Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 501 : Cảm vi thiên hạ tiên

Trước Tây Uyển môn, Vương Thế Trinh quỳ khóc trên mặt đất, cầu xin các đại nhân vào triều, ai có thể làm ơn giúp đỡ, nhưng mà mọi người đều sợ dâm uy của Nghiêm đảng, ngoại trừ nhìn với ánh mắt đồng tình, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Thẩm Mặc bước lên trước hai bước, lại bị người phía sau một trái một phải kéo lại. Y nhìn lại, là Ngô Đoái và Tôn Đĩnh, hai người cùng thầm lắc đầu với y, ý bảo y đừng hành động thiếu suy nghĩ. Thấy thủy chung không người đáp lại, Vương Thế Trinh rốt cuộc bỏ xuống một tia tôn nghiêm cuối cùng, hắn giơ tay lên, tát mạnh cho mình một bạt tai, một tiếng chát làm cho má mọi người cũng nóng lên, giống như cái tát này là tát lên mặt họ. Tay phải đánh mình xong, Vương Thế Trinh cũng không dừng lại, lại giơ tay trái tát lên má trái mình, sau đó hai tay luân phiên, liên tục tát mình. . .Giống như một con dã thú tuyệt vọng, dùng cách thức tự mình hại mình để chống cự số phận đã định trước. Hai gò má hắn rất nhanh sưng đỏ lên, miệng thì kêu khóc hét lớn: - Xin mở lòng từ bi đi. . .cứu cha ta. . . Tiếng như chim quyên khấp huyết, khiến người khác nghe mà rơi lệ. Đệ đệ hắn cũng đánh mình theo, tràng diện khiến tất cả mọi người không thể chịu được. Mọi người quay đầu đi, không dám nhìn cảnh vô cùng thê thảm này nữa. Thẩm Mặc không nhìn tiếp được nữa, y đương nhiên biết lúc này đi phản ứng Vương Thế Trinh, nhất định sẽ rước lấy Nghiêm đảng không vui, nhưng Vương Thế Trinh đã từng giúp mình nghĩ cách cứu lão sư Thẩm Luyện, có ân tình với y. Hiện tại cho dù mình không giúp được, cũng không thể ngồi yên không lý đến, bằng không thì còn tính là người nữa không? Nghĩ vậy, y vùng tay khỏi hai người, bước đến bên cạnh Vương Thế Trinh, đưa tay muốn kéo hắn dậy. Ánh mắt mọi người chuyển qua người Thẩm Mặc, còn chưa kịp thấy rõ y là ai thì nghe được một giọng nói trầm thấp: - Chuyết Ngôn, còn lo lắng cái gì? Mau đi nâng Phượng Châu dậy? Thẩm Mặc dừng lại động tác, ngẩng đầu thấy được thứ phụ nội các Từ Giai đang đứng ở giữa đường nghiêm túc nhìn mình, trong ánh mắt đầy ý răn dạy. Trong chớp nhoáng, Thẩm Mặc đã hiểu ý của Từ Giai, y gật đầu nói: - Vâng. Liền đưa tay đỡ lấy vai Vương Thế Trinh: - Phượng Châu huynh, chúng ta nên đứng lên đi, mọi người từ từ nghĩ biện pháp là được. Vương Thế Trinh ngẩng đầu nhìn thì cũng sửng sốt, qua một hồi mới nhớ, y là Thẩm Mặc mấy năm trước có quen biết qua, môi hắn mấp máy vài cái, nhưng không nói được thành lời. Nghe được thứ phụ đại nhân hạ lệnh, các quan viên khác cũng đi qua, cùng nhau nửa đỡ nửa kéo Vương Thế Trinh đi qua một bên. Thẩm Mặc cũng muốn đi qua theo nhưng Từ Giai gọi lại: - Ngày hôm nay ngươi phải yết kiến, còn không theo ta tiến cung. Thẩm Mặc do dự một chút, cuối cùng gật đầu nói: - Tôi biết rồi. Y quay đầu nhìn Vương Thế Trinh đang bị mọi người vây quanh một lần, hít thở sâu vài hơi, sau đó theo Từ các lão vào Tây Uyển môn. ~~ Đi vào Tây Uyển, người cũng đột nhiên ít đi. Từ Giai đi chậm lại, nhìn y một cái khẽ nói: - Tại sao đi địa phương tôi luyện mấy năm, cũng làm qua đại quan phong cương, trái lại không trầm ổn bằng lúc trước ở nội các. Thẩm Mặc cười khổ một tiếng nói: - Các lão dạy bảo rất phải, con người ta nó vậy. Sự tình rơi xuống trên người mình thì mọi cách nhẫn nại cũng không có vấn đề gì, nhưng nhìn không được người khác chịu ủy khuất. - Ta thấy lời của ngươi không thể tin. Từ Giai hừ nhẹ một tiếng: - Ngươi vì triều đình lập hạ công trạng hiển hách, lại bị đối đãi không công chính, trong lòng đang ấm ức, cho nên mới nhiều lần làm hành động khác người, phát tiết một chút, đúng hay không? Thẩm Mặc thầm nghĩ vẫn thật sự không phải, nhưng y sẽ không phủ nhận. . . Nếu Từ Giai đã nói thế, mình cũng đỡ phải giải thích chuyện xây từ đường cho Dương Minh công. Thấy y trầm mặc không nói, Từ Giai liền cho rằng y là cam chịu, thở dài nói: - Vẫn còn quá trẻ tuổi, bị chút ngăn trở liền cam chịu, như vậy sao thành được châu báu? Rồi nhìn y một cái nói: - Ngày hôm nay bệ hạ muốn một mình triệu kiến ngươi, ngươi nên nghĩ xem ứng đối thế nào đi. Thẩm Mặc gật đầu, nhỏ nhẹ nói: - Ân sư giáo huấn rất phải, sau này học sinh nhất định cẩn ngôn thận hành, sẽ thu liễm mình hơn. - Chỉ hy vọng như thế. Từ Giai gật đầu nói, đang khi nói chuyện thì đã đến trị phòng của Ngọc Hi cung, hai người liền im lặng đi vào. Lúc này bên trong đã có đám người Lại bộ thượng thư Ngô Bằng, Hộ bộ thượng thư Phương Độn, Hình bộ tả thị lang Hà Tân, Đại Lý khanh Vạn Thái đang đợi, nhìn thấy Từ các lão đi vào, họ đều đứng dậy thi lễ. Từ Giai khách khí hoàn lễ với họ rồi ngồi ở vị trí thứ hai. Thẩm Mặc thi lễ với chư vị đại nhân xong liền đứng ở phía sau Từ Giai. Ban đầu cũng vô sự, nhưng chẳng mấy chốc lại một người quen cũ là Triệu Trinh Cát hấp tấp tiến đến lớn tiếng nói: - Ngày hôm nay ta tới chậm, nghe nói là trước Tây Uyển môn xảy ra sự kiện kia, hiện tại hỏi mọi người xem là tới cùng có chuyện lần này không vậy? Người trong phòng biết hắn nóng tính nên đều gật đầu, nhưng không ai dám tiếp lời, chỉ sợ bị nước bọt phun đến. Triệu Trinh Cát lập tức nộ khí trùng thiên nói: - Trái tim các ngươi là bằng thịt hả? Vương Phượng Châu đã như vậy rồi, các ngươi còn có thể làm như không thấy, đi thẳng vào đây sao? Giờ thì văng nước bọt vào tất cả mọi người rồi. Mọi người cũng không lên tiếng, không muốn cho Triệu chó điên cắn phải. Kết quả chọc cho Triệu Trinh Cát điên lên, hắn tóm lấy Vạn Thái hỏi: - Ngươi là Đại Lý Tự khanh, định tội cho quan viên đị là chức trách của ngươi, ngươi nói thử xem, tử tội của Vương Tư Chất ở đâu? Tư Chất là hiệu của Vương Dự. Vạn Thái cố đẩy tay hắn ra, nhưng đẩy mãi không được, bất đắc dĩ cười khổ nói: - Chuyện này không phải một mình ta định đoạt, sau khi được Hà đại nhân còn có Chu đại nhân cùng chư vị đường quan quan nghị, báo nội các phê ý kiến rồi mới. . . /đường quan: tên thường gọi của các quan thượng thư, thị lang. - Ngươi đừng giở cái giọng đó với ta. - Triệu Trinh Cát cả giận nói: - Ta không phải muốn hỏi ngươi cuối cùng định tội gì, ta hỏi chính là, hắn có đủ xử tử tội hay không? - Ngươi buông tay ra, buông tay ra rồi nói! Vạn Thái không phải bị nắm mà nóng nảy, mà là bị hắn bức nóng nảy, lời này sao có thể trả lời chứ, bất kể nói như thế nào cũng phiền phức vào người. Cũng may Từ Giai đã giải vây cho hắn, thản nhiên nói: - Đại Châu, buông Vạn đại nhân ra, lôi kéo thế thì còn thể thống gì? Lời của Từ lão sư không thể không nghe, Triệu Trinh Cát đành phải buông tay ra, căm giận nói: - Các ngươi giết Dương Kế Thịnh, hiện tại lại muốn sát Vương Dự. Tương lai còn có thể sát Vương Thế Trinh, ta thấy các ngươi nhất định sẽ ác giả ác báo! Lời hắn còn chưa dứt, một giọng âm dương quái khí vang lên: - Triệu Đại Châu, ngươi nói ai ác giả ác báo? Triệu Trinh Cát quay ngoắt đầu lại, liền thấy Nghiêm Thế Phiên mặc trang phục thượng thư đang đỡ Nghiêm các lão già nua chậm rãi đi vào trị phòng. Mọi người vội vàng đứng dậy thi lễ với Nghiêm các lão. Nghiêm Thế Phiên hừ một tiếng, đỡ cha già đến ngồi xuống ghế gập, rồi đứng ở một bên căm tức với Triệu Trinh Cát: - Triệu Đại Châu, ngươi nói rõ cho ta, là ai ác giả ác báo? Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Nghiêm Thế Phiên, Triệu Trinh Cát không khỏi nhớ tới hung hiển hách của người này, hắn nuốt một nước bọt nói: - Không nói ai. - Hừ. . . Nghiêm Thế Phiên lại nặng nề hừ một tiếng, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng, cuối cùng rơi vào người Triệu Trinh Cát. Hắn lạnh lùng nói: - Đều là người tứ lão ngũ thập cả rồi, nói năng phải biết cân nhắc, nếu ai còn dám nói nhăng nói cuội, lão tử sẽ xé nát miệng của hắn! Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng. Thẩm Mặc lường trước Nghiêm Thế Phiên sẽ rất điên, nhưng không nghĩ tới người này đã điên không giới hạn rồi. Lại nhìn Nghiêm Tung, lão như thể đang ngủ, để mặc con trai đứng sủa không kiêng nể gì cả. ~~ Bầu không khí căng thẳng một lúc lâu mới có nội giám đi qua nói: - Nghiêm các lão, Từ các lão, còn có Vạn đại nhân, Phương đại nhân, bệ hạ triệu kiến. Năm người liền vội vã đi cùng hắn ra ngoài i. . . Nghiêm Tung đương nhiên vẫn do Nghiêm Thế Phiên đỡ. Đợi họ vừa đi, bầu không khí trong phòng lập tức hòa hoãn. Mọi người một bên châu đầu ghé tai, một bên lén lút nhìn Triệu Trinh Cát bị giáo huấn cho chán nản ra mặt, chỉ thấy sắc mặt Triệu lão phu tử xanh đen, ngồi ở chỗ kia hai tay nắm chặt tay vịn, móng tay cũng trắng bệch mà còn chưa biết gì. Thẩm Mặc đưa ánh mắt đồng tình nhìn Triệu Trinh Cát, trong lòng thầm than một tiếng, y tuyệt không cảm thấy Triệu lão phu tử có cái gì mất mặt, chí ít hắn còn dám nói, còn có tinh thần trọng nghĩa. Chỉ là thật sự không có năng lực đối nghịch cùng Nghiêm Thế Phiên mà thôi, nghĩ vậy, chút phẫn hận ngày xưa đối với Triệu Trinh Cát lại không khỏi biến thành hư ảo. . . Hắn đang nghĩ ngợi tâm sự, bên cạnh Lại bộ thượng thư Ngô Bằng lên tiếng nói: - Thẩm Mặc, ngươi rõ ràng là quan viên tứ phẩm, vì sao mặc màu lam hả? Thẩm Mặc vội vàng xoay người lại, ôm quyền nói: - Hồi thái tể, hạ quan đã từ hữu Thiêm đô ngự sử chuyển làm Ti kinh cục Tẩy mã rồi. . . Ngô Bằng khẽ nhíu mày nói: - Ta nhớ kỹ ngươi vẫn là Thiêm đô ngự sử, chỉ không còn là tuần phủ Tô Tùng, không có giáng phẩm cấp của ngươi mà? - A, hạ quan không chắc chắn lắm cho nên mới mặc lam bào. - Thẩm Mặc cười một tiếng nói: - Hiện tại Thái tể đại nhân đã đồng ý, hạ quan trở về đổi lại là được. Ngô Bằng nhìn y, không nói gì nữa. Đợi một lúc lâu, đến khi nhìn cái bóng mở ra giờ Thìn mới có nội giám qua đây nói: - Thẩm Mặc Thẩm đại nhân, bệ hạ triệu kiến. Thẩm Mặc mau chóng đi theo ra ngoài, vội vã đi tới Ngọc Hi cung. Sau khi đi vào bên trong vẫn dạng cũ -- dưới mùa hè mà cửa đóng kín mít, không chút gió nào lùa vào. Khi đi vào trán đã thấm đẫm mồ hôi, cũng không biết là khẩn trương hay là nóng. Thẩm Mặc quỳ gối giữa đường, hô to vạn tuế, hồi lâu mới có một giọng thản nhiên nói: - Ngẩng đầu lên đi. Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên tu di tọa phía trước không một bóng người, nhưng phía sau có một bức trung đường màu trắng thuần gồ ra ngoài. Chỉ thấy mặt trên viết một hàng chữ to bằng vàng thể chữ Khải: "Ngô hữu tam đức: viết từ, viết kiệm, viết bất cảm vi thiên hạ tiên!" Đây là ngự bút của Gia Tĩnh hoàng đế, trước kia Thẩm Mặc đã thấy qua, chỉ là lúc này thấy vị miễn trong lòng có hơi sợ. Bốn cây đại trụ hai bên vuông vắn cách nhau khoảng hai trượng, giữa hai cây trụ bên trái đặt một cái bàn dài làm bằng gỗ cây tử đàn, giữa hai cây trụ bên phải cũng đặt một bàn dài làm bằng gỗ tử đàn, trên bàn đều chất đầy sổ sách công văn, tám hàng giấy trắng và bút nghiên. Kỳ lạ chính là sau hai cái bàn cũng không có ghế ngồi, chỉ có trên đầu bàn bên phải có một tú đôn(ghế ngồi). Bên tai truyền đến tiếng bước chân, y nhịn không được liếc nhìn trộm, chỉ thấy một đôi giày vải đen đế mềm từ sau màn che đi vòng ra, một giọng thản nhiên cất lên: - Chúng ta có mấy năm không gặp rồi phải không? Thẩm Mặc vội vàng đáp: - Hồi bệ hạ, từ ngày 26 tháng 9 Gia Tĩnh năm thứ 35, sau lần ân cần giáo dục của bệ hạ đối với vi thần, thì chưa từng chiêm ngưỡng thánh nhan thêm lần nào, đến nay đã có 4 năm lẻ 8 tháng rồi. - Khó có được ngươi nhớ kỹ vậy. - Gia Tĩnh đế cười ha ha nói: - Đứng lên đi. - Vâng. Thẩm Mặc vội vàng đứng lên, lúc này mới nhìn thấy Gia Tĩnh hoàng đế mặc áo bào cửu long ám hoa. . . Sắc mặt vẫn xanh quắc như mấy năm trước, chỉ là càng thêm gầy gò hơn. Thẩm Mặc không dằn nổi trên mặt nở nụ cười, điều này làm cho Gia Tĩnh đế hơi khó hiểu: - Ngươi cười cái gì? Thẩm Mặc đỏ bừng mắt, vội vàng lau lau khóe mắt nói: - Vi thần từ sau khi ly biệt, ngày nhớ đêm mong dáng điệu giọng nói của bệ hạ, mà nay nhìn thấy bệ hạ long mã tinh thần, càng hơn cả trước kia, vi thần. . . vi thần là vui vô cùng a. Nói rồi không ngờ chảy nước mắt thật. Gia Tĩnh đế cho dù giỏi tài thử nghiệm, nhưng cũng bị lời nịnh nọt của Thẩm Mặc làm cho choáng đầu, trong nhất thời có chút cảm khái nói: - Trẫm không thay đổi, ngươi cũng không thay đổi, rất tốt, rất tốt. Rồi chỉ tay vào tú đôn dưới thềm: - Ngồi đi. - Thần không dám. Thẩm Mặc biết, trong số quần thần chỉ có Nghiêm Tung và Phương Độn mới có chỗ ngồi, Từ các lão cũng chỉ có phần đứng. . .Đương nhiên, tin tức của y lỗi thời rồi, bắt đầu từ tháng giêng năm ngoái, Từ các lão người ta cũng đã gia nhập vào nhóm có ghế, chỉ là y không biết mà thôi. - Cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi. Gia Tĩnh đế vung tay, ngồi ở trên tu di tọa, cười ha ha nói: - Hôm nay không phải là thuật chức, cũng không phải triều kiến, ngồi không đại biểu gì hết. Thẩm Mặc đành phải ngồi nghiêm chỉnh nửa mông nói: - Tạ bệ hạ. ~~ Vuốt mông ngựa quả thật là phương thuốc hay làm hoà hoãn bầu không khí, nhưng có đôi khi, cái gì tới vẫn sẽ tới, ngăn cản cũng không được. Chỉ nghe Gia Tĩnh ngửa đầu nói: - Ngươi là Bính Thần Trạng Nguyên trẫm khâm điểm, lại là người trúng liền lục nguyên xưa nay chưa từng có, cho nên trẫm mới sai người tại Quốc Tử Giám lập một tấm bi bên cạnh tấm bi đề danh Bính Thần tiến sĩ, ngươi còn nhớ rõ phía trên viết cái gì không? - Thần đến chết không quên. Thẩm Mặc hơi kích động nói: - Bệ hạ viết chính là: "Quốc triều nhị bách tái. Văn vận phong vân tráng. Hưu ngôn lục thủ vô, trẫm hữu trạng nguyên thẩm." - Trẫm có Trạng Nguyên thẩm. . . Gia Tĩnh đế chậm rãi gật đầu nói: - Đây là ý gì? Mặc dù mỗi một tiến sĩ đều có thể coi là môn sinh thiên tử, nhưng ở trong lòng trẫm, ngươi mới là môn sinh đắc ý chân chính, hiểu chưa? Thẩm Mặc vội vàng xúc động rơi lệ quỳ xuống: - Thần sợ hãi. . . - Ngươi quả thật nên sợ hãi. . . Gia Tĩnh đế nói: - Có câu là nghiêm sư xuất cao đồ, trẫm kỳ vọng cao đối với ngươi, yêu cầu sẽ nghiêm ngặt chút, cho dù để ngươi làm gì, ngươi đều phải cẩn trọng mới đúng, biết không? - Thần ghi nhớ. Thẩm Mặc vội vàng đáp, trong lòng thì kêu khổ không kịp. Đối mặt đế vương cường quyền, mình thật sự là quá yếu thế, người ta nói suông vài câu huệ nhi bất phí, còn mình phải chịu oán trách, vắt sữa cày ruộng ăn cỏ, chẳng khác gì con bò già. - Đứng lên đi, đừng hơi một tí là quỳ. Gia Tĩnh khẽ nhếch cằm nói: - Năm đó, trẫm đưa ngươi tới Giang Nam rèn luyện kinh nghiệm. Hiện tại rèn luyện thế nào rồi? Trò chính đến rồi. Thẩm Mặc âm thầm khẩn trương, suy tư một hồi mới đáp: - Hồi bệ hạ, vi thần tỉnh tỉnh mê mê, mò đá qua sông, rất nhiều sự tình đành phải làm, bên người lại không có người thỉnh giáo được, chỉ có thể kiên trì làm một số việc, nhưng thời gian ngắn ngủi, cũng không dám nói việc nào đúng, việc nào là sai. . . Y sở dĩ hạ thấp phong thái đến vậy, chính là vì vạn nhất đến khi chất vấn còn dễ bề trốn tránh trách nhiệm. Quả nhiên làm cho hậu chiêu của Gia Tĩnh đế không biết xuất ra từ đâu, ấm ức nửa ngày đành phải hỏi chuyện khác: - Không biết là đúng hay sai, vậy thì dám làm bậy hả? Thẩm Mặc vội vàng đứng dậy, lại muốn quỳ xuống, lại nghe Gia Tĩnh đế nói: - Đứng trả lời! Y đành phải đứng vững, lại nghe hoàng đế nói: - Ngẩng đầu lên! Thẩm Mặc lại ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi nhìn hoàng đế, chỉ thấy hai mắt hẹp dài của Gia Tĩnh đế lóe ra ánh sáng yếu ớt, mặt không đổi sắc nhìn y nói: - Lớn như vậy mà còn không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, lão sư như trẫm thật đúng là thất trách a. Nói rồi ánh mắt thoáng nhìn về phía sau: - Ngươi nhìn xem là hàng chữ gì? - Ngô hữu tam đức, viết từ, viết kiệm, viết bất cảm vi thiên hạ tiên. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói. (Ta có ba điều quí báu để gìn giữ: lòng thương người, cần kiệm, không cho thiên hạ cảm thấy ta trên trước hơn họ) - Ngô hữu tam đức, viết từ, viết kiệm, viết bất cảm vi thiên hạ tiên. Gia Tĩnh lặp lại một lần, trầm giọng nói: - Từ, kiệm, bất cảm vi thiên hạ tiên chính là đúng: bất từ, bất kiệm, cảm vi thiên hạ tiên chính là sai! Thẩm Mặc nghe vậy liền quỳ xuống đất, vạt áo thấm đẫm mồ hôi, cúi người không ngẩng lên. Gia Tĩnh nhìn y, giọng lạnh lùng nói: - Biết mình sai ở đâu rồi chưa? Thẩm Mặc bỗng ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: - Hồi hoàng thượng! Thần biết, thần đã vi thiên hạ tiên! /thiên hạ tiên: trên trước thiên hạ. - Thiên hạ tiên cái gì? - sắc mặt Gia Tĩnh thoáng hòa hoãn hơn. - Mở hải cấm là đệ nhất tiên; chiêu an Từ Hải là đệ nhị tiên. . . Tu kiến từ đường Dương Minh là đệ tam tiên. - Thẩm Mặc nói không chút ấp úng. - Biết là tốt rồi! Gia Tĩnh đế nhíu mày nói: - Có câu là quá tam ba bận, hai sự kiện trước trẫm nghĩ ngươi không còn phương pháp, cũng không nói gì, nhưng việc thứ ba. . . Là người có thân phận như ngươi nên làm sao? - Thần. . . Thẩm Mặc quá sợ hãi nói: - Khi thần tại Tô Châu, người bên cạnh toàn là môn nhân Vương Học, bị bọn họ cả ngày du thuyết, nên thần liền hồ đồ đáp ứng, lại không nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy. . . - Thật không? - Gia Tĩnh đế nhìn Thẩm Mặc như tra hỏi: - Phía sau không ai sai khiến sao? - Tuyệt đối không có! Thẩm Mặc thề thốt phủ nhận: - Thần còn trẻ đần độn, may nhờ bệ hạ không vứt bỏ, được giao trọng trách phong cương. Nhưng đã đảm nhiệm phong cương, hết thảy việc thần làm cũng chỉ nghe bệ hạ, ai cũng sai khiến không được thần. Rồi vẻ mặt xấu hổ nói: - Lần này bị người lường gạt, gây ra đại sự như vậy, vi thần nguyện ý gánh chịu tất cả hình phạt. . . Thỉnh cầu trí sĩ. - Trí sĩ? - Sắc mặt Gia Tĩnh đế thoáng trở nên quái dị.