Tô Khả không nhịn được nhíu mày lại. Phạm Kim Ngân đang cùng người bên cạnh thảo luận gì đó, Tô Khả không nghe rõ, dù sao chỗ này sẽ khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, tạp âm rất nhiều. May mà Tô Khả cúi đầu, hạ thấp thấp cảm giác về sự tồn tại của cô xuống, Phạm Kim Ngân cũng không phát hiện Tô Khả. Tô Khả theo đám người đi vào thang máy. Chỉ là cô nghĩ mãi không hiểu tại sao Phạm Kim Ngân lại chạy đến đây. Sau đó Tô Khả lắc đầu một cái, cũng đúng, hắn lớn tuổi rồi nên đến xem bệnh tim cũng là bình thường. Cửa thang máy đóng lại, Tô Khả liền theo mọi người xuống lầu dưới, chưa được vài phút đã nhìn thấy bố của cô đang chờ cô bên kia. Ông mặc bộ quầm áo màu xám xanh, trong tay cầm rất nhiều thứ đứng ở cổng. Tô Khả nhìn cơ thể ông hơi cong xuống còn gầy gò không ít thì trong lòng ê ẩm. Lúc mẹ cô còn sống, bố của cô có thể nói là tương đối mượt mà, cả thân thể cũng rất thẳng tắp, nhưng bây giờ, năm năm không gặp, bố của cô cũng đã tang thương như thế, điều này làm cho lòng của Tô Khả đau đớn. Tô Khả nhịn đau trong lòng, nâng khuôn mặt tươi cười lên: "Bố." Bố của Tô Khả nghe được giọng của Tô Khả thì xoay đầu lại liền thấy được con gái của ông cười đứng bên đó vẫy tay với ông, cười đi lên trước. Tô Khả nhận lấy đồ trong tay bố cô, "Bố, sao bố mưa nhiều đồ tới đây quá vậy." "Mua cho cháu ngoại của bố ăn, không được sao." Bố Tô Khả vui vẻ nói, đột nhiên liền phát hiện hốc mắt Tô Khả hồng hồng, trong lòng hoảng sợ, "Khả Khả, làm sao con khóc vậy? Là Cẩm Niên ăn hiếp con sao? Không thể nào, tôi lại quá rõ tính tình của Cẩm Niên rồi. Chẳng lẽ là Tiểu Tô tô? Không phải nói chỉ trái tim nhỏ của Tiểu Tô Tô xảy ra vấn đề sao?" Tô Khả lắc đầu, mắt mũi không khỏi một hồi chua xót, "Không phải, bố, là hạt cát vào mắt con thôi." Trong lúc cuống quít, Tô Khả mang lời thoại thông dụng khắp ‘năm châu bốn biển’ ra nói. Trước kia còn trách ,ấy lời thoại này quá vô nghĩa, trong mắt cô có hạt cát hay không còn không phải liếc mắt là nhìn ra sao. Nhưng bây giờ mới phát hiện, lời thoại này không hổ là lắng đọng qua năm tháng, chống lại sự nghiên cứu. Bố Tô Khả chỉ nghe rồi gật đầu một cái, "à" một tiếng rồi nói với Tô Khả: " Khả Khả, cát vào mắt không thể dụi, dễ bệnh mắt hột đấy." Tô Khả cảm giác đầu đầy vạch đen: bố, bệnh mắt hột không phải tới như vậy. Hai bố con vừa đi vừa nói đến khi về tới phòng bệnh của bé. * Jayson Hough đang ở phòng làm việc bác sĩ tạm thời nhìn từng tấm phim chụp trái tim khác nhau của bệnh nhân. Lúc này, nữ y tá gõ gõ cửa, "Jayson, bên ngoài có bạn của ngài tìm ngài." Jayson sững sờ, chớp mắt mấy cái. Nữ y tá liền ỉu xìu, dùng tiếng Anh lặp lại một lần nữa, Jayson nghi ngờ, nữ y tá nói lại một lần nữa, phát âm đều vô cùng đúng chuẩn. Jayson nói, "Tôi đã biết" rồi đi ra khỏi phòng làm việc tạm thời. Chỉ là đến văn phòng, ông không thấy bóng dáng người quen, ngược lại nhìn thấy hai người xa lạ ngồi bên đó, ông không khỏi nghi ngờ quay đầu lại nhìn nữ y tá đi theo sau ông. Nữ y tá nói, "Chính là hai vị tiên sinh phía trước tìm ngài." Nói xong, nữ y tá liền đi khỏi văn phòng. Jayson Hough nhún nhún vai, vẫn không hiểu tình cảnh trước mắt. Phía bên kia, một người đàn ông trẻ tuổi hơn một chút đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ ông, cũng sử dụng tiếng Anh nói với ông, "Jayson tiên sinh, chào ông." Jayson nhìn vẻ mặn hắn cười có chút kỳ dị thì trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng lúc suy nghĩ của ông còn đắm chìm trong việc rốt cuộc gặp qua người đàn ông này ở đâu thì đột nhiên cảm thấy cánh tay truyền tới cơn đau như kiến cắn. Con ngươi Jayson tiên sinh trở nên phóng đại, sau đó mắt cũng trừng to. "Khà khà ——" Jayson Hough chậm rãi cúi đầu, giống như cuộn phim cũ bị mẵ kẹt trong màn hình, Jayson chậm rãi cúi đầu, nhìn chỗ mới vừa truyền đến cơn đau. Chỉ thấy một ống tiêm nhỏ, chất lỏng bên trong đang từng giọt từng giọt rót vào da thịt của ông. Cảm giác lành lạnh xuyên vào tim, từ bàn chân chậm rãi lan ra, cho đến khi truyền tới da đầu. "Ông ——" Cái từ này là tiếng Trung! Hoàn toàn là tiếng Trung! "Khà khà——" Sau khi người kia thấy chất lỏng trong ống tiêm nhỏ đã hoàn toàn chảy vào cơ thể Jayson Hough thì hạ xuống, hung hăng rút ra, khẽ nâng mặt lên, một hơi thở lạnh lẽo, đôi môi không dày không mỏng mở ra, "Jayson tiên sinh, đã lâu không gặp, khà khà ——" Giọng nói này vẫn rét lạnh và bén nhọn! Cả người Jayson cũng run rẩy, "YOU! …" Cuối cùng một tràng tiếng Anh thô tục liên tục mạnh mẽ bay ra. Hiển nhiên, Jayson Hough bị tức giận. Người nọ tiếp tục cười "Khà khà——", không chút hoang mang để ống tiêm trong tay vào túi của hắn, một tay vỗ vỗ Jayson tiên sinh, ý bảo ông bình tĩnh. "Jayson tiên sinh." Rốt cuộc Phạm Kim Ngân ngồi bên kia hồi lâu đã mở miệng, răng vàng rực rỡ dưới ánh đèn màu trắng bạc, làm mù mắt chó titan. Jayson Hough nhắm hai mắt lại, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, một hồi lâu mới khiến bản thân hồi phục lại, mở mắt ra nhìn hai khách không mời mà đến, "Các người muốn nói gì với tôi!" Phạm Kim Ngân nhìn người đàn ông bên canhk, "Lão Lữ, nó nói gì vậy? Mày ở nước ngoài nhiều năm như vậy, những thứ líu ríu này nhất định mày nghe hiểu được." "Đại ca, không có nói gì, chỉ hỏi chúng ta muốn nói gì với ông ta thôi." Phạm Kim Ngân gật đầu một cái, hai tay thư giãn, một tay đặt dọc trên tường, một tay còn lại đặt trên lưng một cái ghế ngồi trên ghế dựa, khí thế bức người của một đại ca Xã hội đen cũng lòi ra. "Cũng không có gì. Tôi chỉ muốn để ông làm cho tôi chút chuyện thôi." Jayson Hough nhìn người tên Lão Lữ, Lão Lữ cười "Khà khà" mấy tiếng rồi nói với Jayson Hough. Hơn nữa trong lời nói tăng thêm không ít sự đe dọa. Sắc mặt Jayson Hough tái nhợt, sau đó trong giọng nói có chút run rẩy, "Ông muốn tôi giúp gì." Lần này Lão Lữ không nói với Phạm Kim Ngân nữa mà trực tiếp nói với Jayson Hough nói: "Chính là lần trước vội vàng nên chúng tôi sợ ông lớn tuổi, bệnh hay quên nặng." Phạm Kim Ngân nghe hai người kia nói líu ríu không ngừng thì trong lòng có chút không thoải mái, "Lão Lữ?" "Đại ca, ông ta hỏi em phải giúp anh cái gì, em trực tiếp nói với ông ta, để cho ông ta giết chết thằng quỷ nhỏ kia." Phạm Kim Ngân gật đầu một cái, tiếp tục nói với Jayson Hough, "Chính là giết chết, ông ta cũng không nên quên mất cho tôi, nếu không, trong lòng ông đây khó chịu thì cũng làm luôn cả nhà ông ta!" Sau khi Lão Lữ đắc chí phiên dịch xong thì, Jayson Hough xanh mặt, "Tôi hiểu." Sau khi Phạm Kim Ngân thông qua lão Lữ phiên dịch biết Jayson Hough thỏa hiệp thì vui mừng trong bụng, đứng dậy vỗ vỗ vai Jayson Hough, "Tốt lắm, sau này ông không thiếu thuốc phiện!" Thật ra lần này tới ngoại trừ cảnh cáo Jayson Hough nghe lời tốt một chút thì còn có một việc đó chính là cho thêm Jayson Hough chịu chút đồ tốt, như vậy mới có thể khống chế ông tốt hơn. Hai người lách mông qua người, Jayson Hough trực tiếp đặt mông ngồi trên đất, hai tay che mặt, khi y tá đi vào gọi ông mấy tiếng mà ông không có phản ứng. * Sau khi Phạm Kim Ngân ra khỏi phòng làm việc tạm thời thì cùng người đàn ông tên Lão Lữ đi qua sắp xếp bác sĩ y tá bên ngoài. Phía trên màn hình LED hiện rõ người nào chăm sóc bệnh nhân nào ở phòng bệnh nào, này Phạm Kim Ngân hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phòng bệnh VIP068 của Tô Tô do Trịnh Diệu Đông, Jayson Hough chữa trị chính. Phạm Kim Ngân nhếch miệng lên, đắc ý cười một tiếng, hai tay vát ở sau lưng, bước hình chữ bát đi tới thang máy, bộ dáng mười phần của địa chủ xã hội cũ. (ed: đi chữ bát giống giống đi hai hàng đó) Lão Lữ trơ mặt ra đi bên cạnh Phạm Kim Ngân, "Thật ra thì đại ca, chúng ta hoàn toàn không cần thiết quanh co như vậy." Muốn giết chết đứa bé thì hoàn toàn có trăm ngàn cách thức, đơn giản nhất chính là tìm mấy người, sai khí đứa bé bắt cóc thì giết không phải tốt sao. Nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra với đại ca, lại lựa chọn ngu xuẩn như vậy. Nói xem lại tiêm ma túy cho người nước ngoài, lại uy hiếp người nước ngoài, ngộ nhỡ người nước ngoài ‘dầu muối không ăn’ (ed: ý bảo không nghe lời) mà báo cảnh sát, bọn họ bị cảnh sát phát hiện rồi sao? Không nghĩ ra, không nghĩ ra mà! "Sao?" Phạm Kim Ngân khó chịu nhìn Lão Lữ, "Mày đang nói quyết sách của tao là sai lầm sao?" "Sao có thể chứ, từ trước đến giờ đại ca anh là sáng suốt nhất, nếu không anh em chứng em dưới quyền của anh sao có thể phát triển lớn mạnh như vậy." Phạm Kim Ngân vừa nghe Lão Lữ nói như vậy thì nguyên cái hoa cúc trên mặt cũng cười lên, răng vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, có vẻ đâm vào mắt người khác. * Phòng bệnhTiểu Bao Tử, Tô Cẩm Niên cũng đã trở về. Sau khi Tiểu Bao Tử nhìn thấy Tô Cẩm Niên, mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Người phụ tình, ông ngoại và chú Lạc Phong cũng mua đồ cho tôi, tại sao ông không mua?" Dĩ nhiên Tiểu Bao Tử không phải đứa trẻ muốn nhiều vật chất, bây giờ bé nói như vậy hoàn toàn là vì kích động Tô Cẩm Niên một chút, nhìn thấy sắc mặt Tô Cẩm Niên hơi thay đổi, Tiểu Bao Tử bày tỏ tâm tình rất tốt. Tô Cẩm Niên nghe được Tiểu Bao Tử nói như vậy thì không biết nói gì, "Cái này. . . . . ." Tô Cẩm Niên vốn không giỏi nói chuyện nên sau khi chu chu mỏ thì đã nói không ra nguyên nhân, chỉ là mặt hơi đỏ lên, sau đó, anh đi tới bên giường Tiểu Bao Tử, ôm Tiểu Bao Tử lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm, "Bố hôn con một cái là được rồi." Bỗng chốc Tiểu Bao Tử kiêu ngạo đỏ mặt, đẩy Tô Cẩm Niên ra, "Ông thật quá đáng ghét." Tô Khả véo chặt má Tiểu Bao Tử rồi nói: "Hừ, trước tiên là đã kích động bố con rồi, con vẫn không nể mặt. . . . . ." "Nếu mẹ muốn câu này đổi thành lời của mẹ thì ào vào đi chứ?" Tiểu Bao Tử nghiêm mặt, nói đâu ra đấy. Vẻ mặt Tô Khả sung huyết đỏ bừng: ". . . . . ." Tô Cẩm Niên gương mặt biến thành bảng màu để vẽ tranh: ". . . . . ." Mọi người đều không lên tiếng. Tại sao lời này lại ở trên người một đứa trẻ bốn năm tuổi, có vẻ. . . . . . kỳ lạ, còn nữa, xốc xếch? Doãn Lạc Hàm đùa giỡn, cười lớn một tiếng, "Con rể, con thật sự là đáng yêu!" Trịnh Diệu Đông vốn là đứng ở cửa vừa định bước vào phòng bệnh, lúc lại nghe Doãn Lạc Hàm nói câu này thì chợt im lặng. Doãn Lạc Hàm ơi Doãn Lạc Hàm, trong bụng của em chính là con anh. . . . . . là con trai. . . . . . * Một ngày lại một ngày trôi qua, chớp mắt là đã đến ngày Tiểu Bao Tử phẫu thuật, thời gian Tiểu Bao Tử làm phẫu thuật là ba giờ chiều, bây giờ vẫn còn tám giờ rưỡi sáng cho nên Tô Khả đang ở cạnh Tiểu Bao Tử. Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử thông minh hiểu chuyện thì trong lòng thầm hận chính cô lúc trước không bảo vệ Tiểu Bao Tử thật tốt, làm hại con rơi vào bệnh tim bẩm sinh, làm hại con còn nhỏ tuổi đã phải mổ một dao trên ngực. Lúc này Tiểu Bao Tử đang đọc truyện anime mà Doãn Lạc Phong mua cho bé, nhìn Tô Khả có vẻ suy nghĩ nhìn bé thì không khỏi bĩu môi, "Cô gái, mẹ đừng nhìn chằm chằm con như vậy." Tô Khả cười vuốt vuốt tóc mềm mại của Tiểu Bao Tử, "Làm thế nào đây, mẹ thích nhìn Tiểu Nhị Tô như vậy." Tiểu Bao Tử nhìn Tô Khả, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào, hôn má Tô Khả "chụt" một cái. Tô Khả cười, "Vật nhỏ." Tô Cẩm Niên cầm bữa ăn sáng từ cửa đi vào, nhìn mẹ con họ cười vui vẻ như vậy thì khóe miệng cũng nâng lên, "Khả Khả, tới đây ăn một chút gì đi." Trước khi phẫu thuật thì Tiểu Bao Tử còn phải thử máu, cho nên lúc này không thể ăn. Tiểu Bao Tử nhìn bữa ăn sáng, chu chu miệng. Tô Cẩm Niên cười, "Chờ xét nghiệm máu xong thì bố sẽ mua đồ ăn ngon cho con nhé, có được hay không?" Tiểu Bao Tử gật đầu. Tô Khả nhìn bộ dáng của Tiểu Bao Tử, nhìn lại đồ Tô Cẩm Niên, phần lớn đều món cô thích ăn, cho nên quyết tâm cắt ngang, "Em sẽ chờ Nhị Tô ăn cùng em luôn." Tô Cẩm Niên cười, "Vậy anh là người bố xấu rồi." "Ông vốn là rất xấu." Giọng nói non nớt của Tiểu Bao Tử lần nữa truyền đến. Tô Cẩm Niên ôm lấy Tiểu Bao Tử, nhẹ nhàng gãi gãi làm anh ngưa ngứa, "Bố xấu ở chỗ nào?" Tiểu Bao Tử "khanh khách" cười ra tiếng, "Bây giờ ông cũng rất xấu." "Thật sao?" Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử hiếm khi cười sang sản như vậy thì trong lòng vui vẻ, nhưng cô vẫn lo lắng, sợ Tiểu Bao Tử cười quá mức thì thở không nổi nên liền đẩy đẩy Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên phản ứng kịp, vẻ mặt áy náy, ngưng gãi ngứa với Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử nằm trên giường thở nghỉ ngơi một chút, hai má trắng noãn đỏ bừng lên, hết sức đáng yêu. Tiểu Bao Tử hơi mím môi nhỏ nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên hôn một cái, "A, khi hết bệnh rồi, bố sẽ gãi ngứa con thật nhiều nữa cho xem." Tiểu Bao Tử "hừ" một tiếng, "Tôi mới không cần đùa với ông đấy." * Jayson Hough đang ở phòng làm việc tạm thời nhìn dao phẫu thuật trên tay ông, dưới ánh sáng mờ nhạt, không ngừng nhìn. Ánh sáng phản xạ từ dao phẫu thuật chiếu và mặt ông, hơi thở biến hóa kỳ lạ. Lúc này ánh mắt của ông rét lạnh, không ai biết ông đang nghĩ gì. "Tụt tụt ——" Điện thoại di động tạm thời để bên cạnh cũng ở vang lên. Jayson nhìn số điện thoại lạ phía trên, bắt máy. "Khà khà —— đoán được tôi là ai chứ?" "Nói đi." "Ha ha, nghe nói xế chiều hôm nay chính là thời gian ông chữa bệnh cho thằng nhóc kia, cũng không nên quên mất giao hẹn của chúng ta đấy, không thì. . . . . . Khà khà ——" Jayson nói: "Tôi hiểu, xin ông không nên lại gọi điện thoại tới làm phiền tôi." "Khà khà—— Chính là tôi sợ ông không hiểu, nếu không thì ai muốn làm phiền ông đâu —— Khà khà —— Ông là lão già họm hẹm cũng không thu hút những cô gái trẻ đẹp tới như tôi —— khà khà——" Vừa nói xong thì cúp điện thoại. Jayson Hough nhìn điện thoại di động, sau đó, hung hăng ném điện thoại di động trên mặt đất, sau đó, ngồi ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi. * Ba giờ chiều, cuối cùng cũng đến, sau khi Tiểu Bao Tử được gây mê toàn thân thì đưa vào phòng phẫu thuật. Tô Khả ở ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt rơi như mưa. Cô đau lòng, nói thế nào thì cũng là trên người cô rớt xuống một miếng thịt. Tô Cẩm Niên ở bên cạnh an ủi Tô Khả, "Không có sao mà, chờ sau khi phẫu thuật xong thì Tô Tô của chúng ta cũng khỏe mạnh hơn. Huống chi mỗ chính còn là Jayson Hough và Đông nữa ——" Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, hai mắt đẫm nước. Bố của Tô Khả đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật cũng không ngừng đi đi lại lại, sau đó đi tới cửa sổ trên hành lang, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng lặng lẽ nhớ tới: Nho, em ở trên trời phù hộ cháu ngoại của chúng ta thật tốt, từ đây về sau không bệnh không đau. . . . . . Bởi vì một giờ trước khi phẫu thuật, vid người mẹ Doãn Lạc Hàm quá căng thẳng, không cẩn thận nhìn thấy đỏ nên bị đưa đến khoa phụ sản kế bên kiểm tra, lúc này, cô ấy được Doãn Lạc Phong dìu trở lại. Vừa thấy Tô Khả thì cô ấy lớn tiếng nói, "Con rể của tôi vào rồi sao? Vào rồi sao?" Đầu Doãn Lạc Phong đầy vạch đen: "Chị ơi, không phải là chị nói nhảm đó sao." Tô Khả nói: "Dạ, Tiểu Bao Tử vào bên trong rồi." Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái, vẻ mặt lo lắng, sau đó nhìn thấy nét mặt của Tô Khả thì liền an ủi: "Aiya, thật ra thì kỹ thuật của Đông chúng ta rất tốt, nhất định Tiểu Bao Tử sẽ rất nhanh được ra ngoài. Hơn nữa, không phải có Jayson Hough ở đó sao, ta sợ gì chứ." * "Bảo bối, tin tức tốt đây." Lúc này Phạm Kim Ngân mặc áo choàng tắm màu cà phê trên người, chậm rãi đi tới Hoàng Nghê Thường đang nằm trên giường chơi điện thoại di động . Hoàng Nghê Thường ném điện thoại di động trong suốt qua một bên, đôi mắt đẹp hơi híp lại, "Tô Cẩm Niên chết rồi, còn có Tô Khả chết sao hả anh Ngân?" "Ha ha ha, đều như nhau, gốc rễ của bọn chúng sắp chết." "Ư hử?" Hoàng Nghê Thường phát ra một tiếng nghi ngờ rất nhỏ. Phạm Kim Ngân bổ nhào về Hoàng Nghê Thường, vuốt da thịt của cô ta, trong miệng "chậc chậc" khen ngợi, "Nghê Nghê, anh thật sự không dứt da thịt của em ra được mà." Hoàng Nghê Thường nắm tay làm loạn của hắn, "Anh Ngân, anh còn chưa nói cho người ta đâu đó~" Phạm Kim Ngân cười "khặc khặc" một tiếng, "Lần trước không phải nói với em rồi sao, chính là con trai của bọn chúng." Hoàng Nghê Thường sửng sốt một chút, phản ứng kịp, sau đó cười to lên, "Ha ha ha ha, đúng vậy, hôm nay là thứ Bảy, ha ha ha ha!" Miệng hôi của Phạm Kim Ngân hôn vào Hoàng Nghê Thường, trong miệng khạc ra mấy chữ "Đúng vậy, chính là hôm nay, em nói có vui hay không vui." Hoàng Nghê Thường cười to, hai tay cũng không rảnh rỗi, bắt đầu cởi quần áo thay Phạm Kim Ngân, "Anh Ngân, em biết ngay anh là tốt nhất, nhưng mà coi như con của bọn họ chết rồi thì bọn họ còn có thể sinh lại mà." "Ha ha ha ha, vậy anh khiến cho bọn chúng không sinh được." Nói xong, hai tay Phạm Kim Ngân đã bao trùm vật mềm mại của Hoàng Nghê Thường, "khặc khặc" cười to, "Nhất định anh Ngân của em sẽ tìm một trận tai nạn xe, hại chết nó!" Hoàng Nghê Thường rên rỉ "ưm" đốt lên dục vọng của Phạm Kim Ngân, chỉ là không tới hai phút, hắn liền bỏ vũ khí đầu hàng, ngừng công kích. Sau đó, Phạm Kim Ngân thở hổn hển nói, "Anh hỏi thăm người trong Cục Cảnh sát thì biết hai ngày nữa, Tô Cẩm Niên sẽ phải đến cảng biển H để chặn lại đám hàng thứ hai của anh, ha ha, đến lúc đó, chính anh sẽ động chút tay chân vào xe kia, ha ha!" "Anh Ngân, anh quả thật là người đàn ông giỏi nhất trên đời." Nói xong, Hoàng Nghê Thường bắt đầu phục vụ Phạm Kim Ngân, lần nữa xuất hiện tiếng thỏa mãn "ưm ưm ơ ơ" dâm đãng của nam nữ, rất lâu không tiêu tan được.