Căn phòng của A Lục vừa chặt vừa lạnh như thế rồi nhưng chỉ sau vài hôm Nghiêm Nghiễm tới đó thì nó cũng phải đón thêm một vị khách không mời mà đến – Jerry chuột. Nó bày trò, nói là không thích căn hộ mình đang thuê nữa nên dọn về đây tranh giành với A Lục một miếng đất có diện tích chút xíu dưới sàn nhà. Người cực kỳ tốt tính như A Lục cũng không nén nổi giận, ôm gối một hồi lâu , cậu ta cũng phải mắng thét lên “Mày làm gì thế, sao không trở về căn hộ cao cấp gì đó của mày đi?” Chuột thản nhiên ngồi lắc lư trên giường Nghiêm Nghiễm, hả hê thưởng thức nét mặt của A Lục “Hết hạn thuê rồi, tao không muốn thuê nữa.” “Vậy mày tính sao?” “Mua hẳn một căn nhà.” Lại thêm một kẻ nói khoác không biết ngượng miệng, Nghiêm Nghiễm lắc đầu nghĩ, thế là Ngụy Trì lại có thêm một tên đồng bọn rồi, hai người họ quả thật rất giống nhau, nếu không “nổ” được thì chắc chết mất. “Vậy mau đi đi, dù sao mày cũng giàu mà.” A Lục vẫn chưa phát hiện ra hắn nói dối, chỉ nửa phần câu sau của cậu mới mang ý châm chọc. Chuột nhếch hai chân lên, nở một nụ cười hòa ái dễ gần “Tao còn đang đi tìm, cần phải tính toán một chút. Mày nói coi, nên mua nhà mới xây xong rồi mình về trang trí lại hay là mua nhà đã có người ở rồi? Tao thấy mua nhà đã có người ở hay hơn, như vậy mình chỉ cần dọn vào là xong, không phải tu sửa gì nhiều.” A Lục kích động “Chuyện này liên quan gì tới tao, nói làm gì?” Chuột cười, ngồi xổm xuống, thoải mái tự nhiên kéo cái chăn của A Lục như chỗ không người đắp lên trên người mình “Tao định tới đây ở vài ngày, tuy chỗ của mày vừa nhỏ vừa lạnh lại không có nổi cái máy điều hòa nhưng ở tạm cũng được, tao cũng dễ tính mà, ai bảo chúng ta là đồng hương chứ?” A Lục bực mình tới phát khóc. Chuột không coi ai ra gì, tự nhiên nhắm mắt lại, mặc do A Lục có xô đẩy như thế nào thì hắn cũng không mở mắt ra. Nghiêm Nghiễm ngồi yên lặng quan sát, nhìn thấy chuột len lén nhếch miệng, một nụ cười vô sỉ, cực kỳ vô sỉ…cực kỳ giống Ngụy Trì. Mấy ngày gần đây, không hiểu sao Nghiêm Nghiễm lại thường xuyên nhớ tới Ngụy Trì. Mỗi ngày, khi mới tỉnh dậy hoặc trước khi đi ngủ hay thậm chí khi cậu định mở miệng nói gì đó là hình ảnh của Ngụy Trì lại chiếm cứ hết bộ não của cậu. …………… Ngụy Trì thoáng xuất hiện trước cửa hiệu cắt tóc, thập thò như con ma xó, nhìn dáng vẻ hắn vô cùng mệt mỏi. Mấy người ngồi nói chuyện phiếm trong tiệm nhìn thấy Ngụy Trì thì chào hỏi nhiệt tình “Ai nha Tiểu Ngụy, sao mấy ngày qua không thấy mày đâu cả, làm bọn cô nhớ quá. Vào đây, mau vào đây, đứng ở ngoài đó làm gì? Gió lớn lắm, lạnh bây giờ. Cũng may, dì đang tính đi mua một cái điện thoại, mày xem có cái nào tốt thì giới thiệu cho dì.” Người luôn luôn tự nhiên như ở nhà như Ngụy Trì mà hôm nay cũng câu nệ, khách sáo, mọi người nói sao hắn cũng không chịu bước vào “À, không có gì ạ. Cháu có chút chuyện làm ăn, đi ra ngoài mấy ngày, bây giờ thì tốt rồi, sợ bóng sợ gió, cuối cùng cũng giải quyết xong. Cháu còn phải trông cửa hàng, khi nào rỗi các cô cứ sang cháu chơi.” Chú Khoan và đám A Tam, A Tứ đồng loạt đưa mắt nhìn sang Nghiêm Nghiễm. Nghiêm Nghiễm đang hết sức chú tâm cắt tóc cho khách, khẽ nghiêng đầu vừa kịp nhìn thấy bóng lưng của Ngụy Trì. Áo sơ mi trắng bên trong, áo da khoác ngoài, quần bò màu đen, giầy thể thao khỏe mạnh, cộng với chiếc khăn màu trắng phất phơ trong gió…có lẽ thu hút được cả đống nữ sinh nhòm ngó hắn trên đường… Nghiêm Nghiễm cảm thấy răng mình rất ngứa ngáy khó chịu. ……………… Mỗi lúc rảnh rối Ngụy Trì đều sang nói chuyện lung tung với mấy người chờ làm tóc trong tiệm. Nghiêm Nghiễm rất tò mò, không hiểu vì sao mỗi lần qua hắn cứ đứng ngoài hiên mà chõ miệng vào, nhất định không chịu bước qua cánh cửa thủy tinh kia. Cuối cùng thì A Tam cà lơ phất phơ đã cho cậu đáp án “Vào rồi chắc chắn sẽ bị đuổi ra. Tốt hơn hết là biết điều đứng luôn ngoài đó cho đỡ khổ.” Nghiêm Nghiễm không nói gì, mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu suy nghĩ, hóa ra ở trong lòng người khác, mình là một đứa đanh đá cá cầy như sư tử Hà Đông. Mấy cô trong tiệm nói thèm ăn vắt, Ngụy Trì lập tức chạy về tiệm mang một hộp bánh chocolate sang. Mấy cô đó nói cắt tóc xong sẽ ra đầu phố uống trà sữa thì chỉ một lúc sau Ngụy Trì đã xuất hiện với mấy ly trà sữa trong tay, đem mời từng người một. Bà Trương thấy lạ nên hỏi “Ai nha, Tiểu Ngụy, mới trúng số hay sao mà hào phóng thế?” Ngụy Trì vẫn đứng ngoài hiên, nụ cười du côn không đổi được “Cháu mời các cô ăn lấy thảo, tâm tình cháu tốt hơn ấy mà.” Trà sữa với chocolate qua tay nhóm mấy cô cắt tóc tới chỗ chú Khoan, chú Khoan đưa kín đáo cho A Tam, A Tam nhanh nhẹn đẩy ngay sang cho A Lục, chỉ có A Lục là ngơ ngác nhất, mau chóng đem đi mời Nghiêm Nghiễm. Nghiêm Nghiễm im lặng, không nhận nhưng nhìn vào ly trà, cậu thấy có thêm một viên đường. Công nhận Ngụy Trì có tài diễn kịch, xoay chuyển tình thế, thậm chí mặt rất dày, không biết ngại là gì, Nghiêm Nghiễm còn cảm thấy xấu hổ thay hắn. Tâm trạng rối bời khó nói của cậu được giải tỏa một chút, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, miệng có cảm giác ngọt ngào. Không muốn nhìn dáng người của hắn đứng trong gió nữa, Nghiêm Nghiễm lắc người trốn vào phòng nhỏ bên trong. Ngụy Trì tiếp tục chuyện trò với mấy bà cô nhàn rỗi. “Tiểu Ngụy, có bạn gái chưa? Hôm nào chỉ cho cô để cô biết với nhé.” “Cháu chưa có thì làm sao giới thiệu cho các cô đây?” “Không có sao… Để dì làm mai cho mày một đứa vậy. Tuổi mày cũng không còn nhỏ, lo lấy vợ đi là vừa cho bà ngoại còn vui lúc xế chiều.” Ngụy Trì gãi đầu “Cháu còn trẻ mà!” Lòng nhiệt tình của mấy người phụ nữ trung niên hăng lên “Trẻ cái gì nữa, cứ lo trước đi là vừa, cưới vợ sinh con rồi cháu sẽ trưởng thành hơn, còn muốn cái gì nữa?” “Này, cô nói thật đấy, đừng có cười, đồng nghiệp của cô có một đứa con gái xinh đáo để, nó mới tốt nghiệp đại học đang chờ xin việc làm, cô gặp rồi, ăn nói lễ độ lắm, mỗi tội hơi thấp một tí thôi. Cháu cứ thử đi gặp mặt xem sao, vợ chồng nó là cái duyên cái số cả đấy cháu ạ.” Làm mai mối hình như là sở thích chung của rất nhiều phụ nữ lứa tuổi này. Mọi người cứ thế mà ào ào rôm rả, Nghiêm Nghiễm vểnh tai lên, mãi một lúc sau mới nghe được tiếng Ngụy Trì “Coi như cháu chịu thua các cô rồi đấy, chẳng còn biết nói sao nữa…” Mọi người lại ồn ồn “Này, xấu hổ hả? Ai xấu hổ thì cô tin chứ mày mà xấu hổ thì… Ha ha, hồi nhỏ mày còn cởi truồng, hở mông chạy nhong nhong bị bà ngoại cằm chổi rượt từ lầu trên xuống lầu dưới, cô còn chưa quên đây này…” Mấy đứa thợ phụ trong tiệm được một trận cười thoải mái. Ngụy Trì bất đắc dĩ “Cháu có người yêu rồi.” Vị đường ngọt lịm chảy từ đầu lưới tới tận đáy lòng, Nghiêm Nghiễm dựa vào tường, tim cậu nhảy lên từng đợt. “Xạo quá, mới hôm trước dì còn nghe mợ mày nói là đang giới thiệu cho mày một đứa nào đó. Thằng quỷ, từ nhỏ tới giờ không có lấy nửa câu nói thật.” Lời nói của Ngụy Trì bị một người vạch trần ngay lập tức. Nghiêm Nghiễm không cần nhìn cũng có thể biết được vẻ mặt của Ngụy Trì trong lúc này. Cuộc sống trong khu này luôn bó hẹp như vậy đấy, chỉ cần làm một chuyện gì rất nhỏ thôi cũng đủ là đề tài bàn tán của mọi người rồi, huống hồ chi mọi người hầu như quen biết nhau nên tin tức truyền đi càng nhanh hơn nữa. “Đó là do mợ ấy tự quyết định thay cháu đó chứ…” Ngụy Trì vội vàng giải thích “Cháu đã nói rồi, cháu không muốn…” Mấy người rảnh rỗi vừa uống trà, vừa nhai hạt dưa, rồi cùng nhau tư vấn cho chàng nhân vật chính trong tác phẩm của Quỳnh Dao như cách mà họ từng thấy trong tiểu thuyết. “Mợ ấy nói, đối tượng đó do thủ trưởng của mợ giới thiệu nên không thể từ chối.” Gió thổi phần phật, từng bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống bầu trời xám xịt của một ngày cuối đông. Ngụy Trì vẫn đứng ngoài hiên, trông có vẻ rất tội nghiệp, vạt áo khoác ngoài của hắn bị gió thổi đung đưa liên tục. Dù rất lạnh như cái kiểu ăn mặc ấy có chết cũng không chừa, hắn chỉ mặc đúng một cái áo thun bên trong, ở ngoài khoác thêm một cái nữa là xong, đầu mũi dưới gọng kính đen đã đỏ hết cả lên. Nghiêm Nghiễm xoay người, đi ra ngoài, đứng dựa vào chiếc ghế gần quấy tính tiền nhìn ra xa xa. Lúc này, người đàn ông luôn rạng rỡ như mặt trời kia lại tỏ vẻ rất khổ sở, hắn buồn bã nhìn Nghiêm Nghiễm, con ngươi ướt át, vẻ mặt ảm đạm, đầy vẻ cầu xin. Ngụy Trì vẫn tiếp tục nói chuyện với mấy cô chờ cắt tóc nhưng ánh mắt chưa rời khỏi Nghiêm Nghiễm một khắc nào “Cháu đã nói với mợ ấy nhiều lần rồi nhưng đối phương cứ thúc giục mãi, không còn cách nào khác…” Không còn cách nào khác. Nghiêm Nghiễm ngó xuống một mớ tóc vụn bay lung tung dưới chân mình, trong lòng chợt buốt lạnh. Không còn cách nào khác, những món nợ ân tình kiểu này, không ai có thể dứt bỏ được. Ngụy Trì từng nói với Nghiêm Nghiễm, mợ hắn là một người tốt, từ nhỏ tới lớn, ngoài bà ngoại ra thì mợ chính là người đối xử với Ngụy Trì tốt nhất. Sau khi mẹ hắn ra nước ngoài, trách nhiệm chăm sóc bà ngoại và Ngụy Trì đều do người mợ này gánh vác, vừa chăm sóc cho một người cao tuổi, vừa phải quản lý thằng quỷ nhỏ hễ không gây chuyện là ngứa ngáy không yên. Cậu hắn thì mải lo làm ăn, chỉ có ngày lễ, ngày nghỉ mới ở nhà, mọi chuyện trong gia đình đều do một tay mợ Ngụy Trì giải quyết ổn thỏa. Quần áo, giầy tất, em họ có cái gì thì Ngụy Trì cũng có cái đó, thậm chí nếu nó không có thì mợ cũng mua rồi lén đưa cho Ngụy Trì. Trời mưa, mợ hớt hải chạy tới trường đưa dù cho hắn. Hắn bị sốt, mợ bỏ việc nằm trong bệnh viện trông hắn. Đánh nhau với em họ, mợ bênh Ngụy Trì chứ không bênh con cái ruột của mình…Dẫu sao thì đó cũng chỉ là những chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới, nhưng cứ nhiều chuyện nhỏ như thế, rất nhiều ngày như thế gộp lại, ta sẽ có một món nợ ân nghĩa khổng lồ. Khi Ngụy Trì nhắc tới mợ, khuôn mặt hắn chứa đầy cảm động, biết ơn. Đúng là không còn cách nào khác, đã khất nợ nhiều lần rồi, cũng tới lúc nên trả dần đi thôi, đâu thể nào để cho mợ thêm khó xử hơn nữa. Huống hồ, đó còn là mối dây liên kết máu mủ mà Ngụy Trì không thể nào chối bỏ được. Mấy người chờ cắt tóc đã đổi sang đề tài khác, mấy ly trà sữa trong tay cũng đã hét veo. Ngụy Trì vẫn chưa đi, hai người nhìn nhau qua tấm kính thủy tinh, không nói gì, cứ ngây ra đó nhưng đang đứng ở hai đầu thế giới. “Có muốn vào gội đầu không, tóc tai của anh sắp dài tới đất rồi kìa.” Nghiêm Nghiễm mở miệng trước, cũng không thèm để ý hắn có nghe thấy hay không, cậu đi vào bên trong, mở nước. Nguồn : Nước chảy ào ào, ngoài tiếng gió, trong phòng còn có tiếng bước chân ngụy trì. “Nghiêm Nghiễm …” Ngụy Trì đứng ở phía sau gọi cậu, giọng nói vẫn hàm chứa sự ngạc nhiên. Nghiêm Nghiễm không quay đầu lại, Ngụy Trì tận lực giải thích “Mợ anh nói, chỉ cần gặp một lần là được rồi, chỉ một lần thôi…” “Vậy thì đi đi.” Dù sao thì chỉ gặp có một lần cũng chả mấy đi miếng thịt nào mà phải sợ. “Nghiêm Nghiễm …” Ngụy Trì nỉ non, hơi thở phà vào gương mặt Nghiêm Nghiễm, hắn muốn nói lời xin lỗi “Về nhà đi em, không có em anh không ngủ được.” Mấy người phụ nữ đang cười lớn ngoài kia chỉ cần khẽ liếc mắt vào trong này là có thể thấy được hai người đang ôm nhau. Ngoài phòng sáng ngời, hoàn toàn đối lập với không khí hơi tôi tối trong này. Ngụy Trì ôm chặt lấy eo Nghiêm Nghiễm, siết chặt lấy, như muốn vùi người cậu vào hẳn trong ngực mình. Vai kề vai, tóc quyện tóc, không cần nói những lời bay bướm, Ngụy Trì chỉ cần ghé vào tai gọi một tiếng “Nghiêm Nghiễm…” là có thể khiến cho người thợ cắt tóc tuấn tú của chúng ta chân yếu tay mềm, cả người run rẩy. Nghiêm Nghiễm dựa vào lồng ngực Ngụy Trì, hít thật sâu một hơi, hơi ấm quen thuộc đã lâu không được tận hưởng.