Quan Khí​

Chương 55

Nói thật, thời gian gần đây, trong lòng Vương Trạch Vinh rất áp lực, chuyện trong xã và bộ mặt các cấp lãnh đạo khiến cho tâm tình của hắn không được tốt, tranh đấu trên quan trường cũng khiến cho hắn nhanh chóng thành thục, có một số việc hắn trước kia nghĩ rất ngây ngô, hắn chung quy cho rằng chỉ cần hắn đối với người khác tốt, người khác nhất định sẽ nhất định đối với mình tốt, thế là xong. Quan trường quả nhiên như chiến trường, trong phương diện này thì chỉ có lợi ích là quan trọng nhất, những cái khác có lẽ có, nhưng Vương Trạch Vinh lại chưa từng nhìn thấy. Sau khi ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh nắm tay Lữ Hàm Yên đi dạo phố. Xã Hoàn Thành giờ phát triển rất nhanh, cửa hàng các loại rất nhiều, sự yên lặng trong trấn có thể cảm nhận được ở đây khi đêm xuống, đủ loại đèn màu chiếu rọi đường phố trông rất đẹp, tai còn có thể nghe thấy âm thanh khắp nơi. Cùng đi dạo phố với Vương Trạch Vinh như vậy là điều Lữ Hàm Yên thích nhất, kỳ thực cô cũng không có lý tưởng cao xa gì, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường cùng với người mình yêu. Đã bao lâu rồi không được đi dạo với Vương Trạch Vinh như vậy, lúc này nắm tay Vương Trạch Vinh, trong lòng cô có một loại cảm giác kiên định. Nhìn thấy một cửa hàng đang phát bóng bay, Lữ Hàm Yên hưng phấn chạy tới lấy một quả màu hồng. Trở lại cạnh Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói: - Quả bóng này thật đẹp! - Sao có thể đẹp bằng Hàm Yên của anh chứ. Vương Trạch Vinh trêu ghẹo nói. Khẽ đánh tay Vương Trạch Vinh một cái, Lữ Hàm Yên kéo tay Vương Trạch Vinh nói: - Em đẹp hay là Giang Anh Hà đẹp? - Cái này! Vương Trạch Vinh ngẩn người, sao tự nhiên lại hỏi như vậy. Khi quay sang nhìn về phía Lữ Hàm Yên thì thấy Hàm Yên đang khẩn trương nhìn mình. Chìa tay nhéo mũi Lữ Hàm Yên một cái, Vương Trạch Vinh nói: - Đương nhiên là Hàm Yên của anh xinh hơn rồi. Tuy nhiên, trong lòng Vương Trạch Vinh hiện giờ lại không nhịn được lại đem hai người ra so sánh. Lữ Hàm Yên hơn ở vẻ đẹp thanh thuần, mà Giang Anh Hà kia lại có một loại vẻ đẹp thành thục. Khi ở cùng với Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cảm thấy áp lực của mình đã được giảm bớt, còn khi ở cùng Giang Anh Hà thì ý chí chiến đấu của Vương Trạch Vinh lại rất mạnh. Có lúc Vương Trạch Vinh còn thầm nghĩ, giá mà tổng hợp được hai người này lại thì tốt quá. Hai người vừa đi dạo vừa tán gẫu, khi nói chuyện lại thêm mấy lời thân mật, hai người đều cảm thấy từ người đối phương tỏa ra một sức hấp dẫn rất lớn. - Về thôi. Lúc này Vương Trạch Vinh thật sự muốn tiến hành mấy cái loại tiếp xúc thân mật với Lữ Hàm Yên. - Ừ. Trong lòng Lữ Hàm Yên cũng sớm đã động tình. Vào chỗ ở của Vương Trạch Vinh, cửa vừa đóng vào là Lữ Hàm Yên ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng dang rộng tay ôm lấy Hàm Yên. Hai người đều rất quen thuộc đối với thân thể của nhau. Lữ Hàm Yên hôm nay phảng phất như càng thêm động tình, sau khi ôm lấy Vương Trạch Vinh, miệng cô đã sớm thở gấp liên tục. Hôm nay khi Lữ Hàm Yên nghe được mẹ mình nói tới lời đồn giữa Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà, trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác cấp bách, trong suy nghĩ của Lữ Hàm Yên, tất cả những người đàn ông khác đều kém Vương Trạch Vinh, từ lâu cô đã hạ quyết định nếu không phải là Vương Trạch Vinh thì cô sẽ không lấy chồng. Không có do dự, miệng hai người tìm tới nhau. Trong phòng không bật đèn, ánh đèn ngoài cửa sổ lúc ẩn lúc hiện chiếu vào trong nhà, trong gian phòng mờ ảo, cơ thể hai người dính chặt vào với nhau. Vương Trạch Vinh cảm nhận được sự động tình của Lữ Hàm Yên, hai tay liên tục nhào nặn thân thể Lữ Hàm Yên. Trong đầu Vương Trạch Vinh lúc này chỉ tồn tại một điều duy nhất chính là mỹ nữ trong lòng, mấy cái quan trường, tranh đấu hết thẩy đều biến mất. Lữ Hàm Yên quá xinh đẹp, đúng là một người con gái có thể khiến cho Vương Trạch Vinh thả lỏng thể xác và tinh thần. - Em là của anh. Lữ Hàm Yên khẽ nói bên tai Vương Trạch Vinh. Lời này lợi hại hơn tất thẩy những lời khác, nghe được lời thì thầm của Lữ Hàm Yên, tình dục của Vương Trạch Vinh vọt lên tới đỉnh. Trước khi ra ngoài Lữ Hàm Yên đã quyết định trước rồi, thời gian qua lại giữa hai người lâu như vậy, tâm ý của đối phương đều biết cả, nếu không phải bởi vì sự phản đối của mẹ, phỏng chừng hai người sớm đã thành người một nhà, bây giờ xuất phát từ lo lắng cho tương lai, Lữ Hàm Yên quyết định đêm nay sẽ trở thành tân nương của Vương Trạch Vinh. Ai nói Lữ Hàm Yên không có tâm cơ, khi trước mặt gặp một nữ địch thủ hùng mạnh, Lữ Hàm Yên biết nếu mình muốn buộc chặt với Vương Trạch Vinh thì chỉ cần sau khi hai người làm chuyện đó, tâm tư của Vương Trạch Vinh sẽ nghiêng về phía mình. Yêu là mù quáng! Từng tiếng thở hổn hển, Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên ngã xuống giường. Dáng người Lữ Hàm Yên rất đẹp, khi bộ ngực căng tròn đập vào mắt Vương Trạch Vinh thì thời gian như ngừng lại… Ánh sáng khi tỏ khi mờ, trên mặt Lữ Hàm Yên phủ đầy mây đỏ, cô biết mình sắp sửa đi qua cánh cửa để từ một thiếu nữ trở thành người đàn bà, nên vừa chờ mong lại vừa lo lắng. Vương Trạch Vinh ấn thẳng vào trong, cơ thể trắng hồng dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng lại càng mê người, Vương Trạch Vinh cảm thấy toàn thân mình đều run rẩy cả rồi. Trước đây hai người cũng chỉ dám ôm hôn sờ soạng, nhưng đều là tiến hành cách lớp quần áo, bây giờ tất cả đều phơi bày trước mắt Vương Trạch Vinh, đây là một kiểu hấp dẫn trí mạng. Rất nhanh, giữa hai người đã không còn có cái gì ngăn cách. Nhịp thở gấp lại càng thêm kịch liệt, trên mặt Vương Trạch Vinh cũng hiện lên hồng quang. - Anh đến đây! Khi Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên chính thức hòa làm một, trong phòng chỉ còn lại những tiếng ư ư của hai người. Lạc hồng rực rỡ, dịu dàng như mật. Sau khi mọi chuyện chấm dứt, Vương Trạch Vinh ôm chầm lấy Lữ Hàm Yên, hắn cảm thấy cuối cùng bản thân mình cũng có một chỗ neo đậu. - Có lẽ em đi theo anh sẽ phải chịu khổ rất nhiều. Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên lúc này đang rúc vào ngực mình như con mèo nhỏ. - Miễn là đi theo anh, có khổ cũng cam tâm. Lữ Hàm Yên nói ra lời này khiến cho Vương Trạch Vinh có cảm giác áy náy, mới vừa rồi trong đầu hắn còn hiện lên hình bóng của Giang Anh Hà. - Mẹ em lại ngăn cản nữa thì sao? Vương Trạch Vinh rất lo lắng là Lữ Hàm Yên sẽ lại nghe theo mẹ của mình. - Lần này không ai có thể thay đổi quyết định của em, anh phải cưới em! Lữ Hàm Yên khẽ nói. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình lại muốn! Lần thứ hai tiến vào cũng dịu dàng như vậy, hai người nhanh chóng lại đắm chìm trong cái cảm giác tuyệt vời này. Sau khi lần thứ hai kết thúc, Lữ Hàm Yên vẫn không dám ở lại chỗ của Vương Trạch Vinh, cắn răng chịu đựng cơn đau, tê, được Vương Trạch Vinh nửa ôm nửa bế lên xe rời đi. Đưa Lữ Hàm Yên đến cửa nhà, sau khi hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt thì Vương Trạch Vinh mới chịu quay về. Trên đường về, Vương Trạch Vinh cảm thấy tất cả đều trở nên tốt đẹp, áp lực trong lòng bấy lâu cũng biến thành thoải mái. Nhìn lại quan khí của mình, Vương Trạch Vinh lại ngạc nhiên phát hiện trong đó xuất hiện một tia màu đỏ, còn phần quan khí màu trắng lại càng dầy thêm. Chẳng lẽ Lữ Hàm Yên chính là dạng phụ nữ vượng phu (giúp chồng thăng tiến - đối lập với ‘sát phu’) trong truyền thuyết! Bằng không tại sao sau khi mình làm chuyện đó thì quan khí lại mạnh như vậy.