Từ nhỏ Đường Ngọc đã đi theo Vĩnh Vương.
Năm đó Vĩnh Vương vừa đầy mười lăm xuất cung xây phủ, còn Đường Ngọc mới mười tuổi, vẫn là nhóc choai choai.
Gầy như cây gậy trúc, khuôn mặt tròn nhỏ chẳng có chút thịt nào, đi đường cứ sợ y bị gió thổi bay.
Ban đầu Vĩnh Vương cũng không để mắt đến vật nhỏ này, một người hầu tiện tay mang về nhà giống như mèo con chó con nhặt ngoài đường, cho cơm ăn rồi cứ thế nuôi lớn là xong.
Nhưng mỗi ngày mèo con chó con này cứ thấy hắn thì lại nhảy cẫng lên, vừa gặp người lập tức vểnh tai mừng rỡ vẫy đuôi.
"Vương gia, xin ngài giao việc cho tiểu nhân làm đi ạ!"
"Vương gia! Tiểu nhân tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Vương gia!".
Google ngay trang == TRЦмtr цуeЛ.
Vn ==
Ốm yếu như chó con chưa cai sữa mà bày đặt bắt chước người ta làm trâu làm ngựa.
Vĩnh Vương bị quấn lấy vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát giao việc cho y làm.
Nào là đánh đàn ru Vương gia ngủ, nào là học chữ giúp quản gia ký sổ, Vĩnh Vương giao cho người ta một đống việc vặt.
Cứ nghĩ lần này tiểu gia hỏa sẽ ăn không tiêu, nửa đường bỏ cuộc, ai ngờ người ta lại cắn răng làm hết.
Cái gì cũng chịu học không sợ mệt mỏi, hệt như con quay nhỏ xoay không ngừng.
Có ngày Vĩnh Vương nghe quản gia nói muốn nhận chó con này làm người nối nghiệp.
"Tiểu Ngọc lanh lợi sẽ là hạt giống tốt.
" Lão quản gia nở nụ cười hiền lành hiếm thấy làm Vĩnh Vương luôn bị ông nổi quạu đột nhiên sửng sốt, "Nếu không phải trong nhà gặp tai ương thì chắc đã thi đậu tiến sĩ rồi.
"
Cuối cùng Vĩnh Vương mới để chó con vào mắt: "Ban thưởng họ chủ, sau này ngươi đi theo bản vương và quản gia, phải cố gắng làm việc biết chưa!"
"Dạ! Dạ!" Chó con hết sức mừng rỡ, đôi mắt to tròn sáng rực như sao, "Đường Ngọc biết rồi ạ!"
Người vừa đen vừa gầy, chỉ có đôi mắt là đẹp, sáng ngời trong veo khiến người ta thích cực kỳ.
Qua nhiều năm, chó con được Vĩnh Vương nuôi nấng tỉ mỉ nên trắng nõn cao gầy, xinh đẹp thanh tú.
Trước kia ăn mặc giản dị không cảm giác được gì, bây giờ mặc đồ tinh tế làm Vĩnh Vương đã gần đất xa trời bị mê hoặc đảo điên, sáng sớm quần lót đều tốn thêm mấy cái.
"Ngươi giặt làm gì, vứt đi không được sao!"
Mới sáng ra Vĩnh Vương đã chống nạnh gào thét trong phòng ngủ.
"Gia! ! " Đường Ngọc nắm vuốt vải vóc trong tay, mặt đỏ tới tận mang tai, chỉ biết vùi đầu giặt đồ như muốn chui vào trong chậu nước, "Tháng này ngài đã vứt bao nhiêu cái rồi? Còn vứt nữa thì phải ở truồng đấy ạ.
"
"Ngươi ngươi ngươi! ! " Vĩnh Vương nhìn chằm chằm khoai môn đỏ mặt cầm quần mình, một cái rắm cũng không thả được.
Xong xong, mẹ nó lần này hắn xong đời rồi.
Mấy giấc mộng xuân vớ vẩn kia lại đổi mới cho xem.
.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
38 chương
11 chương
46 chương
60 chương
100 chương
11 chương