Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTuy không phải lần đầu tiên hôn môi với Lục Hành Tùng nhưng Giang Dao vẫn vụng về như cũ, đôi tay cô có chút khẩn trương nắm chặt lấy hai bên cổ áo của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy được bóng mình trong đôi mắt hắn. Thật lâu sau Lục Hành Tung mới kết thúc nụ hôn này, dường như hắn rất cao hứng giơ tay xoa xoa đầu cô, cười trầm thấp, “Về sau nhớ rõ phải thở, đừng lại quên, nếu anh chuẩn bị hôn em một giờ, có phải em sẽ tự làm mình chết vì quên không hít thở?” Giang Dao đỏ bừng mặt, thẹn quá thành giận đẩy bên bên cạnh, “Anh còn chưa đánh răng đâu, em là bị hương vị trong miệng anh hun đến nghẹn khí!” “Ah” Lục Hành Tung nhếch miệng cười, “Do anh, không phải do em.” Dừng một chút Lục Hành Tung lại bồi thêm một câu, “Ừm, miệng e có vị đắng.” “Em làm anh hôn? Em làm anh hôn sao?” Lúc này Giang Dao thật sự tức giận, được tiện nghi còn khoe mẽ, lão đàn ông này, hừ! Lục Hành Tung ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, “Anh không ghét bỏ.” Những lời này tựa như giải thích, tựa như dỗ dành cô, nhưng nhìn nụ cười trên khuôn mặt hắn, làm Giang Dao cảm thấy câu nói này không giống dỗ dành mà ngược lại càng làm hắn nói đúng hơn. “Ăn cơm đi.” Lục Hành Tung làm lơ như không biết Giang Dao hờn dỗi, lấy đồ ăn sáng mẹ Lục mang tới bày ra rồi thúc giục Giang Dao, “Đi đánh răng rửa mặt rồi lại đây ăn.” Giang Dao trừng mắt nhìn Lục Hành Tung, “Không cần anh nhắc em cũng biết phải đánh răng rửa mặt trước khi ăn cơm!” rồi đi vào nhà vệ sinh. Sau một đêm nghỉ ngơi, Giang Dao cảm thấy cơ thể sảng khoái hơn rất nhiều, ngừoi nhẹ nhàng hơn, đau đớn cũng không rõ ràng như ngày hôm qua. Kiếp trước Giang Dao chính là bác sĩ, vết thương sau lưng trong lòng cô hiểu rất rõ, chỉ nhìn có chút đáng sợ thôi, hôm nay hẳn là có thể xuất viện, cũng không biết trước khi khai giảng có thể tốt không, bằng không bị thương đi đăng ký học có chút xấu hổ. Khi Giang Dao rửa mặt ra ngoài, Lục Hành Tung vẫn ngồi im ở chỗ cũ giống như không động đậy gì, chỉ có tầm mắt hắn hướng về chỗ của cô, bữa sáng được bày biện ngăn nắp trên bàn nhỏ, hắn chưa ăn gì hẳn là đang đợi cô cùng nhau ăn. Mẹ Lục tuy rằng không biết Lục Hành Tung lúc nào sẽ về, nhưng cũng đoán được hắn về chắc chắn sẽ trực tiếp đi bệnh viện, cho nên bữa sáng bà làm nhiều hơn một chút mang đến, cũng làm cho Lục Hành Tung một phần. Bữa sáng là cháo, còn có bánh bao do bảo mẫu trong nhà Lục Hải Hưng làm đặc biệt thơm, Giang Dao ngửi liền muốn ăn uống. Lục Hành Tung nhìn mắt Giang Doa liền hiểu, cô thích ăn bánh bao trên bàn, cho nên sau khi Giang dao ngồi xuống, hắn liền gắp một cái cho cô, nhìn hai tay cô cầm, giống con chuột nhỏ hamster miệng nhai phồng phồng, thấy hắn đang nhìn cô, cô còn hướng về phía hắn hừ hừ rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt. Giờ khắc này, trái tim Lục Hành Tung bỗng nhiên bị lấp đầy, hoặc là nói bỗng nhiên cảm thấy viên mãn hạnh phúc. Giang Dao cúi đầu ăn sạch chén cháo Lục Hành Tung lấy cho chô, thêm một cía bánh bao lại nửa chén cháo nữa, đây là khẩu phần ăn sáng của cô, ăn song cô vô cùng thoả mãn duỗi duỗi người lên lại tinh thần. Nhìn đến trước mặt mình còn dư một cái bánh bao, Giang Dao trực tiếp đẩy về trước mặt Lục Hành Tung, một bên hỏi, “Lần này anh về mấy ngày sẽ đi?” Lục Hành Tung cầm chiếc bánh bao Giang Dao đẩy qua cắn một miếng, nhìn cô rồi mới nói tiếp, “Anh đưa em đi trường học đăng ký rồi quay lại bồ đội, đợi chút nữa anh sẽ nói lại với hai anh trai.”