tử, các ngươi dám phạm thượng!”
Vu Tuấn Đạt cũng hoảng hồn, vừa giãy dụa vừa thiện ý nói: “Vị này thật sự là đương kim Thái tử, chúng tôi có mang theo tín vật.”
Thủ lĩnh hộ vệ liếc xéo bọn họ, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Tín vật ở đâu?”
“Trên người ta!” Thái tử thấy hắn ta hình như hơi buông lỏng, lúc này liền ưỡn thẳng cổ, nghiến răng nghiến lợi giận dữ trừng nhìn hắn ta.
Một người đi lên trước sờ soạng trên người hắn ta một hồi, quả thật móc một vật màu vàng được cuộn lại, nhìn thì như thánh chỉ, nhưng hơi nhăn nhúm, thủ lĩnh hộ vệ nhận lấy, mở ra xem xong nhíu mày, lại nâng mắt nhìn Thái tử, thấy vẻ mặt hắn ta kiêu căng liền cười lạnh một tiếng, tiện tay ném thánh chỉ xuống đất: “Muốn làm Thái tử tới điên rồi, ngay cả thánh chỉ cũng dám giả mạo, thật sự là ăn gan hùm mật gấu, mười cái đầu cũng không đủ chém! Đưa bọn chúng vào trong lao đi!”
Vu Tuấn Đạt kinh hãi: “Ngươi khinh mạn Thái tử điện hạ thì cũng thôi đi, thấy thánh chỉ mà vẫn không thả người, chẳng lẽ là Vĩnh Khang vương chỉ mưu bày kế!”
Người nọ cười ha ha: “Một đám tiểu nhân ngu ngốc, ngay cả thánh chỉ có bộ dáng thế nào cũng không rõ ràng, liền lấy một miếng vải lụa viết mực tàu lên lừa gạt bọn ta, thật sự rất đáng chê cười.” Nói xong tựa như sợ bọn họ không thừa nhận, lại nhặt thánh chỉ lên mở ra đưa cho bọn họ nhìn.
Thái tử và Vu Tuấn Đạt đều choáng váng, đoạn đường này bọn họ bị giày vò đến giày vò đi, đã sức cùng lực kiệt, dưới tình thế cấp bách không suy nghĩ được nhiều, lại quên mất thánh chỉ này từng rơi xuống nước cùng Thái tử, bây giờ trên mặt làm gì còn nửa chữ nào, toàn bộ chỉ còn lại dấu mực sâu cạn không đồng đều.
Lúc đi ngẩng đầu ưỡn ngực, tới huyện Vĩnh Khang lại hao binh tổn tướng, còn bị nhốt vào đại lao, Thái tử đập cửa lao kêu to: “Các người có bản lĩnh bắt giam người, thì gọi Vĩnh Khang vương tới thẩm tra đi!”
Lính canh ngục khinh miệt nhét cho hắn ta một chén cơm tù: “Vĩnh Khang vương bệnh nặng không rảnh thẩm vấn, đợi ngài ấy đỡ bệnh thì sẽ tới xử lý các ngươi sau.” Nói xong lắc đầu xoay người rời đi, “Haizzz….. Chưa từng thấy có người vội vã đi gặp Diêm Vương như vậy.”
Thái tử tức giận da đầu sắp nổ tung, tung một cước đá văng chén cơm ra, đá xong lại phát hiện bụng mình đang đói kêu ùng ục, vẻ mặt không nhịn được nhìn thức ăn, cuối cùng ủ rũ ngồi xuống đất, trong mắt vừa lo lắng vừa thù hận, trong lòng sớm mang Vương Thuật Chi kẻ đầu sỏ gây nên ra thiên đao vạn quả, sau đó lôi cả Vĩnh Khang vương ra mắng chửi.
Như thế liên tiếp hai ngày, Thái tử đã tiều tụy không chịu nổi, nhưng dứt khoát cắn răng kiềm chế bực bội sống chết không ăn cơm lính canh ngục đưa tới, cuối cùng thật sự không chịu được bưng chén cơm lên ăn một miếng, lập tức nhíu mày, rồi nuốt hết cơm tù nhạt như nước ốc vào bụng, lúc này mới bất giác nhớ ra trên người mình còn một miếng ngọc bội, vội giật ra cầm trong tay, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
Trước kia Thái tử dù chưa từng ngồi nhà lao, nhưng có vài phần hiểu đám lính canh ngục tham lam ra sao, cầm ngọc bội đánh giá trên dưới một lúc, không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhưng lại sợ sau khi mang ra lính canh ngục nuốt làm của riêng, suy nghĩ một lúc, vẫn khẽ cắn môi kêu lính canh ngục tới.
“Đây là ngọc bội của cô, ngươi giao cho Vĩnh Khang vương, ông ấy vừa nhìn là biết.” Giọng Thái tử khàn khàn, giọng điệu kiêu căng như cũ.
Lính canh ngục đưa tay nhận lấy, lật qua lật lại nhìn xem, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng nhét vào đai lưng: “Vậy ngươi chờ đi.”
Ngọc bội đưa tới tay Vĩnh Khang vương, Vĩn Khang vương cười cười, đứng dậy thay y phục, rồi rửa mặt, sai người mang Thái tử ra, bản thân mình thì gọn gàng sáng sủa, mặt mày hồng hào đi đón người, xa xa trông thấy bóng dáng Thái tử, vội nghiêm mặt, vẻ mặt áy náy nghênh đón, cũng không quản khỉ gió gì người hắn ta đầy mùi hôi thối, ôm hắn ta rồi gào khóc: “Con à! Con chịu khổ rồi! Đều là lỗi của bá phụ! Bá phụ sẽ trừng trị những kẻ mắt chó đui mù kia!”
Thái tử cố nén giọng điệu ngày thường nhưng khi đi ra khỏi cửa lao thì trở về như bình thường, tinh thần và sức lực thả lỏng, người liền mềm xuống, ngay cả chân cũng đứng không vững, lúc này mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy khí sắc ông ta còn tốt hơn cả người được chúc thọ, lập tức nổi giận: “Thì ra bá phụ bệnh nặng là cố ý giả vờ?”
Vĩnh Khang vương coi như không nghe thấy, cưỡng ép kéo hắn ta vào trong phòng, đưa tay sờ trán hắn ta, kinh hãi: “Xương nhi, sao trán con nóng lợi hại như vậy?” Nói xong cuống quít quay đầu phân phó người hầu bên cạnh: “Mau đi gọi đại phu qua đây!”
Thái tử quả thật sốt nặng, không ngất đi đúng là hiếm thấy, lúc này hơi thở thở ra cũng nóng hừng hực, đôi mắt âm trầm hừ lạnh nói: “Bá phụ cần gì diễn trò!”
Vĩnh Khang vương mặc kệ hắn ta, chỉ đặt hắn ta lên giường nói ngon ngọt an ủi, bảo đại phu xem một lần, lại thúc giục người hầu bên cạnh đi sắc thuốc, lại áy náy nói với hắn ta: “Xương nhi nghỉ tạm đi, bá phụ đi thả toàn bộ những người trong lao.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa lập tức có tâm phúc nghênh đón.
Vĩnh Khang vương mặt mày hớn hở, phất tay áo ý bảo hắn ta đi thả người, còn mình thì quay về thay bộ y phục thoải mái, gọi tỳ nữ bôi loạn trên mặt, lắc mình một cái biến thành một con ma bệnh mặt đầy vẻ mệt mỏi, sau đó để nguyên y phục nằm lên giường.
Trong lao, Vu Tuấn Đạt và cả đám kia được thị vệ thả ra, được người ta dẫn vào phòng của phủ Vĩnh Khang vương, lập tức mùi thảo dược nồng nặc bay tới, nghe nói đại phu đã xem cho Thái tử, bây giờ đang nghỉ ngơi, nhất thời có chút rối loạn không hiểu Vĩnh Khang vương có toan tính hay là vô ý, nghĩ dù sao bọn họ cũng là bác cháu ruột, liền dần dần loại bỏ nghi kị, cách rèm cùng nhau hành lễ với Vĩnh Khang vương.
Vĩnh Khang vương đưa tay vén rèm lên, cố sức ho hai tiếng, yếu ớt nói: “Bổn vương không có sức, không tiện đứng dậy chào đón, Vu đại nhân ngàn vạn lần đừng trách móc.”
Vu Tuấn Đạt vội kêu không dám.
Vĩnh Khang vương đang muốn mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, Vu Tuấn Đạt nhìn ra, thấy Thái tử đá văng tỳ nữ hai bên đang cố gắng dìu, lần khuông cửa đi tới, vội nghênh đón: “Thái tử điện hạ.”
Thái tử nâng mắt, ánh mắt rơi trên mặt Vĩnh Khang vương, lửa giận càng cháy mạnh: “Chẳng phải mới vừa rồi bá phụ rất khỏe ư, sao đột nhiên đã ngã bệnh?”
Vẻ mặt Vĩnh Khang vương kinh ngạc: “Vì sao cháu lại nói vậy?”
“Ngươi!” Thái tử tức giận ngực phập phồng lên xuống, không muốn ở lại chỗ này lâu, xoay người rời đi, miệng cả giận nói, “Đều theo ta về kinh!”
Vu Tuấn Đạt nghe tiếng hắn ta khàn khàn, bị dọa sợ không nhẹ vội đuổi theo ngăn hắn ta lại: “Thái tử điện hạ, thân thể ngài không khỏe, hay là nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng đi, hơn nữa Vĩnh Khang vương vừa bệnh nặng trong người, nếu ngài liếc nhìn một cái cũng không thèm thì nói ra sợ không đúng!”
“Hừ! Ở lại để ông ta chê cười giễu cợt à? Coi chừng ngươi chết như thế nào cũng không biết!” Thái tử cố ý không theo, dẫn đi đi ra ngoài cửa.
“Con à, sao con đi nhanh như vậy?” Vĩnh Khang vương vội vàng đứng dậy, đi chân trần đuổi một mạch ra tới ngoài cửa: “Bá phụ không biết hôm nay con tới, đám thuộc hạ chậm trễ, là lỗi của bá phụ, khụ khụ…. Con đừng tức giận, mau theo bá phụ quay về nghỉ ngơi, cháu…. Khụ khụ…. Con đang bệnh, không nên bôn ba…..”
Lúc này chợ sáng vừa tan, trên đường phố người đến người đi, tất cả đều lén lút nhìn, tin tức rất nhanh truyền ra khắp huyện Vĩnh Khang nho nhỏ: Ngày ấy bốc mùi hôi thối trong phố xá thật sự đúng là Thái tử! Trời ơi đều là hiểu lầm, Vĩnh Khang vương bệnh nặng như vậy cũng đuổi theo ra ngoài nói xin lỗi, Thái tử lại lỗ mãng không cho sắc mặt tốt!
Thái tử thấy thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn mình, sắc mặt càng thêm đen, cũng không quản Vĩnh Khang vương khuyên bảo gì, cất bước rời đi.
Vĩnh Khang vương gấp đến độ dứt khoát dậm chân: “Ôi…. Thôi thôi! Mau, mau chuẩn bị xe ngựa cho Thái tử, phái thêm người chăm sóc dọc đường, ngàn vạn lần đừng để xảy ra rủi ro! Đúng rồi, còn có thuốc, bốc nhiều thuốc một chút! Lấy thêm y phục nữa!”
Đám dân chúng tiếp tục nghị luận: Vĩnh Khang vương đối xử thật tốt với Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ thì có chút…
Lúc này Thái tử không để ý gì tới khí phách, không có xe ngựa còn chưa biết ngày nào mới có thể trở lại kinh thành, chỉ nói anh hùng bỏ qua thiệt thòi trước mắt, phẩy tay áo một cái mặt lạnh đi về phía xe ngựa.
Bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói kinh ngạc: “Thái tử điện hạ?”
Thái tử vừa nghe giọng nói quen thuộc làm mình hận nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng quay đầu nhìn chằm chằm người vừa tới: “Vương Thuật Chi!”
Chẳng biết Vương Thuật Chi xuất hiện từ lúc nào, nghe hắn ta gọi thẳng tên cũng không để ý, cười híp mắt chắp tay chào: “Hạ quan nghe nói Vĩnh Khang vương bệnh nặng nên đặc biệt tới thăm, không ngờ lại được gặp Thái tử điện hạ, ôi trời…. Điện hạ đây là thế nào?”
Tư Mã Vanh đứng sau lưng hắn nâng mắt nhìn, thấy Thái tử tóc tai lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn dính một ít bụi, y phục trên người thì không còn hình dạng, còn ngửi thấy mùi thối thấp thoáng, ngẩn người, thật sự không nhịn được “Phốc” một tiếng cười to lên.
Hết chương 41
Truyện khác cùng thể loại
555 chương
78 chương
73 chương
50 chương
27 chương
69 chương
12 chương
36 chương