Quân cảnh tình duyên
Chương 50 : yêu nữ xuất hiện
Kiều Thanh Vũ đứng nhìn Hồ Vì Dân đi xa, đăm chiêu suy nghĩ. Hắn vô lí, Kiều Thanh Vũ cũng không để trong lòng nhưng hành động hôm nay của hắn có hơi quá phận.
Dù sao vẫn phải xử lí vụ án mới.
Kiều Thanh Vũ nhìn xung quanh văn phòng nhìn thấy Mạc Ngạn đang ngồi ở một góc, thản nhiên gọi:"Mạc Ngạn, cô tới văn phòng tôi một chút." Sau đó bước vào văn phòng.
Mạc Ngạn đã sớm chuẩn bị tinh thần, buông tài liệu đang làm đi tới văn phòng Kiều Thanh Vũ.
Gõ cửa đi vào, Mạc Ngạn đứng nhìn trước bàn làm việc nhìn Kiều Thanh Vũ đợi nàng nói.
Kiều Thanh Vũ chỉ ghế trước bàn bảo cô ngồi xuống, khoanh tay dựa lưng ra đằng sau :"Hồ sơ của vụ án các cô làm tới đâu rồi? Đã đủ chưa?"
"A?"
Mạc Ngạn không kịp phản ứng trước câu hỏi của Kiều Thanh Vũ, lúc sau mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo:"Tôi và Đông Húc lúc nãy có đang bàn bạc về vụ án, tôi cảm thấy người nhà nạn nhân không giống đang nói dối nên định tí nữa đi hỏi thăm bạn bè xung quanh nạn nhân một chút."
"Ừ." Kiều Thanh Vũ đăm chiêu, gật đầu:" Nếu cảm thấy cần thiết thì cứ làm vậy đi."
Nói vài ba câu, Kiều Thanh Vũ từ tối qua khi tiếp nhận vụ án này liền không được nghỉ ngơi chút nào làm nàng mệt mỏi, lấy tay xoa thái dương, không để ý Mạc Ngạn vẫn còn ở trong phòng.
Mạc Ngạn vẫn ngồi im đưa mắt nhìn người trước mặt. Nàng hôm nay mặc một cái váy ôm sát màu đen, áo sơ mi trắng, tóc dài thả ra. Làn da trắng kết hợp với bộ đồ thật sự rất đẹp, toàn thân nàng toát lên vẻ ôn nhu còn có chút tài mạo hơn người. Nếu không có cặp mắt gấu trúc kia thì nàng chắc chắn còn đẹp hơn.
Mạc Ngạn không thể phủ nhận, cô rất thích nàng mặc mấy bộ đồ giống vậy.
"Ngắm đủ chưa?" Kiều Thanh Vũ cảm giác được Mạc Ngạn đang đánh giá mình từ đầu tới chân, nhịn không được lên tiếng cản lại.
Mạc Ngạn xấu hổ, mỉm cười, có chút trêu chọc:"Tôi cứ nghĩ em kêu tôi vào để kỉ luật."
"Cô nói đúng, tôi muốn kỉ luật cô, nói chuyện không tôn trọng cấp trên." Kiều Thanh nghe lời nói của Mạc Ngạn liền nghiêm mặt, vẻ mặt mệt mỏi không còn nữa.
"Anh ta cũng không tôn trọng em, nhiều người ở đó như vây mà hắn dám lớn tiếng trách móc em, em xem hắn có coi em ra chó má gì không?" Mạc Ngạn không phục, nói có chút lớn.
"Không được nói tục." Kiều Thanh Vũ nhíu mày nhắc nhở.
Một câu nhắc nhở nghe như vợ đang oán trách chồng vậy.
Mạc Ngạn không để ý, khinh thường:"Lúc nãy tôi còn muốn đánh anh ta một trận."
"Cô ở trong quân đội đều dùng bạo lực giải quyết vấn đề sao ?Vừa mất kiềm chế một chút liền sử dụng nắm đấm."
"Quân nhân chúng tôi đều thích nói thẳng, không thích nịch nọt. ." Mạc Ngạn bây giờ không xem Kiều Thanh Vũ là cấp trên. Nhìn Kiều Thanh Vũ một chút lại nói:"Nếu lần sau anh ta còn làm như vậy với em, tôi nhất định sẽ dạy dỗ anh ta một trận."
"Mạc Ngạn, cô dám." Kiều Thanh Vũ tức giận.
Mạc Ngạn đương nhiên không dám, nếu cô thực sự làm vậy Kiều Thanh Vũ sẽ càng chán ghét cô thêm. Cô chỉ muốn nói cho Kiều Thanh Vũ hiểu, cô sẽ không để bất cứ ai khi dễ nàng, trừ cô.
Lúc hai người đang tranh cãi thì điện thoại Kiều Thanh Vũ vang lên, nàng trừng mắt với cô một cái rồi mới tiếp điện thoại.
Nói chuyện điện thoại một lúc lâu, Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ bắt đầu tươi cười, giọng nói đầy hưng phấn
"Trầm Quỳnh, là cậu sao?"
"Quỳnh búp bê, cậu trở về lúc nào vậy"
"Được được, mình lập tức xuống, cậu chờ mình chút."
Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ sau khi nói điên thoại liền trở nên vui vẻ, cô có chút ngạc nhiên, đây là chuyện gì Quen biết nàng lâu rồi nhưng chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy.
"Tôi có việc phải ra ngoài một chút." Kiều Thanh Vũ hưng phần đến nỗi luống cuống hết cả lên, vội vàng cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Mạc Ngạn nhăn mặt, Trầm Quỳnh người này là ai mà có thể làm một người quanh năm đạm mạc, lạnh lùng trở nên vui vẻ như vậy. Cô cảm thấy có một sự đe dọa không hề nhẹ.
"Kiều đội trưởng, chiều nay tôi có thể xin nghỉ được không?"
"Kiều Thanh Vũ đang mặc áo khoác bị lời đề nghị của Mạc Ngạn làm khựng lại, quay đầu hỏi:" Không phải cô nói tí nữa phải đi hỏi thăm bạn bè của nạn nhân sao?"
"......."
"Đông Húc nói chiều nay sẽ tự mình đi, anh ta bảo con gái không nên thức đêm, bảo tôi nên đi ngủ một giấc." Mạc Ngạn mặt dày nói.
Nghe lí do thoái thác của Mạc Ngạn, Kiều Thanh Vũ khẽ cười, lắc đầu nhìn cô:" Vậy cô mau về nhà ngủ mộ giấc đi, hôm qua cô cũng không được ngủ rồi."
"Được." Mạc Ngạn gật đầu, không chút lưu luyến ra khỏi văn phòng.
Ra khỏi phòng Kiều Thanh Vũ, Mạc Ngạn đi tới bàn thu dọn đồ đạc, mắt không ngừng liếc qua liếc lại, vừa thấy cửa phòng Kiều Thanh Vũ mở ra, vội vàng chạy tới thang máy.
Thời gian tính toán hoàn hảo, Mạc Ngạn vừa đứng vào thang máy, Kiều Thanh Vũ cũng đi vào.
Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ mỉm cười. Tâm trạng nàng hiện tại hình như rất tốt nên không hề keo kiệt cười với cô.
"Em hình như đang rất vui."
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn, từ chối cho ý kiến.
Thang máy rất nhanh xuống tầng trệt, cả hai cùng bước ra.
"Em đi đâu để tôi đưa em đi."
"Cô mau về nhà ngủ đi. Tôi có bạn đến đón rồi."
Nhìn Kiều Thanh Vũ đi xa, Mạc Ngạn thất vọng đi tới chỗ xe của mình.
Lúc xe Mạc Ngạn vừa đi tới cổng thì thấy Kiều Thanh Vũ đang đứng trước một chiếc xe nàu đỏ đắt tiền, đối diện nàng còn có một người nữa nhưng đã bị nàng che làm Mạc Ngạn không nhìn rõ mặt.
Mạc Ngạn không chút do dự mở cửa bước ra, đi tới trước mặt hai người, giả bộ không biêt gì, cười tủm tỉm:"Kiều đội trưởng có việc đi ra ngoài sao?"
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn đột nhiên xuất hiện lại còn diễn như không biết gì làm nàng cảm thấy có chút dở khóc dở cười ?Sao người này cứ bám theo nàng vậy
Mạc Ngạn mặt dày không chỉ làm Kiều Thanh Vũ dở khóc dở cười mà còn làm người ở bên cạnh nàng chú ý tới. Người đó đi tới trước mặt Mạc Ngạn, nhìn cô với đôi mắt đang trừng to, giọng nói có chút kinh ngạc:"Tiểu Mạc Mạc?"
Nghe thấy giọng nói của người kia, Mạc Ngạn liền cứng cả người nhìn người trước mặt kuif lại vài bước. Sao lại là cô ta? Mạc Ngạn một trận kêu rên trong lòng tuy đã không gặp nhiều năm nhưng cô có ấn tượng sâu sắc với người trước mặt.
Mạc Ngạn ngượng ngùng nhìn người kia:" Helll, Dr. Shen." Nói xong liền xấu hổ nhìn Kiều Thanh Vũ. Cô không nghĩ tới đây mà còn có thể gặp người quen cũ.
Người kia thấy Mạc Ngạn đứng cách hai người, đi tới gần Mạc Ngạn, hưng phấn nói:"Tôi không nghĩ tới đây cũng có thể gặp lại cô. Tiểu Mạc Mạc cô còn nhớ tôi không?"
Lời nói của Trầm Quỳnh khiến hai người còn lại há hốc mồm. Trầm Quỳnh nói xong còn nắm tay Mạc Ngạn lắc lư:" Vết thương của cô sao rồi? Có để lại sẹo không?"
Tay của tôi! Mạc Ngạn cả hai tay đều bị nắm chặt, trong lòng không ngừng kêu gào. Đã gần 30 cả rồi mà còn như trẻ con tay bắt mặt mừng. Cô nhìn Kiều Thanh Vũ gửi tín hiệu cầu cứu.
Kiều Thanh Vũ lúc đầu có chút ngạc nhiên không nghĩ Mạc Ngạn còn có khía cạnh này, nhưng làm người không thể thấy chết mà không cứu, đi tới giãn khoảng cách của hai người ra, tò mò hỏi:"Hai người quen biết nhau trước saoM"
"Quen."
"Không quen."
Cả hai đông thời lên tiếng.
Kiều Thanh Vũ bất đắc dĩ cười, xem ra hai người này quả thật có quen biết từ trước, không những quen biết xã giao mà hình như còn rất thân thiết.
"Nếu đều biết nhau vậy lên xe đi, hôm nay mừng Quỳnh búp bê trở về, chúng ta đi ăn mừng đi."
Truyện khác cùng thể loại
333 chương
377 chương
34 chương
31 chương