Quan Hệ Bất Chính
Chương 20
Tiết trời tháng mười hai liên tục thay đổi.
Ngày hôm qua còn tưởng nóng, đem toàn bộ chăn bông lên sân thượng phơi nắng thế mà chớp mắt, chỉ mới chập tối mà gió lạnh đã thét gào ầm ầm ngoài hiên. Sáng nay thì trời có thêm một trận mưa tuyết, nếu không mặc đủ loại áo ấm làm người xù lên như một con chim cánh cụt thì không dám ra ngoài đường.
Còn chưa tới Tết Nguyên đán, nhưng mấy người trong tiệm đã bàn nhau nên mua vé tàu lúc nào cho tiện, càng giáp Tết càng khó mua, nếu không cẩn thận còn không có vé hoặc phải ăn Tết trên tàu là chuyện bình thường.
Thời tiết lạnh lẽo, giá phòng lại liên tục leo thang, mỗi ngày đều tăng thêm một chút mà cung vẫn không đủ cầu. Những công ty môi giới bất động sản chả vì thế mà dạo này đông khách tới lạ, thậm chí đông tới nỗi làm cho một người ‘không thích dòm ngó tới chuyện người khác’ như chú Khoan cũng phải chú ý. A Lục có một thằng bạn làm người môi giới trong đó, nó cũng hay sang bên này gội đầu, lấy ráy tai. Lúc nào qua cũng vội vội vàng vàng, điện thoại vang lên không ngừng “Dạ, anh Trương ạ, em là Jerry đây, anh tới rồi ạ. Dạ, dạ, em về ngay.”
“Này? Ai đó? À, chị Vương đấy à, dạ, em là Jerry đây. Sao, chị lại muốn mướn căn hộ đó à? Chị tới chậm một bước rồi, hôm qua mới có một vị khách khác đã đặt cọc chỗ ấy. Chuyện tiền nong không phải là vấn đề… cái chính là uy tín với khách hàng, chị có thêm năm vạn tệ nữa em cũng chịu. Giá cả bây giờ nó tăng từng giờ, làm sao còn so được với năm ngoái nữa chị ơi. Mà dân cư thì cứ đẻ ra chứ nhà cửa có đẻ ra được nữa đâu, bây giờ chỉ cần rao cho mướn nhà buổi sáng là buổi chiều có người chạy tới mướn ngay…”
“Này này, Tiểu Ngô… có thế thôi mà cũng không làm được hả. Tôi mới chạy đi có một lát mà cậu đã luống cuống hết cả lên. Khách muốn đi xem phòng thì cậu cứ dẫn họ đi, rồi thuyết minh cho họ hiểu, uốn lưỡi dẻo một chút vào…gọi điện thoại cho tôi thì giải quyết được gì? Phải tự mình học hỏi dần dần đi, cứ thế này thì biết bao giờ mới kiếm nhiều tiền được?”
Nếu không nghe điện thoại thì nó sẽ lật dở cuốn sổ dày cộm xách theo bên người ra khoác lác với A Lục “Mày thấy đấy, tao bận rộn muốn điên cả đầu. Không làm quan to chức lớn gì nhưng lúc nào cũng bận, thậm chí còn phải hủy vài cuộc hẹn với khách hàng cho bớt mệt. Mày có đoán được một năm tao kiếm bao nhiêu không?”
A Lục cúi đầu chú tâm vào đống bọt xà phòng trên đầu hắn. Mà hắn cũng không để ý, tự giơ mấy ngón tay ra thậm chí còn cố ý vẫy vẫy cho mấy người xung quanh thấy “Cũng phải cỡ chừng này… Giám đốc chỗ tao nói năm nay làm ăn thuận lợi, cuối năm nhất định sẽ có thưởng lớn. Đầu năm sau ông ấy còn định cho nhóm tao đi nước ngoài du lịch nữa. A Lục, mày tính sẽ về quê bằng gì? Tàu lửa hả? Ôi cái thứ phương tiện đó, mới nhắc tới thôi mà đã hãi hùng, vừa đông vừa phải chen chúc với một đống người ô hợp, đã vậy còn phải chầu chực chờ đợi để mua vé. Tao ấy hả, cứ đi máy bay cho nó khỏe xác. Mình có tiền, phải biết hưởng thụ cuộc sống phải không mày?”
A Lục ậm ừ “Vậy sao? Vậy thì tốt, hẳn bố mẹ mày vui mừng lắm.”
A Lục quay đầu lại, cầm khăn bông tới gần Nghiêm Nghiễm, cúi thấp bả vai “Anh Nghiễm, sao tự nhiên lòng em lại cảm thấy không vui?”
Nghiêm Nghiễm trấn an, vỗ vai cậu “Đừng để ý tới nó, hai đứa em lớn lên với nhau từ nhỏ, tính nó thế nào, chẳng lẽ em còn lạ?”
Đằng kia, Jerry lại lớn giọng tán gẫu cùng người khác. Hắn mặc một bộ đồng phục của công ty môi giới nhà đất, cà vạt hoa vàng hơi nhạt màu, trên đầu vẫn đầy bọt xà phòng. Không chịu ngồi yên, Jerry xoay người qua lại phân phát danh thiếp của mình. A Lục đứng cạnh Nghiêm Nghiễm, nói thầm “Jerry mới chả gie-riếc… ở quê em, có ai mà không biết ở nhà nó tên là Tiểu Mao (con chuột nhỏ).”
Lúc tính tiền, Jerry quay qua quay lại tính tìm A Lục. Nghiêm Nghiễm đứng sau hắn “Quý khách, anh muốn tìm gì sao?”
Rõ ràng thành thục hơn A Lục rất nhiều, Jerry nở một nụ cười chuyên nghiệp đầy giả tạo, sặc mùi nghề nghiệp môi giới “Không có, không có gì. Tôi cứ tưởng có cái khuy bị rơi xuống đất nhưng không phải, hoa mắt thôi.”
Sau khi Jerry đi rồi A Lục mới chui ra, phía sau là Ngụy Trì. Hắn bước nhanh tới túm cổ áo A Lục lôi ra ngoài, hai người họ đứng thì thầm to nhỏ một hồi. Nghiêm Nghiễm khoanh tay, nheo mắt đi vào phía trong quầy tính tiền. Ngụy Trì một tay đặt lên vai A Lục, một tay huơ huơ thao thao bất tuyệt chuyện gì đó, thỉnh thoảng đôi mắt dài dẹp của hắn lại liếc vào trong tiệm cắt tóc một cái, điệu bộ cứ lén lút thập thò như tên tội phạm đào tẩu. A Lục thì cúi đầu như con gà mắc tóc bị kẹp trong tay Ngụy Trì, vẻ mặt có lúc vui mừng lúc thì lại tỏ vẻ chần chờ. Ngụy Trì hoàn toàn lấn lướt, không hề cho cậu có cơ hội nói một lời nào. Từ đầu tới cuối hắn vỗ ngực liên tục, nướng miếng văng tùm lum.
Sau đó, hình như A Lục đã suy nghĩ thông suốt được vấn đề, cậu chạy lon ton vào trước mặt Nghiêm Nghiễm “Anh Nghiễm, em muốn nói với anh một chuyện. Em tìm được phòng để mướn rồi, anh Ngụy tìm giúp em, phòng đó ở gần đây, lại còn vừa mới được nhà chủ sửa sang lại?”
“Thật hả” Nghiêm Nghiễm cười, đôi mắt híp lại liếc ra ngoài cửa. Ông chủ Ngụy vẫn chưa đi, còn đang đứng ngoài cửa, hai tay cho vào hai túi áo khoác, mặt ngước lên trời, đi tới đi lui ngoài hiên như đang rảnh rỗi ngắm cảnh cho đỡ buồn. Người đi đường đều chú ý tới hắn, kiểu như : Lạnh thế này mà không đi vào nhà, người này có bệnh gì không đây?
“Tiền thuê thì thế nào?”
“À, còn rẻ hơn 300 tệ so với chỗ em đang thuê.” A Lục vẻ khó xử, gãi gãi mái tóc sặc mùi keo vuốt của mình “Phòng ấy rất tốt, giá cũng chấp nhận được. Tiểu Mao từng nói với em là bây giờ khó kiếm phòng lắm, với đồng lương ba cọc ba đồng như em thì chỉ sợ không thuê nổi một góc nhà người ta thôi. Ha ha, anh Ngụy chính là đại ân nhân của em. Nhưng mà, nhưng mà…”
Hăng hái nói chuyện bừng bừng, tới nửa chừng thì A Lục bỗng nhiên dừng lại, lúng túng “Anh Nghiễm, em xin lỗi anh…”
Nghiêm Nghiễm ân cần hỏi “Sao lại xin lỗi?”
“Dạ, chỗ mới này rất ổn, có điều, có điều…” A Lục cúi đầu, giọng nhỏ lí nhí tới mức không nghe được “Có điều căn phòng hơi nhỏ. Hơn nữa… đã có sẵn một người ở trong đó rồi.”
Nghiêm Nghiễm hiểu. Ngụy Trì làm gì có lòng tốt mà đi quan tâm tìm chỗ ở cho A Lục, bản thân hắn còn đang ở trong một cái chuồng heo kia kìa!
“Anh Nghiễm, em đã từng nói chúng ta sẽ thuê phòng trọ cùng nhau…nhưng mà… người chủ nhà mới nói…”
“Chỉ có thể cho một người thuê thôi đúng không?” Nhìn đứa trẻ to xác khó xử tới mức nước mắt sắp chảy ra, Nghiêm Nghiễm đành phải nói toạc ra giúp nó.
“Sao anh biết?” Con ngươi của A Lục trừng lớn lên.
Nghiêm Nghiễm tức giận liếc mắt ra ngoài cửa “Anh đoán.”
Khuôn mặt chất phác của A Lục tràn đầy áy náy “Anh Nghiễm, em rất xin lỗi anh…”
Có thế thôi mà vành mắt của nó cũng đỏ hoe. Nghiêm Nghiễm mềm lòng, vội vàng chạy ra ngoài, lấy một tấm khăn giấy đưa cho A Lục “Không sao đâu. Anh có thể giải quyết được.”
A Lục không đành lòng “Em cũng cảm thấy làm như thế là không được. Lúc cần thì chạy tới tìm anh, bây giờ tìm được phòng rồi lại… Hay là chúng ta tiếp tục đi tìm một phòng khác?”
Nghiêm Nghiễm rốt cục cũng có thể cảm nhận được tình cảm mà chú Khoan dành cho mình năm đó, cậu xoa xoa đầu A Lục “Nói gì ngốc thế? Hôm qua không gội đầu hả. Phòng đẹp như vậy, em còn muốn tìm gì hơn nữa?”
Đứa trẻ này đúng là xúi quẩy, bị người ta lợi dụng mà cũng không biết. Em thử không mướn căn phòng đó coi. Anh Ngụy đại ân nhân kia của em không bóp chết em mới là lạ.
“Nhưng mà…” A Lục cầm khăn giấy, vẫn còn muốn nói thêm điều gì.
Nghiêm Nghiễm không cho nó cơ hội, cậu ôm lấy bả vai nhỏ nhắn của A Lục “Anh ta vất vả lắm mới tìm được giúp em, coi như em nể mặt anh Ngụy đi vậy. Anh không sao đâu, có chỗ ngủ là tốt rồi, chỗ nào mà chả như nhau.”
“Thật không ạ?”
“Thật mà.” Nghiêm Nghiễm gật đầu quả quyết.
Cuối cùng thì A Lục cũng có thể yên tâm, đưa tay lên dụi dụi mắt đỏ hoe “Vậy… em đi làm việc nhé…”
Nghiêm Nghiễm thở dài nhẹ nhõm “Đi đi…đi đi…”
A Lục mới đi được hai bước lại quay đầu lại “Anh Nghiễm, em vẫn cảm thấy làm thế không ổn. Nếu như anh không tìm được chỗ nào khác thì cứ tới chỗ em. Cùng lắm thì anh ngủ giường, em ngủ đất là được.”
Nghiêm Nghiễm vội vàng khoát tay nói không cần.
A Lục ấp úng gật đầu, khóe miệng vừa cong lên thì nhớ ra cái gì nên kéo áo Nghiêm Nghiễm “Đúng rồi, em còn phải cám ơn anh Ngụy nữa. Anh Nghiễm, em nên làm sao đây? Mời ăn cơm hay là mua quà gì? Mà anh Ngụy thích gì nhỉ? Cái gì mà anh ấy vừa thích lại vừa cần? Không thể đưa tiền trực tiếp được, làm thế quá thô tục.”
Nghiêm Nghiễm lắc đầu, cảm khái trong lòng. Công nhận là A Lục thật sự lương thiện, thế mà có kẻ nhẫn tâm dùng đứa trẻ này làm công cụ giúp mình đạt được mục đích.
“Không cần gì đâu… anh ta có đủ hết rồi.”
“Dạ…nhưng…”
Nghiêm Nghiễm vẫn còn có điều muốn nói nhưng không biết phải nói sao cho A Lục hiểu, suy nghĩ một lúc, cậu do dự “A Lục?” Nguồn :
“Dạ?”
Hít sâu một hơi, Nghiêm Nghiễm chậm rãi mở miệng: “Sau này em đừng dễ tin người khác như thế nữa nhé, cho dù là anh hay anh Ngụy kia cũng vậy.”
“Dạ?” A Lục mờ mịt không hiểu gì cả. Hệ thống dây thần kinh của cậu trai trẻ như một hệ thống thoát nước chậm tiêu, có lẽ phải cần có thời gian để khơi thông lại từ đầu.
Nghiêm Nghiễm khoát khoát tay: “Không có gì, chỉ cần em nhớ kỹ là được rồi. Đi mau lên. À, mấy tối nữa em có rảnh không? Em làm ở đây cũng hơn nửa năm rồi, không thể chỉ biết có gội đầu như thế. Nếu rảnh thì anh sẽ dạy cho em một chút kỹ năng khác.”
A Lục ngạc nhiên, miệng ngoác tận mang tai. Nghiêm Nghiễm cười cười rồi cúi đầu, tiếp tục đọc qua mấy tờ ghi chép trên quầy.
Ở ngoài hiên, Ngụy Trì đã nhìn mòn con mắt cả dãy đèn khắp con đường này, nếu mai mốt mà có bão khiến cây cối, đèn chiếu sáng bị đổ chắc có lẽ hắn sẽ vẽ lại một bản thiết kế tương tự được. Tính nhẩm một chút trong lòng, thấy thời cơ có thể đã tới, hắn quệt mũi, bước vào bên trong.
Trong phòng rất vắng. Mùa đông mọi người đều muốn nuôi tóc dài để giữ ấm nên không ai đi cắt tóc cả. Bọn A Tam, A Tứ đang gội đầu hay nhuộm tóc linh tinh, chú Khoan không có ở đây, còn người mà hắn cần tìm đang ngồi một mình trên quầy tính tiền.
Ngụy Trì từ từ đi vào, cười híp mắt để tay lên trên mặt quầy “Nghiêm Nghiễm …”
Nghiêm Nghiễm không ngẩng đầu lên “Trước tiên mau lau sạch nước mũi của anh cái đã!”
“…” Ông chủ Ngụy cười xòe, lập tức mở lời để tranh công trạng “À, anh mới tìm chỗ trọ cho A Lục.”
“Ừ…” Nghiêm Nghiễm tiếp tục chăm chú nhìn xuống, cảm thấy mấy con số trong sổ sách này còn hấp dẫn hơn khuôn mặt của Ngụy Trì.
Ngụy Trì cọ cọ ngón tay, từ phía ngoài luồn vào bên trong cuốn sổ, rồi nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của Nghiêm Nghiễm “A Lục không cần phải đi theo em nữa rồi.”
Nghiêm Nghiễm không có hành động gì “Ừ, đã biết.”
“Vậy…sao…” Đầu ngón tay của hắn gõ nhịp trong mu bàn tay trắng nõn của Nghiêm Nghiễm, Nghiêm Nghiễm luồn luồn vào ống tay áo của cậu, giọng nói kéo dài tỏ vẻ bi lụy “Em chuyển tới sống cùng anh nha?”
” Ngụy Trễ.”Nghiêm Nghiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén.
” Ừ?”
“Anh còn bày cho A Lục nói chuyện này với em như thế có phải không?” Nghiêm Nghiễm hiểu quá rõ đứa trẻ kia, có đánh chết thì nó cũng không tìm đâu được mấy câu đầy xúc động như thế.
“Ờ thì…” Bị vạch trần, mặt Ngụy Trì cắt không còn giọt máu, tim đập liên hồi, con ngươi đảo quanh, nháy mắt liên tục “Hôm nay không thích hợp để nói chuyện này.”
Nghiêm Nghiễm đành phải phì cười, cắn đầu bút, vẽ một vòng lên cổ tay Ngụy Trì “Em cũng thấy hôm nay không thích hợp để bàn chuyện dọn nhà.”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
77 chương
66 chương