Quan Khí
Chương 56
Ngày hôm sau khi đi làm thì tâm tình Vương Trạch Vinh rất tốt, ngày hôm qua cuối cùng cũng được chính thức làm một người đàn ông, nghĩ đến Lữ Hàm Yên dịu dàng ngủ trong lòng mình, trên mặt Vương Trạch Vinh cười tươi phơi phới.
- Vương ca, hôm nay có việc gì vui thế?
Tiểu Giang nhìn thấy Vương Trạch Vinh đi lên lầu với vẻ mặt vui vẻ liền trêu ghẹo.
- Ha ha.
Vương Trạch Vinh vừa thấy Tiểu Giang, trong lòng có chút ý nghĩ lung tung, lắc đầu nói:
- Cô đến sớm thế.
Nhìn bóng lưng Vương Trạch Vinh rời đi, Tiểu Giang đầy hoài nghi.
Trà thì Tiểu Giang đã pha từ sớm rồi, Vương Trạch Vinh ngồi ở trên ghế mở báo ra đọc.
Châm một điếu thuốc, sau khi hit một hơi thật sâu, Vương Trạch Vinh đang chuẩn bị xem báo thì điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
- Vâng, tôi là Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vừa thấy số điện thoại quen thuộc, liền báo tên mình ra.
- Tiểu Vương, tôi là lão Hầu đây, bài báo rất tuyệt!
Điện thoại là do chánh văn phòng ban Tuyên giáo huyện ủy Hầu Tiến Ba gọi tới.
Hầu Tiến Ba! Vương Trạch Vinh thầm nghĩ rằng sao hắn lại gọi điện thoại cho mình, tuy rằng hai người có quen biết nhưng còn chưa tới mức trò chuyện việc riêng một cách thân mật.
- A, là chánh văn phòng Hầu à!
Vương Trạch Vinh khách khí nói.
- Tiểu Vương, anh thế là không được, sao lại còn gọi tôi là chánh văn phòng, gọi lão Hầu là được.
Giọng điệu Hầu Tiến Ba có vẻ rất là mất hứng.
- Vâng, tôi nhận sai, Hầu ca, bài báo gì thế?
Vương Trạch Vinh thực sự không nghĩ tới mình từng viết bài báo nào cho ban Tuyên giáo nên hỏi đầy kỳ quái.
- Ha ha, còn giữ bí mật với tôi à, tôi cũng thấy rồi, đây là chuyện lớn, anh lên huyện nhất định phải mời khách đó.
Vương Trạch Vinh càng nghe càng hồ đồ, đang muốn hỏi Hầu Tiến Ba cụ thể là cái gì thì Hầu Tiến Ba đã cúp máy.
Khỉ gió! Vương Trạch Vinh thầm mắng một tiếng, có chuyện gì vậy, Hầu Tiến Ba lại gọi điện thoại tới một cách không minh bạch, lại không nói rõ ràng là bài báo nào.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!
Vương Trạch Vinh cũng không còn tâm trạng đọc báo, trong lòng lúc này thật sự bất ổn.
- Reng!!!!!!
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Vương Trạch Vinh vừa nhìn thấy số máy, không ngờ là điện thoại của Tả Chính trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy. Cũng may trí nhớ của Vương Trạch Vinh khá tốt, nhớ được không ít số điện thoại trên huyện.
- Vâng, tôi là Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cầm lấy điện thoại nói.
- Tiểu Vương, tôi là Tả Chính bên huyện ủy, bài báo của cậu rất tốt.
Tả Chính cũng nói một câu giống như vậy, Vương Trạch Vinh thậm chí có thể nghe trong giọng nói của Tả Chính có chứa hảo ý rất lớn.
- A, là trưởng ban Tả sao, cảm ơn ngài khen ngợi, nhưng mà bài báo nào thế?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ha ha, Tiểu Vương, cậu đúng là người có năng lực, bài báo phân tích rất đúng chỗ, làm thế nào để bảo đảm sự quan trọng của Đảng một cách có hiệu quả. Điều này đối với việc xây dựng Đảng trong toàn huyện có giá trị tham khảo rất quan trọng, ừ, rất tốt.
Tả Chính nói lời này cũng dập máy.
Đặt điện thoại xuống, mày Vương Trạch Vinh đều nhíu cả lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, đầu tiên là một chánh văn phòng nhỏ, sau đó không ngờ lại là một trưởng ban Tổ chức gọi tới, đều nói về bài báo của mình, rốt cuộc là mình đã viết bài báo nào.
Vương Trạch Vinh vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày trời mà cũng không nghĩ ra mình đã từng làm bản thảo bộ môn nào.
- Reng!!!!
Điện thoại trên bàn lại vang lên, Vương Trạch Vinh vừa thấy số máy, ôi trời! Sao lại là ban Tuyên giáo huyện ủy.
- Tiểu Vương phải không?
Vương Trạch Vinh vừa mới nhấc điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói rát ngọt.
- Ôi! Là trưởng ban Chu à!
Đối với giọng nói này thì Vương Trạch Vinh rất quen thuộc, giọng nói của nữ trưởng ban Tuyên giáo huyện ủy này lọt vào tai rất êm, người đàn bà Chu Lâm này không chỉ có vóc người đẹp mà giọng nói cũng rất dễ nghe, mới hơn ba mươi tuổi mà đã là trưởng ban tuyên giáo huyện ủy, có lẽ có đại gia đứng sau lưng.
- Tiểu Vương, tôi vừa mới xem qua bài báo của anh, lời lẽ rất là tốt, tôi chuẩn bị tổ chức cho nhân viên trong ban Tuyên giáo đến học tập kinh nghiệm xây dựng Đảng ở xã Hoàn Thành của các anh, các anh phải chuẩn bị tài liệu cho tốt nhé.
Chu Lâm đầu tiên là khen ngợi Vương Trạch Vinh, tiếp theo là muốn thu xếp lại tài liệu.
Hiện giờ trong lòng Vương Trạch Vinh giống như là có con mèo gãi gãi, sau khi đặt điện thoại xuống, Vương Trạch Vinh thật sự muốn hét to một tiếng. Trời đất ơi! Có ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Trong khi Vương Trạch Vinh còn đang bực bội trong lòng, bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân thì đang ngồi trên ghế chăm chú đọc bài báo trên mạng.
Làm bí thư huyện ủy, ngày nào Cố Hồng Quân cũng lên mạng xem trang web của phòng Tổ chức tỉnh ủy một chút, rất nhiều tin tức có thể thu được thông qua nơi này, hôm nay khi hắn vừa mở trang web ra, bên trong hiện lên một bài báo khiến hắn chấn động, sau khi xác nhận lại tên của tác giả, Cố Hồng Quân lại càng kinh hãi, không ngờ là do Vương Trạch Vinh viết.
Làm thế nào mà bài báo của Vương Trạch Vinh lại chạy lên được trên website của phòng tổ chức tỉnh ủy!
Trên website của phòng Tổ chức tỉnh ủy có mở một chuyên mục đặc biệt, chuyên mục này gọi là “Xây dựng Đảng”, chớ coi thường chuyên mục này, vì tại chuyên mục này thường đăng các bài báo, lãnh đạo huyện thị các nơi dù hao phí tâm cơ mà có thể có được bài báo đăng trên đó, thì đối với lãnh đạo địa phương đó có thể nói là giống như thăng một bậc quan. Vì sao lại thích chuyên mục này như vậy? Mấu chốt chính là lãnh đạo tỉnh đều xem chuyên mục này. Đây là một chiến tích rất lớn của cán bộ! Trước kia mỗi lần Cố Hồng Quân mở trang web này ra đều chỉ có thể thầm ca ngợi phương pháp của người khác, rồi thở dài vì huyện của mình không ai có thể làm được một bài báo đăng lên trên đó, đương nhiên, Cố Hồng Quân cũng từng có chỉ thị với ban Tuyên giáo, yêu cầu ban Tuyên giáo phải tập trung lực lượng mạnh nhất để nghĩ cách làm ra được một bài báo đăng lên đó, nhưng cho đến nay vẫn không có tin tức gì tốt cả.
Trong lúc vô thanh vô tức, không ngờ bài báo của Vương Trạch Vinh lại có thể đăng lên!
Rít mạnh điếu thuốc, trong lòng đột nhiên nảy lên hối hận khá lớn, Cố Hồng Quân thở dài một tiếng, lời đồn hại người rất nặng!
Nghĩ lại thái độ đối xử với Vương Trạch Vinh gần đây, trong lòng Cố Hồng Quân lại hết sức phiền muộn, đúng là có chút lạnh nhạt với Tiểu Vương.
Không được, nhất định phải nghĩ cách đền bù, Cố Hồng Quân với tay lấy điện thoại trên bàn ấn một số.
- Reng!!!!!!
Khi Vương Trạch Vinh còn đang bực bội, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở trên bàn lại vang lên, nhanh chóng cúi nhìn, trời ạ! Không ngờ là điện thoại của Cố Hồng Quân!
Lúc này Vương Trạch Vinh thật sự là hết chỗ nói rồi;
- Vâng, tôi là Vương Trạch Vinh.
Mắng thì mắng nhưng Vương Trạch Vinh vẫn nhanh chóng nhấc điện thoại.
- Tiểu Vương à, tôi là lão Cố, Cố Hồng Quân.
Điệu bộ của Cố Hồng Quân có hơi hạ thấp, từ bài báo này có thể thấy, Vương Trạch Vinh cùng với Trương Tất Trường kia nhất định là có quan hệ rất sâu, bây giờ nếu có ai nói cho Cố Hồng Quân rằng Vương Trạch Vinh và Trương Tất Trường không có quan hệ gì thì chắc chắn là Cố Hồng Quân sẽ không tin. Nếu có thể lôi kéo được Vương Trạch Vinh, cũng chính là tạo được quan hệ với phó trưởng ban Trương, đến lúc đó ai còn dám coi thường!
- Ồ, là bí thư Cố à, ngài có chỉ thị gì không?
Vương Trạch Vinh cẩn thận hỏi.
- Tiểu Vương, công tác ở xã có hài lòng không, có gì khó khăn cứ nói thẳng cho tôi biết.
Chu Hồng Thiên nói đầy thân thiết.
- A! Cảm ơn bí thư Cố đã quan tâm, mọi chuyện đều tốt cả.
Vương Trạch Vinh đúng là có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
80 chương