Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 555 : Thuộc về ai?

Dựa theo tính toán ban đầu của Từ Giai là nghe theo Thẩm Mặc đề cử Âu Dương Tất Tiến. Nhưng cái gọi là kết đảng, là tập đoàn do các loại quan hệ lợi hại cấu thành. Một người thì không thể xưng là đảng được, cho nên Từ đảng cũng không phải chỉ một mình Từ Giai, mà là tập hợp một nhóm người ở phía sau ông ta. Nếu muốn đối kháng với Nghiêm đảng thì Từ Giai phải dựa vào nhóm người phía sau đó, bằng không thì thế đơn lực cô, hổ có mạnh cũng chống không nổi bầy sói. . .cho nên ông phải chú ý, nhất thiết không thể đánh mất nhân tâm. Đối với Từ đảng thì nhân tâm của họ là tiêu diệt Nghiêm đảng, thế chỗ của chúng, mục tiêu này kỳ thật phân ra hai giai đoạn, trước tiêu diệt Nghiêm đảng, sau đó sẽ thế chân đối thủ. Rất rõ ràng là trước khổ sau ngọt. Tại giai đoạn đầu tiên, mọi người đều có thể ôm một tinh thần cao thượng, thậm chí lấy thái độ xả thân vì nghĩa, đoàn kết lại với nhau, cơ bản không có yêu cầu của cá nhân, tất cả mục tiêu chỉ vì chiến thắng địch nhân tà ác. Nhưng khi đã đến giai đoạn thứ hai chia xẻ thành quả thắng lợi, các đồng chí trước kia ôm ấp tình cảm, tinh thần hi sinh, phục tòng tổ chức, tất cả đều vứt ra sau đầu, người người đều kể lể công lao của mình, duỗi tay cho dài, chỉ sợ mình thiếu một miếng bánh, hận không thể ăn luôn cả phần người khác. Đối với Từ đảng đã trường kỳ chịu áp lực thì đợi thêm một ngày cũng coi là rất rất lâu rồi! Mặc dù cho tới nay, Nghiêm đảng vô cùng cường đại đều giành cho mỗi kẻ khiêu chiến một bài học thê thảm, khiến cho họ trở nên vô cùng cẩn thận. Nhưng khi họ biết được Nghiêm các lão trong mưa quỳ kim điện, thêm cả việc Nghiêm Thế Phiên bị đuổi ra khỏi gia môn, cho dù phần tử bảo thủ nhất cũng sẽ lớn mật lên tiếng nói. . . trời đã sáng rồi! Hơn nữa vì chèn ép Nghiêm đảng, cổ vũ sĩ khí, mượn hơi phái trung gian, Từ đảng đã triển khai công tâm chiến oanh oanh liệt liệt, trong lúc nhất thời như thể có tư thế xung thiên hương trận thấu Trường An, mãn thành tận đái Hoàng kim giáp. . . Đánh cho cả địch nhân vẫn còn chưa biết gì, dù sao thì bản thân Từ đảng cũng được cổ vũ đến có phần. . .quá mức lạc quan rồi. Không tin tại lục bộ nha môn nhìn xem, những kẻ hân hoan, mặt mày rạng rỡ nhất định là Từ đảng 100% rồi, những người này lưng ưỡn thẳng, giọng nói cũng lớn, mở miệng tất xưng 30 năm không có cải cách lớn, giống như đang mài dao lăm le với đám heo cừu vậy! Không chỉ phổ biến tại tầng lớp trung hạ tầng quan viên, hình như loại tâm tình lạc quan này cũng nhiễm sang các nhân vật tầng hạch tâm, những bộ đường quan to ổn trọng. Mắt thấy tình thế đang rất tốt, tâm tư cũng bắt đầu trở nên linh hoạt, bắt đầu suy tính. . . Những người này phổ biến đều là thị lang, hữu Đô ngự sử các loại, tất cả đều là phó chức. Phó chức, đó là một trong mấy loại chức nghiệp đau lòng nhất thiên hạ, ăn cơm thừa của chính chức, chịu bực tức của chính chức không nói, chính chức mở miệng, phó chức phải chạy gãy chân đi làm, xong việc thì công lao vẫn là của chính chức người ta. Đương nhiên nếu như làm hỏng thì oan ức lại phải do phó chức ngươi gánh. Tựa như tiểu thiếp của đại hộ người ta vậy, các vị thị lang này biểu hiện ra bên ngoài đều rất vẻ vang, trong lòng lại cay đắng đủ vị, người nào không phải là nằm mơ cũng ngóng trông có thể phù chính, chân chính đương gia quyết định, mở mày mở mặt. . . cũng khi dễ phó chức của mình một lần? Loại tâm tình này Từ Giai rất lý giải, bởi vì ông ta chính là phó chức lớn nhất trên đời này, đối với nỗi cay đắng của phó chức, ông lĩnh hội sâu sắc hơn bất kỳ ai! Cho nên khi mấy người Nghiêm Nột tìm ông ta, ăn nói nhũn nhặn, đau khổ cầu xin, Từ Giai vốn rất kiên định chủ ý lại xảy ra dao động. . . ~~ Đương nhiên, Từ Giai bản tính ổn trọng, tuyệt sẽ không lỗ mãng. Ông ta vẫn rất kiên trì khuyên bọn Nghiêm Nột, còn nhiều thời gian, lần này đừng có tranh. Nhưng đối với từ thần như Nghiêm Nột thì lên làm Lễ bộ thượng thư, sau đó nhập các bái tướng chính là theo đuổi cao nhất cuộc đời, nếu để bỏ lỡ cơ hội tốt lần này thì khó mà gặp nữa, cho nên hắn đã lâm vào tình thế bắt buộc. Nghe xong Từ các lão khuyên bảo, hắn không lập tức trả lời mà là buồn bực hỏi: - Vậy các lão chuẩn bị lựa chọn ai? Loại sự tình này có giấu cũng không được, Từ Giai liền thành thật nói: - Âu Dương Tất Tiến. Lời vừa nói ra, năm sáu người trong phòng như nổi khùng, khó có thể tin nói: - Chúng tôi không nghe lầm chứ? sao các lão lại muốn chúng tôi đề cử em vợ của Nghiêm Tung? Từ Giai gật đầu, rất khẳng định nói: - Đúng vậy. Lại kiên trì giải thích cho họ, đương nhiên dùng chính là lý luận của Thẩm Mặc. - Không được! Tuyệt đối không được! Nhưng những người đó căn bản nghe không lọt tai, còn lớn tiếng nói: - Sao các lão có thể nghe lời một kẻ miệng còn hôi sữa chứ? hắn chẳng qua may mắn làm thành vài sự kiện, nhưng không có nghĩa hắn chân chính là Gia Cát tái thế! Rồi phân tích: - Các lão thử nghĩ xem, lần đình thôi cuối cùng chúng ta cũng chỉ thua một phiếu, hiện tại Nghiêm đảng đã tổn thất một phiếu của Ngô Sơn, cho dù lấy kết quả lần trước xem, dưới tình huống kém cõi nhất thì cũng ngang hàng thôi. Từ Giai gật đầu, nghe họ lớn tiếng nói tiếp: - Trừ phi các lão cho rằng, tất cả nỗ lực của chúng ta trong khoảng thời gian này đều là công cốc, chưa kéo qua một phái trung gian nào cho chúng ta. Bằng không thì còn có gì phải lo lắng đâu? - Đúng vậy các lão! Chủ ý của Thẩm tiểu tử kia quả thật là thân giả thống, cừu giả khoái*, thối không ngửi được! Họ tiếp tục lớn tiếng khuyên: - Nếu như chúng ta đề cử Âu Dương Tất Tiến, trong mắt Nghiêm đảng sẽ cho rằng chúng ta sợ họ, chịu thỏa hiệp, cũng sẽ tạo thành đả kích rất lớn bên phía chúng ta! Mà phái trung gian đêu là những kẻ không có chủ kiến. Hiện tại tình thế của chúng ta đang tốt đẹp, chính là lúc gian nan mới biết người có khí tiết. Nhưng chúng ta mà làm như vậy, người ta sẽ nghĩ thì ra chúng ta vẫn sợ Nghiêm đảng, rồi họ vẫn sẽ tiếp tục ba phải. . . /*khiến người thân cận cảm thấy đau khổ, khiến kẻ thù cảm thấy thích thú. Từ Giai bắt đầu có chút dao động, nhưng ông ta vẫn nói: - Ta đối với Lại bộ là chí tại tất đắc, nếu như không có chiêu điệu hổ ly sơn này thì làm sao giành được? - Các lão hồ đồ rồi. . . Những người đó cười nói: - Nghiêm đảng đã là cảnh tường đổ mọi người đẩy, chỉ cần chúng ta phát động thế tiến công, buộc tội Âu Dương Tất Tiến, tất nhiên sẽ có vô số người huờ theo, tấu chương cũng có thể chôn được hắn, còn lo không trừ được một Âu Dương Tất Tiến hay sao? - Đây là trận chiến chính thức đầu tiên của chúng ta và Nghiêm đảng, nhất định phải đánh cho dứt khoát gọn gàng! Nếu như các lão dâng Lễ bộ thượng thư cho Nghiêm Tung, vậy tối đa cũng chỉ là không thắng không bại, làm sao biểu hiện ra thực lực của chúng ta được? làm sao đả kích thói kiêu ngạo của Nghiêm đảng? Gieo hại vô cùng đó các lão à. . . Dưới tiếng phản đối không dứt của mọi người, Từ Giai cuối cùng đã thay đổi chủ ý, cũng không phải thuyết pháp của bọn họ có đạo lý, mà là ông thấy được dục vọng trong mắt những người này. Ông không thể vì kiên trì kế hoạch mà đắc tội với nòng cốt của mình, như vậy là cái được không bù đắp đủ cái mất. Sau một hồi cân nhắc, Từ Giai đã đáp ứng thỉnh cầu của họ, nhưng cùng họ ước pháp tam chương. Nếu như xuất hiện song phương ngang nhau, ông sẽ chuyển qua đề cử Âu Dương Tất Tiến. . . Dựa theo lệ cũ, nếu như xuất hiện ngang nhau thì sẽ cùng báo lên để đệ trình vua phán, hoặc là trong đó một phương đề cử ra nhân tuyển khác, tiến hành đầu phiếu lần nữa. Mọi người tin chắc sẽ không ngang nhau, cho nên tiếp nhận yêu cầu của Từ các lão. Nhưng khi có kết quả lại khiến chúng nhân Từ đảng sợ ngây người, mà người Nghiêm đảng thì lại mừng rơn, nếu như không phải nơi đây là kim điện hoàng cung, sợ rằng họ đã vừa múa vừa hát rồi... Từ Giai nhịn không được xoa hai mắt, hít thở sâu, tỉ mỉ đếm lại số đậu trên bàn lần nữa, nhưng đến cuối cùng vẫn là 16 hạt đậu xanh, không biến ra thêm hạt nào nữa. Tại thời khắc đó, Từ Giai thoảng như đã già thêm vài tuổi, không khỏi nhìn sang Nghiêm Tung, thấy Nghiêm các lão vẫn như cây tùng giã cỗi ngồi ở đó, căn bản nhìn không ra manh mối, lại nhìn Nghiêm Thế Phiên, vẻ khiêm nhường cố nén đã không cánh mà bay, thay vào đó là nụ cười kiêu ngạo quá quen thuộc của hắn, trong độc nhãn toát ra ý trêu tức, giống như đang nói. . . bị đùa giỡn rồi, đầu đất! Kỳ thật Từ Giai không thể lĩnh hội tâm tình lúc này của Nghiêm Thế Phiên, bắt đầu từ thi hương Thuận Thiên, việc không may cứ liên tục kéo đến, cả ngày bị cha giáo huấn, bị hoàng đế mắng, bị kẻ dưới hoài nghi, bị người của Từ đảng cười nhạo, thậm chí cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà! Ở trong lòng Nghiêm Thế Phiên đã tích tụ rất nhiều lửa giận cần phải phát tiết, cho nên khi hắn thấy được bộ dạng đó của Từ Giai, cái loại khoái ý dâng lên từ bên trong còn mạnh mẽ hơn nhiều so với khoái cảm mang đến khi chà đạp phụ nữ đàng hoàng. Chỉ là hắn biết tại góc đại điện khẳng định có thái giám của Gia Tĩnh đang nhìn tất cả diễn biến trong này, sẽ báo cáo lại mỗi một tiếng nói cử động của mình cho hoàng đế. Vừa nghĩ tới cơn giận thịnh nộ ngày đó của Gia Tĩnh, Nghiêm Thế Phiên không khỏi rùng mình, tức thì ngẹn trở lại nguyên bụng cười, suýt nữa nghẹn ra cả rắm. . . Một trận gió lạnh từ ngoài điện thổi vào khiến Thẩm Mặc không khỏi đánh run, nhưng y không hề phát giác, bởi vì hiện tại y cũng chìm đắm trong nỗi khiếp sợ thật lớn -- người Từ đảng kỳ thật không chắc chắn, hoặc là đã quên lần đình thôi trước Thẩm Mặc cũng không có tham gia, cho nên nếu như dựa theo kết quả lần trước thì Nghiêm đảng trừ đi một người, bên này thêm một người, nên lần này dù gì cũng thắng chắc. Trên thực tế, Thẩm Mặc cũng nghĩ vậy. . . Nhưng kết quả vừa có thì 16 so với 18, Từ đảng vẫn thua! Loại trừ mấy kiểu sai lầm vớ vẩn như có người bỏ nhầm đậu, thì chỉ có một giải thích -- trong số người lần trước ủng hộ Từ đảng chí ít có hai người đã sửa thành ủng hộ Nghiêm đảng rồi. Bất luận là Nghiêm đảng làm tốt công tác tổ chức, hay là hai vị lão huynh kia kỳ thật là gian tế thì đều đủ khiến Từ đảng phải điêu đứng, thậm chí sẽ làm cho giữa họ xuất hiện sự nghi ngờ, nội bộ tứ phân ngũ liệt, tự sụp đổ. . . Đây là đòn phản kích của Nghiêm Thế Phiên ư? tên mập đó vị miễn cũng ác liệt thật? Thẩm Mặc nhìn Nghiêm Thế Phiên, lại nhìn Từ Giai, y đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn: "Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!" Mặc dù cũng không đánh giá thấp năng lực của Từ các lão, nhưng ít ra ở trên truyện này, Từ Giai là heo thật rồi. . . Vừa nghĩ đến đề cử xong Lễ bộ thượng thư thì sẽ đến tuần phủ Tô Tùng, trong lòng Thẩm Mặc càng ủ rũ hơn. Cho tới nay y cam chịu mạo hiểm, ba lần bốn lượt đối nghịch với Nghiêm Thế Phiên, đó không phải là bị vây bởi đạo nghĩa, cũng không phải ngứa mắt với tên mập độc nhãn. Ý đồ chỉ có một, đó chính là đuổi đi đám quan liêu Nghiêm đảng lòng tham không đáy, để cho ti Thị bạc có thể phát triển lớn mạnh trong một hoàn cảnh thuận lợi. Đó chính là đốm lửa tại phương diện kinh tế trong mục tiêu to lớn của y! Ai đánh bài cũng biết cái cảm giác thắng nguyên một đêm nhưng đến sáng lại thua hết, đó là nỗi buồn có đập đầu vỡ cả tường nam cũng không nguôi được! Hiện tại Thẩm Mặc đang đối mặt với kết cục rổ tre đựng nước cũng bằng không, nỗi chán nản trong lòng quả thật vô biên vô hạn, làm cho gương mặt y cũng trở nên vặn vẹo. Lúc này, bên cạnh có người nhỏ giọng thân thiết hỏi: - Sao thế? sắc mặt gì khiếp quá vậy. Nhờ có câu này mới làm cho Thẩm Mặc phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười nói: - Hình như ăn bậy cái gì rồi. . . Người bên cạnh lập tức nở nụ cười, đồng tình nói: - Nhất định phải cố mà nhịn, bằng không thì xấu mặt lắm. Thẩm Mặc cảm kích gật đầu, nhỏ giọng nói: - Ta nhịn được. Rồi cúi đầu không nói gì, người bên cạnh cho rằng y đang cố nén cái kia nên thân thiết nhìn y, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ sẽ dẫn động thiên băng. Sự tình đương nhiên không bẩn thỉu như hắn nghĩ, Thẩm Mặc đâu có việc gì, đầu óc bắt đầu suy nghĩ đối sách. Y không khỏi thầm than: Thật sự vạn bất đắc dĩ thì chỉ có thể giở trò bỉ ổi, bảo bọn Từ Hải giả làm hải tặc, nửa đường chặn giết tân nhiệm tuần phủ thôi. . ." Nhưng y cũng biết, đây căn bản không có tác dụng gì. Đại Minh không thiếu người, càng không thiếu người làm quan, nói không chừng Nghiêm Thế Phiên còn sẽ cảm tạ hung thủ vì cho hắn thêm một cơ hội kiếm tiền nữa chứ. Cái gì? Ngươi nói tới một người giết một người, tới hai người giết hai người ư? lẽ nào triều đình là heo à? Một lần ngộ hại có thể xem như là ngoài ý muốn, lần thứ hai khẳng định không ai cho rằng như thế đâu. Đến khi nghiêm ngặt điều tra xuống, bố trí của mình tại Tô Châu khó tránh khỏi sẽ lòi cái đuôi ra, vậy triệt để kết thúc rồi. Thẩm Mặc sầu nhưng chả biết làm sao, thậm chí hận không thể đâm đầu chết quách đi cho xong việc. ~~ Không quản Từ đảng và Thẩm Mặc chán nản thế nào, đình thôi thì vẫn phải tiếp tục tiến hành. Nghiêm Thế Phiên rốt cuộc nhịn không được đắc ý nói: - Từ các lão còn chờ gì nữa? có phải ngài đang khó chịu không, hay là để ta giúp ngài chủ trì cái nhỉ. Từ Giai dù sao cũng là kinh nghiệm giang hồ, dẫu có sai lầm, dẫu có hoảng loạn thì cũng sẽ không loạn tới cùng. Nghe được Nghiêm Thế Phiên khiêu khích, ông thoáng cái trấn định lại, rồi thản nhiên cười nói: - Đình thôi cần phải có nội các chủ trì, đây là quy củ không thay đổi, cho nên hảo ý của Nghiêm bộ đường bản quan chỉ có thể tâm lĩnh thôi. Nghiêm Thế Phiên chạm phải cái đinh mềm không lớn không nhỏ nhưng hắn không chút phật lòng, cười hừ hừ nói: - Được rồi, ta đứng một bên xem ngài chủ trì. Hắn rất tự tin đối với kết quả kế tiếp, bởi vì tất cả hắn đều nắm giữ trong tay. . . Nghiêm đảng lấy uy phúc mà chuyên quyền 20 năm, các đại thần trong triều trên cơ bản đều là do bọn họ đề bạt, mặc dù sau đó có một số làm phản đầu phục Từ Giai, nhưng còn có nhiều người trung thành và thuần phục các lão tiểu các lão. Trước kia hai nhóm người này phân biệt rõ ràng, nhưng từ Gia Tĩnh năm thứ 35, Nghiêm các lão phát hiện Từ Giai đã đuôi to khó vẫy, không thể triệt để diệt trừ, lão liền đình chỉ sách lược trước kia, đổi sang dùng phương pháp sảm sa tử(cài người), không ngừng hạ lệnh đối với một số bộ hạ tương đối bí mật, hoặc là bình thường biểu hiện tương đối ái muội, để cho bọn họ ẩn núp bên trong Từ đảng. Tuy Từ Giai bản tính cẩn thận, nhưng khát vọng đối với lực lượng vẫn khiến ông ta có chút lơi là, để cho một số kẻ có mưu đồ thừa cơ gia nhập đội ngũ của mình. Cho nên lần đình thôi trước Nghiêm đảng và Từ đảng chỉ kém một phiếu, kỳ thật chỉ là một hiện tượng giả tạo, một mặt dùng để khiến Từ Giai lơ là, khiến ông ta làm ra phán đoán sai lầm, mặt khác cũng làm Gia Tĩnh hoàng đế lơ là, khiến ông ta cho rằng Nghiêm đảng cũng không có quyền khuynh triều dã, mà đã ngang với Từ đảng, tự nhiên sẽ buông lơi cảnh giác. Kết quả, khi Từ đảng hát vang bài ca khải hoàn, khi phe mình sĩ khí uể oải thì Nghiêm Tung rốt cuộc sử dụng con bài đã mai phục nhiều năm, nhất cử nghịch chuyển thế cục! Chỉ nhìn vào mấy thủ đoạn phiên vân phúc vũ này của Nghiêm các lão, Nghiêm Thế Phiên vốn được xưng người thông minh thiên hạ đệ nhất đã thua xa cha hắn rồi! Từ Giai không rỗi mà đi lĩnh hội cao chiêu của đối thủ, bây giờ làm sao để qua một cửa này mới là điều quan trọng nhất. Nhưng có bài học lúc nãy rồi nên hiện tại ông ta hiểu rõ, nhân tuyển trước kia của mình đã không thể dùng, có lấy ra thì cũng chỉ có thể trở thành đối tượng ngày sau Nghiêm đảng công kích. Hiện tại nhớ tới lời nói lúc trước của Thẩm Mặc, ông không khỏi ngập tràn hối hận -- hối hận vì đã không nghe Chuyết Ngôn! Từ Giai đưa ánh mắt áy náy nhìn Thẩm Mặc, thấy y cúi đầu, trong lòng càng hổ thẹn: "Nhất định là hắn đang chán nản như ta rồi?" Đúng lúc này, Thẩm Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Từ Giai, mặc dù chỉ là một ánh mắt, Từ Giai lại thấy được ánh sáng hy vọng ở trong đó. Lúc này, Nghiêm Thế Phiên lại giục lần nữa, Từ Giai thầm nghĩ: Chỉ có thể khiến hắn ngựa chết cho làm ngựa sống thôi! Không quản kết quả gì ta cũng nhận hết. . . liền cười nói: - Tuần phủ Tô Tùng quản ti Thị bạc, chức quan này tuyệt đại đa số quan viên đều chưa trải qua, cho nên Yên Mậu Khanh Yên đại nhân mới vừa chạm vào liền nhận lấy thất bại! Rồi nhìn Thẩm Mặc một cái: - Nếu như chúng ta lại tiếp tục nhắm mắt làm liều, mờ mịt đưa ra một nhân tuyển, đến lúc đó vẫn khó thoát khỏi số phận thất bại, vậy lỗi lầm đó là thuộc về những triều thần chúng ta. Sớm nói qua Nghiêm Thế Phiên có khát vọng ti Thị bạc, vậy đối với tuần phủ Tô Tùng này tự nhiên là bắt buộc phải đạt được. Hắn nghe không vào tai những lời tràng giang đại hải của Từ Giai, nếu như bình thường thì đã sớm nổi khùng cắt đứt rồi. Nhưng Từ Giai là các lão, ở đây lại là kim điện, ngoài mặt vẫn phải kính trọng. Hắn liền nhẫn nại nói: - Ý các lão tới cùng là gì? - Ha ha, ý của bản quan là. Từ Giai lại nhìn Thẩm Mặc một cái: - Chuyện này cần phải hỏi một chút người sáng lập ti Thị bạc, từng đảm nhiệm tuần phủ Tô Tùng, Thẩm Mặc Thẩm đại nhân, xem Thẩm đại nhân có nhân tuyển tốt nào hay không. - Hắn. . . Nghiêm Thế Phiên nhìn Thẩm Mặc một cái, thầm nghĩ dù sao thì hắn đã sớm định ra nhân tuyển rồi, hơn nữa cũng nắm giữ đa số phiếu, cho nên những người này nói cái gì cũng chỉ là phí công. Còn không bằng khoan dung chơi thêm lúc nữa, liền gật đầu nói: - Được thôi.