Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 783 : Tam công hòe (1)
Nghe thế Ngô thái giám tức giận muốn xỉu, hoàng thượng có hận Hải Thụy tới đâu cũng không thể nói rõ dùng hình.
Nói ra cũng thú vị, quan viên bình thường dân thư chửi mắng thượng thư các lão bị Gia Tĩnh đế cho ăn đòn cả rồi, Hải Thụy chỉ thẳng mặt vua chửi lại không thể công khai đình trượng hắn.
Ngô thái giám cũng biết lý này, sao dám ngu ngốc đi xin thánh chỉ.
Hỏi đi hỏi lại cứ quanh quẩn chỗ cũ, lâm vào bế tắc. Lúc này trời đã tối, Từ Giai nói:
- Không còn sớm nữa, hoàng thượng đang đợi, chúng ta tới đây thôi, ngày khác hãy thẩm vấn.
Các quan viên vội đứng dậy hành lễ, dọn đồ, chỉ sợ họ Ngô sinh sự thêm.
Thực ra Ngô thái giám biết hỏi nữa cũng không ăn thua rồi, nhưng hôm nay hắn bị đầy bụng tức, dậm chân the thé nói:
- Thánh ý tra tận gốc vụ án này, phải đào thật sâu, moi hết thứ ẩn giấu bên trong ra.
Nói xong nhìn Hải Thụy đầy thù hận bỏ đi.
Cẩm Y vệ chỉ huy sứ Chu Đại lúc này mới dụi mắt hỏi:
- Xong rồi à?
Té ra nãy giờ ông ta ngủ.
Các vị đại nhân gật đầu, Chu Đại chắp tay một vòng:
- Gặp lại các vị sau.
Rồi dẫn người đi mất.
Các vị đại nhân tới hậu đường, các quan viên khác theo sau.
Rửa ráy xong, mọi người cùng ngồi ăn cơm, nhưng chẳng ai nuốt được, mọi người đều âu sầu, không biết phải kết an ra sao.
- Các lão, sau này nên thẩm án thế nào?
Chu Hành ỷ quan hệ thân thiết với Từ Giai, hỏi thay mọi người.
- Chuyện đâu sẽ có đó.
Từ Giai cầm bát lên:
- Giờ ăn cơm mới là chuyện chính.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, đành nuốt hết bụng nghi hoặc xuống.
~~~~~~~~~~~~~~~
Về tới Bắc trấn phủ ti, Chu Đại đến thẳng chỗ Thẩm Mặc, các huynh đệ khác cũng đang đợi cơm ông ta.
Ngồi xuống uống hết bát rượu lớn, đem tình hình kể ra một lượt, sau đó hỏi:
- Về sau nếu ti chức còn ngủ nữa, hoàng thượng có nổi giận không?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Không đâu, vì không còn thẩm vấn nữa.
- Nhưng biểu hiện các vị đại nhân khó làm hoàng thượng hài lòng, chỉ e hoàng thượng sẽ nổi giận.
- Khó nói lắm, chắc sẽ đổi sang một hình thức khác.
Thẩm Mặc đột nhiên thấy may mắn, nếu y không vào chiều ngục ắt gặp tình cảnh khó khăn như mấy vị đại nhân kia.
- Ha ha, không lo hộ người khác nữa.
Chu Đại nâng chén rượu lên:
- Tương lai chúng ta còn chưa chắc nói gì người khác ...
Lời này làm không khí bàn ăn lạnh xuống, Chu Đại tự phạt một chén:
- Không nên nói chuyện mất hứng này.
- Cứ nói đừng ngại.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Ta biết mọi người rất lo, lo cho ta, lo cả cho mình.
Mọi người im lặng gật đầu.
- Yên tâm cả đi, sẽ không tệ như mọi người nghĩ đâu.
Đã nói ra thì không cần che dấu nữa, Chu Đại nốc ực chén rượu nói:
- Khi đại đô đốc còn thường lo "triều vua nào, triều thần đó", người làm Cẩm Y vệ đâu được lâu dài như các vị đại thần. Ài... Thật ra đại đô đốc đã đi được năm năm, đám người chúng tôi đáng lẽ phải cuốn xéo cả rồi, hiện giờ còn có thể chiếu cố đại nhân, còn cùng nhau uống rượu, thật không dám tin.
Đúng vậy, Lục Bình chết đáng ra hoàng thượng sẽ phái hoàng thân quốc thích tín nhiệm tới thống lĩnh Cẩm Y vệ, hoặc giao cho Đông Xưởng, bất kể thế nào vận mệnh bị thanh trừng là khó tránh khỏi.
Nhưng vì đủ loại nguyên nhân bọn họ vẫn còn đó...
Một là Lục Bỉnh chết bất ngờ, Gia Tĩnh tựa hồ muốn bồi thường cho nhi tử ông ta.
Hai là Đông Xưởng vốn tưởng nhân lúc Lục Bỉnh chết mà trở mình, không ngờ cuốn vào vụ Nghiêm Thế Phiên mưu phản, bị đại thanh trừ, tới giờ chưa khôi phục được.
Ba là cơ cấu Cẩm Y Vệ ngầm trải khắp cả nước, không phải dễ dàng phá bỏ lập lại được, mà cần một nhóm người xoay quanh hoàng đế nắm giữ, thế mới bảo đảm bọn họ trung thành, nếu không rơi vào nguy hiểm quy thuận kẻ khác.
Quan trọng nhất nhiều năm qua hoàng đế đau bệnh, không còn sức xử lý chuyện nhạy cảm này, nên tránh nguy hiểm đành dùng người cũ, ít nhất về năng lực và trung thành không có vấn đề.
Nhưng chẳng cần ánh mắt nhạy bén cũng nhìn ra không thể mãi như vậy được, tân quân lên ngôi thì sao? Những người bọn họ biết quá nhiều bí mật, ngay cả hi vọng vinh quang nghỉ hưu cũng là xa vời.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của họ, Thẩm Mặc thấy cần chấn hưng sĩ khí, vỗ bàn nói:
- Lão huynh của ta khi còn tại thế đã có bố cục cho ngày đó, mặc dù huynh ấy chết bất ngờ, nhưng đã làm bảy tám phần ... Nhiều năm qua ta tiếp tục trù mưu tính kế vì ngày đó.
Mọi người mở to mắt:
- Chẳng lẽ vẫn còn một con đường sống?
- Đường lớn ấy chứ, mọi người tin ta đi, tương lai ngày đó không phải là kết thúc mà là bắt đầu, một sự nghiệp lớn đang đợi mọi người.
Nếu người khác nói câu này, bọn họ khẳng định không tin, nhưng đó là Thẩm Mặc thì không thể không tin, liền ngứa ngáy hỏi tới, Thẩm Mặc giữ kín như bưng, ép quá la lên:
- Không thể nói, không thể nói.
Dù thế nào mây đen trong lòng mọi người đã bị xua tan hết, thầm nghĩ :" Cứ để lão thúc tổ động nã đi, dù sao tất cả chúng ta gộp lại cũng chẳng thông minh bằng."
~~~~~~~~~~~~
Trái ngược với không khí tưng bừng ở Bắc trấn phủ, cung Thánh Thọ giăng đầy mây đen.
Gia Tĩnh đế nằm trên giường, cạnh chân là bản ghi chép bị vò nát.
Tất cả cung nhân run rẩy quỳ dưới đất.
Hai mắt Gia Tĩnh đỏ kè, ai cũng cho rằng ông ta giận Hải Thụy, mà không biết rằng ông ta giận phản ứng đám Từ Giai hơn, tiếng là thẩm vấn, thực chất là bao che, lòng dạ khó lường.
Mà tên Ngô thái giám kia lại còn cứ khóc lóc kể lể mình bị nhục ra sao, đám người kia không coi hoàng thượng vào mắt thế nào.
Đúng là đổ dầu vào lửa, thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của Gia Tĩnh.
Mã Toàn và Hoàng Cẩm mới bị hoàng đế chấn chỉnh, sao dám mở miệng nữa. Kẻ mong không liên lụy tới Dụ vương, kẻ thuần túy chỉ mong an lành.
- Trẫm đã bảo mà, một tên lang trung nho nhỏ, làm sao vô cớ viết bản tấu đó?
Gia Tĩnh đế rít lên:
- Có gian đảng muốn soán vị, muốn bức tử trẫm...
Nói tới đó mắt lóe hàn quang:
- Vương gia của ngươi có động tĩnh gì không?
Mã Toàn quỳ sụp xuống khấu đầu:
- Chủ nhân minh xét, trong lòng nô tài chỉ có mình người là chủ nhân.
- Nói hay ho thì có tác dụng gì? Trà lời trẫm ...
- Trả lời gì ạ? .. À ... Từ sau khi dâng tấu thỉnh tội, Dụ vương đóng cửa không cho ai ra vào, ăn uổng cũng tự chuẩn bị trong phủ, không có con ruồi bay ra bay vào.
- Đúng thế chứ?
Gia Tĩnh đế không tin hắn, nhìn sang Ngô thái giám.
Họ Ngô muốn chết cũng chẳng dám phỉ báng Dụ vương, gật đầu lia lịa:
- Đúng là không ai ra vào.
- Xem như hắn thông minh.
Gia Tĩnh hừ một tiếng:
- Đúng là không có một sơ hở nào.
Nguyên nhân quan viên lớn nhỏ bảo vệ Hải Thụy, kẻ làm hoàng đế vĩnh viễn không hiểu nổi, cho nên ông ta nhất định tin có âm mưu tập thể.
- Muốn đấu với trẫm đây mà.
Cảm thấy bị khiêu chiến, Gia Tĩnh đế hào khí bốc lên:
- Trẫm ứng chiến là được.
Ngô thái giám thấy đây là cơ hội tranh thủ thánh ân, nói:
- Cứ để nô tài dùng hình, dù hắn xương bằng sắt cũng mềm ra như bún.
Gia Tĩnh đế khinh miệt:
- Bị người ta xỉ nhục thành ra như thế còn không biết tự lượng sức.
Ngô thái giám đụng đầu vào tường, ủ rũ cúi đầu.
Gia Tĩnh đế nhìn về phía bầu trời tối om:
- Trẫm sống một giáp, làm hoàng đế 45 năm, là hoàng đế lâu nhất bản triều, còn chuyện gì trẫm chưa thấy qua? Năm xưa Dương Thận dẫn hơn 200 người tới Tả Thuận Môn khóc lóc còn có thế trận to hơn nhiều, kết quả ra sao, bị trẫm đánh cho tơi bời hoa lá.
Chỉ có người già mới luôn đen chuyện cũ đeo trên miệng, vì họ không còn năng lực phấn đấu nữa, phải sống dựa vào vinh quang ngày xưa.
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
70 chương
79 chương
13 chương
69 chương
146 chương