Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 357 : Cãi nhau trên kim điện

Đằng sau tấm rèm dày, Gia Tĩnh ngồi trên bồ đoàn, bên trong không có chút gió nào, nhưng ông ta vẫn mặc đạo bào dày, hình như chẳng hề sợ chết ngộp. Trừ Gia Tĩnh ra, còn có một quan viên thất phẩm đang đứng, tất nhiên là tam bồi Từ Vị, hắn vốn hơi béo, lúc này mồ hôi như mưa, vừa dùng tay lau mồ hôi, vừa tranh thủ nhìn trộm sắc mặt hoàng đế. Phát hiện ra khi Lý Mặc châm chọc Hồ Tôn Hiến thăng quan vượt cấp, lông mày Gia Tinh hơi giật giật, hiển nhiên không được thuận tai lắm. Từ Vị đương nhiên ủng hộ Hồ Tôn Hiến, nhưng hắn càng rõ làm bạn với vua như chơi với hổ, nhất là thứ hổ quái đản do uống thuốc quá nhiều như Gia Tĩnh, mặc cho ngươi nói ba hoa thế nào cũng chẳng có tác dụng. Cho nên "Từ tam bồi" thành thực ngậm miệng, đợi nghe kết quả tranh luận. ~~~~~~~ Bên ngoài các đại thần tranh cãi chưa được bao lâu thì ai nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng không dám mất lễ nghi trước mặt hoàng đế , vẫn phải giữ y phục chỉnh tề, dung mạo đường hoàng... Đây đúng là hành xác, khiến cho các đại thần không chịu nổi dày vò, lần đầu tiên kết thúc tranh cãi không ngớt, lấy ra chiêu cuối cùng, bỏ phiếu kín. Leo lên tới những vị trí này, có ai không phải là lão hồ ly gian xảo ? Ai muốn đắc tội với hai vị đại lão, cho nên cách này tất nhiên trở thành lựa chọn cuối cùng. Thẩm Mặc và Trương Tứ Duy mang đậu đỏ và đậu xanh tới, mỗi vị đại nhân cầm lấy một hạt đậu, lại bộ thượng thư Lý Mặc nói: - Đậu đỏ đại biểu cho Vương Cáo, đậu xanh đại biểu cho Hồ Tôn Hiến. Thẩm Mặc liền cầm hũ sứ đi tới trước mặt mỗi vị đại nhân, từng người cho tay vào hũ thả một hạt đậu, không ai nhìn thấy là xanh hay đỏ. Đi một vòng quay về, Thẩm Mặc đưa hũ cho Nghiêm Tung, lão ta ra hiệu cho Từ Giai và Lý Mặc cùng đếm. Tổng cộng là hai mươi hạt đậu, cuối cùng Vương Cáo lấy mười một so với chín, thắng Hồ Tôn Hiến. Điều này trong dự liệu của mọi người, dù sao thì Vương Cáo tuổi tác kinh nghiệm sâu hơn, lại đang ở trong triều, so với Hồn Tôn Hiến ở xa tít ngàn dặm, thì có sức ánh hưởng tới người nằm ngoài hai phái Nghiêm Lý hơn nhiều. Nhìn thấy kết quả này, đám Triệu Văn Hoa, Nghiêm Thế Phiên tức tới méo mặt, nhưng Lý Mặc rất khoái trà, cười tít mắt hướng về tấm rèm dầy nói: - Khởi tấu bệ hạ, Vương Cáo đã thắng. Sau rèm Gia Tĩnh đế sắc mặt khó đoán, mân mê dùi ngọc trong tay hồi lâu mới gõ một cái. Nghiêm Tung nhắm mắt ngồi đó không nhúc nhích, không nói một lời, như không nghe thấy tiếng ngọc đó vậy. Lý Mặc không để cho ông ta giả vờ hồ đồ, lên tiếng nhắc: - Nghiêm các lão, nên tiến hành nghị luận đề tài tiếp theo rồi. "Ừm" Nghiêm Tung thong thả mở mắt ra, lờ đờ nhìn Lý Mặc nói: - Lý đại nhân chủ trì thay đi, lão phu nóng tới không thở nổi nữa rồi. Nói xong thả hồng hộc như thổi bếp bễ, chừng như sắp cảm nắng rồi. Nghiêm Thế Phiên cuống lên, nhìn cha già, khom lưng xuống hỏi nhỏ: - Giờ phải làm gì? Nghiêm Tung phất tay bảo hắn đứng sang bên, làu bàu một tiếng: - Nóng. Nghiêm Thế Phiên đành ấm ức lui xuống. Lý Mặc mắt ánh lên, thầm nghĩ :" Lão già này cuối cùng cũng đã nhận thua! Ta thắng rồi." Ông ta không kiềm chế được sự kích động trong lòng, trầm giọng nói: - Chuyện thứ hai vẫn là ở đông nam, xem ra hôm nay nếu không làm rõ ràng chuyện ở đông nam thì không thể ngừng được rồi. Các vị đại nhân mồ hôi như mữa, đều thúc giục: - Lý đại nhân, nói mau lên đi. Lý Mặc trong lòng khó chịu, nghĩ :" Đợi ta làm thủ phụ rồi, xem kẻ nào còn dám giục ta!" Đương nhiên hiện giờ chỉ đành gật đàu nói: - Được, chuyện này còn tranh luận từ lâu hơn nữa. Chính là mười tám quan viên do tri phủ Thiệu Hưng Đường Thuận Chi đứng đầu, xin mở ba thị bạc ti. Bản tấu chương này đã gửi lên rất lâu, nội dung ra sao mọi người hẳn đều đã hiểu. Ông ta nghiêm giọng nói: - Bản quản bày tỏ ý kiến trước, không cho chiếc thuyền nào ra biển, là chế độ của tổ tiên. Vạn lần không thể làm trái, hơn nữa họa giặc Oa là ở thị bạc. Chuyện này sớm có khẳng định. Cho nên không thể mở ba thị bạc kia. Hơn nữa mười tám quan viên đám Đường Thuận Chi phải bị xử phạt. Ông ta học theo Nghiêm các lão, Lý Mặc muốn hạ quyết định trước. Nhưng ông ta dù sao không phải là lão Nghiêm, nên Nghiêm Thế Phiên lập tức đứng ra chất vấn: - Lý đại nhân, ta quản công bộ, chuyện khác không hỏi ông. Nhưng mấy chục dặm đê Hoàng Hà năm ngoái động đất làm sập có cần sửa không? Tường thành Bắc Kinh có cần sửa không? Nếu như Yêm Đáp giống như năm ngoái tới Bắc Kinh dạo một vòng, thì không chỉ Thông Châu, Xương Bình gặp tai ương đâu! Ông không sợ, nhưng người dân kinh thành sợ. - Đúng thế. Triệu Văn Hoa cũng góp lời: - Ba đại điện trong Tây Uyển cũng bị động đất làm hỏng, vạn tuế gia hiện giờ phải ủy khuất trong cung Thánh Thọ. Ông ăn được ngủ được, nhưng ta ăn ngủ không yên. Gia Tĩnh ở sau rèm khẽ gật đầu, mặt tỏ vẻ an ủi. Binh bộ hữu thị lang Vương Khương phản bác: - Chúng ta đương nhiên là rất day dứt, nhưng nước xa không giải được cái khát gần, cục chức tạo, thị bạc ti đã hoang phế nhiều năm, muốn mở lại e rằng không có năm sáu chục vạn lương tiền khởi động là không được. Xin hỏi số tiền đó lấy đâu ra? Ông ta đã từng làm Chiết Giang tuần phủ, chuyện này ông ta có quyền phát ngôn nhất: - Hơn nữa từ đầu tư vào sản xuất ít nhất phải nửa năm , tức là trong nửa năm chúng ta không thu được chút lợi ích nào, còn ném tiền vào trong đó. Lý Mặc tiếp lời, cười lạnh một tiếng: - Có nửa năm này chúng ta đã thu thuế xong, có bốn năm chục vạn lượng đó, dè xẻn một chút là đủ quá độ một thời gian rồi. Gia Tĩnh đế hơi cau mày, ánh mắt trầm tư. Hai bên đánh võ mồm trên đại điện, không bên nào chịu nhường bên nào, nhưng đám người của Nghiêm đảng chỉ được cái to mồm, ôn ào, mới cãi ngang được với đám Lý Mặc, chứ chẳng có lý lẽ cho ra hồn, mà có ngàn vạn lý do cũng không phá được bốn chứ " cẩm biển tổ chế". "Tổ tiên lớn như trời .." Gia Tĩnh đế thẩm cảm thán , hạ mí mắt xuống, mệt hỏi dựa lưng vào thành giường. Cuối cùng có người không chịu đựng nổi, nói: - Này mấy vị đại nhân, chúng ta cứ làm theo cách cũ đi. - Làm như cũ, làm như cũ. Lý thượng thư mồ hôi mô kê đầm đìa, nhưng toàn thân hiện vẻ đắc ý, ông ta tin rằng những đại thần trung lập nhất định sẽ hiểu ý ở bên mình, ngả về phía bọn họ. Nghiêm Thế Phiên không muốn đồng ý, nhưng không nghĩ ra được cách hay, tức giận dậm chân: - Nếu làm theo cách các ông để xảy ra vấn đề gì ta không chịu trách nhiệm. Rất hiển nhiên hắn cũng thảm thấy được bên mình đã bại chắc rồi. - Mở cấm biển mới có vấn đề. Lý Mặc cười nhạt: - Bắt đầu đi. Thẩm Mặc và Trương Tứ Duy lại mang đậu xanh đậu đỏ chia cho các vị đại nhân, rồi bê hũ sữ chuẩn bị thu đậu. "Cheng" không ngờ vào lúc này tiếng ngọc vang lên, mọi người đánh dừng độc tác, nhìn về sau tấm rèm dầy. Thời gian như đóng băng một lúc, rèm vén lên, Từ Vị xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn các vị đại nhân nói: - Bệ hạ có chỉ, lệnh nội các ti trực lang Thẩm Mặc trả lời. - Vi thần nghe thánh huấn. Thẩm Mặc vội buông hũ sứ xuống. Từ Vị hỏi thay Gia Tĩnh: - Thẩm Mặc, khanh tán đồng với ý kiến của bên nào? - Hai bên thần đều không phản đối. Dừng một chút, Thẩm Mặc cúi đầu nói: - Ý kiến của các đại nhân hai phía đều rất có đạo lý ... Từ sau khi thi Điện, y sớm biết không thể tránh nổi chuyện này, đã chuẩn bị rất lâu rồi, vừa rồi Từ Vị khẽ hạ mí mắt xống, Thẩm Mặc biết ngay phải trả lời ra sao. Khi các đại thần đang thầm nhủ :" Tên tiểu tử này đem mánh lới tới tận đây rồi ..." Ai ngờ Thẩm Mặc lại nói: - Nhưng vi thần cho rằng, chuyện này gống như quả chín, chẳng cần phải tranh luận có hái xuống hay không, chỉ cần vén lá ra, tìm thấy quả là được. Nghe ý tứ của y thì các vị đại nhân đều cãi nhau vô ích rồi, Từ Vị nói: - Có lời gì cứ thoải mái nói trước mọi người. Nói xong khom lưng lui về sau rèm. Thẩm Mặc liền đứng dậy chắp tay với các vị đại nhân, nói: - Ý tứ của hạ quan là kỳ thực chuyện này là vừa không vi phạm tổ chế, cũng không sinh ra phí tổn, càng không khiến dân ven biển và giặc Oa câu kết, thực sự là trăm lợi mà vô hại, bất kỳ ai cũng biết phải lựa chọn thế nào. Những lời này của y trong mềm mỏng mang đao kiếm, rõ ràng là đối lập với Lý thượng thư, Lý Mặc tất nhiên khó chịu cực độ. Nhưng Thẩm Mặc không nói toạc ra, ông ta cũng không thể trở mặt, đành hầm hừ nói: - Con nít ranh nói càn , không biết trời cao đất dày, không cho thuyền ra biển là tổ chế của thái tổ gia, chẳng lẽ ngươi không biết à? - Hạ quan biết chứ? Thẩm Mặc thầm mắng :"Mẹ nó chứ, muốn khiêm tốn cũng không được.." Liền nhướng máy nên nói đĩnh đạc: - Hạ quan ta duyệt tư liệu lúc mới lập quốc, thấy dụ lệnh cấm biển của thái tổ gia có sáu đạo, mời chư vị đại nhân nghe kỹ. Năm Hồng Vũ thứ tư, "cấm cư dân ven biển không tự ý ra biển."; năm thứ mười bốn " cấm dân ven biển tư thông với các nước hải ngoại"; năm thứ mười bảy "Phái Tín quốc công Thang Hòa tuần thị Chiết Mân, cấm dân ra biển bắt cá"; năm hai mươi ba " lệnh hộ bộ giữ nghiêm giao thông với ngoại bang, trong đó kim ngân, tiền đồng, thuốc nổ, binh khí không được phép đưa ra ngoại bang."; năm hai mươi bảy :" Dám tư thương với ngoại bang tất trị trọng pháp"; năm ba mươi " cấm người dân không tự ý ra biển buôn bán với ngoại bang." Y nói câu chữ rõ ràng, nhả khí đều đặn làm người ta nghe rất dễ chịu. - Tổ huấn của thái tổ chư vị ở đây ai cũng thuộc hơn ngươi. Lý Mặc thì càng nghe càng khó chịu: - Từ đầu tới cuối là cấm cả, ngươi không hiểu à? - Đúng là cấm. Thẩm Mặc ung dung nói: - Nhưng trí tuệ như Lý đại nhân mà không nghe ra biến hóa trong đó sao? - Biến hóa gì? Lý Mặc nhướng mắt lên: - Ta không nghe ra. - Đại nhân không cảm thấy cấm lệnh dần dần thả lỏng sao? Cái gọi là "không cho thuyền ra biển" chỉ là cách nói thông tục của chỉ dụ năm Hồng Vũ thứ tư. Nếu như thái tổ gia muốn đem nó thành tổ huấn sắt thép, cần gì phải hạ năm đạo chỉ dụ khác nhau? - To gan! Ngươi dám chất vấn thái tổ gia? Đại lý tự khanh Chu Quân Tu sừng sộ nói: - Bệ hạ, thân xin gọi kim giáp vệ sĩ, đánh chết tên tiểu gian thần công khai nói xấu tổ huấn. Thẩm Mặc không hề sợ hãi, cười lạnh nói: - Hạ quan đang dùng tâm nghiên cứu thánh ý của Thái tổ gia, miễn cho có kẻ lúc nào cũng có kẻ mang tổ huấn ra dọa người khác. Bè đảng Lý Mặc đã mắng y là "tiểu gian thần", là hoàn toàn trở mặt, Thẩm Mặc sao còn khách khí với bọn chúng. Trong đại điện đang nồng nặc mùi thuốc nổ thì nghe thấy "cheng" một tiếng, tranh chấp ngưng bặt, mọi người nhìn về tấm rèm, đại điện im phăng phắc. Rồi một âm thanh khoan thai phá vỡ sự yên tĩnh, là Gia Tĩnh đế ngâm thơ: Khó ! Khó ! Khó! Đạo là huyền ảo nhất Chớ coi kim đan là tầm thường. Không có chí nhân truyền khẩu quyết. Nói xuông nói mệt lưỡi khô cong... Tấm rèm không gió tự lay động, Gia Tĩnh đế mặc đạo bào, tay cầm phất trần xuất hiện. Tất cả mọi người đều quỳ xuống. Ngâm xong bài thơ, hoàng đế đi tới long ỷ nhưng không ngồi mà đứng đó.. Thấy hoàng đế đứng lại, Nghiêm Tung dẫn đầu tung hô: - Chúng thần cung chúc hoàng thượng ... Tới đó đã không thở nổi nữa rồi. - Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Tất cả mọi người dập đầu theo. Gia Tĩnh đế mặt mang nụ cười lại chẳng giống cười, nhìn qua Thẩm Mặc và Lý nói: - Đứng cả lên đi, Lý Mặc Lý Thời Ngôn, Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn, tiếp tục cãi nhau cho xong đi, để trẫm nghe xem bên nào có lý. Lý Mặc đang ngây ra thì Thẩm Mặc đã giành trước: - Thái tổ hoàng đế đuổi Thát Lỗ, mở rộng hoàng triều, kiến thức cao xa của người, suy tính thâm sâu của người, những thần tử hậu đại không dám chất vấn, cũng không cần lo nghĩ. - Ngươi là thứ hai mặt hai lòng. Lý Mực tức tối. - Xin nghe hạ quan nói hết đã. Thẩm Mặc thong thả: - Chính bởi vì phải tuân thủ tổ huấn, cho nên phải kết hợp với bối cảnh thánh dụ phân tích từng điều, mới có thể thực sự tuân thủ tổ huấn ... Nếu như chỉ theo mỗi một điều ban đầu, bỏ đi năm điều còn lại, thì giống như thầy bói mù mù xem voi mà thôi, chẳng phải là toàn thể, như thế sẽ hiểu sai lệnh, phiến diện. - Vậy ngươi nói đi. Lý Mặc cười gằn: - Để xem ngươi xuyên tạc tổ huấn ra sao? - Để hạ quan giải thích cho ngài. Thẩm Mặc không nhân nhượng: - Trước tiên nói thánh dụ đầu tiên, cấm tự ý ra biển. Khi ấy thiên hạ mới định, đám thế lực tàn dư Trương Sĩ Thành, Phương Quốc Trân lui ra đảo ven biển, lòng gian chưa bỏ, một mặt bồi dưỡng lôi kéo bè đảng trong nước, một mặt câu kết với cướp biển định quay lại. Cho nên Thái tổ hạ lệnh cấm biển, đã ngăn kẻ giặc liên kết đất liền với ngoài đảo, khiến không đánh mà tan, đúng là diệu kế. - Rồi tới lệnh thứ hai và thứ ba, cấm dân ven biển tư thông ngoại bang, cấm chỉ ra biển bắt cá. Thời gian đó là Hồ Duy Dung gây án, tội danh có một điều là tư thông với giặc Oa, đạo thánh chỉ này là nhắm vào vụ án đó, là xét thấy trạng thái khẩn cấp trong nước mà ban phát. - Nói càn nói bậy. Vương Khương đồng đảng của Lý Mặc cuối cùng cũng kiếm cơ hội giúp Lý Mặc: - Sao ngươi dám nói đó không phải là lệnh cấm vĩnh cửu? Không tin thì nghe đoạn ( Thái tổ thật lục) đây, Thái tổ cao hoàng đế nói :" Trẫm thấy đường biển có thể thông với ngoại bang, phải cấm nghiêm, nếu không ai cũng có thể vì lợi mà vi phạm pháp luật. Nên từng cấm qua lại." Đó chẳng phải là thái độ cấm biển của Thái tổ sao? Thẩm Mặc tỏ vẻ không sao tin nổi: - Xin hỏi Vương đại nhân. "Từng" nghĩa là gì? - Ờ, cái này .. Vương Khương tức thì cứng họng đứng đần ra. - Trẻ con ba tuổi cũng hiểu được, đó là đã qua. Thẩm Mặc cười khẩy: - Ý thực sự của thánh huấn thái tổ là "lão nhân gia nhận thấy thông qua đường biển, có thể giao thông với ngoại bang, nếu như không cẩm chỉ bách tính thông qua mậu dịch để buôn lâu, e rằng đều không chịu lao động nữa, chỉ biết buôn bán!" Thái tổ từng hạ lệnh tực tiếp bắt kẻ "không biết lao động chỉ chuyên buôn bán", lo lắng người phạm pháp quá nhiều, cho nên từng cấm qua lại trên biển. Ánh mắt y liếc qua các vị đại nhân, Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Vì sao lại nói là từng? Chỉ cần xem điều phía sau là biết rồi "lệnh hộ bộ nghiêm giao thông ngoại bang, không cho kim ngân, tiền đồng, thuốc nổ, binh khí ra bên ngoài", hiển nhiên là "nghiêm" chứ không phải "cấm" , chỉ không cho các vật tư liên quan tới an toàn quốc gia đưa ra ngoại bang, tức là trà, lụa, gốm, sứ có thể bán ra nước ngoài. Vương Khương không còn gì để phản bác nữa, Thẩm Mặc thừa thắng truy kích: - Như tiểu triều đình Nam Tống yếu ớt, sở dĩ có thể giằng co với Nguyên Mông Kim Liêu một trăm năm mươi năm là vì cái lợi trên biển. Hoàng đế Nam Tống hiểu được, thánh minh như Thái tổ càng tường tận -- Cho nên sau khi dẹp xong cướp biển hải ngoại, diệt đám gian thần bên trong, lệnh cấm phía trước tất nhiên trừ bỏ, bắt đầu cho phép Đại Minh đưa vật phẩm ra biển đổi lấy lợi nhuận lớn, chỉ không cho phép bán vật tư trọng yếu thôi. - Vậy năm Hồng Vũ thứ hai mươi bảy, Thái tổ gia nói : " Dám tư thương với ngoại bang tất trị trọng pháp" là ý gì? Lại một tên bè đảng cả Lý Mặc, hộ bộ thị lang Mã Toàn nhảy ra: - Dựa theo suy diễn của ngươi, có phải Thái tổ gia lại cấm chỉ buôn bán không? - Mã đại nhân, Thái tổ gia chỉ cấm chỉ tư thương thôi. Thẩm Mặc cười: - Lời đó có ý là, chỉ có phép chính quyền buôn bán. Đó là Thái tổ gia thánh minh, nghĩ ra cách lưỡng toàn kỳ mỹ, có thể có được lợi lớn trên biển, lại tránh bách thính tư thông với ngoại bang mà quên gốc, bỏ hoang chuyện đồng áng. Gia Tĩnh đế sắc mặt nghiêm nghị cuối cùng đã giãn ra, mỉm cười nói: - Điều cuối cùng để trẫm nói, năm Hồng Vũ ba mươi " cấm người dân không tự ý ra biển buôn bán với ngoại bang." Hiển nhiên là nhắc lại một lần nữa, ý tứ của Thái tổ quá rõ ràng rồi --- Chỉ cho phép quốc gia tiến hành mậu dịch, không cho phép tư nhân tự ý tiến hành. Gia Tĩnh dừng lại một chút khẳng định: - Đó mới thực sự là thánh dụ của thái tổ đấy. Giọng nói của ông ta mang vẻ giải thoát không thể che giấu ... Cho dù ông ta là hoàng đế quyền lực nhất trong hơn trăm năm qua, cũng không thể đối kháng với tổ huấn, cho nên khi tài chính quẫn bách, Gia Tĩnh đế vẫn không sao hạ quyết tâm được. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng về mặt pháp lý đã có thể vòng qua hòn núi lớn này, có thể tiến hành tham khảo mang tính thực chất rồi. Nhưng Lý Mặc không cho rằng như thế, ông ta chỉ nghĩ, nếu như thua trận này, ngày sau không thể đánh ngang với Nghiêm đảng nữa, tức thì khó chịu trong lòng, đánh mắt cho mấy trên đồng đảng, nhưng không kẻ nào dám ra mặt. Ông ta tức tối chửi thầm :" Một lũ hèn nhát" rồi đích thân ra trận: - Khởi tấu bệ hạ, chúng thần lợi ích không nhỏ, càng hiểu rõ thêm tổ huấn của Thái tổ gia, rút ra được một điều tâm đắc. - Nói... Gia Tĩnh đế cười tủm tỉm nói. - Thánh ý của Thái tổ gia là, thiên hạ thái bình có thể mậu dịch với ngoại bang; nhưng khi có gian tặc làm loạn, phải nghiêm khắc cấm biển. Lý Mạnh đánh liều nói: - Cho nên giặc Oa nổi lên, lễ bộ đóng tị bạc ti, hiện giờ giặc Oa ngông cuồng hơn bội phần, không phải lúc mở thị bạc ti. (3). Dịch : lanhdiendiemla. Gia Tĩnh đế tức thì xầm mặt xuống, nhưng không thể nói được gì, vì phân tích vừa rồi của Thẩm Mặc mang hàm ý này. Nhưng Gia Tĩnh đế là người thông minh nhường nào chứ, ông ta biết cởi chuông cần người buộc chuông, cho nên nhìn Thẩm Mặc hói: - Ý tứ là thế sao? - Xin bệ hạ nghe thần nói. Thẩm Mặc dù nóng vã mồ hôi, nhưng vẫn cứ ung dung: - Trước nói giặc Oa hình thành ra sao, vi thần người Chiết Đông, tận mắt thấy thị bạc cấm hơn mười năm, nhưng buôn lậu ngang ngược không giảm, thuyền lớn thuyền nhỏ hai ba ngày cập bến, đều chờ đầy hàng hóa hải ngoại, vì không thể lập tức tiêu thụ, lâu dần gian thương không chịu trả tiền hàng, làm hàng vạn hải thương tức giận, cướp hàng. Quan viên phái binh trừng phạt. Hải thương cực hận, câu kết với đám vong mạng, chiếm cứ đảo , cướp bóc các quên ven biển. Có thư sinh thất chí dẫn đường, vì thế Vương Ngũ Phong, Từ Hải, Diệp Ma đều là người Hoa chúng ta, nhưng lại xưng vương hải đảo! Đó chính là thứ được gọi là "giặc Oa".... Thẩm Mặc đợi ngày này lâu lắm rồi, y luôn có một mộng tưởng, đó là để các đại thần trong triều mở to mắt ra mà nhìn, giặc Oa là cái gì, mà không phải là ước đoán chủ quan, vỗ đầu vài cái rồi ra quyết định... Cho nên chuẩn bị vô cùng đầy đủ, mỗi một vấn đề đều tiến hành suy diễn nhiều lần, tất nhiên trình bày lưu loát. Ngày hôm đó, ấn tượng y gây cho mọi người là vô cùng chấn động, bao gồm cả Gia Tĩnh hoàng đế, Nghiêm các lão, Từ các lão đều phải nhìn y với con mắt khác. Vốn bọn họ cho rằng, kẻ này tài học phi phàm, nhưng kinh nghiệm còn kém, chỉ biết bàn việc binh trên giấy thôi, nhưng hiện giờ nghe y đối đáp tất cả luật pháp chế độ, quân sự hành chính, kiến thức sâu rộng, ngay cả quan lâu năm trong nghề cũng chẳng thể hơn. Nhưng Thẩm Mặc nhìn thấy vẻ mặc chấn động của mọi người, trong lòng nỏi lên sự chua chát. Du Đại Du, Thích Kế Quang những tướng lĩnh kháng Oa nhiều lần dâng tấu trình bày căn nguyên của Oa họa, nhưng không được đám cầm quyền hiểu, cho rằng :" Một đám võ phu bằng vào cái gì nghị luận triều chính". Còn y một thiếu niên quan chức nhỏ nhoi, vì là lục thủ, thành hàn lâm, nói ra có người chăm chú lắng nghe ... Chuyện đáng cười này làm người ta không cười ra nổi. " Du đại ca, Nguyên Kính huynh, để ta hoàn thành tâm nguyện của mọi người!" Thẩm Mặc hít sâu một hơi, hùng hồn mạnh mẽ nói: - Có thể thấy thủ phụ tiền nhiệm Hạ Ngôn đóng thị bạc ti không kiềm chế được giặc Oa... Vì tránh làm Gia Tĩnh và Nghiêm Tung không vui, y lôi Hạ Ngôn ra nói, giọng hơi trầm xuống: - Cách làm phiến diện này khiến giặc Oa càng thêm quyết liệt, trước kia giặc Oa quấy nhiễu quy mô nhỏ. Nhưng thị bạc ti đóng rồi, hải thương , cường hào, tông tộc ven biển không lấy đâu ra lợi, đành câu kết với giặc Oa, triển khai buôn lậu, dẫn tới cướp bóc, gây họa một phương. Y nhìn Lý Mặc nói: - Cho nên cái họa giặc Oa gây ra từ thị bạc ti là đúng, nhưng không vì nghẹn mà không ăn, vì thế mà đóng thị bạc ti, làm thế chỉ khiến giặc Oa tăng cường thực lực, làm người thân đau lòng, kẻ thù thống khoái, xin đại nhân chớ đánh giá sơ xuất. Lý Mặc lại một lần nữa bị Thẩm Mặc bịt miệng, băn khoăn trên mặt Gia Tĩnh tan hết, bình tĩnh thản nhiên hỏi: - Ý các khanh thế nào? Các vị đại nhân đưa mặt nhìn nhau, hộ bộ thượng thư Phương Độn đứng ra khỏi hàng nói: - Bệ hạ thánh minh, tiểu Trầm đại nhân có tài, hộ bộ ghi chép, mới đầu lập quốc, đông có chợ ngựa, tây có chợ trà, đều là phú thuế cho tỉnh vùng biên. Các nước hải ngoại cống nạp, rất nhiều nơi mang đồ tới nước ta mậu dịch. Vì thế thiết lập thị bạc ti, đề cử quan tới trông coi, giao thương với ngoại bang, kiềm chế gian thương, tiêu trừ địch ý bên ngoài. Đầu ông ta đầy mồ hôi, giọng run run: - Hiển nhiên, tác dụng của thị bạc ti không chỉ mang tới thu nhập, còn có thể kiềm chế buôn lậu, mậu dịch phạm pháp, làm gian thương không còn đường kiếm lợi, như kế rút củi dưới đáy nồi, khiến giặc Oa thực lực sụt giảm. - Ban cho lão thượng thư ngồi. Gia Tĩnh đế tức thì phất tay, hòa nhã nói: - Sau này khanh không cần đứng nữa, có thể ngồi giống như Nghiêm các lão. Từ Vị liền đem một cái đôn ra cho Phương thượng thư bảy mươi tuổi ngồi, ông cụ già kích động lệ nóng tràn mi, đỡ đôn quỳ xuống: - Tạ ơn long ân bệ hạ. - Mau đỡ lão đại nhân lên. Gia Tĩnh ra hiệu cho Từ Vị: - Nhà có người già, như có của báu, trong triều cũng phải kính lão. - Bệ hạ nhân từ, chúng thần nhớ kỹ. Các đại thần nhất tề khom người nói. Đợi Phương Độn ngồi xuống, Gia Tĩnh nói: - Còn ai có dị nghị về việc mở thị bạc ti nữa? Vừa rồi hoàng đế thưởng cho Phương Độn, ý tứ rất rõ ràng rồi, tất cả các vị đại thần vội vàng phụ họa, đám Nghiêm Thế Phiên, Triệu Văn Hoa, Ngô Bằng càng cho rằng bệ hạ giúp chúng lấy lại thể diện, tên nào tên nấy kích động lời lẽ nịnh bợ ào ào tuôn chảy như nước Hoàng Hà, Trường Giang. Làm Thẩm Mặc tự than không bằng, thầm nghĩ :" Mỗi nghề đều có chuyên môn." Hiện giờ Lý Mặc cũng không dám nói gì nữa, nhưng hai mắt đầy thù oán nhìn Thẩm Mặc, may mà ánh mắt không giết người được, nếu không phải có trăm Thẩm Chuyết Ngôn phơi xác nơi này rồi. Thẩm Mặc rất bất đắc dĩ, trên đời này vốn không có chuyện làm hài lòng mọi phía, ngươi thỏa mãn được những người này, những người khác sẽ bất mãn. Nếu nhất định phải đắc tội một phương, y chỉ đành kiếm hồng mềm mà bóp thôi. Nhưng Lý thượng thư luôn tự cho rằng ta đang như mặt trời chính ngọ, lạ bị tên nhóc con coi mình thành hồng mềm, liệu có học theo vị vua nào đó trăm năm trước, đánh chết Thẩm Mặc ở triều đường không. Đương nhiên là không dám, cho nên Lý Mặc hiện giờ chỉ có thể dùng ánh mắt biểu thị sự phẫn nộ, ông ta đã nhận thua rồi, nhưng trong lòng đang toan tính làm sao để chỉnh cho tên tiểu tử này sống không bằng chết. Nếu quần thần đã thống nhất ý kiến, quyết định mở thị bạc ti, thân là thứ phụ, Từ Giai có nghĩa vụ thay hoàng thượng hỏi Thẩm Mặc: - Nếu như mở lại thị bạc ti cần bao nhiêu tiền? - Mười vạn lượng bạc là đủ. Thẩm Mặc cung kính nói. - Ít thế sao? Từ Giai cau mày, có ý tốt nhắc nhở: - Phải nghĩ kỹ đấy. - Trước mặt bệ hạ và các lão, hạ quan nào dám nói lời ngông cuồng, số tiền này chủ yếu là tu sửa bến tàu, xây lại hội sở, liên lạc công trường các nơi, đồng thời cùng tiền đặt trước cần thiết. - Không cần đóng thuyền sao? Nghiêm Thế Phiên thất vọng hỏi, vì chỉ cần có hạng mục là hắn có thể kiếm tiền, hạng mục lớn kiếm nhiều, hạng mục nhỏ kiếm ít, chưa từng bỏ qua bất kỳ một cái nào. - Đóng thuyền tất nhiên là tốt. Thẩm Mặc giang tay ra: - Nhưng thuyền đi biển không phải là thuyền sông, cần phải đóng cho chịu được sóng to gió lớn, tiền đóng mới quá cao, mười chiếc là cần tới bốn chục vạn lượng bạc, trong thời gian ngắn chúng ta không đóng nổi. - Không có thuyền ngươi mậu dịch ra sao? Mã Toàn thấy có hi vọng lật ngược thế cờ, vội vàng nhảy ra. - Giao thương triều cống. Thẩm Mặc thấy hạng chỉ nhăm nhăm phản đối không nghĩ tới lợi ích chung liền bĩu môi với hắn: - Đại Minh ta sản vật phong phú, các nước hải ngoại cực kỳ ngưỡng mộ sản phẩm của nước ta, chúng ta chỉ cần chỉ định cửa cảng nào đó mở "nha hành", triển khai mậu dịch thông thương. Chỉ cần các quốc gia mang sản vật tới nha hành mậu dịch với thương dân, đảm bảo mỗi một món giao dịch đều có phú thuế, thu nhập triều đình sẽ tăng vọt. Y cười ha hả: - Còn có thể giải phóng thủy quân của Du tướng quân, cho ông ấy tự do hoạt động. Cuối cùng không ai nói nữa, vấn đề có thể nghĩ tới đều bị Thẩm Mặc giải quyết, hiện giờ mọi người nghĩ, tên gia hỏa này tu luyện thế nào, Gia Cát Lượng năm xưa khẩu chiến quần nho Giang Đông, chắc cũng chỉ như thế. - Hay. Gia Tĩnh thấy không con ai nói nữa, gật đầu bảo: - Thẩm Mặc, đem ý tưởng giao thương triều cống của khanh viết thành tấu chương dâng lên. - Thần tuân chỉ... Thẩm Mặc tinh thần buông lỏng, tức thì thấy toàn thân hư thoát, khom người thi lễ. - Bãi triều. Gia Tĩnh phất tay, biến mất sau tấm rèm. - Cung tiễn bệ hạ.