Hôn ước kia của Vĩnh Vương đã lâu lắm rồi.
Hắn từng định thân ba lần, lần đầu là thông gia từ bé, kết quả lúc ba tuổi vị hôn thê của hắn bị sốt cao rồi mất.
Vị hôn thê thứ hai định năm mười hai tuổi, đáng tiếc khi Vĩnh Vương mười lăm vừa tới đất phong, đang định sang năm thành thân thì đối phương trượt băng trên mặt hồ mùa đông sơ ý lọt xuống lỗ câu cá chết đuối.
Hai lần này Đường Ngọc đều chỉ nghe nói vì khi y vào vương phủ đúng lúc Vương gia mười lăm tuổi, y còn nhớ rõ lúc ấy ma ma vui mừng hớn hở bảo y sang năm vương phủ sẽ có tiệc mừng, sau đó ít lâu lại lau nước mắt nói tiểu ca nhi kia thật đáng thương, hữu duyên vô phận không thể thành người một nhà với Vương gia.
Sau đó hôn sự của Vương gia bị gác lại nhiều năm, mãi đến khi sắp hai mươi mới nhìn trúng trưởng nữ của phủ Bình Dương Hầu trên đất phong.
Đường Ngọc ngày đêm đi theo Vương gia nên tất nhiên đã từng gặp đối phương.
Người Triệu gia ai cũng có dáng dấp tuyệt sắc.
Trưởng nữ Triệu gia Triệu Phiên Phiên chính là mỹ nhân trong các mỹ nhân, chỉ có điều quá kén cá chọn canh nên mãi đến mười bảy mười tám vẫn chưa tìm được tấm chồng ưng ý, cuối cùng đành phải chọn Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ.
Năm xưa Vĩnh Vương từng hẹn hò với Triệu Phiên Phiên một thời gian nhưng luôn đắc tội mỹ nhân, năm lần thì hết ba lần dọa Triệu tiểu thư không dám hó hé.
Đến khi bàn chuyện cưới gả thì đúng lúc dị tộc xâm phạm biên cương, Vĩnh Vương đành phải khoác áo giáp ra trận cùng với ca hắn Kính Vương, một Nam một Bắc xông pha chiến trường.
Lúc ấy Kính Vương mới thành thân xong đã bỏ lại thê tử để bảo vệ bờ cõi, tất nhiên hắn cũng không thể thua kém, kết quả là tiểu thư Triệu gia bị ném phứt ra sau đầu.
Người Triệu gia ngóng trông mòn mỏi cũng không biết lúc nào Vĩnh Vương mới khải hoàn trở về, đột nhiên truyền ra tin tức tiểu thư Triệu gia Triệu Phiên Phiên đi tu.
Hôn thê đã xuất gia thì hôn sự này đành xem như thôi.
Lúc ấy Vĩnh Vương còn đang ở chiến trường, nghe tin này chỉ viết trong thư một câu "thôi thì thôi", sau đó viết thêm ba trăm chữ càu nhàu khoai môn ngốc lão tử chưa chết đâu, chỉ bị chém một đao thôi nhưng lão tử chặt đầu đối phương rồi, ở nhà không được khóc nhè bỏ bữa, nếu làm mình bệnh thì chờ lão tử về nhất định sẽ đánh khoai môn thành khoai môn xắt sợi.
Từ đó đến giờ đã qua nhiều năm, Vĩnh Vương hai mươi lăm tuổi già cả rồi, phủ Bình Dương Hầu đột nhiên đến nói trưởng nữ hoàn tục là có ý gì?
Vĩnh Vương nhíu mày..
Truyện khác cùng thể loại
668 chương
82 chương
10 chương
130 chương
195 chương