Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 556 : Nhân tuyển

Ánh mắt mọi người tìm kiếm mọi nơi, khó lắm mới tìm được Thẩm Mặc ở vị trí cuối cùng, rồi đều đưa ánh mắt đồng tình nhìn người nam nhân này. Đúng vậy, là đồng tình, mà không phải là chờ mong, hiếu kỳ, cổ vũ các loại, chỉ là một chút đồng tình với giá rẻ mạt, hoặc nói là thương cảm -- bọn họ rất rõ ràng, Nghiêm Thế Phiên đã nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, mà sau khi hoàn thành một lần kinh thiên nghịch chuyển, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mục tiêu kế tiếp rơi vào tay người khác! Thậm chí ở trong lòng Nghiêm Thế Phiên, tuần phủ Tô Tùng mới là xếp đệ nhất, cho dù bỏ qua vị trí Lễ bộ thượng thư thì cũng phải bảo trụ được nó! Bởi vì nó liên quan đến đường lui của hắn, cùng với kế sách lâu dài của Nghiêm thị gia tộc. Cho nên, Từ Giai đã thua trận đầu sẽ không có bất cứ cơ hội nào để gỡ hòa lại một ván này. . . Trừ phi giống như lần trước Gia Tĩnh Đế đột nhiên xuất thủ, giúp ông ta xoay chuyển Càn Khôn. Nhưng lần này Gia Tĩnh Đế đã mở kim khẩu, sẽ không xen vào đình thôi hôm nay. Cọng rơm cứu mệnh cuối cùng cũng không trông chờ vào được, Từ các lão hiển nhiên là đã thua chắc rồi. Tất cả mọi người cho rằng, Từ Giai kéo Thẩm Mặc ra là vì che đậy cho mình, cho nên họ đều rất đồng tình với vị tiểu huynh đệ mới lần đầu tiên tham gia đình thôi thì đã gặp phải chuyện không may này rồi. Nhưng Thẩm Mặc cũng không coi là thế, còn ngược lại mới đúng. Y cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập -- y phát hiện một cơ hội cũng không dám hy vọng xa vời, nó đang ở ngay trước mắt mình! Thẩm Mặc nhẹ nhàng hít thở, làm cho tâm tình bình tĩnh lại, lúc này mới cầm tấm hốt ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: - Theo ngu kiến của hạ quan thì nhân tuyển tuần phủ Tô Tùng tương lai phải phù hợp với ba phương diện điều kiện. Thứ nhất, phải có tương quan kinh nghiệm, điều này các lão nói rất đúng, ngoại mậu Thị bạc là quầy hàng tương đối phức tạp, người không quen thì chỉ nửa năm đến một năm là không thể tìm ra được hướng đi. Nhưng lúc này Đại Minh khắp nơi dùng tiền, trước mắt nhiệm vụ năm nay đã không hoàn thành rồi, nếu như sang năm còn không thể cải biến thì sợ rằng không cần bệ hạ trách cứ, những thần tử như chúng ta nên từ quan tạ tội đi được rồi. Thẩm Mặc nói xong những lời này chúng đại thần đều gật đầu, Nghiêm Thế Phiên cũng không khỏi bụng bảo dạ: "Xem ra sang năm phải kiếm ít chút, dù thế nào cũng phải qua được cái cửa này trước đã. " Xem ra lần này hắn thực sự bị lửa giận của Gia Tĩnh làm cho sợ hãi rồi. Lại nghe Thẩm Mặc nói tiếp: - Thứ hai thì sao, vị đại nhân này cần phải có đủ tư lịch, bằng không thì khó có thể phục chúng, còn có thứ ba, vị đại nhân này phải được mọi người đều tán thành mới được, ít người cản trở thì cũng dễ làm việc mà. Thanh âm thẳng thắn lưu loát, mang theo sự lão luyện cần có. Cho dù y có nói ra hoa thì Nghiêm Thế Phiên cũng không thể thay đổi nhân tuyển, cho nên vừa nghe thế thì hắn không nhịn được lên tiếng: - Điều ngươi nói đều đúng, nói mau là ai đi! - Tuân mệnh. Thẩm Mặc chắp tay, hít thở sâu, nhưng không trả lời ngay. Giờ khắc này y rất rõ, kỳ ngộ và mạo hiểm nó luôn như ảnh tùy hành, chỉ cần lúc này mình bắt được kỳ ngộ, vậy nhất định phải gánh chịu mạo hiểm tương ứng -- cũng ý nghĩa, dự tính lúc đầu đứng ngoài cuộc của mình sẽ bị phá vỡ, mình cũng rốt cuộc tiến vào tầm mắt của Nghiêm đảng, từ nay về sau thiên hạ sẽ không thái bình nữa. . . "Con bà nó, lão tử làm lỏa quan* rồi, sợ đếch gì trò của hắn?" trong lòng Thẩm Mặc mắng to một câu, giống như đang tự bơm hơi cho mình vậy, bụng bảo dạ: không bỏ được tức phụ bắt không được lưu manh, liều thôi! /lỏa quan: quan viên có người thân ở xa. Thẩm Mặc đang tiến hành đấu tranh tâm lý cuối cùng thì bên kia Nghiêm Thế Phiên không thể mặc kệ, nói với Từ Giai: - Xem ra hắn cũng không biết, Từ các lão, xem ra vẫn phải làm phiền ngài rồi. Từ Giai lại lắc đầu nói: - Ha ha, Nghiêm bộ đường chớ nóng, đợi chút đi, thanh niên nhân thận trọng là chuyện tốt mà. Rồi nhìn sang Thẩm Mặc hỏi: - Thẩm Tế tửu đã suy nghĩ kĩ chưa? - Vâng, thưa các lão. Thẩm Mặc lấp lánh ánh mắt nhìn Từ Giai, cao giọng nói: - Nhân tuyển ta đề cử là nguyên tri phủ Hàng Châu kiêm Giang Nam đề cử ti Trà mã Đường Nhữ Tập, Đường đại nhân Trạng Nguyên xuất thân, từng quản lý thứ vụ địa phương, cũng rất quen thuộc thương vụ, bất kể từ tư lịch, kinh nghiệm hay là nhân vọng thì Đường đại nhân đều là nhân tuyển tốt nhất! ~~ Thẩm Mặc nhất ngôn ký xuất, cả triều đình bỗng chốc xôn xao, chúng đại thần nghĩ y sẽ đề cử người của Từ Giai, đề cử người của Dụ Vương, thậm chí tự mình trở lại làm tuần phủ Tô Tùng này, nhưng tuyệt đối không ngờ được y lại đi đề cử người của Cảnh Vương! Y là Thị giảng của Dụ Vương cơ mà! sao có thể để người của Cảnh Vương thượng vị chứ? Lẽ nào y là gian tế của Nghiêm đảng ẩn núp tại Dụ Vương, hay là sáng nay uống nhầm thuốc rồi? Chúng đại nhân nhao nhao suy đoán, Cao Củng trực tiếp trợn mắt nhìn, trong lòng mắng to: "Tiểu súc sinh chân ngoài dài hơn chân trong này, sao có thể làm ra loại chuyện thất đức sinh nhi tử không có lỗ đít thế này được chứ?" nam nhi Yên Triệu tính khí nóng nảy, nếu không phải đang ở trên triều đình, phỏng chừng sẽ xông lên liều mạng với Thẩm Mặc rồi cũng nên. Từ Giai cũng rất kinh ngạc. Thầm nghĩ đây là có ý gì? ai chẳng biết cái danh Trạng Nguyên của Đường Nhữ Tập tất cả đều là dựa vào quan hệ của Nghiêm Tung mới tậu được chứ, cho nên mới có biệt hiệu Trạng Nguyên quan hệ. Tại sao Thẩm Mặc lại đề cử người như thế chứ? Bên Nghiêm Thế Phiên cũng hơi choáng váng. Nói đến thì dùng Đường Nhữ Tập cũng không phải là không thể được, nhưng thứ nhất hắn đã có nhân tuyển nhắm vào, thứ hai người họ Đường đó lại là người của Cảnh Vương phủ, mặc dù khẳng định mình bảo gì cũng nghe nấy, nhưng khó tránh khỏi đám người Cảnh Vương phủ chen chân vào Thị bạc Tô Tùng, đây là điều bất kể thế nào Nghiêm Thế Phiên cũng không muốn thấy. . .Hắn đã đem ti Thị bạc coi là thứ bản thân độc chiếm rồi. Thế nhưng nhóm người Cảnh Vương phủ cũng không dễ đắc tội! Lúc nãy sở dĩ giành được toàn thắng, ngoại trừ Nghiêm Tung chơi chiêu vô gian đạo thì còn có một điều kiện tiên quyết, đó chính là sự ủng hộ toàn lực của Cảnh Vương nhất đảng -- ở trên đại điện này, Viên Vĩ, Thái phó khanh Chu Củng, còn có vài ba quan viên là luôn theo sát quanh Cảnh Vương, cũng không thể tính là Nghiêm đảng. Trước kia vì có thể chuyển bại thành thắng, hắn đã tìm lãnh tụ Viên Vĩ của Cảnh Vương đảng, lấy đề cử Viên Vĩ làm Lễ bộ thượng thư là điều kiện để đổi lấy năm phiếu của Cảnh Vương đảng, kết quả đã giành được thắng lợi. Nhưng mà hiện tại Thẩm Mặc lại đề xuất để cho Đường Nhữ Tập, người của Cảnh Vương đảng khoác lên tấm da Nghiêm đảng tiếp nhận chức vụ, đã làm cho Nghiêm Thế Phiên lâm vào tình thế rất lúng túng. Nếu như đáp ứng thì lo sợ đất nhà mình sẽ mọc lên hoa mầu nhà người khác. Nếu không đáp ứng thì chỉ sợ tên Viên Vĩ lòng dạ hẹp hòi kia sẽ giở mặt với mình ngay tại đây. . . "Tiểu tử thối này tiến cử ai không được, sao lại đi đề cử Đường Nhữ Tập chứ?" Nghiêm Thế Phiên không khỏi thầm mắng Thẩm Mặc đa sự. Nghiêm Thế Phiên đứng đó thầm cắn răng. Từ Giai đột nhiên có chút cách nghĩ. Ông ta cũng rất rõ ràng thế lực bố cục của triều đình, nếu nghĩ theo cách của Thẩm Mặc thì phát hiện, chỉ cần Nghiêm Thế Phiên không chọn Đường Nhữ Tập, vậy sẽ chia rẽ Nghiêm đảng và Cảnh Vương đảng, như vậy may ra có thể xoay chuyển được tình thế rồi. Nhưng nếu như Nghiêm Thế Phiên chọn Đường Nhữ Tập thì sao? Từ Giai biết Thẩm Mặc và Đường Nhữ Tập có quan hệ cá nhân khá tốt, nhưng trước mặt lợi ích lớn lao thì chút giao tình bé nhỏ ấy không đáng kể, căn bản không thể chi phối được họ Đường. Nếu suy nghĩ sâu thêm, ông ta cảm thấy mình đã mò tới lối suy nghĩ của Thẩm Mặc rồi, tiểu tử này hẳn là nghĩ biến cái đã định trước không chiếm được là tuần phủ Tô Tùng thành cái chêm để chia rẽ Nghiêm đảng và Cảnh Vương đảng, cắm nó vào giữa Nghiêm Thế Phiên và Viên Vĩ. Từ Giai phỏng chừng, đối với đề nghị của Thẩm Mặc Viên Vĩ khẳng định cầu còn không được, cho nên tất nhiên sẽ toàn lực ủng hộ Đường Nhữ Tập, kể từ đó, phần thắng của họ Đường là rất lớn! Nhìn Thẩm Mặc, Từ Giai bí mật nháy mí mắt một cái, rồi đưa ánh mắt lên người Nghiêm Thế Phiên: - Không biết Nghiêm bộ đường có cao kiến gì? Nghiêm Thế Phiên nhìn sang Viên Vĩ, thấy lão tiểu tử kia vẻ mặt tha thiết, không hỏi cũng biết ý của hắn là gì rồi, nhất định là muốn bảo mình đáp ứng đề cử Đường Nhữ Tập đi! Lại nhìn qua quang lộc Tự khanh Bạch Khải Thường, nhân tuyển hắn đã định ra trước, hắn đang nhìn mình với ánh mắt cầu xin, Nghiêm Thế Phiên không khỏi tâm phiền ý loạn, vung tay nói: - Chuyện này ta không chú ý! Rồi nhìn cha mình nói: - Thủ phụ đại nhân, ý của ngài thế nào? Hết cách hắn đành phải mời Nghiêm Tung quyết đoán. Nghiêm Tung không nghe rõ, Nghiêm Thế Phiên đành phải hỏi lại một lần. Lão thủ phụ không ngờ vui mừng nở nụ cười, thầm nghĩ: Quả nhiên là ngã một lần khôn hơn một chút, nếu như là trước đây thì nó đã sớm tự quyết định rồi, đâu còn hỏi ý kiến của ta? liền trầm ngâm chốc lát, khẽ nhắm hai mắt nói: - Ý của Từ các lão là gì? Lão già này cũng giảo hoạt thật, trước tiên sờ thấu đối thủ rồi sau đó mới tỏ thái độ. Từ Giai cũng không phải ngồi không, Nghiêm Tung càng hỏi, ông ta liền biết lựa chọn của đối phương rồi, nghe vậy thản nhiên cười nói: - Đương nhiên phải nghe các lão rồi. - Các lão nghe ta à? Nghiêm Tung cười như hoa cúc héo: - Vậy thì ta cảm thấy Đường Nhữ Tập cũng không tệ lắm. - Quả thật không tệ. Từ Giai cười phụ họa: - Quả thật không có ai thích hợp hơn Đường đại nhân rồi. ~~ Quang lộc Tự khanh Bạch Khải Thường ở phía dưới thì mặt mày tái mét, hắn đã bỏ rất nhiều tiền mới mua được vị trí này, tại sao lúc này người đó không phải là mình chứ? Bất đắc dĩ thấp cổ bé họng, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn sang Nghiêm Thế Phiên, nhưng Nghiêm Đông Lâu người ta đã không đếm xỉa gì tới hắn rồi. . . Hai vị các lão đã nhất trí ý kiến, kết quả cuối cùng tự nhiên chả gì bất ngờ, Đường Nhữ Tập lấy số phiếu tuyệt đối trở thành nhân tuyển tuần phủ Tô Tùng, chỉ đợi hoàng đế phê chuẩn thì lệnh bổ nhiệm sẽ có hiệu lực rồi. Thẩm Mặc rất vui mừng đối với kết quả này, đối với y và Tô Châu thì đã tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa rồi. Nhưng cũng có điểm không được hoàn mỹ đó là y không hài lòng đối với quá trình, bởi vì cũng không có tạo thành nội chiến giữa Nghiêm đảng và Cảnh Vương đảng. . . Vấn đề xuất hiện ở trên biến hóa tính cách của Nghiêm Thế Phiên, nếu là trước đây thì người này nhất định sẽ kiên trì lựa chọn trước kia, nhưng lần này hắn lại nhịn được, còn biết hỏi ý kiến của cha mình. Có thể thấy được thất bại khiến người trưởng thành, không thể nhìn hắn với ánh mắt trước kia được nữa. Thẩm Mặc không khỏi bừng tỉnh trong lòng. Đình thôi kết thúc, các quan viên dựa theo phẩm cấp từ cao đến thấp nối đuôi nhau ra ngoài, cho nên mặc dù Thẩm Mặc gần cửa nhất nhưng chỉ có thể là người ra ngoài sau cùng. Y cảm thấy mình chả khác nào tên giữ cửa, nhận lấy cái nhìn chăm chú của mọi người. . . Từ Giai đỡ Nghiêm các lão đi ra trước, khi đi tới trước mặt Thẩm Mặc thì nghiêm mặt liếc y một cái, ý tứ là, ta cần một lời giải thích của ngươi. Sau đó là Nghiêm Thế Phiên, hắn dùng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, ý tứ là, tiểu tử phá đám nhà ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt! Tiếp theo lại là Viên Vĩ, hắn cảm kích nhìn Thẩm Mặc, ý tứ là, hảo huynh đệ, không ngờ ngươi thật đúng là trượng nghĩa! Lúc trước hắn lôi kéo Thẩm Mặc chưa toại, Thẩm Mặc đã nói với hắn rằng, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp hắn, lúc đó chỉ coi như một câu có lệ, nhưng không ngờ đại lễ lợi tới vừa nhanh vừa dày cộp. . . Viên Vĩ hắn sướng muốn rên lên! Cảnh Vương đảng cao hứng, Dụ Vương đảng thì nhất định mất hứng, hai mắt Cao Củng như phun lửa nhìn Thẩm Mặc, như thể đang nghiến răng nghiến lợi nói: Tiểu tử, chờ đó! Không chỉnh ngươi lên bờ xuống ruộng thì lão tử ta cùng họ với ngươi! Đương nhiên người đi qua trước mắt Thẩm Mặc thì nét mặt chỉ viết bốn chữ: Có ý đồ gì? Thấy được các vẻ mặt phong phú đủ loại này, Thẩm Mặc không khỏi thầm đau đầu, tự nhủ phải tốn bao nhiêu công phu mới có thể giải quyết được đi chứng này đây. . . Bất tri bất giác, trong kim điện chỉ còn lại một mình y, Thẩm Mặc toan cất bước thì lại nghe phía sau có thái giám gọi lại: - Thẩm đại nhân dừng chân, bệ hạ triệu ngài qua. Thẩm Mặc gật đầu, thu bước chân lại rồi đi theo thái giám đến Tinh xá sau điện. ~~ Trong Cẩn thân tinh xá Ngọc Hi cung, Trần Hồng cúi đầu quỳ dưới đất, đem quá trình đình thôi dự thính được thuật lại từ đầu chí cuối cho hoàng đế nghe. Khi nghe tới Từ Giai chịu khổ nghịch chuyển, Gia Tĩnh không khỏi nhíu mày, trong lòng liên tục hô: Không ngờ được, không ngờ được. . . Lần này mục đích ông ta cự tuyệt dự họp đình thôi chính là muốn cho Từ Giai cùng Nghiêm Tung vật tay nhau, chứng minh một chút mình có được thực lực thay thế. Gia Tĩnh cũng bị lần đình thôi giả tạo lúc trước che mắt, cho rằng Từ đảng cùng Nghiêm đảng đã thực lực gần như ngang nhau, nhưng chẳng ngờ Nghiêm đảng lại còn ẩn dấu lực lượng lớn như vậy, điều này làm cho hoàng đế thầm bừng tỉnh: Hai cha con nhà này biết che giấu thật, xem ra Từ Giai còn chưa đấu lại lão ta sao. Đợi Trần Hồng nói hết, Gia Tĩnh liền phân phó: - Gọi Thẩm Mặc vào đây cho trẫm. Kỳ thật ông ta cũng không quan tâm ai đã làm Lễ bộ thượng thư, bởi vì đó căn bản là nhỏ nhặt. Ông ta quan tâm chính là ti Thị bạc, là bạc trắng xóa, cho nên phải hỏi Thẩm Mặc, vì sao muốn lựa chọn Đường Nhữ Tập, tên đó có thể đảm nhiệm được ti Thị bạc sao? Thẩm Mặc đến rất nhanh, sau khi tất cung tất kính hành lễ rồi Gia Tĩnh bảo y trả lời. Nương theo động tác đứng dậy Thẩm Mặc lén liếc nhìn Gia Tĩnh, phát hiện khí sắc hoàng đế còn tốt, hiển nhiên phương thuốc của Lý Thời Trân đã có tác dụng. Hoàng đế cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi luôn: - Vì sao lựa chọn Đường Nhữ Tập, người này có tài đức gì, hắn có thể đảm nhiệm được không? - Hồi bệ hạ, có thể! Thẩm Mặc nói giọng kiên quyết: - Khi Đường đại nhân tại Hàng Châu đảm nhiệm tri phủ còn kiêm đề cử ti Trà mã, nhiều lần buôn bán qua lại với ti Thị bạc, cho nên vi thần tiếp xúc không ít lần với Đường đại nhân, thủ đoạn linh hoạt, chính thích hợp với những địa phương phức tạp như ti Thị bạc. Rồi thoáng dừng lại mới nói: - Cộng thêm bản thân Đường đại nhân vốn quen thuộc nghiệp vụ, căn bản không cần thích ứng với công việc mới, thế nên vi thần cho rằng Đường đại nhân là nhân tuyển tốt nhất cho tuần phủ Tô Tùng kiêm đề cử ti Thị bạc. - Là thế à. . . Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói: - Mấy ngày nay phía dưới có một ý kiến, ngươi nghiên cứu nó thử xem. - Thần chăm chú lắng nghe. - Thẩm Mặc nói ngay. - Ý của họ là, tuần phủ quản chính vụ địa phương, ti Thị bạc quản ngoại thương, vốn chính là hai chức. Gia Tĩnh chậm rãi nói: - Có phải là tuần phủ sẽ không thể thân kiêm lưỡng chức, và trẫm nên phái trung quan đi quản ti Thị bạc? Bởi vì tiền triều đám người Lưu Cẩn gây ra họa quá lớn, nên Gia Tĩnh Đế rất hận thái giám loạn chính. Đăng cơ không lâu liền triệt hết thái giám trấn thủ các nơi, nhưng mấy năm nay ông ta phát hiện, vẫn là nội thần cùng mình toàn tâm toàn ý, vả lại những thái giám này nhậm miễn thăng hàng tất cả chỉ một ý niệm của mình, không giống ngoài triều, quan lớn chút còn phải đình thôi, thật sự mất hứng. Cho nên xoay một vòng rồi vẫn phải động lòng dùng thái giám. Trần Hồng hầu ở bên cạnh lập tức sáng mắt, đây chính là kết quả hắn khẩn thiết cầu xin được, tên thái giám này dã tâm cũng lớn thật, hắn đã sớm nghĩ phái người qua cùng kiếm chác với Hoàng Cẩm. Huống chi, trước kia ti Thị bạc là do thái giám trấn thủ, hắn đề xuất cũng lẽ thẳng khí hùng, không sợ bị hoàng đế tưởng loạn chính. Thẩm Mặc vừa nghe, thầm nghĩ: Không thể được, khó khăn lắm mới giành được toàn thắng, không thể để cho mấy tên thái giám dây máu ăn phần. Thái giám rất hay đâm thọc, đến lúc đuổi đi cũng rất phiền phức, y lại không ở Tô Châu, thật sự không biết đến lúc đó sẽ xuất hiện tình cảnh gì. Thẩm Mặc liền kiên quyết lắc đầu nói: - Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, Tô Tùng lưỡng phủ cùng ti Thị bạc đã là chỉnh thể không thể tách rời, nếu như do ngoại thần và nội thần cộng lĩnh, khó tránh khỏi sẽ cản tay lẫn nhau, đùn đẩy lẫn nhau, tạo thành cục diện người nhiều hơn việc, vậy thì không ổn! Thoáng dừng lại mới nói tiếp: - Kỳ thật nếu lo lắng đại thần chuyên quyền, phái trung quan giám sát là biện pháp rất hay, nhưng Tô Châu đã có một cục Chức tạo rồi, có Hoàng công công ở đó trông coi, bệ hạ còn có gì phải lo lắng chứ? Nghe Thẩm Mặc nói thế Gia Tĩnh lại có chút dao động, nhìn Lý Phương hỏi: - Ngươi quản cung vua, vậy ngươi nói xem nên xử lý thế nào? Lý Phương dã tâm không lớn, huống chi có con trai ngoan Hoàng Cẩm tọa trấn ở Tô Châu, hắn vốn không thích thú gì chuyện này, nghe vậy nói: - Thẩm đại nhân nói rất có đạo lý, nếu chủ tử lo lắng thì có thể cấp cho Hoàng Cẩm thêm chút nhiệm vụ, bảo hắn cảnh giác chú ý sát sao hơn là được. Rồi cười nói: - Chủ tử đã quên chuyện Yên Mậu Khanh lần này, không phải là Hoàng Cẩm báo lại rất được việc đó sao? - Ừm. . . Gia Tĩnh gật đầu nói: - Đúng vậy, còn có cả Cẩm Y Vệ nữa mà, quả thật không cần lo lắng nhiều. Ông ta lại không biết Hoàng Cẩm hay là Tô Châu Cẩm Y Vệ thì cũng đã bị Thẩm Mặc lôi kéo rất sát rồi, đã sớm là kẻ phản bội. Nhìn Thẩm Mặc, Từ Giai bí mật nháy mí mắt một cái, rồi đưa ánh mắt lên người Nghiêm Thế Phiên: - Không biết Nghiêm bộ đường có cao kiến gì? Nghiêm Thế Phiên nhìn sang Viên Vĩ, thấy lão tiểu tử kia vẻ mặt tha thiết, không hỏi cũng biết ý của hắn là gì rồi, nhất định là muốn bảo mình đáp ứng đề cử Đường Nhữ Tập đi! Lại nhìn qua quang lộc Tự khanh Bạch Khải Thường, nhân tuyển hắn đã định ra trước, hắn đang nhìn mình với ánh mắt cầu xin, Nghiêm Thế Phiên không khỏi tâm phiền ý loạn, vung tay nói: - Chuyện này ta không chú ý! Rồi nhìn cha mình nói: - Thủ phụ đại nhân, ý của ngài thế nào? Hết cách hắn đành phải mời Nghiêm Tung quyết đoán. Nghiêm Tung không nghe rõ, Nghiêm Thế Phiên đành phải hỏi lại một lần. Lão thủ phụ không ngờ vui mừng nở nụ cười, thầm nghĩ: Quả nhiên là ngã một lần khôn hơn một chút, nếu như là trước đây thì nó đã sớm tự quyết định rồi, đâu còn hỏi ý kiến của ta? liền trầm ngâm chốc lát, khẽ nhắm hai mắt nói: - Ý của Từ các lão là gì? Lão già này cũng giảo hoạt thật, trước tiên sờ thấu đối thủ rồi sau đó mới tỏ thái độ. Từ Giai cũng không phải ngồi không, Nghiêm Tung càng hỏi, ông ta liền biết lựa chọn của đối phương rồi, nghe vậy thản nhiên cười nói: - Đương nhiên phải nghe các lão rồi. - Các lão nghe ta à? Nghiêm Tung cười như hoa cúc héo: - Vậy thì ta cảm thấy Đường Nhữ Tập cũng không tệ lắm. - Quả thật không tệ. Từ Giai cười phụ họa: - Quả thật không có ai thích hợp hơn Đường đại nhân rồi. ~~ Quang lộc Tự khanh Bạch Khải Thường ở phía dưới thì mặt mày tái mét, hắn đã bỏ rất nhiều tiền mới mua được vị trí này, tại sao lúc này người đó không phải là mình chứ? Bất đắc dĩ thấp cổ bé họng, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn sang Nghiêm Thế Phiên, nhưng Nghiêm Đông Lâu người ta đã không đếm xỉa gì tới hắn rồi. . . Hai vị các lão đã nhất trí ý kiến, kết quả cuối cùng tự nhiên chả gì bất ngờ, Đường Nhữ Tập lấy số phiếu tuyệt đối trở thành nhân tuyển tuần phủ Tô Tùng, chỉ đợi hoàng đế phê chuẩn thì lệnh bổ nhiệm sẽ có hiệu lực rồi. Thẩm Mặc rất vui mừng đối với kết quả này, đối với y và Tô Châu thì đã tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa rồi. Nhưng cũng có điểm không được hoàn mỹ đó là y không hài lòng đối với quá trình, bởi vì cũng không có tạo thành nội chiến giữa Nghiêm đảng và Cảnh Vương đảng. . . Vấn đề xuất hiện ở trên biến hóa tính cách của Nghiêm Thế Phiên, nếu là trước đây thì người này nhất định sẽ kiên trì lựa chọn trước kia, nhưng lần này hắn lại nhịn được, còn biết hỏi ý kiến của cha mình. Có thể thấy được thất bại khiến người trưởng thành, không thể nhìn hắn với ánh mắt trước kia được nữa. Thẩm Mặc không khỏi bừng tỉnh trong lòng. Đình thôi kết thúc, các quan viên dựa theo phẩm cấp từ cao đến thấp nối đuôi nhau ra ngoài, cho nên mặc dù Thẩm Mặc gần cửa nhất nhưng chỉ có thể là người ra ngoài sau cùng. Y cảm thấy mình chả khác nào tên giữ cửa, nhận lấy cái nhìn chăm chú của mọi người. . . Từ Giai đỡ Nghiêm các lão đi ra trước, khi đi tới trước mặt Thẩm Mặc thì nghiêm mặt liếc y một cái, ý tứ là, ta cần một lời giải thích của ngươi. Sau đó là Nghiêm Thế Phiên, hắn dùng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, ý tứ là, tiểu tử phá đám nhà ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt! Tiếp theo lại là Viên Vĩ, hắn cảm kích nhìn Thẩm Mặc, ý tứ là, hảo huynh đệ, không ngờ ngươi thật đúng là trượng nghĩa! Lúc trước hắn lôi kéo Thẩm Mặc chưa toại, Thẩm Mặc đã nói với hắn rằng, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp hắn, lúc đó chỉ coi như một câu có lệ, nhưng không ngờ đại lễ lợi tới vừa nhanh vừa dày cộp. . . Viên Vĩ hắn sướng muốn rên lên! Cảnh Vương đảng cao hứng, Dụ Vương đảng thì nhất định mất hứng, hai mắt Cao Củng như phun lửa nhìn Thẩm Mặc, như thể đang nghiến răng nghiến lợi nói: Tiểu tử, chờ đó! Không chỉnh ngươi lên bờ xuống ruộng thì lão tử ta cùng họ với ngươi! Đương nhiên người đi qua trước mắt Thẩm Mặc thì nét mặt chỉ viết bốn chữ: Có ý đồ gì? Thấy được các vẻ mặt phong phú đủ loại này, Thẩm Mặc không khỏi thầm đau đầu, tự nhủ phải tốn bao nhiêu công phu mới có thể giải quyết được đi chứng này đây. . . Bất tri bất giác, trong kim điện chỉ còn lại một mình y, Thẩm Mặc toan cất bước thì lại nghe phía sau có thái giám gọi lại: - Thẩm đại nhân dừng chân, bệ hạ triệu ngài qua. Thẩm Mặc gật đầu, thu bước chân lại rồi đi theo thái giám đến Tinh xá sau điện. ~~ Trong Cẩn thân tinh xá Ngọc Hi cung, Trần Hồng cúi đầu quỳ dưới đất, đem quá trình đình thôi dự thính được thuật lại từ đầu chí cuối cho hoàng đế nghe. Khi nghe tới Từ Giai chịu khổ nghịch chuyển, Gia Tĩnh không khỏi nhíu mày, trong lòng liên tục hô: Không ngờ được, không ngờ được. . . Lần này mục đích ông ta cự tuyệt dự họp đình thôi chính là muốn cho Từ Giai cùng Nghiêm Tung vật tay nhau, chứng minh một chút mình có được thực lực thay thế. Gia Tĩnh cũng bị lần đình thôi giả tạo lúc trước che mắt, cho rằng Từ đảng cùng Nghiêm đảng đã thực lực gần như ngang nhau, nhưng chẳng ngờ Nghiêm đảng lại còn ẩn dấu lực lượng lớn như vậy, điều này làm cho hoàng đế thầm bừng tỉnh: Hai cha con nhà này biết che giấu thật, xem ra Từ Giai còn chưa đấu lại lão ta sao. Đợi Trần Hồng nói hết, Gia Tĩnh liền phân phó: - Gọi Thẩm Mặc vào đây cho trẫm. Kỳ thật ông ta cũng không quan tâm ai đã làm Lễ bộ thượng thư, bởi vì đó căn bản là nhỏ nhặt. Ông ta quan tâm chính là ti Thị bạc, là bạc trắng xóa, cho nên phải hỏi Thẩm Mặc, vì sao muốn lựa chọn Đường Nhữ Tập, tên đó có thể đảm nhiệm được ti Thị bạc sao? Thẩm Mặc đến rất nhanh, sau khi tất cung tất kính hành lễ rồi Gia Tĩnh bảo y trả lời. Nương theo động tác đứng dậy Thẩm Mặc lén liếc nhìn Gia Tĩnh, phát hiện khí sắc hoàng đế còn tốt, hiển nhiên phương thuốc của Lý Thời Trân đã có tác dụng. Hoàng đế cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi luôn: - Vì sao lựa chọn Đường Nhữ Tập, người này có tài đức gì, hắn có thể đảm nhiệm được không? - Hồi bệ hạ, có thể! Thẩm Mặc nói giọng kiên quyết: - Khi Đường đại nhân tại Hàng Châu đảm nhiệm tri phủ còn kiêm đề cử ti Trà mã, nhiều lần buôn bán qua lại với ti Thị bạc, cho nên vi thần tiếp xúc không ít lần với Đường đại nhân, thủ đoạn linh hoạt, chính thích hợp với những địa phương phức tạp như ti Thị bạc. Rồi thoáng dừng lại mới nói: - Cộng thêm bản thân Đường đại nhân vốn quen thuộc nghiệp vụ, căn bản không cần thích ứng với công việc mới, thế nên vi thần cho rằng Đường đại nhân là nhân tuyển tốt nhất cho tuần phủ Tô Tùng kiêm đề cử ti Thị bạc. - Là thế à. . . Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói: - Mấy ngày nay phía dưới có một ý kiến, ngươi nghiên cứu nó thử xem. - Thần chăm chú lắng nghe. - Thẩm Mặc nói ngay. - Ý của họ là, tuần phủ quản chính vụ địa phương, ti Thị bạc quản ngoại thương, vốn chính là hai chức. Gia Tĩnh chậm rãi nói: - Có phải là tuần phủ sẽ không thể thân kiêm lưỡng chức, và trẫm nên phái trung quan đi quản ti Thị bạc? Bởi vì tiền triều đám người Lưu Cẩn gây ra họa quá lớn, nên Gia Tĩnh Đế rất hận thái giám loạn chính. Đăng cơ không lâu liền triệt hết thái giám trấn thủ các nơi, nhưng mấy năm nay ông ta phát hiện, vẫn là nội thần cùng mình toàn tâm toàn ý, vả lại những thái giám này nhậm miễn thăng hàng tất cả chỉ một ý niệm của mình, không giống ngoài triều, quan lớn chút còn phải đình thôi, thật sự mất hứng. Cho nên xoay một vòng rồi vẫn phải động lòng dùng thái giám. Trần Hồng hầu ở bên cạnh lập tức sáng mắt, đây chính là kết quả hắn khẩn thiết cầu xin được, tên thái giám này dã tâm cũng lớn thật, hắn đã sớm nghĩ phái người qua cùng kiếm chác với Hoàng Cẩm. Huống chi, trước kia ti Thị bạc là do thái giám trấn thủ, hắn đề xuất cũng lẽ thẳng khí hùng, không sợ bị hoàng đế tưởng loạn chính. Thẩm Mặc vừa nghe, thầm nghĩ: Không thể được, khó khăn lắm mới giành được toàn thắng, không thể để cho mấy tên thái giám dây máu ăn phần. Thái giám rất hay đâm thọc, đến lúc đuổi đi cũng rất phiền phức, y lại không ở Tô Châu, thật sự không biết đến lúc đó sẽ xuất hiện tình cảnh gì. Thẩm Mặc liền kiên quyết lắc đầu nói: - Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, Tô Tùng lưỡng phủ cùng ti Thị bạc đã là chỉnh thể không thể tách rời, nếu như do ngoại thần và nội thần cộng lĩnh, khó tránh khỏi sẽ cản tay lẫn nhau, đùn đẩy lẫn nhau, tạo thành cục diện người nhiều hơn việc, vậy thì không ổn! Thoáng dừng lại mới nói tiếp: - Kỳ thật nếu lo lắng đại thần chuyên quyền, phái trung quan giám sát là biện pháp rất hay, nhưng Tô Châu đã có một cục Chức tạo rồi, có Hoàng công công ở đó trông coi, bệ hạ còn có gì phải lo lắng chứ? Nghe Thẩm Mặc nói thế Gia Tĩnh lại có chút dao động, nhìn Lý Phương hỏi: - Ngươi quản cung vua, vậy ngươi nói xem nên xử lý thế nào? Lý Phương dã tâm không lớn, huống chi có con trai ngoan Hoàng Cẩm tọa trấn ở Tô Châu, hắn vốn không thích thú gì chuyện này, nghe vậy nói: - Thẩm đại nhân nói rất có đạo lý, nếu chủ tử lo lắng thì có thể cấp cho Hoàng Cẩm thêm chút nhiệm vụ, bảo hắn cảnh giác chú ý sát sao hơn là được. Rồi cười nói: - Chủ tử đã quên chuyện Yên Mậu Khanh lần này, không phải là Hoàng Cẩm báo lại rất được việc đó sao? - Ừm. . . Gia Tĩnh gật đầu nói: - Đúng vậy, còn có cả Cẩm Y Vệ nữa mà, quả thật không cần lo lắng nhiều. Ông ta lại không biết Hoàng Cẩm hay là Tô Châu Cẩm Y Vệ thì cũng đã bị Thẩm Mặc lôi kéo rất sát rồi, đã sớm là kẻ phản bội.