Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 917 : Đối quyết
Ba ngày sau, đại đường nha môn tuần phủ Tô Châu.
Hải Thủy mặc hồng bào ngồi ngay ngắn, nha dịch xếp hàng hai bên.
Phía dưới là các vị trí phủ, bọn họ vì nghênh tiếp Hải Thủy, đặc biệt đến sớm vài ngày, nhưng Hải Thụy không nể mặt, mặc thường phục vào thành, tránh bọn họ tới thẳng nha môn.
Không thấy tuần phủ đại nhân, các vị tri phủ cũng đâu thể về, đành kiên nhẫn chờ đợi, một mặt phái người do thám hành tung.
Lúc nghe thấy Hải Thụy tới Tùng Giang tới Từ các lão, lúc nghe thấy đóng cửa không ra ngoài, nói chung là không gặp mặt bọn họ.
Đang thấp thỏm bất an thì chập tối hôm qua cuối cùng có người truyền lời, nói tuần phủ đại nhân hôm nay thăng đường, mời các vị phủ doãn tới báo danh đúng giờ.
Vì thế các quan viên không dám chậm trễ, đúng giờ tới nha môn tuần phủ, cuối cùng cũng gặp được Hải Diêm Vương trong truyền thuyết.
Mọi người đồng loạt hành lễ:
- Quan viên Tô Tùng tham kiến đại nhân, đại nhân tới nhậm chức, ti chức nghênh đón sơ xuất, mong được thứ tội.
Hải Thụy nói ngắn gọn:
- Không cần đa lễ, sau này còn làm việc với nhau, mời ngẩng đầu gặp mặt, mời ngồi xuống, có việc thì nói.
Các quan viên dựa theo phẩm cấp ngồi xuống hai bên, tri phủ Tô Châu Trần Thọ Niên chắp tay hỏi:
- Trung thừa đại nhân, ti chức lớn gan hỏi, ngày nào khai ấn?
Nói rồi lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy vàng:
- Trong này có mấy ngày lành trong tháng, mong trung thừa định đoạt.
- Cần gì chọn ngày, hôm nay khai ấn là được.
Hải Thụy không nhận, lệnh:
- Quan kỳ bài, đem cáo thị ta soạn cho các vị ấy xem.
Quan kỳ bài tuân lệnh, các tri phủ nhận lấy mở ra đọc, bên trên viết ( đốc phủ điều ước ), tổng cộng có 35 điều, nhưng khác hẳn cáo thị nhậm chức trước kia, không phải yêu cầu bách tính ra sao, mà là pháp quy, chế độ Hải Thụy định ra cho hạ quan cấp dưới.
Một, cấm chỉ hạ quan tiếp đãi thượng quan bày vẽ đưa đón xa hoa lãng phí. Như quy định bản thân tới các phủ, châu, huyện, "quan lại không được rời thành đón tiếp " , "không được dùng lễ nhạc" ,"không được giăng đèn kết hoa" ..v..v..v..
Hai, phản đối xa xỉ, quy định bản thân tới châu huyện chỉ được ở trong nơi cư ngụ vốn có, không cho phép "tu sửa", đồ dùng "không cho phép làm mới". Bản thân tới các nơi ăn cơm, không được quá 3 đồng mỗi bữa, các nơi vật giá thấp chỉ dùng 2 đồng, còn bao gồm cả chi phí dầu củi.
Ba, phản đối tham ô biến của công thành tài sản riêng, quy định "không phải vì công vì dân, quyết không được dùng", mời khách tặng lễ, chỉ có thể dùng lương bổng của mình, nếu "không phân công tư, chi dùng lẫn lộn", định luận là tham ô.
Bốn, phản đối hối lộ, quy định không cho phép tặng quà quan trên, vì tránh thư lại nhận hối lộ, yêu cầu soát người thư lại, nếu phát hiện ra thì phải nghiêm trừng.
Năm, dùng biện pháp kinh tế trừng phạt quan viên thất trách, như quy định quan quân không lĩnh được lương tháng đúng hạn, quan phủ châu huyện cũng không được lĩnh lương, hoặc phải đem bạc, gạo của phủ châu huyện phát cho quan quân.
Rất nhiều quy định, kín kẽ chu đáo, là kinh nghiệm chấp chính nhiều năm tại địa phương của Hải Thụy.
Những quy định này làm đám quan viên cảm thấy khó tiếp nhận ... Không cho đưa đón nghênh tiếp, chẳng phải làm bọn ta mất hết các mối quan hệ sao?
Thậm chí ngay cả giấy dùng viết công văn cũng "chỉ được dùng giấy mỏng, không được dùng giấy dầy, càng không cho phép dùng phong bì lụa", con mẹ nó chứ, muốn người ta cười bọn ta thối mũi sao?
Vì đối phương là Hải Diêm Vương, các vị tri phủ không dám ý kiến ở các điều khác, chỉ tóm lấy điều này thận trọng nói:
- Thế này tựa hồ quản quá chi tiết một chút.
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Đại Minh ta từ thời Gia Tĩnh tới nay, tài chính cực độ khó khăn, khẩu hiệu "đơn giản, tiết kiệm" đã hô hào mười mấy năm rồi, nhưng chỉ dừng ở miệng mà thôi. Nếu không có nội dung cụ thể, phản đối lãng phí, thực hành tiết kiệm chỉ là lời chót lưỡi đầu môi.
Lại triển khai tranh chấp ở vài điều nữa, thấy các tri phủ mặt mày nhợt nhạt, Hải Thủy hoàn hoãn nói:
- Các vị yên tâm, ta cũng từng làm tri phủ, biết chỗ nào nên tiết kiệm, chỗ nào không nên. Ví dụ chi tiêu thuê thư bạn, sai dịch, ta sẽ nới lỏng, các vị nếu như cần mẫn một chút, còn có thể có dư thừa.
Ý tứ là, không phải ta không cho các ngươi cơ hội kiếm tiền, nhưng phải xem hiệu suất của các ngươi.
Gặp phải quan trên thông thạo chính vụ tới mức mức làm người ta phát run, yêu cầu hà khắc cũng tới mức làm người ta phát run này, các vị tri phủ đại nhân muốn nói không mở được miệng, muốn khóc mà không có nước mắt ...
Con mẹ nó, thế này thì làm quan còn thú vị chó gì nữa? Chẳng trách đám người thông minh kia vừa nghe nói Hải Thụy tới, liền bỏ chỗ béo bở chạy mất, té ra người ta biết trước rồi.
- Các vị không nói, vậy tức là không có ý kiến gì?
Hải Thụy hỏi:
- ....
Các vị tri phủ có trăm cái ý kiến, nhưng bảo bọn họ phản đối Hải Diêm Vương ngay trước mặt thì bọn họ không có gan.
- Được rồi, truyền lệnh khai ấn phóng cáo thị.
Hải Thụy gõ đường mộc, quan kỳ bài đem công văn chính thức chuẩn bị trước đó dán ở cửa các nha môn, Hải Thụy cũng bắt đầu chính thức lần đầu giáo huấn sau khi nhậm chức:
- Các vị đại nhân.
Các quan viên vội khôi phục lại từ ủ rũ, đứng dậy đáp:
- Trung đường đại nhân.
- Các vị làm quan thế nào?
- Chúng ti chức làm quan thanh bạch, cẩn thận chu đáo, trên thay triều đình làm việc, dưới chia sẻ lo lắng cho lê dân...
Các vị tri phủ như đọc thuộc lòng.
- Đúng là "trên thay triều đình làm việc, dưới chia sẻ lo lắng cho lê dân" chứ?
Hải Thụy mỉm cười hỏi.
- Đúng thế.
Các quan viên thầm nghĩ :" Chẳng lẽ dám nói không phải?"
- Vậy thì qua tốt rồi.
Hải Thụy không khách khí nữa:
- Ta đang có một đại sự "vì triều đình, vì lê dân" cần các vị giúp đỡ đây.
- Mong trung thừa đại nhân sai bảo ...
Các vị tri phủ tim vọt lên tận cổ rồi.
- Bản quan tra duyệt hồ sơ ruộng đất của Tô Tùng, phát hiện ra bất kể là ruộng quan hay ruộng tư đều vô cùng hỗn loạn, rất nhiều ruộng vốn thuộc về triều đình lại phát hiện nằm trong tay cá nhân, cùng một mảnh ruộng lại có hai chủ; cùng với hiện tượng ruộng miễn thuế vượt giới hạn nghiêm trọng, tạo thành tổn thất lớn thuế má cho triều đình, với bách tính một khi phát sinh tranh chấp quyền sở hữu, quan phủ cũng không thể phân rõ đúng sai.
Hải Thụy nghiêm giọng nói:
- Vì thế bản quan quyết định, tận dụng nửa năm trước khi thu thuế vụ xuân, tiến hành đo đặc đăng ký lại toàn bộ số ruộng đất, sau này bách tính dựa vào đó nộp thuế.
Nếu như nói (điều ước đốc phủ) chết tiệt kia, các tri phủ còn chịu được, thì quyết định đo đạc ruộng đất này làm bọn họ bùng nổ tức thì, đua nhau nói:
- Ngàn vạn lần không thể, sẽ gây dân biến đấy.
- Đúng thế rất nhiều người dân bán ruộng đất không tới quan phủ đăng ký, một khi đo đạc đăng ký lại, chắc chắn có tên điêu dân thừa cơ chiếm đất của người khác.
- Hơn nữa Ngô Trung là đất văn, khắp nơi toàn quan hoạn, nếu đo đạc, những tẫn thân này khẳng định không đồng ý. Cường long không áp được địa đầu xa, trung đường hãy cân nhắc.
*** Ngô Trung vùng phía nam Tô Châu.
- Vì sao tấn thân không đồng ý?
Hải Thụy hỏi dồn tới.
- Vì...
Đám tri phủ uất ức, đúng là làm ơn mắc oán, đành giải thích:
- Triều đình quy định, người có công danh có thể miễn trừ thuế ruộng nhất định, các phủ huyện cũng có ưu đãi riêng, ví dụ ở Thường Châu, trúng cử nhân miễn thuế 400 mẫu ruộng, trung tiến sĩ miễn thuế 2000 mẫu, lên tới quan nhị phẩm thì miễn thuế 10000 mẫu. Nhưng chuyện đọc sách làm quan này, khó biết vị tổ tiên nào sẽ linh thiêng phù hộ, rất nhiều sĩ tử bần hàn đỗ cao, không dùng tới ưu đãi này. Vì thế một số người đem ruộng của mình đeo dưới tên người đó, mỗi năm chia một phần thù lao từ tiền miễn thuế.
- Tình hình hai bên cùng có lợi này trải khắp cả nước, chủ đất vẫn là chủ đất cũ, người có công danh chỉ có danh nghĩa mà thôi, cho nên khế ước mua bán của bọn họ không tới quan phủ đăng ký.
- Nếu đo đạc ruộng đất đăng ký lại, chủ đất sẽ không chịu, nhà quan viên sẽ mất đi chỗ thu nhập này ... Đại nhân, ngài là thanh quan, trong mắt ngài chúng tôi đều không phải là quan thanh liêm, nhưng có số bạc này, chúng tôi không phải tham ô, cũng có thể nuôi được già trẻ, giữ được thể diện cần thiết, trong mắt người dân, thế đều là thanh quan rồi.
Hải Thụy kiên nhẫn nghe bọn họ nói xong lạnh nhạt nói:
- Nếu là ưu đãi do triều đình quy định, có thể theo đó chấp hành, nhưng tiêu chuẩn miễn thuế của các phủ huyện do hộ bộ định đoạt, không có quyền tự quyết.
Nói rồi lạnh lùng liếc nhìn đám tri phủ rất không cam lòng.
- Nói đi nói lại kỳ thực là một ý, thiệt quốc gia, thiệt bách tính, không thể thiệt đại hộ. Ta muốn hỏi các ngươi, cái mũ ô sa rốt cuộc do ai cấp cho các ngươi, các ngươi là quan phụ mẫu của ai.
Thấy cả đám im lặng, Hải Thụy quát:
- Nói mau.
- Đại nhân giáo huấn phải lắm.
Đám tri phủ ấp úng không đối đáp nổi, đành phân bua:
- Nhưng chúng tôi không thể chặn tiền tài của người khác, làm thế không chỉ quan viên hộ tịch Tô Tùng hận chúng tôi, mà quan viên toàn thiên hạ cũng không tha cho chúng tôi ...
- Đúng vậy, nếu trung đường quyết định kiên trì làm như thế, chúng tôi đành từ quan thôi ...
Lời này tức thì được không ít kẻ phụ họa.
- Làm quan không làm chủ vì dân, triều đình giữ lại các ngươi có tác dụng gì?
Hải Thụy đập đường mộc:
- Cho các ngươi biết, trước khi ta tới, triều đình đã dự liệu được sẽ có kẻ bỏ gánh, cho nên ta đã chuẩn bị một ban bệ hoàn toàn mới. Đại Minh có thể thiếu rất nhiều, nhưng không thiếu mấy kẻ làm quan, không muốn làm có thể bỏ mũ cuốn xéo. Sau này cũng có thể bỏ đi bất kỳ lúc nào, nhưng kẻ nào dám ngoài nghe trong chống, câu kết phá hoại, mặc dù ta không có cẩu đầu đao của Bao Thanh Thiên, nhưng vẫn có thể lấy được cái đầu chó của các ngươi.
~~~~~~o0o~~~~~~
Mấy ngày trước Hải Thụy tới bái phỏng Từ Giai, Từ Giai nói, Ngô Trung có nhiều điêu dân, tính tình hung hãn thích kiện tụng, nha môn thường xuyên tích án như núi. Cho nên quan viên chấp chính đơn giản, công bằng vô tư.
Nói trắng ra là đừng để ý tới đám điêu dân đó, bớt nhận tố tụng đi, quan trọng nhất là đừng để ảnh hưởng tới cuộc sống người dân ...
Lời này thực ra không hoàn toàn là vì lòng riêng, dải Tô Tùng đúng là có tồn tại vấn đề tương tự, một là vì 10 năm kháng Oa, bách tính gần như tập võ rèn luyện sức khỏe, có võ nghệ tất nhiên không sợ chuyện; hai là kinh tế Tô Tùng phát triển tới mức độ nhát định xuất hiện vô số lưu manh du thử du thực, đám người này cả ngày rảnh rỗi đi gây hấn gây sự, tất nhiên làm hỏng dân phong.
Nhưng Hải Thụy cho rằng, dân phong Giang Nam không tốt là do quan viên không tận chức, đám quan phụ mẫu đều suy nghĩ thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, thậm chí ăn của đút thì làm sao có thể làm chủ vì dân? Người dân cùng khổ không dựa vào quan lại được, đành tự tìm cách.
Một nguyên nhân khác nữa là đám tụng côn, Hải Thụy cho rằng, nhiều kiện cáo là do quan phủ không tiếp nhận lời khởi tố bằng miệng, nên sinh ra loại người viết đơn kiện kiếm sống, đám tụng côn này vì kiện cáo kiếm tiền, nên đem chuyện đơn giản biến thành phức tạp, vốn chuyện có thể hòa giải, nhưng bọn chúng xúi bẩy đẩy cao mâu thuẫn, cho nên thành kiện tụng không ngớt, làm hại dân phong.
*** Tụng côn: Thầy dùi, cách gọi mang hàm ý thiếu tôn trọng với trạng sư.
Vì thế trực tiếp chấp nhận lời khởi tố bằng miệng của người dân là điều quan trọng xoay chuyển cục diện hỗn loạn này, Hải Thụy liền ra thông cáo: Phàm người không thể tự viết thư tố cáo, cho phép dùng miệng trần thuật.
Pháp lệnh này đưa ra tức thì được bánh tính các phủ hưởng ứng nhiệt liệt, các nha môn đông như trảy hội, bách tính ra vào không ngớt, náo nhiệt hơn cả năm mới ...
Đương nhiên nếu đổi lại là bất kỳ ai khác làm tuần phủ cũng sẽ không có được hiệu quả này, nhưng hiện giờ ngồi ở công đường là Hải Thanh Thiên làm chủ vì dân, Hải Diêm Vương không sợ cường quyền, bách tính còn cố kỵ gì nữa?
Tối ngày hôm đó tính lại, không ngờ thu được hơn ba nghìn cáo trạng cả bằng miệng lẫn bằng thư, Vương Tích Tước cười khổ:
- Một ngày thu cáo trạng bằng cả một năm, thế này chúng ta không làm chính sự nữa à?
- Ha ha ha, đây là chính sự mà.
Hải Thụy từ cái bàn chất đống giấy tờ thò mặt ra:
- Phân loạn những vụ án đó ra rồi hẵng xem.
Nói xong lại tiếp tục viết lách tính toán.
Đêm hôm đó, Hải Thụy lần đầu tiên thắp mười chiếc đèn mỡ trâu, chiếu cả đường óc sáng như ban ngày, bởi vì lúc này không chỉ có hai người bọn họ làm việc, còn có 60 vị kiểm toán mời tới từ Hối Liên, công phá hồ sơ đăng ký nhiều năm tích chật cả phòng ...
Mặc dù chuẩn bị đo đạc lại, nhưng nếu có thể đại khái nắm được quyền sở hữu ruộng đất, tất nhiên có thể giảm đi rất nhiều khó khăn khi đo đạc.
Công việc này đối với các trướng phòng bình thường mà nói khẳng định chẳng khác gì kiến gặm voi, nhưng với các kiểm toán tiên sinh quen với sổ sách ngồn ngộn của Hối Liên mà nói chì là việc tầm thường.
Công tác nhanh chóng chuẩn xác hiệu quả cao của bọn họ tất nhiên làm Hải Thụy hài lòng 9 phần, 1 phần còn lại không hài lòng là giá thuê quá cao, mỗi người 3 lượng bạc một ngày, nghe nói đó còn là giá ưu đãi. Cho nên so với số thù lao kia, chút tiền dầu này chẳng đáng là gì ...
May mà đắt sắt ra miếng, tới nửa đêm là các kiểm toán tiên sinh đã hoàn thành nhiệm vụ Hải Thụy bố trí, vị đứng đầu tổng kết lại đưa cho Hải Thụy, những người khác về ngủ.
Hải Thụy dụi mắt nhận lấy báo cáo, tuy chuẩn bị tâm lý rồi nhưng vẫn nhảy dựng dậy la bải hoải:
- Sao nhiều thế?
Tiếng kêu này làm Vương Tích Tước quay sang, Hải Thụy đưa báo cáo cho hắn. Vương Tích Tước mang tới dưới ánh đèn xem cho kỹ, bên trên đó liệt kê tỉ mỉ tổng lương thuế lương, tổng số ruộng đất các huyện ở Tùng Giang; đồng thời đối chiếu với tổng lượng thuế lương, số ruộng đất sau khi khai quốc 20 năm...
Vì thời kỳ này dân sinh an cư lạc nghiệp, khai hoang cơ bản kết thúc, con số thống kê tương đối có giá trị tham khảo.
Năm Hồng Vũ thứ 24, trong đăng ký tộng cộng có 476 vạn mẫu, thuế lương là 138 vạn thạch. Năm Long Khánh thứ hai, ruộng đất đăng ký 430 vạn, thuế lương là 103 thạch. Đất đai thu hẹp 46 vạn mẫu, lương thuế giảm 35 vạn thạch. Con số này đã đã đẹp lắm rồi, điều này nói rõ các tuần phủ trước đó là Thẩm Mặc, Quy Hữu Quang, Đường Nhữ tiếp đã làm rất tốt.
Bất kể đất đai vì sao thu hẹp, chưa hỏi tới gần 100 vạn mẫu đất sau khi khai thông sông Ngô Tùng, khai phá bến Thượng Hải đi đâu. Chỉ nói riêng thuế má thu hẹp một nửa, các tiên sinh kiểm toán đưa ra con số tương quan: Năm Hồng Vũ thứ 24, ruộng quan là 300 vạn mẫu, trong đó 3 vạn mẫu miễn thuế.
Nhưng tới năm Gia Tĩnh thứ 20, ruộng quan chỉ còn lại 170 vạn mẫu, số còn lại bị quan phủ dùng đủ moại hình thức bán cho dân gian, thành ruộng dân, mà số miễn thuế đã tới 90 vạn mẫu.
Tới năm Long Khánh thứ hai, ruộng quan là 110 vạn mẫu, số ruộng miễn thuế là 117 vạn mẫu, hơn cả số ruộng quan.
Từ năm Gia Tĩnh thứ 20 tới năm Long Khánh thứ 2, chỉ gần 30 năm, số lượng đất canh tác ngày càng đi xuống, nhưng tiền thuế lại tăng lên, Hải Thụy biết đó là do hiệu ích kinh tế cao khi người dân chuyền sang trồng bông, nhưng hắn cho rằng nó không thể che đi hậu quả do thôn tính đất đai mang lại, vì ruộng không nộp thuế vẫn không nộp thế, chẳng qua là ép thêm nhiều mỡ từ trên người bách tính mà thôi.
Trong một loạt con số thống kê đó, còn có con số nữa, số lượng đất đai của nhà họ Từ tại Tùng giang tổng cộng 46 vạn mẫu.
Từ các lão con cháu đầy đàn thật khiến người ta hâm mộ, 40 năm qua, chi trưởng họ Từ có thêm 11 con cháu, đều đã thành hôn. Con thứ Từ Côn cho têm 7 đứa cháu, con thứ ba Từ Anh thêm cho 5 người, con út Từ Kha cũng có hai con.
Thêm vào đệ đệ của ông ta, gia tộc họ Từ có hơn 100 nam đinh, là đại tộc của Tùng Giang, điền sản của họ tất nhiên có con số kinh người.
Triều đình luôn truyền rằng Từ gia có 20 vạn mẫu đất canh, nhưng hiện giờ xem ra vẫn đánh giá thấp họ, mặc dù tránh cây to gió lớn, Từ gia đem điền sản phân tán tới thành viên trong gia tộc, nhưng không che được mắt các tiên sinh kiểm toán của Hối Liên. Bọn họ chỉ tính số ruộng đất dưới tên trực hệ hai huynh đệ họ Từ đã lên tới con số khủng bố 46 vạn mẫu rồi, chẳng trách ngay Hải Thụy cũng phải la lên.
Các tiên sinh kiểm toán nói với Hải Thụy, đây là còn chưa tính tới ruộng đất dưới tên nô bộc của Từ gia, vả lại họ Từ dựa vào uy thế Từ các lão, đâu chỉ hoành hành ở mỗi Tùng Giang? Tô Châu, Thường Châu, thậm chí Hồ Châu, Hàng Châu ở tỉnh bên cũng có vô số ruộng đất.
Hơn nữa họ Từ ở nghành bông, ngành lụa đều có thương nhân cung ứng nguyên liệu, lũng đoạn thị trường, kiếm lợi kếch sù.
- Nếu muốn tra rõ sản nghiệp nhà họ Từ, cho dù bằng vào số người chúng tôi, cũng phải mất một tháng.
Kiểm toán tiên sinh nói:
Hải Thụy đúng là hết hồn, hắn không ngờ mình đang đối mặt với con quái thú khổng lồ như thế.
Đợi vị kiểm toán tiên sinh kia đi, Vương Tích Tước nói nhỏ:
- Làm sao đây, hay là tạm thời bỏ qua Tùng Giang đã?
Mặc dù hắn biết đạo lý bắt giặc bắt vua trước, nhưng Từ gia có thực lực như thế, không phải ai cũng có thể đối phó được, dù Hải Thụy cũng thế.
"Có lẽ chỉ có Cao các lão hoặc Thẩm các lão đích thân tới mới trị được Từ các lão." Vương Tích Tước suy nghĩ, tiếc rằng hắn cũng biết với thân phận hai người đó không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện này.
Vương Tích Tước xưa nay lạc quan kiên quyết, đối diện với kẻ địch sức mạnh vô cùng, cũng không khỏi sờn lòng.
Hải Thụy nhìn tên hậu bối mà hắn rất tán thưởng này, bình đạm nói:
- Sư phụ ngươi bảo ngươi bảo ngươi theo ta học tập, nhưng ngươi xuất thân tam đỉnh giáp, lại làm ti trị lang nhiều năm, bất kể là sinh sử hay quốc sách, đều hơn xa ta.
Vương Tích Tước định khiêm tôn thì Hải Thụy khoát tay nói:
- Để ta nói hết đã, ta nghĩ đi nghĩ lại, thứ duy nhất ta có thể dạy ngươi là 2 chữ.
- Xin nghe trung đường nói.
- Hai chữ này, nói dễ nghe là "khí phách", nói khó nghe một chút là "liều mạng".
Hải Thụy đứng dậy, thổi tắt từng chiếc đèn hao tiền, chỉ để lại một cái:
- Nếu như ngươi muốn làm một tên quan liêu hợp cách thì hiện giờ về ngủ luôn đi, khỏi phải nghe những lời thừa thãi của ta. Nếu như ngươi theo đuổi cao hơn, muốn thành hiền thần thực sự thì phải học cách "liều mạng".
Vương Tích Tước không lên tiếng, nghiêm chỉnh nghe Hải Thụy nói:
- Người đời có câu "tà không thắng được chính", nhưng sự thực đa số trường hợp là "đạo cao một thước, ma cao một trượng", chính thường không thắng được tà, thậm chí bị tà tiêu diệt. Sau đó đám đạo học vô sỉ luôn có lý luận đổi trắng thay đen, đem chúng nói thành chính, người khác thành tà. Khi ấy ngay cả chút danh dự cuối cùng của ngươi cũng không còn.
Nếu chẳng phải chính tai nghe, Vương Tích Tước sẽ không tin những lời tiêu cực này lại phát ra từ đệ nhất đấu sĩ của Đại Minh. Hắn còn tưởng trong mắt Hải Diêm Vương, không có kẻ thù nào là không thể đánh bại.
- Vậy chúng ta phải lựa chọn ra sao? Cùng một giuộc với chúng, bo bo giữ mình, hay biết rõ không địch nổi vẫn xông tới?
Hải Thụy nhìn vào người trẻ tuổi tiền đồ rộng mở, nói từng chữ một:
- Đừng trước ba ngã rẽ này, ngươi lựa chọn thế nào, quyết định tương lai ngươi là người ra sao.
- Sư phụ thường dạy hạ quan.
Vương Tích Tước suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Kiên trì là còn hi vọng, kích động không tự lượng sức là bỏ cuộc vô trách nhiệm.
- Ngươi còn chưa hiểu sư phụ của ngươi.
Hải Thụy lắc đầu:
- Kỳ thực trong lòng y có một ngọn lửa, vào lúc cần chết, y sẽ không chút do dự. Nhưng trên đời này, có lẽ không việc gì đáng cho y phải hi sinh nữa, vì có những người như chúng ta làm thay y.
- Làm thế có ý nghĩa gì?
- Vì đạo nghĩa.
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Khi còn trẻ, ta có rằng đạo nghĩa là cao vời, là thần thánh, là lời thánh nhân. Nhưng hiện giờ ta dần hiểu ra, đạo nghĩa chính là việc mình cho là chính xác ... Cho nên đạo nghĩa cả mỗi người mỗi khác, nhưng giống nhau một điểm, là xem ngươi có khí phách kiên trì đạo nghĩa của mình không. Nếu ngươi cho rằng việc mình làm là phù hợp với đạo nghĩa thì phải kiên trì mà làm, cho dù có vì thế mà thân bại danh liệt cũng có hề gì.
Ánh đèn kéo bóng của Hải Thụy thật dài, giọng hắn như tiếng chuông Đại Lữ dội vào lòng người:
- Năm nay ta đã 55 tuổi rồi, có một vấn đề quấy nhiễu ta hơn 40 năm, đó là quốc gia có chuyện gì? Thiên triều rộng lớn, sản vật phong phú, vì sao hòa bình trăm năm mà dân không thể nào an cư lạc nhiệp, rốt cuộc vì sao? Ta đã tìm rất nhiều nguyên nhân, Nghiêm đảng làm loạn? Bắc Lỗ nam Oa? Hay vì quan trường vô dụng, thậm chí chĩa mũi giáo vào hoàng đế, dâng lên bản tấu không hợp thời, hại chết tiên đế, nhưng kết quả thế nào?
- Nghiêm đảng đổ rồi, giặc Oa dẹp rồi, Thát Lỗ không còn như trước, lề thói đổi mới, tuy không nói thanh liêm, nhưng hiện tượng tham ô phạm pháp, bỏ rơi nhiệm vụ không còn nhiều nữa, vậy tại sao quốc gia không khởi sắc, bách tính vẫn cứ sống trong dầu sôi lửa bỏng? Ta tìm đi tìm lại, mục tiêu còn lại cuối cùng nghiệm chứng suy đoán của ta. Không biết ngươi cảm tưởng thế nào, chứ ta nhìn thấy con số kia chỉ có kinh hoàng.
Hải Thụy càng nói càng phẫn nộ:
- Chỉ một mình Từ gia ở phủ Tùng Giang đã như thế, nếu tra tiếp không biết sẽ có con số thế nào, đâu mỗi Từ gia, cả Tùng Giang có hơn 400 cử nhân, hơn 200 tiến sĩ, mười mấy người làm tới thượng thư thị lang, bọn họ và Từ phủ đều cùng một giuộc, chẳng qua khác nhau ít hay nhiều mà thôi.
- Đâu chỉ Tùng Giang, mười phù Tô Tùng! Mà cả hai kinh mười ba tỉnh, ở đâu không có những việc thế này? Lại thêm vào hoàng thất tông thân, người trong cung cấm ... Đó là đám ký sinh trùng.
Hải Thụy siết chặt nắm đấm, hai mắt phun lửa:
- Vô sỉ hơn nữa là, đám quan hoạn sĩ thân xưa nay đều coi mình là người đạo đức cao thượng, đẩy trách nhiệm cho người khác, hô hào hạn chế tông phiên, nhưng không soi gương nhìn lại bản thân, đám tham lam nhất là ai? Là chính bọn chúng.
- Hoàng thất tông phiên và cửu biên chỉ là một góc tảng băng chìm thôi. Nguy hại lớn nhất kỳ thực là lũ sĩ đại phu vô sỉ, bọn chúng một mặt ra sức chiếm đoạt, vơ vét của dân, một mặt ra vẻ môn đồ thánh nhân, nắm chính quyền, dẫn dắt dư luận. Hóa trang cho mình thật bóng bẩy, đẩy hết xấu xa lên người kẻ khác. Đám người này không trừ, lê dân bách tính vĩnh viễn sống trong đói khổ.
Hải Thụy nhìn xoáy vào Vương Tích Tước nói từng chữ một:
- Bọn chúng đúng là mạnh tới không tưởng, nhưng không phải lý do từ bỏ đấu tranh, nếu không triều Đại Minh này coi như xong rồi. Thật may còn những vị quan lo nước lo dân như Cao các lão, Thẩm các lão, Trương các lão , không bị thất bại làm sợ hãi, quyết tâm tử chiến với bọn chúng. Đây là cuộc chiến chênh lệch lực lượng, kéo dài, ta chẳng qua chỉ là con tốt thôi, muốn dựa vào một con cờ mà thắng lợi thì căn bản là không thể.
- Hạ quan sẽ luôn đứng bên cạnh đại nhân.
Vương Tích Tước bị chính khí ngời ngời của Hải Thụy cảm nhiễm.
- Ngu xuẩn, nếu các cả ngươi vào thì tương lai chúng ta cũng thua rồi.
Hải Thụy lắc đầu:
- Lần này ngươi chỉ cần đứng một bên mà xem, có thể nhìn ra cái thế giới trắng đen đảo lộn, cái bộ mặt tởm lợm của đám nhân nghĩa đạo đức, là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nếu sau này ngươi còn chưa mất lòng tin, thì chuẩn bị gánh lấy trọng trách này.
Hắn vỗ vai Vương Tích Tước:
- Mai phân loại vụ án, giờ thì về ngủ đi.
Nói xong chậm rãi đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
110 chương
130 chương
77 chương
36 chương
14 chương
10 chương
168 chương