Hôm nay tuyết rơi đầy trời, ngoại ô đất phong của Vĩnh Vương càng là ngàn dặm băng giá, hầu như chẳng ai đi ra ngoài tự hành xác trong thời tiết này cả.
Thế mà lại có hai con ngựa tốt bị cột vào cành cây thở phì phì, trên lưng còn lắp yên ngựa chứng tỏ có chủ.
Giữa không gian vắng vẻ không một bóng người, phải nhìn kỹ mới thấy được những dấu chân sắp bị tuyết lấp kín trên mặt đất, ban đầu còn có hai dấu chân một lớn một nhỏ, về sau dấu chân nhỏ biến mất chỉ còn dấu chân lớn, hình như phải gánh thêm trọng lượng nên tuyết bị đạp lún sâu hơn.
Dấu chân này đi thẳng đến trước một hang núi chật hẹp.
Trong gió tuyết vù vù còn văng vẳng tiếng người.
"Gia, ta sai rồi." Đường Ngọc co ro trong ngực Vĩnh Vương, "Ngài thả ta xuống đi."
"Đồ ngốc ngươi." Vĩnh Vương cẩn thận đặt người xuống một tảng đá lớn sạch sẽ rồi mắng xối xả, "Đầu óc nghĩ gì thế hả? Dạy ngươi bao nhiêu năm mà xuống ngựa còn bị ngã là sao?"
"Ta có biết y phục này vướng víu thế đâu."
Đường Ngọc giật giật váy dài bằng lụa mỏng trên người mình, đây là bộ đồ mới ma ma đặt may cho y, hôm nay y theo Vương gia đi thị sát các hộ nông dân ngoài đất phong xem năm nay tích trữ lương thực qua mùa đông thế nào, ma ma cứ khăng khăng bắt y mặc bộ này khiến Đường Ngọc không quen lắm, lúc về xui xẻo gặp phải tuyết lớn nên ngựa chạy không nhanh, y muốn dắt ngựa đi một đoạn, ai ngờ trượt chân té bịch xuống đất.
Dù Vĩnh Vương ở ngay bên cạnh nhưng cũng không kịp phản ứng mà chỉ có thể trơ mắt nhìn khoai môn ngã sấp mặt, cũng may tuyết dày nên không đau, chỉ có quần áo bị lấm bẩn chứ người vẫn bình an vô sự.
Vĩnh Vương thấy Đường Ngọc đau lòng sờ vết rách trên áo thì cảm thấy củ khoai môn này ngốc muốn chết, lại bắt đầu cười nhạo y.
"Ha ha ha ha, đã bảo ngươi có mặc long bào cũng không giống Thái tử rồi mà." Vĩnh Vương vừa cởi áo choàng da hổ trên người khoác cho Đường Ngọc vừa trêu chọc, "Mới mặc áo lụa đã tưởng mình là tiểu công tử ca nhi rồi à."
Đường Ngọc khẽ giật mình, mở to mắt nhìn hắn hồi lâu rồi lại cúi đầu xuống khiến Vĩnh Vương chột dạ.
"Sao thế? Sao không nói gì?" Vĩnh Vương đưa tay nâng cằm y lên rồi cau mày hỏi, "Dễ giận thế cơ à, ngươi là quỷ hẹp hòi sao?"
Đường Ngọc không nói lời nào mà ngồi trên tảng đá lớn rơi nước mắt lã chã.
Mắt y to tròn, nước mắt rơi xuống hệt như ngọc trai, một âm thanh cũng không có, nhìn vừa đáng thương vừa ủy khuất.
Vĩnh Vương ở chung với khoai môn bao năm nay rất ít khi thấy người khóc nên lập tức luống cuống.
"Đừng đừng đừng, đừng khóc mà." Hắn nóng nảy đưa tay gạt lệ cho khoai môn, "Lão tử giải thích với ngươi, giải thích với ngươi còn không được sao."
Vĩnh Vương co được thì dãn được.
"Ta sai rồi, lẽ ra không nên chọc giận ngươi."
"Không có, không trách gia đâu." Khuôn mặt non mềm của Đường Ngọc bị bàn tay thô ráp của Vĩnh Vương lau đỏ bừng, vẻ ương ngạnh muốn quản trời quản đất của y ngày thường cũng bị xóa sạch, bị quấn trong áo choàng dày sụ khiến y càng thêm nhỏ bé, "Chỉ là tiểu nhân thấy mình vô dụng quá chẳng giúp được gì thôi."
Đường Ngọc sụt sịt rồi cảm khái nói.
"Gia lớn tuổi rồi, người khác ở tuổi này con cái đều đã đính hôn mà gia vẫn chưa có lấy một người tri kỷ nữa."
"Con cái đều đính hôn cái gì chứ?!"
Vĩnh Vương cảm giác gân xanh nổi đầy trên trán mình.
Chẳng lẽ hắn đến tuổi gần đất xa trời rồi sao?
Tức á!.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
38 chương
11 chương
46 chương
60 chương
100 chương
11 chương