Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 782 : Thẩm phán (4)
Tân nhiệm hữu đô ngự sử Chu Hành lên tiếng:
- Xin hỏi Ngô công công, câu cuối từ thánh dụ mà ra sao?
Ngô thái giám không vui:
- Cái này là ta mong đợi, Chu đại nhân có ý gì?
Chu Hành vì đắc tội với Trần Hồng mà tráng niên bị đầy tới Nam Kinh mất mười mấy năm, vì thế cực ghét thái giám:
- Thượng dụ chỉ bảo chúng ta luận tội Hải Thụy, còn chưa bắt đầu, công công đã định tội rồi, ta thấy không cần thẩm án nữa.
Ông ta nói thong thả điểm đạm nhưng có thể làm người ta tức điên.
Ngô thái giám hiểu ra rồi, hôm nay thiên đao vạn kiếm chĩa vào hắn, đương nhiên hắn chịu tội thay người, bọn họ muốn đối phó với chủ nhân của hắn kia. Nghĩ tới đây hắn sầm mặt xuống:
- Ta định tội bao giờ?
- Vừa nói " cuồng đồ phạm thượng, phỉ báng danh dự thánh thượng", giờ không nhận nữa à?
Chu Hành trầm giong nói.
- Ta nói thế không phải định tội, chỉ là phát biểu ý kiến, không được à?
Ngô thái giám hừ một tiếng.
- Nếu đã là hội thẩm phải dựa vào Đại Minh luật, thẩm vấn trước, định tội sau.
- Hoàng thượng nói, tội của hắn vượt ngoài Đại Minh luật.
Ngô thái giám túm ngay lấy sơ hở:
- Ông lại muốn dựa vào Đại Minh luật, chẳng lẽ định kháng chỉ.
Chu Hành tính cương liệt, nổi giận thực sự:
- Bọn ta phụng lệnh pháp chế tổ tông đó là Đại Minh luật, nếu không làm theo, thì dựa vào cái gì thẩm án, dựa vào cái gì mà định tội. Hay là bọn ta lui xuống, Ngô công công cứ làm theo ý mình nhé?
Ngô thái giám muốn thế lắm, nhưng ghi chép này còn phát cho thiên hạ xem, nên đành nhìn sang Từ Giai:
- Từ các lão bảo phải làm sao?
Từ Giai đủng đỉnh nói:
- Thánh dụ phải nghe, Đại Minh luật phải tuân thủ.
Ba phải chuyên nghiệp.
Hoàng Quang Thăng tuy chưa lĩnh hội được ý thủ phụ, nhưng lập trường của hắn không đổi, lệnh:
- Theo Đại Minh luật, quan viên chưa bị cách chức được ngồi thẩm án, người đâu, mau mang ghế tới.
Ngô thái giám bất mãn, lớn tiếng nói với quan thư ký:
- Ghi lại, Hoàng bộ đường ban ngồi.
Hoàng Quang Thăng cau mày nhưng không thèm giải thích, gõ mộc đường:
- Bắt đầu thẩm án.
Làm Ngô thái giám không đề phòng gật bắn mình.
Hoàng Quang Thăng thấy Từ Giai nhắm mắt lại rồi, biết chỉ có thể dựa vào mình, liền lên tiếng:
- Kẻ ngồi dưới kia có phải là Hải Thụy ?
- Đúng là hạ quan.
- Có biết vì sao bị thẩm vấn không?
- Không biết.
Hoàng Quang Thăng quát:
- Không nhận cũng vô ích, các vị ngồi đây đều đã xem qua bản tấu kia, đúng là ... Quá ác liệt.
- Đâu chỉ ác liệt.
Mặc dù biết mình bị người ta ghét, nhưng Ngô thái giám vẫn phải lên tiếng, nếu không lấy ai ra thể hiện lập trường của hoàng thượng:
- Hải Thụy, ngươi thân là thần từ, nhưng như chó dại cắn càn, chửi mắng quân phụ, là đại nghịch bất đạo.
Nói xong nhìn các vị đại nhân:
- Điều ngày chư vị không dị nghị gì chứ?
Thấy bọn họ im lặng, hắn dương dương đắc ý, đã định luận tại chỗ, tiếp tới dù bày trò gì, cũng không thể chệch đi quá xa.
- Vì sao dâng một tấu sớ như thế?
Hoàng Quang Thăng thở dài vào chính đề.
- Nếu các vị đều đã xem tấu sớ đó hẳn còn nhớ, hạ quan viết rất rõ.
Dù sức khỏe yếu, giọng Hải Thụy vẫn vang :
- " chỉnh đạo vua, trọn chức thần, cầu vạn thế bình an."
- Khẩu khí lớn lắm.
Ngô thái giám cười khẩy:
- Không soi gương xem mình chức gì mà đòi quản? Ai cho ngươi quyền quản lục bộ cửu khanh, đại sự thiên hạ? Lại còn dám từng câu từng chữ chửi mắng hoáng thượng, đó là chức trách thần tử à?
Hải Thụy nhìn sang Hoàng Quang Thăng, hắn ho khẽ:
- Trả lời Ngô công công đi.
- Thánh nhân viết, gián hành ngôn thính, quân thần chi đạo. Thái tổ nói: Chức thần tại gián, không cần im lặng. Nói thẳng can gian là thiên chức của thần tử, ta chức nhỏ cũng là thần tử, sao không được nói.
- Công khanh, ngự sử ngôn quan ở trước, không tới lượt ngươi tiến ngôn.
Ngô thái giám cười lạnh:
- Ta thấy ngươi thằng điên hám danh mà thôi.
Mặt Hải Thụy hiện vẻ bi thương:
- So các vị ở đây ta đúng là quan nhỏ nhoi, lại xuất thân cử nhân, chẳng phải môn sinh thiên tử. Đáng lẽ ai cũng có tư cách khuên ngăn hoàng đế hơn ta.
Nói tới đó lại trở nên khí thế:
- Đại Minh nhưng năm qua, quanh năm quốc khố trống rỗng, phương bắc thiên tai liên tục, người dân chết đói đầy đất, triều đình không có sức chẩn tai, chưa nói tới phía bắc thiết kỵ Mông Cổ hung dữ, phương nam giặc Oa chưa tận. Nói thẳng ra Đại Minh nguy ngập rồi ...Ta từ khi vào kinh tới nay thấy hoàng thượng một lòng tu huyền, hoang phế triều chính. Các vị chư hầu công khanh, kẻ thanh chỉ biết giữ mình, kẻ đục thì thừa cơ vơ vét ...
- Chuyện này ai nấy đều biết, nhưng tất cả im lặng không nói. Hải Thụy nếu ăn lộc vua thì phải tận chức thần. Hiện giờ thiên tử có sai sót, khuyên can là chức trách, đại nhân không nói, tiểu thần nói.
Các vị đường quan mặt nghiêm nghị, trong lòng đủ mọi cảm xúc ngồn ngang, có người thậm chí vỗ tay khen Hải Thụy, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi.
- Đó toàn là lời đồn đại.
Ngô thái giám quát tháo:
- Ngươi là tên quan nhỏ, căn bản không biết chân tướng, toàn nói láo mà thôi.
- Vậy nói chút việc ta biết chân tướng nhé.
Hải Thụy làm gì có chuyện bị hắn dọa được, lời nói càng sắc bén, chỉ vào cột trạm trỗ ở đại đường:
- Vì hoàng thượng xây hai cung, còn cả cái Ngọc đàn kia nữa, đều dùng gỗ lấy từ núi sâu trong Vân Nam vận chuyển tới kinh thành, mỗi cái cột như thế tốn kém bao nhiêu các vị có biết không?
Mọi người có biết cũng không nói, Hải Thụy vốn chẳng hi vọng gì vào họ:
- Sổ sách hộ bộ có ghi chép rõ, một cây cột trạm trỗ thể này tốn tới 5 vạn lượng bạc! Dọc đường tử thương hơn 100 dân công vận chuyển.
- Nhiều thế sao?
Có người không biết thật:
- Sao có thể như thế.
5 vạn lượng là đủ xây tòa vương phủ tráng lệ rồi.
- Đúng thế đấy, trên dưới tầng tầng bóc lột, hỏi ra không biết bao nhiêu cái đầu phải rụng.
Hải Thụy mặt đâu đớn:
- Chư vị đại nhân, Hải Thụy dâng tấu không phải do ai sai phái, chỉ vì xã tắc Đại Minh, vì chúng sinh thiên hạ.
Từ Giai lúc này đánh phải lên tiếng:
- Ngươi hơi thổi phồng dọa dẫm người khác rồi. Quốc sự gian nguy là do thiên tai giặc dã, nhiều phương diện gây ra, sao có thể đổ hết cho bệ hạ và bách quan? Ai nói hoàng thượng và triều đình bỏ mặc con dân? Tiền thị bạc ti đem chẩn tai trước tiên, chẳng lẽ ngươi không biết. Quốc sự gian nan, quân thần phải từng bước xoay chuyển, nên kể vai sát cách chứ chửi một trận cho hả không giải quyết được vấn đề gì.
- Các lão nói đúng.
Hải Thụy nghiêm nghị nói:
- Đại Minh ta muốn đồng lòng hợp sức, tiền đề là bệ hạ bỏ tu huyền, chấn chỉnh quốc sự, trong tấu sớ tội quan cũng đã nói " bệ hạ thiên tư anh vũ, duệ trí tuyệt luân, có thể thành Ngêu Thuấn Vũ Thang", chỉ cần bệ hạ chấn chỉnh lại mình thôi ..
Nghe lời này lòng Từ Giai an ủi nhiều, ông ta luôn cho rằng Hải Thụy là tảng đá chỉ biết húc về phía trước, không ngờ còn có chút linh tính, biết uyển chuyển chu toàn.
- Nói thế là ngươi nhận tội rồi?
Ngô thái giám chỉ tóm ngay lấy chữ "tội quan", hưng phấn nói.
- Chỉ cần bệ hạ bỏ tu huyến, chấn chính trở lại.
Hải Thụy không thay đổi chút nào.
Hỏi vái lần chẳng có gì hay ho nữa, nhưng nếu kết thúc thế này nhất định bị hoàng thượng chửi cho vỡ mặt, Hoàng Quang Thăng đành hỏi:
- Ngươi viết tấu sớ này có hợp mưu với ai không? Có cho người khác xem qua không?
Hải Thủy bình thản nói:
- Không cho ai xem.
- Có ai sai phái ngươi không?
Ngô thái giám hỏi tới.
- Ta đâu phải là tên nô tài, ai sai được ta?
- Ngươi ...
Ngô thái giám chuốc nhục vào thân, tức giận vỗ bàn :
- Các vị thấy rồi đó, kẻ ngay ngông cuồng bạc ác. Không đánh gẫy vài ba cây gậy không được ...
Từ Giai khẽ vuốt râu:
- Lời nói hành động của Hải Thụy đúng là khó lý giải. Nhưng hắn là khâm phạm, dùng hình hay không chúng ta không thể tự quyết ... Phải xin thánh chỉ.
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
316 chương
62 chương
7 chương
67 chương
7 chương
51 chương