Tính năng của Porsche rất tốt, dĩ nhiên tốc độ chạy là rất nhanh, phong cảnh hai bên đã sớm thở phì phò một đường lui về sau. Mặt của Tô Khả vẫn ửng hồng như cũ, trên mặt thấm đầy mồ hôi, cả khuôn mặt cũng khó chịu nhíu chung một chỗ. Tô Cẩm Niên để Tô Khả ngồi sau xe, còn đầu gối lên đùi của anh. Doãn Lạc Phong nhìn kính chiếu hậu, trong lòng không có cảm giác một hồi lâu, vì vậy không chút để ý hỏi một câu, "Không ngờ Tô Khả khỏe mạnh như vậy cũng sẽ ngã bệnh nha." Tô Cẩm Niên không trả lời. Doãn Lạc Phong cảm thấy có chút tự tìm mất mặt, sau đó lại nói, "Ai da, cái cô nữ sinh này bỉ ổi như vậy, anh Cẩm Niên, anh xem trọng cô ấy điều gì chứ?" Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, "Lo lái xe đi." Coi trọng cô? Có thể sao? "Em chỉ là tò mò thôi, nói với em một chút đi." Doãn Lạc Phong cười ha hả, đôi mắt phượng yêu nghiệt nheo lại, đáy mắt đầy ý nhiều chuyện. Tô Cẩm Niên vẫn không nói lời nào như cũ, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe. Doãn Lạc Phong cam chịu số phận, tăng tốc lên. Dù sao Tô Cẩm Niên không muốn nói chuyện, nói thêm nữa, cũng không thể từ trong miệng anh nạy một chút bí mẩ nhỏ cíu nào. "Cẩm Niên ~" Âm thanh Tô Khả vẫn nhỏ như cũ, mồ hôi trên trán không dừng rịn ra ngoài. Dĩ nhiên là Doãn Lạc Phong nghe được, trong lòng không nhịn được chửi một câu: em được đấy Tô Khả, phát bệnh mà còn luôn miệng Cẩm Niên Cẩm Niên, có cần tình yêu sâu đamk vậy hay không! Nghĩ thì nghĩ, Doãn Lạc Phong móc ra một chiếc khăn tay, một tay đưa ra phía sau, "Anh Cẩm Niên, lau cho cô ấy một chút thôi. Nhìn mồ hôi lạnh của cô nhiều như vậy, đoán chừng là cảm lạnh rồi." Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả một chút, nhận lấy khăn tay kia, tùy ý lau thay Tô Khả, lại lần nữa ngoảnh đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà "Thở phì phò". Trong lòng Doãn Lạc Phong đầy nghi ngờ, nhưng chỉ có thể nhịn, cùng lắm thì hỏi Tô Khả chứ sao. Nhưng Tô Cẩm Niên đâu dễ lừa . Xe đi một đường tới tổng y viện quân khu. (bệnh viện đa khoa quân y) Khi Tô Cẩm Niên thấy rõ Doãn Lạc Phong rốt cuộc đưa anh tới bệnh viện gì, có chút im lặng nhìn anh ta một cái. Doãn Lạc Phong cười "ha ha" một tiếng, "Từ nhỏ đều khám bệnh ở đây, hết cách rồi, chỉ quen thuộc với nơi này thôi." Tô Cẩm Niên thở dài, bế ngang Tô Khả, đi vào trong. Tỉnh lại, Tô Khả mở mắt ra, mắt say đắm mở to, sau đó vươn tay, mở miệng ra, mới có thể nỉ non nói hai tiếng mê sảng , "Hắc, rõ ràng anh bảo tôi đi, nhìn xem, lại xuất hiện bên cạnh tôi rồi, thật tốt." Tô Cẩm Niên thật muốn đem Tô Khả quẳng xuống đất, nhưng nhìn bộ dạng cô lại nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ, khẽ mềm lòng, ôm Tô Khả vào phòng cứu cấp. "Hắc, Cẩm Niên, hôm nay sao tới nơi này? Chẳng lẽ anh bệnh chỗ bào sao?" Vị bác sỹ trẻ tuổi đang đứng ở phòng cấp cứu quay đầu lại chớp mắt, thấy Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt, ánh mắt bác sỹ trẻ sáng lên, miệng lốp đốp, không hai lời mà đi tới chào hỏi Tô Cẩm Niên thật tốt. Tô Cẩm Niên cau mày, "Khám bệnh cho cô ấy." Lúc này bác sỹ kia mới đem ánh mắt nhìn vào trong ngực Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt đôi mắt anh cũng vô cùng bất ngờ, dùng giọng điệu vô cùng kinh ngạc nói, "Nữ sinh?" "Là nam hay nữ anh còn nhìn không rõ, còn làm bác sỹ cái gì!" Âm thanh Doãn Lạc Phong tới sau. Bác sỹ kia nhìn thấy Doãn Lạc Phong, khuôn mặt cười một cái, "Ồ..., ngọn gió nào đem hai người các cậu cùng thổi tới đây?" "Tôi là thuận tiện chở bọn họ tới, anh mau xem cho cô ấy một chút, nếu không xem, không chừng đầu cháy hỏng rồi, vậy thì thảm." Doãn Lạc Phong nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng của Tô Khả, nói với người bác sỹ trẻ kia. Bác sỹ kia gật đầu, "Tự nhiên." Nói xong, sử dụng ánh mắt, ý bảo Tô Cẩm Niên đem Tô Khả ôm đến bên chỗ ngồi, bắt đầu tiến hành kiểm tra đối với Tô Khả. sau khi kiểm Tô Khả một lượt , anh bảo Tô Cẩm Niên đem Tô Khả tạm thời ôm đến phòng bệnh, sau đó nói với Tô Cẩm Niên : "Cũng may là đưa tới kịp thời, chưa tới một giờ nữa, cô gái nhỏ này biến thành kẻ ngốc thôi." Doãn Lạc Phong khẽ giật mình, "Nghiêm trọng thế sao." "Cũng hơn ba mươi chín độ, có thể không nghiêm trọng không!" Bắc sỹ trẻ tuổi liếc mắt. Phía bên kia, y tá cầm bình nước biển đã tới, đã hai ba lần, quen việc nên dễ làm vì trên cánh tay của Tô Khả ghim đầy châm. Tô Cẩm Niên đứng ở một bên nhìn Tô Khả, sắc mặt không đổi. Bác sỹ trẻ nhìn Tô Cẩm Niên từ trên xuống dưới, khoanh hai tay, một vẻ nhiều chuyện, đứng trong phòng bệnh, bộ dạng một mực không đi ra, Doãn Lạc Phong Dực liếc mắt một cái, "Cái người bác sỹ này, rất rảnh rỗi sao?" "Ơ, không phải cậu nói là thuận đường à, sao cậu còn không đi?" Vừa rồi khi khám bệnh cho cô nữ sinh nhỏ này, ánh mắt của vị tiểu thiếu gia Doãn này, là anh rõ ràng bắt được. Này là xuất hiện chuyện tình tay ba cẩu huyết như trên phim, nếu anh không ngừng nói nhiều một chút, vậy thì rất xin lỗi mình! Ư hừ, cái bản lĩnh của nữ sinh nhỏ này thật sự là không nhỏ! Phải biết rằng, em gái của anh theo đuổi Tô Cẩm Niên đúng một năm, nhưng mặt mày cũng không nhìn thấy, mà cô gái nhỏ, mới hai ba lần, liền đem chàng trai Tô Cẩm Niên cao ngạo này đuổi tới tay rồi, nhân tiện bắt trái tim của vị tiểu thiếu gia Doãn làm tù binh, thật sự quá mạnh mẽ rồi! Doãn Lạc Phong mỉm cười, "Tôi còn muốn đưa họ về." "Cẩm Niên chẳng lẽ sẽ không gọi tắc xi sao." "Trịnh Diệu Đông!" Doãn Lạc Phong nổi giận giận. "Yên lặng một chút!" Tô Cẩm Niên đứng lên. Doãn Lạc Phong nhíu nhíu mày, sau đó nhìn đầu mi của Tô Khả trên giường bệnh kia nhíu chặt, buồn bực ngậm miệng lại. Mà Trịnh Diệu Đông liếc nhìn, lửa nhiều chuyện trong lòng bốc cháy hừng hực, "Aiya, Cẩm Niên, cậu tìm em gái nhỏ này hồi nào vậy?" Tô Cẩm Niên nói: "Bệnh viện quân y là mời về để làm chuyện này sao?" "Đúng, tôi không ngại nói cho cô tôi biết, con gái cưng của bà chính là bị lừa gạt." Trịnh Diệu Đông ỉu xìu, đúng lúc, bên ngoài y tá đang kêu, "Bác sỹ Trịnh, lại tới vài bệnh nhân." Vì vậy, ảo não đi ra ngoài. Phòng bệnh tạm thời cũng không có sắp xếp những người bệnh thứ khác vào, cho nên có vẻ vắng vẻ, cộng thêm Trịnh Diệu Đông om sòm này rời đi, vậy thì càng thêm an tĩnh. Tô Khả đang ngủ, mặt Tô Cẩm Niên hướng về cửa sổ, nhìn bên ngoài, mặt không chút thay đổi, Doãn Lạc Phong ngại buồn, ngồi một bên, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi. Phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng. Tô Cẩm Niên nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, nghĩ đến đây là lần thứ hai mình đưa Tô Khả tới bệnh viện, lần trước, nộp hết viện phí cho cô xong, anh rất dứt khoát rời đi, nhưng lúc này đây. . . Anh quay đầu lại, nhìn Tô Khả, vẻ mặt đổi.