Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Khả là gương mặt không không quen thuộc nhưng không thể nói xa lạ Lưu Hiểu Hiểu, Tô Khả không nhịn được buồn bực nhìn Lưu Hiểu Hiểu. Lưu Hiểu Hiểu nói với Tô Khả: " Tô phu nhân, đi đâu vậy, tôi chở cô một đoạn?" Tô Khả khoát tay từ chối, "Không cần khách sáo." Lưu Hiểu Hiểu nhìn nói: "Thật ra thì Tô phu nhân à, thật ra thì tôi còn có vài lời muốn nói với cô." Tô Khả nở nụ cười, "Mông phu nhân, hình như chúng ta không quen thì phải" Sắc mặt Lưu Hiểu Hiểu lập tức cứng đờ, "Tô phu nhân, quả thật là tôi có rất nhiều chuyện quan trọng." Vẻ mặt cô ta thành khẩn, ánh mắt càng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tô Khả, Tô Khả nhìn Lưu Hiểu Hiểu hồi lâu, nhìn lại quán cà phê bên cạnh đường, "Cố có chuyện muốn cùng với tôi, như vậy, chúng ta đi tới quán cà phê bên cạnh nói chuyện đi." Ngồi lên xe sao? Cô không cần. Cũng không thể trách cô ‘khéo lo trời sập’, dù sao thì xã hội bây giờ thì thật sự là cái gì cũng bảo vệ không được. Có vài người đi trên đường còn có thể bị người khác không biết tại sao chém chết. Lưu Hiểu Hiểu nhìn Tô Khả vẫn rất phòng bị cô ta thì gật đầu một cái, "Vậy trước tiên tôi lái xe đến bãi đậu xe bên kia, cô đến quán cà phê chờ tôi đi." Tô Khả gật đầu rồi đi đến lối đi bộ phía trước. Đến quán cà phê, Tô Khả tìm chỗ dễ thấy ngồi xuống. Nhân viên phục vụ bên kia đi tới cho Tô Khả chọn món, Tô Khả muốn hai ly nước trước rồi ngồi xuống. Qua năm phút sau thì Lưu Hiểu Hiểu đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Khả ngồi ở chỗ dễ thấy. Vì vậy, giày cao gót của cô ta lộc cộc đi tới chỗ Tô Khả đang ngồi. Lại nói, dung mạo Lưu Hiểu Hiểu rất xinh đẹp, cũng coi là một người đẹp quyến rũ, cũng đã ba mươi tuổi, hôm nay mặc một bộ váy gấm màu đỏ quý giá, rất bức ánh mắt người nhìn. Chỉ là bởi vì cô ta lăn lộn nhiều năm nên hơi thở trên người cô ta phong trần mười phần. Tô Khả thấy Lưu Hiểu Hiểu tới thì gật đầu với cô ta một cái. Sau khi Lưu Hiểu Hiểu ngồi xuống, Tô Khả liền gọi phục vụ tới bên này, gọi xong ít món thì Tô Khả cũng đi thẳng vào vấn đề, "Cô có lời gì muốn nói với tôi?" Mặc dù hai người ở cùng một tiểu khu, nhưng không cùng xuất hiện. Ngược lại Lưu Hiểu Hiểu vẫn còn chửi bới cô trước mặt những người khác, thậm chí còn nói Nhị Tô nhà cô là con riêng! Lại thêm bản thân Lưu Hiểu Hiểu là thân phận người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng, Tô Khả càng không muốn gặp Lưu Hiểu Hiểu. Nói chung Lưu Hiểu Hiểu cũng hiểu rõ Tô Khả không có thiện cảm với cô ta, vì vậy, cô cũng nghiêm túc, "Tôi muốn nói với cô một chuyện." Tô Khả gật đầu. "Thật ra thì tôi không phải là Mông phu nhân." Lưu Hiểu Hiểu cũng không giấu giếm. Mặt Tô Khả không nhịn dduojc ngước lên, có chút bất ngờ nhìn Lưu Hiểu Hiểu trước mặt. Lưu Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt Tô Khả thì đại khái là có chút xấu hổ, "Tôi biết rõ hình như cô không sao thích được tôi." Tô Khả không nói câu nào, tiếp tục nhìn Lưu Hiểu hiểu. Lưu Hiểu Hiểu càng lúng túng hơn, nhưng mà vẫn nói tiếp, "Có chút quan hệ với chuyện thường ngày tôi hay nhiều chuyện." Tô Khả gật đầu một cái, bày tỏ là cô có nghe. Lưu Hiểu Hiểu liền tiếp tục nói nữa, "Thật ra thì có thể vào ở tiểu khu này thì nhà ai không có nội tình. Thân phận của tôi cũng không phải là cái gì vẻ vang, cũng chỉ là người tình mà thôi." Tô Khả gật đầu, "Cho nên cô gặp người khác thì nói con trai tôi mới là con riêng." Mặt Lưu Hiểu Hiểu đỏ lên, "Tôi. . . . . ." Tô Khả nâng khóe môi lên, "Cô sao?" Lưu Hiểu Hiểu lập tức ỉu xìu, vì thế nói, "Thật ra thì tôi cũng không có gì ghê tởm, tôi nghĩ cô là một người phụ nữ, lại có con nên cho rằng tình huống của cô giống tôi." Mặt Tô Khả lạnh lùng, không tiếp tục nói, nhìn cô ta bên kia vẫn cứ dây dưa cả buổi, Tô Khả nói: " Có gì thì nói thẳng đi, tôi còn có chuyện rất quan trọng đấy." Lưu Hiểu Hiểu tự biết mất thể diện nên gật đầu, tiếp tục nói, "Tôi biết. Thật ra thì lần này tôi gọi cô ra nói chuyện thực sự có chút lỗ mãng, chẳng qua là tôi thật sự có chuyện rất quan trọng." Tô Khả gật đầu, "Nói đi, tôi đang nghe đây." Lòng vòng cả buổi nói nhiều câu thừa như vậy, Tô Khả Khả cô không phải người có tính nhẫn nại. Lưu Hiểu Hiểu gật đầu, "Cô cũng biết người đàn ông bây giờ của tôi là Phó Cục trưởng Mông - Mông La Anh." Tô Khả "Ừ" một tiếng. "Chẳng qua là gần đây tôi mới có quan hệ cùng anh ấy." Lưu Hiểu Hiểu nói tới chỗ này thì đầu đã cúi rất thấp, "Con của tôi cũng không phải là của anh ấy." Tô Khả nhíu mày nhìn Lưu Hiểu Hiểu, không rõ tại sao người phụ nữ này lại nói mấy lời "bí mật" này với cô. Hai người bọn họ cũng không phải là chị em tốt. Lưu Hiểu Hiểu đại khái cũng nhìn ra sự nghi hoặc của Tô Khả nên liền tiếp tục nói, "Thật ra thì chuyện là như thế này, ngày đó ở nhà hàng tôi thấy một nhà ba người của cô đang dùng cơm, tới sau này thì được biết chồng của cô là một bộ đội đặc chủng, hơn nữa bối cảnh ở thành phố B rất lớn." Trong lòng Tô Khả vô số ngựa chạy gầm thét: em gái nó, cảm giác là tâm địa gian xảo quấn vô số vòng, là nhìn trúng chồng cô đó sao! Đang lúc Tô Khả sắp nổi giận thì Lưu Hiểu Hiểu vội nói, "Tôi xem cô thành em gái nên tôi sẽ không mơ ước người đàn ông của cô." Lúc Lưu Hiểu hiểu nói lời này thì phải nói là rất chân thành. Tô Khả không chút nể tình nói, "Cho dù cô muốn thì chồng tôi cũng chướng mắt cô." Lưu Hiểu Hiểu nhìn Tô Khả một chút, trong lòng biết cô nói lời thật nhưng vẫn có chút không thoải mái, thế nhưng bây giờ cô ta còn có việc cầu cạnh Tô Khả nên cũng chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy Tô Khả vừa chế nhạo, "Nói đến việc tôi nương thân chỗ Cục phó Mông thì cũng có mục đích." Tô Khả gật đầu: đương nhiên tôi biết cô có mục đích, nếu một người đàn ông nghèo vừa không tiền, cô nương thân vào mới kỳ lạ! Tình nhân tiểu tam, nói trắng ra chính là dây tơ hồng, ký sinh trùng, mình không có bản lĩnh dựa vào hai tay để nuôi sống mình (dĩ nhiên, nếu nói cung cấp phục vụ X cũng coi như là một loại bản lĩnh thì Tô Khả cô không thể nói câu gì nữa), chỉ có thể giao phó sự sống còn cho đàn ông. Đối với loại phụ nữ này, trong lòng Tô Khả trừ ghét vẫn chỉ là ghét. Mặc dù người ta sống thế nào là chuyện nhà người ta, cũng không làm phiền đến cô, nhưng cô ghét. ((O_O) Tô Khả quá mức ngay thẳng rồi. ) Lưu Hiểu Hiểu tiếp tục nói, "Thật ra thì kim chủ trước đây của tôi là Phạm Kim Ngân, có thể cô chưa nghe nói qua ông ta, nhưng mà người đàn ông tên Phạm Kim Ngân, vốn là trùm địa ốc của thành phố." Trong lòng Tô Khả giật mình không thôi, đối với ông già Phạm Kim Ngân này, gần đây sao cô đặc biệt nhìn thấy hai ba lần, sao có thể không biết. Ông già mà không tự trọng đó, mặt dâm đãng mà cười, Tô Khả thật hận không thể tiến lên đá vào hai chân của hắn, hoặc là trực tiếp sử dụng dao phẫu thật chém sinh mạng hắn xuống cho chó ăn. Chỉ là thật đúng là không ngờ kim chủ trước kia của Lưu Hiểu Hiểu lại là Phạm Kim Ngân. "Nhưng cô là người tình của Phạm Kim Ngân thì sao lại có thể với lấy Cục phó Mông cơ chứ?" Lưu Hiểu Hiểu cũng không biết là chuyện gì xảy ra, kể chuyện ‘tụm năm tum ba’, không có mạch lạc gì hết nên từ đầu tới cuôi đều làm cho cô như rơi vào trong sương mù. Lưu Hiểu Hiểu thấy bộ dạng vẫn không hiểu của Tô Khả thì liền nói, "Tôi tin rằng cô cũng có thể nghe bà bảy bà tám trong tiểu khu nói rồi, bởi vì tôi bị vợ của Phạm Kim Ngân buộc rời khỏi căn nhà đó." Tô Khả gật đầu, "Ừ, đúng vậy." Vợ chính đánh đến tận cửa, chuyện xấu của Lưu Hiểu Hiểu đúng là cả tiểu khu đều biết . "Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi từ từ nói với cô." Tô Khả: ". . . . . ." Lòng của cô kích động muốn lật bàn, em gái nó, nói hơn nửa ngày mà còn chưa đến chủ đề chính, ngược lại làm cho nghi ngờ trong lòng cô lớn hơn, em gái nó, lúc học tiểu học, khẳng định cô ta không học giỏi văn! Kết quả là Lưu Hiểu Hiểu liền bắt đầu kể chuyện truyền kỳ về cuộc đời "cô bé bán diêm" của cô ta. Trong lúc đó bị người ta cắt ngang hai lần, một lần là nhân viên phục vụ bưng ít đồ ăn lên cho hai người các cô, một lần là Tô Khả đứng dậy đi vệ sinh. . . . . . Đợi đến khi Lưu Hiểu Hiểu nói hết chuyện với Tô Khả thì Tô Khả mới rõ ràng cuối cùng là có chuyện gì xảy ra. Theo như Lưu Hiểu Hiểu tự nói thì bố ruột của con cô ta đã chạy theo một người đàn bà giàu có ngay từ năm cô sinh con ra, từ đó về sau, cô ta cũng rơi vào hồng trần, dựa vào tiền kim chủ cho để nuôi sống chính cô ta cùng đứa bé. Bản lĩnh của Lưu Hiểu Hiểu cũng rất lớn, mang theo một đứa bé mà vẫn có thể hấp dẫn sự ưu ái của không đến ít người có tiền. Đương nhiên cô ta diễn rất chuyên nghiệp nên trước sau có tới bảy tám kim chủ, vả lại từng người đều vô cùng có tiền có quyền. Theo lời của cô ta nói thì những kim chủ của cô ta có thể tùy ý tìm ngôi sao lớn, bao nuôi nữ sinh đại học trinh trắng. Mà Phạm Kim Ngân chính là kim chủ trước của cô ta, đồng thời cũng bao nuôi cô ta thời gian lâu nhất và cũng là kim chủ phóng khoáng nhất. Lúc cô ta còn là người tình của Phạm Kim Ngân, cô ta là một trong những người tình đông đúng và tương đối được Phạm Kim Ngân cưng chiều, hơn nữa đối với tin tức bí mật của Phạm Kim Ngân thì cô ta cũng biết rất nhiều. Vốn cô ta là người chỉ muốn cầm tiền của Phạm Kim Ngân sống qua ngày thật tốt nên đối với bí mật mà cô ta biết đều làm như không biết mọi chuyện, Phạm Kim Ngân đối với việc cô biết điều thì cũng mắt nhắm mắt mở. Mới đầu Tô Khả còn buồn bực, theo lý cô ta làm người tình của Phạm Kim Ngân lâu như vậy mà sao trong nháy mắt liền bị vợ chính đuổi đi. Sau đó mới biết là Lưu Hiểu Hiểu tự nói nhiều mà ra. Cô ta nói, có lần cô ta đến phòng làm việc của Phạm Kim Ngân, hai người đang sắp ân ái thì đột nhiên vợ của Phạm Kim Ngân xông vào. Mặc dù cô ta làm người tình của Phạm Kim Ngân mấy năm rồi nhưng mà hình dáng vợ Phạm Kim Ngân thế nào thì chắc chắn là cô không biết. Cô ta nhìn vẻ mặt hung hăng của bà vợ thì liền mở miệng nói một câu "Ở đâu tới bà bác làm vệ sinh vậy." Kết quả là những lời này kích nổ lửa giận của vợ Phạm Kim Ngân, vì vậy bà ta bắt đầu đùng đùng đánh cô ta một trận. Tô Khả chỉ cảm thấy là đáng đời cô ta, trong lòng không đồng tình chút nào. Lưu Hiểu Hiểu lại nói cho cô biết, mặc dù sau đó Phạm Kim Ngân có ngăn cản, nhưng không biết tại sao chỗ ở của cô ta vẫn bị vợ của Phạm Kim Ngân tìm được. Mà sau khi vợ của hắn nhìn thấy con trai của cô ta thì còn tưởng rằng đứa bé này là của phạm Kim Ngân nên đánh cô ta càng dữ hơn, thỉnh thoảng gọi điện thoại đe dọa cô ta, thỉnh thoảng thì tìm được cô ta rồi tát cô ta mấy bạt tay, cô ta bị sợ chết rồi. Trong ngày bị vợ hắn đánh xong thì cô ta cũng nhận được điện thoại của Phạm Kim Ngân gọi tới. Trong điện thoại, Phạm Kim Ngân nói sau này cô ta không phải là người tình của hắn nữa, bây giờ muốn lấy lại nhà cô ta đang ở, cô ta có thể nhanh chóng cút khỏi tiểu khu đó. Vốn là Phạm Kim Ngân cũng không phải là người hẹp hòi, nếu chia tay thì nhà đó nhất định là của cô ta, nhưng lần này, chỉ vì hắn vui vẻ nên nói muốn đổi chỗ ở, vậy nên hắn quả quyết để cho cô ta cút đí. Trong lòng cô ta tức giận, chỉ là nghĩ lại từ đầu đến cuối thì Phạm Kim Ngân cũng là trùm ma túy, giết người hoàn toàn không chớp mắt. Huống chi cô ta còn biết nhiều bí mật của hắn. Bây giờ hắn chỉ để cho cô ta biến đi chứ không giết chết cô ta nên cô ta vội vàng thức thời nhanh chóng đi. Dáng dấp của cô ta xinh đẹp, tuổi cũng không lớn, nhưng trước sau cô ta cũng không dám chủ động rời khỏi người đàn ông già Phạm Kim Ngân đó, ngược lại phục vụ hắn càng thêm chu đáo, rất sợ anh có một chút mất hứng, nguyên nhân sâu xa không chỉ là bởi vì Phạm Kim Ngân hào phóng mà cũng bởi vì cô ta biết nhiều bí mật của Phạm Kim Ngân. Cô ta sợ sau khi hắn không có hứng thú đối với cô ta nữa thì trực tiếp giết cô ta. Bởi vì dưới tình huống bình thường, phụ nữ biết nhiều bí mật của Phạm Kim Ngân giống như cô ta nữ nhân, nếu như Phạm Kim Ngân không cần cô nữa thì nhất định cô sẽ bị Phạm Kim Ngân bí mật xử tử. Cô sợ chết, rất sợ, cho nên mới phải tiếp tục nương thân vào Phạm Kim Ngân, an phận . Cũng mặc kệ như thế nào, hiện tại Phạm Kim Ngân tốt bụng không giết chết cô ta, cô ta tin một phần nguyên nhân rất lớn là Phạm Kim Ngân đã lớn tuổi, bệnh hay quên nặng nên mới có thể để cho cô ta tự do nhiều thêm mấy ngày. Cô ta không thể ngồi đó mà đợi bị đánh chết. Vì vậy, một mặt là cô ta thu gom chứng cớ phạm tội của Phạm Kim Ngân, còn mặt khác là tìm kiếm để nhờ cậy người đàn ông có quyền có thể bảo vệ tính mạng mẹ con họ. Lại nói, ban đầu lúc cô ta làm người tình của Phạm Kim Ngân thì là qua lại với không ít người quen biết của Phạm Kim Ngân. Trong số những người đó có đủ mọi ngành nghề, không thiếu kẻ dốt nát, con nhà giàu, cũng có người có quyền cao chức trọng, tất cả đều là người tài giỏi. Ở đó có không ít đàn ông mơ ước vẻ đẹp của cô ta. Nếu như có giá trị lợi dụng, cô ta chỉ cần ném ánh mắt qua thì những người đó liền ngoan ngoãn mắc câu, cho nên do cô ta dùng lưới "mối tình ngắn ngủi" của cô ta mà giành được. Qua lại nhiều lần thì cô ta nhập dây vào Mông La Anh. Vốn là cô ta vẫn đang vui mừng, nói thế nào thì Mông La Anh cũng là Cục phó Cục Cảnh sát, một người như thế bảo vệ mạng sống của cô ta, nghĩ đến là biết dư dả. Lúc cần thiết thì vẫn có thể thuận lợi xích bỏ tù Phạm Kim Ngân. Nhưng mấy ngày trước cô ta mới phát hiện, thật ra thì Mông La Anh có quan hệ không nhỏ với Phạm Kim Ngân. Trước kia cô cũng biết, ở cục cảnh sát Phạm Kim Ngân có tai mắt, nhưng cô lại vẫn không biết người nào, thật không nghĩ tới sẽ là người quyền cao chức trọng Mông La Anh! Sau đó nghĩ lại, cô thông qua người quen biết của Phạm Kim Ngân giới thiệu kim chủ mới cho cô, có thể không biết Phạm Kim Ngân sao! Nói xem cô tới xin bảo vệ tính mạng, kết quả là phát hiện ‘bùa hộ mạng’ này thật ra chính là bùa đòi mạng, cô ta có thể không sợ sao. Vốn là cô ta còn định giao toàn bộ chứng cứ phạm tội của Phạm Kim Ngân cho Mông La Anh, kết quả không cẩn thận phát hiện Mông La Anh là người của Phạm Kim Ngân, hắn là một Cục phó Cục Cảnh sát cũng không đáng tin cậy, ai biết Cục trưởng có phải cũng không nhờ cậy được hay không. Cho nên cô ta kiềm nén sợ hãi trong lòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể tạm thời xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục núp dưới cánh chim của Mông La Anh. Đồng thời cô ta suy nghĩ nhiều lần, rốt cuộc người nào có thể giữ được tính mạng của cô. Cho đến khi gặp Tô Cẩm Niên. Nhắc tới cũng khéo, ngày đó sau khi cô ta và Mông La Anh ăn cơm về, sắc mặt của Mông La Anh rất khó coi. Hắn hỏi cô ta có quen biết vợ Tô Cẩm Niên sao, cô ta gật đầu, nói là trước kia từng ở chung một tiểu khu, nhưng không quen lắm, quan hệ cũng không phải tốt như vậy. Ngược lại Mông La Anh tự nói không ngừng với cô, ở thủ đô Tô Cẩm Niên là công tử nhà quyền quý, ở trên cử anh tới bắt trùm buôn thuốc phiện. Sắc mặt hắn đầy không vui đối với Tô Cẩm Niên, mà cô ta lại trùng hợp là tai mắt của Phạm Kim Ngân, cho nên chỉ nghe, nhưng cô ta không nói. Hắn cũng hài lòng với thái độ của cô ta. Nhưng trong lòng của cô đang tính toán làm sao báo những này tin tức cho Tô Khả và Tô Cẩm Niên. Sớm ngày đưa chứng cứ phạm tội trong tay cho Tô Cẩm Niên, Phạm Kim Ngân sớm ngày sa lưới, cô sẽ sớm ngày an tâm. Đành chịu, cô ta cảm thấy như bị Mông La Anh bỏ tù, cũng không phải bởi vì Mông La Anh có khả năng dự đoán mà là Mông La Anh không hy vọng cô ta thường đi ra ngoài, nói là đụng phải người quen thì ảnh hưởng không tốt. Cho nên hễ là cô ta cách xa nhà hơn một tiếng thì buổi tối chờ cô ta sẽ là roi da cây nến. Hôm nay cô ta gặp Tô Khả thì cô ta thật vui mừng, cảm thấy là ông trời cũng đang giúp cô ta, vì vậy, cô ta liền nói tất cả những chuyện này cô biết, toàn bộ nói hết cho Tô Khả, thậm chí ngay cả chỗ cô ta giấu chứng cứ phạm tội cũng nói cho cô. Sau khi Tô Khả nghe xong những chuyện này thì có chút kinh ngạc. Nói xem chồng cô cực khổ vất vả tra xét lâu như vậy mà mặt mày cũng không có, chớ nói chi là tiến triển, kết quả đột nhiên một người phụ nữ chạy tới nói, hoá ra là như vậy, là như thế này, chứng cớ ở chỗ này, ở chỗ này. . . . . . Tô Khả có cảm giác bị sấm sét bổ tới. Tạm biệt Lưu Hiểu Hiểu, cô đi ra khỏi quán cà phê, cả người vẫn là còn ngốc nghếch, cảm thấy rất không chân thật. Thế nên cô hoàn toàn quên mất nguyên nhân ra ngoài lúc đầu của cô, chỉ lo trở về để mau chóng nói tin tốt này cho Tô Cẩm Niên. Chỉ là dọc theo đường đi, Tô Khả cũng khâm phục cảm giác thứ sáu của cô, cô thật sự là đoán chuyện như thần, nói gì chính là cái đó, sau này cảnh sát xử lý vụ án cũng không cần tìm chứng cớ, chỉ cần một mình cô tùy ý há miệng nói ai bại hoại là được rồi. Thật là không biết nói gì mà, dù sao chính cô cũng không nghĩ tới cô ‘liệu sự như thần’, cô hoàn toàn dựa vào cảm tính của cô để suy đoán vấn đề thôi. Đợi đến lúc về tới cửa nhà thì Tiểu Bao Tử đã ăn xong và ngồi ở trên ghế sa lon xem truyện tranh. Tô Khả đi đến bên cạnh Tiểu Bao Tử, vuốt những sợi tóc nhỉ mềm mại, Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn Tô Khả. Tô Khả nói: "Còn hai ngày nữa là bảo bảo sẽ phải phẫu thuật, sợ không?" Tiểu Bao Tử lắc đầu một cái, "Bệnh của con sẽ khỏi, tại sao sợ chứ." Tô Khả cười, ôm chặt Tiểu Bao Tử, "Chú Thẩm Đường của con nói, tối hôm nay muốn mẹ đến bệnh viện, đi làm chút kiểm tra sức khoẻ trước." Từ trước đến giờ một tháng thân thể Tiểu Bao Tử đều kiểm tra một lần, cho nên đương hồ sơ đều tương đối đủ hết. Tiểu Bao Tử nghe Tô Khả nói như vậy thì dĩ nhiên cũng mỉm cười gật đầu. Tô Cẩm Niên đi tới bên cạnh mẹ con họ, nhìn bọn họ mà tự nhiên ấm áp, trong lòng cũng ấm áp. Lúc hai giờ chiều, Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử đang xem CD hoạt hình Anime, Thẩm Dường goi điện thoại tới cho Tô Khả lần nữa, ý là bên anh cũng đã chuẩn bị xong, Tiểu Bao Tử nên nhập viện rồi kiểm tra tỉ mỉ đi. Dĩ nhiên là Tô Khả gật đầu . Tô Khả thu dọn đồ xong thì đi bệnh viện, còn Tô Cẩm Niên bị một cuộc điện thoại của Cục cảnh sát gọi tới. Trước khi Tô Cẩm Niên ra khỏi cửa, Tô Khả mới nhớ tới rất nhiều câu nói mà Lưu Hiểu Hiểu nói với cô lúc ra ngoài buổi sáng. Kết quả là cô vừa về tới nhà thì ‘vội đông vội tây’ cho nên quên đến sau đầu rồi, thiệt thòi cho cô lúc trở lại còn vô cùng hưng phấn đấy. Quả nhiên, trong lòng cô, con trai mới là quan trọng nhất. Tô Khả kêu Tô Cẩm Niên đợi chút, Tô Cẩm Niên dừng bước, nghi ngờ nhìn Tô Khả, Tô Khả nói: "Em và con trái ở bệnh viện thành phố, làm xong công việc thì anh nhớ tới đấy." Tô Cẩm Niên gật đầu, "Chắc chắn là em biết rõ." Tô Khả lại cười nói, "Hơn nữa em biết rõ một bí mật sẽ làm ngươi vô cùng kích động, trở lại đi rồi em sẽ nói kỹ càng cho anh nghe." Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái, làm như không hiểu ý Tô Khả. Tô Khả chỉnh sửa quần áo lại giúp Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên à, nhớ nè, tai mắt trong Cục Cảnh sát các anh có ba người, nhưng mà em lại chỉ biết một thôi, thông qua hắn thì nhất định anh có thể tìm được hai người khác." Tô Cẩm Niên há hốc miệng, "Em còn biết cái gì không?" Tô Khả cười gật đầu, "Tất nhiên là biết một chút." Hơn nữa cô còn biết chứng cớ, chỉ là trước mắt cô chưa lấy được chứng cớ vào tay thôi. "Đó là. . . . . ." "Cục phó Mông – Mông La Anh!" Tô Khả nói cho anh biết, "Người này chính là tai mắt lớn nhắt của trùm ma túy ở Cục Cảnh sát." Tô Cẩm Niên giật mình, nhưng mà khôi phục lại bình thường rất nhanh, dù sao lần trước lúc Tô Khả nói với anh suy đoán của cô thì trong lòng anh cũng mơ hồ đã đoán được là người đàn ông này. Bởi vì suy đi nghĩ lại, khả năng cùng lợi ích của hắn là lớn nhất. "Làm sao em biết?" Đang nói thì điện thoại Tô Cẩm Niên ở bên kia vang lên lần nữa, Tô Cẩm Niên vừa nhìn thấy điện thoại trong cục thì không khỏi cau mày, Tô Khả biết lần này Cục Cảnh sát đúng là xảy ra chút vấn đề lớn nên liền gật đầu để anh đi, "Nhớ đó, quan sát Cục phó Mông thật tốt đó, toàn bộ những thứ hắn đưa cho anh thì anh đều không nên đụng vào, còn nữa, trùm ma túy chính là ông già Phạm Kim Ngân đấy!" Lúc này miệng Tô Cẩm Niên càng há to, nhìn điện thoại di động trong tay không ngừng rung động thì liền bấm cắt đứt, "Khả Khả, làm sao em biết?" "Người tình trước đây của Phạm Kim Ngân chính là người tình hiện tại của Mông La Anh nói cho em biết! Chứng cớ đều trong tay cô ta, chỉ là cô ta muốn bảo vệ tính mạng, cho nên trước tiên thì bây giờ chúng ta không nên hành đọng thiếu suy nghĩ!" Tô Cẩm Niên chậm chạp gật đầu, anh hoàn toàn không nghĩ tới, phương thức vạch lớp sương mù ra buồn cười như vậy, đơn giản như vậy. Không tệ, như vậy không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể vén bức màn lụa vắt ngang đám người cảnh sát kia, đúng là đơn giản, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, thật ra thì vẫn không phải đơn giản. Dù sao những thứ đồ này đều là người phụ nữ Lưu Hiểu Hiểu âm thầm tốn thời gian năm, sáu năm ở thu thập được. Lúc Lưu Hiểu Hiểu làm người tình của Phạm Kim Ngân thì đúng là không muốn khai Phạm Kim Ngân ra cho nên Phạm Kim Ngân mới có thể tin tưởng, từ đó thu thập nhiều chứng cớ hơn một chút, nếu đổi thành cảnh sát nằm vùng thì hoàn toàn không làm được. Thứ nhất, bọn họ không biết rốt cuộc trùm ma túy sau lưng là ai, thứ hai, dù biết thì muốn ở năm sáu năm mà còn không lộ sơ hở, khả năng này có hơi thấp một chút, thứ ba, coi như năm sáu năm không lộ ra sơ hở thì cũng không bò tới vị trí mà Phạm Kim Ngân tin tưởng. Nếu không phải Lưu Hiểu hiểu sợ cô ta bị giết thì cô ta cũng sẽ không nói chuyện cô ta biết cho Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên. Cho nên nói đi nói lại thì đơn giản là vận sô hai người bọn hắn nghịch trời rồi. Sau khi Tô Cẩm Niên hiểu rõ thì gật đầu rời khỏi cửa nhà. Nhưng mà tâm tình của anh tốt hơn lúc trước, một chút mặt mũi cũng không có, phải tốt lên rất nhiều. Chỉ là theo như Tô Khả nói thì Phạm Kim Ngân có tổng cộng ba tai mắt ở Cục Cảnh sát, hai tai mắt là người ‘quyền cao chức trọng’, một là lính bình thường, như vậy ngoài một người là Mông La Anh thì hai người còn lại là ai đây? Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên rời đi thì khóe miệng mới hơi nâng lên, xoay người ẳm con của cô đi ra ngoài tiểu khu. Đang lúc Tô Khả ẳm Tiểu Bao Tử đi ngoài thì một chiếc BMW mi­ni liền xuất hiện trước mặt của Tô Khả, Tô Khả không nhin được nói: Oan Gia Ngõ Hẹp. Đột nhiên, ý tưởng trong đầu Tô Khả lóe lên, nghĩ đến lúc trước Hoàng Nghê Thường kêu gào bên tai cô: nhất định cô phải hối hận. Trong nháy mắt những thứ lộn xộn trong đầu nối thành một đường, trong nháy mắt Tô Khả hiểu rõ, tại sao Hoàng Nghê Thường phải cam chịu làm người tình cho ông già Phạm Kim Ngân kia, chuyện là vì cô ta muốn trả thù cô tốt hơn thôi. Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao Hoàng Nghê Thường nói những lời đó, tại sao lại có đủ sức mạnh như vậy, bởi vì cô ta nương thân làm em gái ông già trùm ma túy, nhân vật lớn trong xã hội đen! Nhớ trước đây Tô Khả còn cho rằng Phạm Kim Ngân giỏi lắm cũng là một nhà giàu mới nổi mà thôi, mà Cẩm Niên của cô, không phải cô kiêu ngạo nói đâu, bối cảnh này tuyệt đối là phần có một không hai. Thật không nghĩ đến tên nhà giàu mới nổi này thật ra là trùm ma túy! Trùm ma túy là gì? Coi như cô ‘chưa ăn thịt heo thì cũng đã gặp heo chạy’, những tên kia hoàn toàn coi mạng người như cỏ rác! Giết người không chớp mắt, hoàn toàn rời khỏi đạo đức và ở ngoài vòng pháp luật! Nghĩ lại thì Tô Khả không nhịn được một trận buồn nôn, cô lại đắc tội lão già đáng chết kia nhiều lần như vậy thì hắn bỏ qua cho cô sao? Chắc chắn sẽ không, nhìn một cái cũng biết lão già đáng chết là kẻ ‘có thù tất báo’. Đoán chừng trong lòng đang tính toán làm sao làm cô chết! Nghĩ như vậy thì Tô Khả không nhịn được vỗ vỗ miệng của cô, trong lòng nội lưu đầy mặt: em gái nó, quả nhiên bởi vì lắm mồm mà xảy ra chuyện! Sau này nhất định phải nghe lời của Cẩm Niên thật tốt, kẻ đáng ghét đến đâu thì cũng không thể biểu lộ ra mặt, ngược lại phải giả vờ tốt bụng bên ngoài. Nước mắt rơi, nếu không phải sáng nay Lưu Hiểu Hiểu nói với cô để bây giờ cô sớm biết Phạm Kim Ngân là dạng người gì thì tương lai cô chết như thế nào cũng không biết! Trước mắt, xe mi­ni của Hoàng Nghê Thường đang chậm rãi lái vào tiểu khu, Tô Khả ẳm con tiếp tục đi về phía trước. Hoàng Nghê Thường dừng lại ở trước mặt của Tô Khả, hạ cửa sổ xuống nhìn Tô Khả, không nói một câu, nhưng ánh mắt cô ta hoàn toàn lạnh lẽo. Sau đó, chậm rãi đưa mắt nhìn đứa bé trong tay Tô Khả. Tô Khả cũng không nhịn được nhướng mày lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào Hoàng Nghê Thường. Hoàng Nghê Thường giơ một tay băng bó giống như xác ướp lên trước mặt của Tô Khả, sau đó làm một động tác bắn chết rồi mới chậm rãi mở miệng, "Tô Khả, cô chờ xem, không giết chết cô thì Hoàng Nghê Thường tôi sẽ không bỏ qua ." Trong lòng Tô Khả biết Hoàng Nghê Thường dựa vào ai nên liền cười lạnh, "Vậy sao? Nếu cô thật sự có bản lĩnh tốt như vậy thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng mất hết tất cả như vậy!" Dù sao da mặt đã xé ra, đoán chừng Hoàng Nghê Thường dựa vào không được bao lâu, chính là Nê Bồ Tát sang sông, khó giữ nổi bản thân. Hoàng Nghê Thường nhìn bộ dạng của Tô Khả thì nâng lên khóe môi, chợt đạp cần ga, xe liền chạy về trước, để lại rất nhiều khói xe. Tiểu Bao Tử tựa vào vai Tô Khả, "Cô gái, chúng ta đi nhanh đi." Tô Khả gật đầu, sờ sờ Tiểu Bao Tử, đi ra khỏi tiểu khu rồi chặn một chiếc xe con, đi tới bệnh viện. Thẩm Đường đã đợi bên ngoài, nhìn thấy Tô Khả tới thì ngước cổ nhìn sau lưng Tô Khả, phát hiện không có bóng dáng Tô Cẩm Niên thì Thẩm Đường không khỏi khó hiểu liếc nhìn Tô Khả, "Tô Cẩm Niên đâu?" Con của mình sắp nằm viện làm phẫu thuật, anh làm bố thì sao không xuất hiện. Hình như không tốt lắm. Tô Khả nói: "Đến Cục Cảnh sát." Mặc kệ như thế nào, vụ án ở Cục Cảnh sát vẫn còn đang điều tra, chuyện trong đó cũng tương đối khó giải quyết, cũng may Lưu Hiểu hiểu báo cho Tô Khả biết trước không ít mặt mũi, tin là sau đó thì Tô Cẩm Niên có thể một lưới bắt hết bọn trùm buôn thuốc phiện. Thẩm Đường cau mày: "Đi thôi, Jayson Hough và Diệu Đông đều ở đây rồi." Tô Khả gật đầu đi vào bệnh viện. Thẩm Đường sắp xếp phong tốt nhất cho Tiểu Bao Tử, ở đây chỉ có bé là bệnh nhân nhỏ thôi, mấy bác sĩ và y tá cũng tương đối có kinh nghiệm, người nào cũng vô cùng hòa nhã dễ gần. Lúc này Jayson Hough mắc một áo khoác bác sĩ đứng nhìn để kiểm tra số liệu trước kia của Tiểu Bao Tử, không ngừng gật đầu, bên cạnh ông ấy còn có rất nhiều bác sĩ cao cấp của bệnh viện thành phố, tất cả những người này đều dùng ánh mắt hưng phấn mà sùng bái nhìn bác sĩ khoa tim mạch đẳng cấp và có địa vị nhất thế giới. Mà Trịnh Diệu Đông bên cạnh ông ấy cũng giống như vô cùng chuyên chú lắng nghe tình hình theo lời của Jayson Hough, thỉnh thoảng gật đầu. Thật ra thì bệnh của Tiểu Bao Tử không tính là rất nghiêm trọng, bình thường thì bác sĩ khoa tim mạch cũng có thể mổ chính cho Tiểu Bao Tử, nhưng mà đây là sinh mạng của con trai Tô Khả, dĩ nhiên là muốn Tiểu Bao Tử có thiết bị cùng điều kiện chữa bệnh tốt nhất. Cứ như vậy, Trịnh Diệu Đông không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn ngồi ở trên giường bên kia, khóe miệng vẽ ra nụ cười nhàn nhạt. Nói thế nào thì bây giờ anh cũng sắp làm bố, rất nhanh sẽ nghênh đón bảo bối của anh nên dĩ nhiên là trong lòng đối với con nít cũng vui mừng không ít. Có lẽ là Tiểu Bao Tử cảm thấy có một ánh mắt nên ngẩng đầu lên thì liền thấy Trịnh Diệu Đông đang nhìn chằm chằm bé không thôi, miệng nhỏ bĩu ra gào lên một câu: "Chú cao lương kì lạ." Tô Khả ngồi bên cạnh Tiểu Bao Tử, nhìn vào một đám bác sĩ ở bên kia, trong lòng có chút xấu hổ. Thật ra thì phẫu thuật cho Tiểu Bao Tử nhà cô chỉ cần hai bác sĩ mổ chính tốt chút là đủ rồi, trước mắt là tới một đống người, không chỉ có Jayson Hough quyền uy mà còn có bác sĩ tim mạch Trịnh Diệu Đông nổi danh xuất sắc trên thế giới. Đại khái là Thẩm Đường nhìn thấu tâm tư của Tô Khả nên liền nói, "Người ta tới là để học hỏi kinh nghiệm của Jayson Hough." Tô Khả gật đầu, thầm nghĩ, cũng đúng, Jayson Hough là bác sĩ có địa vị như vậy đến bệnh viện, cơ hội tốt như vậy mà viện trưởng bệnh viện không cử một đống bác sĩ đến học hỏi kinh nghiệm thì mới kỳ lạ. Đợi đến khi Jayson Hough cùng trao đổi với mọi người xong thì đám bác sĩ kia cùng tản đi, cả phòng bệnh lập tức trống không. Jayson Hough liền cười với Tô Khả, đi tới bên cạnh Tiểu Bao Tử. Lúc cúi đầu nhìn Tiểu Bao Tử thì trong mắt có một dòng buồn rầu nhàn nhạt. Tay của ông véo má của Tiểu Bao Tử rồi nhếch miệng lên thành nụ cười nhàn nhạt. Tiểu Bao Tử cũng ngẩng đầu cười nói với Jayson Hough: "Ông à, chào ông." Jayson Hough liền nói chuyện cùng Tiểu Bao Tử, ya tá từ ngoài đi vào ngẩng đầu liền nhìn thấy Jayson Hough đang ngồi bên kia trò chuyện tình cảm cùng Tiểu Bao Tử thì không khỏi cười một tiếng rồi nói Tô Khả: "Cô dạy con trai của cô thật tốt." Tô Khả quay đầu nhìn bọn họ, cười thầm, tiếp theo lại nhìn Jayson Hough, phát hiện rõ ràng Jayson Hough gầy đi không ít. Lúc đó Jayson Hough cũng ngẩng đầu lên, Tô Khả nhìn thấy mắt Jayson đầy quầng thâm thì không khỏi khó hiểu, Jayson Hough gật đầu với Tô Khả một cái rồi rời đi. Trong lòng Tô Khả không thể nói là kỳ lạ chỗ nào nên chỉ có thể âm thầm lắc đầu một cái. Còn Thẩm Đường đi theo Jayson Hough ra ngoài, đi cùng còn có Trịnh Diệu Đông. Bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại Tô Khả, Tiểu Bao Tử và còn có y tá vừa tới. Y tá đo nhiệt độ mới nhất cho Tiểu Bao Tử, sau đó ngắt gò má trắng trẻo mềm mại của Tiểu Bao Tử, "Tiểu Tô Tô có sợ hay không." Tiểu Bao Tử lắc đầu. Y tá cười càng ngọt hơn, "Tiểu Tô Tô thật sự là đứa bé ngoan. Dáng vẻ đẹp trai như vậy thì nhất định là giống bố rồi." Tô Khả "ừ" một tiếng. Y tá kia cười nói, "Cô cũng có phúc lớn." Tô Khả gật đầu không nói nhiều, y tá kia xong chuyện của cô ấy thì liền đi ra ngoài, lúc cô ấy mở cửa thì Doãn Lạc Phong cũng đi vào. Trong tay Doãn Lạc Phong cầm hai túi lớn, trong một túi đằng trước đều là đồ chơi, bộ sách, còn túi còn lại là đồ ăn vặt. Tiểu Bao Tử không tha thiết với đồ ăn vặt cho lắm, ngược lại Tô Khả đi lên trước vỗ vỗ vãi Doãn Lạc Phong, "Tiểu Phong Phong, anh thật sự là hiểu rất rõ em đấy." Tiểu Bao Tử: "—_—" Con Doãn Lạc Phong cười, đặt đồ bên cạnh bàn trà, Tô Khả trực tiếp lấy trái cây đi vào phòng vệ sinh để rửa sạch. Doãn Lạc Phong ngồi bên cạnh Tiểu Bao Tử, "Tô Tô, lần này hết bệnh rồi thì chú dẫn con đi công viên Disneyland nhé, như thế nào?" Tiểu Bao Tử lắc đầu, "Đó là chỗ con nít chơi." Doãn Lạc Phong: ". . . . . ." Con không phải là con nít sao? Hai người trò chuyện một hai câu, Tô Khả cũng rửa trái cây đi ra, sau đó nhét một trái táo vào tay của người khác, "Các người đang nói gì đó?" Nhắc tới cũng kỳ là, ở nhà Tiểu Bao Tử thâm trầm kiêu ngạo ghê gớm, chưa bao giờ nói nhiều, nhất là cùng Tô Cẩm Niên, quả thật chính là điển hình của ba câu cũng không vừa ý. Nhưng mỗi lần Tiểu Bao Tử nói chuyện cùng Doãn Lạc Phong thì lại có thể líu ríu nói hơn nửa ngày còn không thấy mệt mỏi. Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, lắc đầu một cái, "Bí mật đàn ông, cô gái, mẹ không cần biết." Tô Khả nắm gò má của Tiểu Bao Tử, "Vật nhỏ, lá gan càng ngày càng mập rồi, cẩn thận mẹ con kéo con ra ngoài bán luôn." "Bán cho chị làm con rể là tốt nhất, chị sẽ nuôi dưỡng thật tốt, bảo đảm trắng trẻo mập mạp." Một giọng nữ hơi cao cách vách tường truyền đến, quả thật là ứng với câu trong hồng lâu: chưa thấy người đã nghe tiếng trước. Sau khi Tiểu Bao Tử nghe xong thì đầu đầy vạch đen. Sau đó, cửa mở ra, Doãn Lạc Hàm ưỡn bụng hơi nhô ra khoan thai đi tới. Cô vừa vào cửa liền đi tới chỗ Tiểu Bao Tử, sau đó véo chặt gò má của Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tử khó khăn né tránh, chân mày nhíu chặt, giống như là muốn nặn ra vài giọt nước . Điểm tốt nhất và duy nhất khi Tô Khả làm mẹ chính là con trai thì chỉ tự cô có thể ức hiếp, những người khác thì ai cũng không thể ức hiếp. Vì vậy, ẳm con trai bảo bối của cô qua, giúp bé thoát khỏi ‘nanh vuốt ma quỷ’ của Doãn Lạc Hàm, "Chị Hàm, chị quên lần trước em nói sao với chị đó hả?" Sao chưa qua mấy ngày mà cô ấy quên mất rồi. Tô Khả hết nổi nổi, còn bàn tay Doãn Lạc Hàm vỗ bụng của cô ấy, dọa sắc mặt Doãn Lạc Phong và Tô Khả sợ đến trắng nhợt, nghĩ thầm ‘nếu xảy ra chuyện gì thì có phải đập đầu vào tường để tạ tội hay không. Doãn Lạc Hàm tiếp tục vỗ vỗ bụng của cô ấy, "Chị nghĩ thông suốt rồi, thật ra thì nếu như ban đầu Tô Cẩm Niên có thể đáng yêu giống như Tiểu Bao Tử thì khi đó chị cũng sẽ giống Trịnh Duyệt, nhất định sẽ theo đuổi." Tô Khả: ". . . . . ." Doãn Lạc Hàm tiếp tục nói, "Hết cách rồi, thật sự là Tô Cẩm Niên kém xa Tô Tô tít tắp ấy!" Tô Khả: ". . . . . ." "Lúc còn nhỏ chị nhìn thấy Tô Cẩm Niên, phản ứng đầu tiên chính là mau trốn đi, bị ánh mắt lạnh lẽo của anh ấy bắn quét đến thì chính là sẽ không toàn mạng đâu. Nhưng bây giờ chị thấy Tiểu Bao Tử thì chị chỉ muốn ngắt mặt của bé thôi, ôi chao, sự chà đạp dắt lừa thuê này sao đặc biệt tốt vậy!" Đầu Tô Khả đầy vạch đen: Chị Hàm, chị xác định không phải là chị đang trả thù năm đó tâm hồn chị chịu tổn thương này.đó chứ. . . . . . Doãn Lạc Phong nhìn mặt Tiểu Bao Tử cũng đen lại giống vậy thì lắc đầu một cái. Tiểu Bao Tử kéo tay áo Doãn Lạc Phong, "Chú ơi, chú mau cưới vợ rồi sinh con đi, con cưới cô ấy." Doãn Lạc Phong: ". . . . . ." Lời này vừa bay vào tai của Doãn Lạc Hàm đang cười đến vẻ mặt rực rõ như hoa hạnh, Doãn Lạc Hàm không nhịn được từ từ quay đầu lại, mắt nhìn Tiểu Bao Tử, "Con gái của dì không tốt sao? Chính là lớn lên sẽ là người đẹp ‘ nghiêng nước nghiêng thành’ giống dì vậy." Tiểu Bao Tử mím môi không nói lời nào. Doãn Lạc Hàm lại muốn tiến lên véo mặt Tiểu Bao Tử một trận nữa, Tô Khả tinh mắt, trong nháy mắt đưa Tiểu Bao Tử cho Doãn Lạc Phong. Doãn Lạc Phong cười ôm lấy Tiểu Bao Tử, "Được rồi, chị à, trước tiên chị sinh con gái ra đi rồi hãy nói chuyện sau này." Doãn Lạc Phong kông khỏi nghĩ tới tấm ảnh siêu âm B ngày hôm trước khi anh và Trịnh Diệu Đông cùng với Doãn Lạc Hàm đi khám thai chụp. Đại khái là do tư thể của đứa bé, trong ảnh siêu âm B, một vật nhỏ đen thùi lùi của Tiểu Đông Đông được người ta thấy rất rõ ràng, bác sĩ kia chỉ ngón tay về Đông Đông, cười hì hì với Doãn Lạc Hàm , "Vận may mọi người tốt nhé." Doãn Lạc Hàm chính là bác sĩ, nhìn vị trí mà bác sĩ chỉ , trong nháy mắt hiểu ý trong lời nói của bác sĩ. Thì ra là tấm ảnh siêu âm B đã chụp được vị trí đó vô cùng rõ ràng. Đứa bé này là một thằng cu con! Doãn Lạc Hàm vui mừng cầm tấm hình, tự nhìn hồi lâu rồi vẻ mặt khó chịu nói, "Ai da, đen thùi lùi thật sự là quá khó nhìn. Oa ui, làm thế nào đây, Trịnh Diệu Đông, sau này con gái của em mà không đẹp thì anh chờ quỳ bàn phím cho em." Trịnh Diệu Đông ngửa mặt lên trời cao hít sâu: thiệt thòi cho anh là bác sĩ, hình cũng đã soi rõ đứa bé trong bụng cô ấy là nam hay nữ mà mở miệng một tiếng là con gái. Nhưng anh không dám nói, chỉ có thể len lén nói với Doãn Lạc Phong để cho anh ấy nghĩ biện pháp giúp đỡ. Doãn Lạc Phong nhún nhún vai, bày tỏ bất lực. Đúng lúc này Trịnh Diệu Đông trở lại, thấy Doãn Lạc Hàm đang mở miệng một tiếng "con gái" ở bên kia thì không khỏi đầu đầy vạch đen, vội đổi chủ đề, "Tô Tô, chú trở lại rồi đây." Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử khạc ra: "Chú kỳ lạ." Làm cho Trịnh Diệu Đông xấu hổ không thôi. Mấy người nói chuyện thì điện thoại của Tô Khả vang lên, là bố Tô Khả gọi tới, ý là ông nghe cháu ngoại bảo bối nhập viện rồi, bây giờ đã ở trước cổng bệnh viện thành phố, nhưng chính là không biết cháu ngoại bảo bối ở đâu. Tô Khả liền định đi xuống đón bố cô. Bên ngoài thang máy có một đống người đang đợi, Tô Khả cũng đứng chính giữa. Cửa thang máy mở, mấy người đi ra, một người trong đó rõ ràng là Phạm Kim Ngân.