Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 548 : Bầu không khí không hòa hợp

Không khí trong điện sắp đông lại, ngoài điện thì gió mưa vẫn không ngừng, gió tây nam mang theo tiếng rít vù vù từ bốn phương tám hướng vỗ vào cửa sổ đại điện, phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người nghe mà khó chịu. - Ngô Sơn không quen ngươi. . . Nghe vào tai Nghiêm gia phụ tử thì giọng của Gia Tĩnh lại càng khiến người khó chịu hơn. Gia Tĩnh nói với ý châm chọc: - Vậy con nuôi của cha ngươi, anh em kết nghĩa của ngươi Yên Mậu Khanh, ngươi cũng không quen hả? - Quen. Nghiêm Thế Phiên gật đầu nói: - Đương nhiên thần có quen với Yên Mậu Khanh. Gia Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: - Tô Châu là đệ nhất trọng địa tài chính và thuế vụ của Đại Minh, chỉ năm ngoái đã nộp lên 500 vạn lượng thuế ngân, giúp trẫm có thể cứu tế toàn quốc, ý nghĩa của nó nói như thế nào cũng không quá đáng. Rồi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Nghiêm Thế Phiên: - Hiện tại trẫm tín nhiệm ngươi, dùng Yên Mậu Khanh mà ngươi đề cử, rất hi vọng có thể đưa tài chính và thuế vụ của Tô Châu lên một bậc thang mới, ai dè lại rớt xuống phân nửa. . . Đến tháng 6 năm ngoái thì đã có 230 vạn lượng bạc giải vào kinh tới rồi, nhưng năm nay chỉ có 100 vạn lượng. Nghiêm Thế Phiên mở miệng muốn biện giải lại bị Gia Tĩnh giơ tay ngăn cản: - Đừng hoa ngôn xảo ngữ với trẫm, trẫm chỉ biết là, áp giải đến Bắc Kinh 100 vạn lượng, đồng thời lại đưa đến quê nhà của ngươi và Yên Mậu Khanh 150 vạn lượng, ngươi giải thích chuyện này thế nào? Nghiêm Thế Phiên ngây ngẩn cả người, sắc mặt của hắn vốn đã trắng, nghe xong hoàng đế nói thì càng trắng hơn, là trắng bệch. . . Hắn không ngờ ngay cả việc này hoàng đế cũng biết, tên chết tiết Yên Mậu Khanh kia làm việc sao lại không cẩn thận như vậy? Hắn trầm mặc một hồi lâu, Nghiêm Tung bên cạnh liền quát lớn: - Nghiêm Thế Phiên, trả lời! Nghiêm Thế Phiên toát mồ hôi đầy trán, hắn chống hai tay trên đất đỡ lấy thể trọng của mình, thấp giọng nói: - Thần cho dù to gan lớn mật, loại sự tình này tuyệt không dám làm. . . - Bắc Trấn phủ ti đã có chứng cứ vô cùng xác thực rồi! Gia Tĩnh hừ một tiếng nói: - Ngươi thật cho rằng Cẩm Y Vệ của trẫm là ngồi không hả? - Thần lập tức điều tra rõ, nếu như Yên Mậu Khanh thật dám gạt thần làm ra loại chuyện này. Nghiêm Thế Phiên gian nan nói: - Thần nhất định khiến hắn phải ăn hết số bạc đó. - Cái này còn cần tra nữa hả? hơn phân nửa số bạc đã đưa đến quê nhà Phân Nghi của ngươi, Yên Mậu Khanh có thể khoe công lao với ngươi không? Gia Tĩnh mỉm cười nói: - Chỉ nghe nói có người làm chuyện tốt không lưu danh, chứ không nghe nói có người tặng tiền cho người ta mà cũng không lưu danh đâu. Nghiêm Thế Phiên vội vàng nói: - Vi thần thực sự không nhận được tin tức của Yên Mậu Khanh, cả ngày hôm qua đến nhà hắn uống rượu hắn cũng không nhắc việc này với thần. Rồi đề cao giọng nói: - Vi thần khẩn cầu tra rõ việc này, nếu như quả thật có chuyện này, thần sẽ lập tức xử tử hắn ngay tại chỗ. Thần cũng nguyện ý cùng lĩnh tội! ~~ - Bốp bốp. . . Trong đại điện vang lên vài tiếng vỗ tay, đó là Gia Tĩnh Đế vỗ tay cho Nghiêm Thế Phiên, chỉ là tiếng vỗ tay này nghe thế nào cũng đều như khen ngược. Chợt nghe hoàng đế mặt đanh lại nói: - Hôm nay thực sự là lĩnh giáo rồi, cái gì gọi là miệng lưỡi không xương, tiểu các lão đã nói đến mức này thì hình như trẫm không thể không thừa nhận rồi. Rồi lại đổi giọng, lạnh lùng nói: - Nhưng nếu như trẫm bỏ qua cho các ngươi, vậy thiên lý quốc pháp biết đặt ở đâu? Ánh mắt Gia Tĩnh từ trên mặt Nghiêm Thế Phiên lại chuyển qua Nghiêm Tung, đau lòng nhức óc nói: - Trẫm đem thiên hạ giao hết cho phụ tử các ngươi quản lý, nhưng các ngươi lại làm cho hao tổn mấy năm liền, ngay cả bách quan cũng phải đưa ra bổng lộc để bổ khuyết cho các ngươi, trẫm mới đồng ý mở hải cấm, mở Thị bạc! Trẫm thật không rõ, vì sao người khác làm tốt, phụ tử các ngươi vừa nhúng tay vào thì lại hư hết chứ hả? Nghiêm các lão, ngươi biết vì sao không? Nghiêm Tung mờ mịt lắc đầu, thấp giọng nói: - Thần ngu dốt. . . - Không, các ngươi không ngu ngốc, một chút cũng không ngu, thậm chí còn thông minh hơn tuyệt đại đa số mọi người. Gia Tĩnh lắc đầu, lời nói nặng hơn: - Nhưng các ngươi tư tâm quá nặng! Gặp chuyện chỉ nghĩ giữ lấy quan cao hiển hách của bản thân, làm việc cũng là vì vinh hoa phú quý của bản thân. Chỉ cần chuyện có lợi ích với mình thì các ngươi sẽ liều lĩnh đi làm, dù cho sẽ lạm hại bách tính triều đình, làm hại trẫm cũng chả hề gì. Chỉ cần chuyện không có lợi ích với mình thì các ngươi sẽ ra sức khước từ, làm thì biếng nhác, dù cho chuyện này có lợi với triều đình bách tính, thiên thu muôn đời cũng không đi làm. Rồi nặng nề than thở một tiếng, đau lòng nhức óc nói: - Phụ thần như vậy thì ích lợi gì với quốc gia? Nghe xong hoàng đế nói, Nghiêm Tung lập tức tháo xuống mũ ô sa trên đầu đặt xuống đất, đầu chạm đất thỉnh tội. Nghiêm Thế Phiên cũng tháo ô sa xuống, chổng mông thỉnh tội. - Ngẩng đầu lên! - Gia Tĩnh trầm giọng nói. Nghiêm Tung tuân mệnh ngẩng đầu lên, trên mặt đã nước mắt ràn rụa, run giọng nói: - Thiên sai vạn sai, đều là cái sai của thần, đều là cái sai của Nghiêm Thế Phiên. Chỉ cần có thể làm cho bệ hạ bớt giận, làm cho Đại Minh an khang, hiện tại xin hoàng thượng trị tội phụ tử chúng thần. Nghiêm Thế Phiên vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ lẽ nào cha chịu thua như vậy ư? lại không biết nên làm thế nào cho phải, nhất thời tay chân lạnh lẽo. Hoàng đế động Gia Tĩnh cũng có chút trở tay không kịp đối với việc Nghiêm Tung xin thỉnh tội, hắn vẫn chưa tưởng tượng qua thời gian không có Nghiêm Tung mà, liền buồn bực vung tay nói: - Thấy chuyện không tốt đã nghĩ bỏ gánh, có tính anh hùng hảo hán gì đâu? Ai cũng không thấy, bàn tay giấu trong ống tay áo của Nghiêm các lão rốt cuộc buông lỏng xuống. . .Nói đến lý giải đối với hoàng đế, kỳ thật không ai hơn lão. Lão biết rõ Gia Tĩnh Đế là một người không có được chủ kiến, ngươi càng cầu xin tha thứ thì hắn lại càng không nể tình, trái lại chẳng bằng buông xuôi, chủ động gánh hết trách nhiệm, có thể làm cho động lòng trắc ẩn, kết quả có lẽ sẽ tốt hơn. Trong đại điện lặng thinh như tờ, có thể rõ ràng nghe được tiếng mưa gió bên ngoài. Nghiêm thị phụ tử quỳ ở đó, thấp thỏm bất an nhìn hoàng đế cao cao tại thượng, chờ đợi cân nhắc quyết định cuối cùng. Gia Tĩnh nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu mới mở mắt ra, nói với Lý Phương ở đối diện: - Không thì chúng ta tạm thời tin họ thêm một lần, chuyện này giao cho Nghiêm Thế Phiên đi điều tra, ngươi phái người ở bên cạnh giám sát, hạn trong 7 ngày phải cho trẫm một công đạo. Lý Phương cung kính nói: - Nô tài biết rồi. Nghiêm gia phụ tử nghe vậy thì người run lên, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Gia Tĩnh hoàng đế. Gia Tĩnh mặt trầm như nước nhìn họ một cái, ngán ngẩm vung tay nói: - Nội các còn do các ngươi quản lý, nên làm gì thì đi làm đi. - Thần tạ chủ long ân. - Nghiêm thị phụ tử cùng dập đầu nói. - Không cần tạ ân, đừng gây cho trẫm thêm phiền phức mới là xác đáng. Gia Tĩnh nói giọng uy hiếp: - Chỉ cần có một lần nữa, Nghiêm Thế Phiên, ngươi sẽ làm liên lụy đến cả cha ngươi! - Thần ghi nhớ. . . Nghiêm Thế Phiên là triệt để chịu thua. Hắn cầm lấy mũ ô sa đội lên đầu rồi đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này. Hắn đứng lên rất nhanh, xoay người đi ngay, nhưng không phát hiện cha mình còn hai tay vất vả chống đất, nhưng căn bản đứng dậy không nổi. - Đứng lại! - Thấy cảnh này Gia Tĩnh không hài lòng nói: - Nâng cha ngươi dậy. Nghiêm Thế Phiên quay lại mới phát hiện ra cha mình như con cóc to đang nằm sấp trên đất, thầm nghĩ ta đang làm cái gì vậy? vội vàng đi qua nâng cha dậy. Gia Tĩnh nhìn hai phụ tử từ từ biến mất ở trong màn mưa, đột nhiên thở dài một tiếng nói: - Thật không thú vị. . . Nghe hoàng đế nói một câu không đầu không đuôi, Lý Phương khó hiểu hỏi: - Chủ tử, cái gì không thú vị? - Trẫm là nói, làm phụ thân thật không thú vị. Gia Tĩnh từ từ tựa người lên sạp, mồm lẩm bẩm: - [Kinh Thi] nói thương phụ mẫu sinh ra ta vất vả. . , nói đến thì đời người điều khó nhất chính là báo ân của phụ mẫu. Rồi thở dài nói: - Có thể có được mấy người làm con trai có được tính tự giác này chứ? sợ mười người thì có chín đều muốn phụ mẫu cần phải đối tốt với hắn, vì vậy ân tình phụ mẫu đối với con cái cũng thành điều nên làm, ngươi có từng thấy qua người nào đối đãi với phụ mẫu mình như phụ mẫu đối với mình hay chưa? Lý Phương xấu hổ cười nói: - Từ nhỏ nô tài đã lớn lên trong cung, chưa từng cảm nhận được tình thương của phụ tử. . . Rồi cười nói: - Tuy nhiên nô tài cũng biết, lời này của chủ tử có hơi tuyệt đối rồi, chí ít nô tài biết có người con trai tận đủ hiếu đạo đối với phụ mẫu. - Ờ, người ngươi nói là ai thế? Gia Tĩnh hiếu kỳ nói: - Xem ra bên người trẫm vẫn có di hiền. Trong mắt Gia Tĩnh Đế, nếu như một người ngay cả cha mẹ mình cũng không hiếu thuận thì đâu thể trông mong hắn làm trung thần chứ? Lý Phương chỉ cười nói: - Chính là bệ hạ ngài đó. . . - Trẫm? Gia Tĩnh nghe vậy rốt cuộc mỉm cười nói: - Trẫm là hoàng đế, là tấm gương cho người trong thiên hạ, đương nhiên phải làm tốt một chút rồi. Mặc dù khi Hưng Hiến vương còn, hắn cũng không ít lần chọc cho lão nhân gia tức giận. Nhưng từ khi lên làm hoàng đế, Gia Tĩnh vẫn luôn tranh thủ cho địa vị của người cha đã khuất, vì thế không tiếc cùng quần thần kịch chiến mấy năm, cuối cùng rốt cuộc làm cho Hưng Hiến vương vào Thái miếu trở thành Hưng Hiến Đế. Cho nên Gia Tĩnh cảm thấy, mình tuyệt đối là người con trai hiếu thuận nhất thiên hạ. Lý Phương vừa pha trò vậy, tâm tình Gia Tĩnh rốt cuộc nhẹ nhõm hơn, nhìn đồng hồ để bàn thì đã là buổi tối. Hắn muốn nằm xuống ngủ một hồi. Ai ngờ trằn trọc ngủ không được, còn cả người đau mỏi, rốt cuộc nhịn không được khẽ rên rỉ. Lý Phương ngủ ở gian ngoài, nghe tiếng hớt hải khoác y phục đứng dậy chạy đến bên giường Gia Tĩnh Đế, nhìn sắc mặt hoàng đế vàng như nến, đầu đầy mồ hôi, hắn liền biết việc lớn không tốt, vội vàng nói với bên ngoài: - Mau, mau truyền thái y. . . Xảy ra chuyện này, hoàng cung đã định trước lại là một đêm không ngủ. . . ~~ Trắng đêm không ngủ còn có Nghiêm gia phụ tử. . . từ Tây Uyển đi ra, hai phụ tử không ai để ý tới ai, về đến nhà cũng chưa hòa hoãn. Chỉ hại Nghiêm Niên lo lắng, hắn nghe nói lão gia và thiếu gia quỳ dưới mưa hơn một canh giờ, cho nên sớm sai người nấu sẵn canh gừng, chuẩn bị nước ấm, y phục sạch sẽ, sẽ đuổi rét đuổi lạnh khi hai người trở về. Nhưng ai biết sau khi hai người trở về thì mặt đều dài ra, giống như ai cũng thiếu nợ họ cả trăm xâu tiền vậy, khiến người khác không dám tới gần. Nghiêm Tung được nha hoàn dìu đi vào trong thư phòng, chậm rãi nằm dài người ra chiếc ghế nằm, ngay cả mãng bào trên người, mũ ô sa trên đầu cũng không cởi ra. Thấy cha như vậy, Nghiêm Thế Phiên cũng không thể thay quần áo ngay được, trên mặt một nụ cười không thấy, buồn bực ngồi trên ghế ở bên cạnh, một tiếng cũng không nói. Vừa thấy tình cảnh này, Nghiêm Niên vội vàng đuổi hết kẻ hầu người hạ ra ngoài, tự mình bưng canh gừng cho nhị vị gia, sau đó mình cũng lui xuống. Trong thư phòng chỉ còn lại phụ tử hai người. Nghiêm Thế Phiên rốt cuộc không cần nhịn nữa, đem oán khí trong lòng phát tiết ra ngoài: - Cha vì hoàng đế che mưa cản gió hơn 20 năm, giúp hắn gánh chịu bao nhiêu bêu danh? Hắn một ý tu đạo, không để ý tới triều chính, mê muội đa nghi, bảo thủ tàn nhẫn, ích kỷ hư vinh. . . Sau khi xâu chuỗi tất cả, hắn cuối cùng làm ra tổng kết: - Đại Minh có tình cảnh như ngày hôm nay, hắn mới chân chính là kẻ đầu sỏ gây nên. Hiện tại lại đổ hết trách nhiệm lên đầu phụ tử chúng ta? Đây không phải là mượn cối xay giết lừa hay sao? - Còn nói quốc khố thiếu hụt là chúng ta tạo thành, cũng không xem Chu gia hắn bao nhiêu phiên vương, trong cung bao nhiêu nội thị, hàng năm đều phải chiếm hơn phân nửa chi tiêu. Hắn còn tu luyện, tiền của cho lần luyện đan nào không phải là vô giá? hiện tại quốc gia không có tiền, liền đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người chúng ta. Nói đến đây, Nghiêm Thế Phiên cả ngày hôm nay cố ưỡn cổ chịu đựng khóe mắt đã đỏ lên, rơi lệ nức nở nói: - Đại Minh triều của hắn, việc lớn việc nhỏ không phải đều dựa vào mình con chèo chống? Nếu như ngày nào đó con bỏ gánh mặc kệ, hôm nay thiên hạ của hắn đã loạn lên rồi! Nghiêm Tung lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn sang con trai, mở mắt ra, như thể không quen biết với người này, quan sát trên dưới một lúc, mãi đến khi hắn bị nhìn sợ hãi thì mới mới chậm rãi nói: - Nghiêm Thế Phiên, ta nói cho ngươi, thiên hành hữu thường, không vì Nghiêu tồn, không vì Kiệt vong. Đại Minh triều này có thiếu ai thì vẫn là là Đại Minh triều, không có ngươi thì cũng vậy, nói không chừng còn tốt hơn đấy! - Cha. . . Nghiêm Thế Phiên bất mãn nói: - Dù con có muôn vàn không phải, nhưng mấy năm nay che mưa cản gió cho cha, tận tâm tận lực, sao cha lại nhìn con như cừu địch thế hả? - Ngươi che mưa cản gió cho ta? Nghiêm Tung bật cười nói: - Nghiêm Thế Phiên, ngươi vị miễn cũng quá tự đại rồi đó. Rồi đề cao giọng nói: - Nghiêm gia chúng ta chỉ có một người có thể che mưa cản gió, nhưng không phải là Nghiêm Thế Phiên ngươi, mà là cha ngươi ta! Ngươi cùng đám tay chân vô dụng của ngươi, ai cũng không thể thay Nghiêm gia chúng ta che mưa, tất cả đều là gây vạ gây mưa! Lão càng nói càng tức giận, chỉ vào mũi Nghiêm Thế Phiên mà mắng: - Chưa thấy qua ai cuồng vọng tự đại như ngươi, không để cha ngươi vào mắt thì cũng không tính gì, ngay cả hoàng đế mà ngươi cũng dám chống đối? còn dám la hét nơi kim điện! Ngươi đã quên Hạ Ngôn chết như thế nào hả? ngươi thì sống đủ rồi, nhưng cũng đừng liên lụy đến cả nhà ta! Nghiêm Tung như tát nước vào mặt mà chỉ trích, làm cho Nghiêm Thế Phiên đã uất ức nguyên ngày liền triệt để bùng nổ, cổ hắn nổi đầy gân xanh, người cũng bật dậy khỏi ghế, trợn mắt nhìn cha, lớn tiếng nói: - Đều do ta, đều là ta không tốt, cả ngày ta hao tâm tổn trí, tất cả đều là vì bản thân! Từ nay về sau ta không quản cái gì nữa, như vậy được chưa! Nghiêm Tung cứ cho rằng là mình nghe lầm, lão tuyệt đối không ngờ được con trai cũng dám la hét với mình, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, môi mấp máy mà nói không ra lời. Nghiêm Thế Phiên thì lại cho rằng cha bị mình bác bỏ, còn đang tự mình phát tiết: - Việc lần này căn bản không phải là gian lận, tham ô gì hết, mà là có người muốn chỉnh ta, muốn cho phụ tử chúng ta xuống đài giao quyền! Lúc này thì càng phải chân thành đoàn kết, tập hợp tất cả lực lượng, cùng đối phương quyết một trận tử chiến, mà không phải là tự mình đạp đổ mọi thứ, chôn vùi đi tất cả thế lực đã gầy dựng! ~~ - Người đâu! Nghe hắn la hét không ngớt, Nghiêm Tung cũng rốt cuộc bạo phát, khàn giọng la lên. Nghiêm Niên ở bên ngoài lập tức đẩy cửa đi vào: - Lão gia có gì phân phó? Liền thấy Nghiêm Tung tay run run chỉ vào Nghiêm Thế Phiên nói: - Trục xuất. . .nghiệt tử này ra khỏi gia môn cho ta, ta không muốn nhìn thấy nó nữa! - Lão gia bớt giận, bớt giận, nghìn vạn lần đừng giận mà hại thân thể. Nghiêm Niên lén nhìn Nghiêm Thế Phiên, thấy mặt hắn tái nhợt, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: - Thiếu gia, nhanh đi xin lỗi lão gia đi, không thể chọc lão gia tức giận được. Nhưng Nghiêm Thế Phiên cảm thấy mình còn oan hơn cả Thị Kính, căn bản không để ý tới hảo ý của Nghiêm Niên, ngẩng đầu nói: - Đi thì đi, ai thèm! Trong lòng lại tự nhủ: ta cũng muốn xem ai cần ai hơn! rồi thật sự đi ra ngoài. Nghiêm Niên đầu đã đầy mồ hôi, vội vàng kéo hắn lại: - Thiếu gia đừng vội, có chuyện gì có thể từ từ nói mà. . . Chợt nghe Nghiêm Tung mặt đanh lại nói: - Nghiêm Tung ta coi như không sinh ra đứa con này, cũng tốt hơn là cả nhà bị sao trảm! Nghiêm Thế Phiên vốn còn đấu tranh, đang làm bộ làm tịch, nhưng vừa nghe câu này thì hắn lập tức biến giả thành thật, vùng tay ra khỏi Nghiêm Niên, bước đi ra ngoài. - Có bản lĩnh thì cả đời đừng trở về! Nghiêm Tung dùng hết hơi sức cuối cùng, đóng cho mình một cây đinh sau cuối. - Đây đéo thèm! Nghiêm Thế Phiên dù cũng không cầm, người đã biến mất ở trong màn mưa, chỉ để lại một tiếng thét tràn ngập oán niệm: - Ông trời, ông có mắt không. . . Nghe được tiếng thét như dã thú bị thương của con trai, trái tim Nghiêm Tung thoáng run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn hạ quyết tâm bỏ mặc. - Lão gia, có chuyện gì mà không thể thương lượng. Không tìm được Nghiêm Thế Phiên trở về, Nghiêm Niên đành phải nhỏ giọng khuyên Nghiêm Tung: - Dù sao thiếu gia cũng là con trai duy nhất của lão gia. . . - Chính là vì nó là duy nhất. . . Nghiêm Tung chậm rãi nói: - Ta mới đành phải đưa ra hạ sách này, hôm nay đuổi nó ra khỏi phủ chính là vì đảm bảo tính mệnh cho nó mà thôi. - Thật không? Nghiêm Niên vui mừng nói: - Lúc nãy còn tưởng rằng là các lão tức giận thật chứ. - Ta đương nhiên tức giận thật. Nghiêm Tung thở dài nói: - Nếu nó không phải con ta, ta đã sớm bảo người loạn côn đánh cho nó chết rồi. Sắc mặt lão vừa tang thương mà lại bất đắc dĩ nói: - Nhưng ai bảo ta là cha của nó chứ? ài, đời trước nợ người ta, đời này mới bắt làm cha cho người ta, chính là vì trả nợ cho đời trước. Lão phu đã sớm cam chịu số phận rồi.