- Không…đừng đưa con tôi đi…đừng mà…- Một bà mẹ trẻ gào khóc thảm thiết, nước mắt thấm đẫm gươg mặt trẻ trung của cô..khi một người phụ nữ dáng vẻ lam lũ bước vào và bế đứa con trai bé bỏng vừa chào đời tròn một tháng của cô.. Một ánh đèn vụt sáng!!!!!!!!!!! - Vu Tịnh- Vu tịnh…em sao vậy…? -Ông Hạng Chấn Thiên khẽ lay người vợ đang nằm ngủ cạnh bên mình Hạng phu nhân tỉnh dậy, thân hình thì ướt đẫm mồ hôi, trên gương mặt thì vẫn chan chứa những giọt lệ… - Có phải em lại nhìn thấy cảnh tượng của ngày hôm đó không?- Ông Hạng ngậm ngùi hỏi - Vâng! Anh à..đã hơn hai mươi năm rồi…không biết con trai chúng ta bây giờ như thế nào anh nhỉ? Nếu nó biết chúng ta đã cho nó đi..nó có hận chúng ta không anh??? - Anh cũng như em vậy..chưa bao giờ anh quên được cái cảnh ngày hôm đó..nhưng lúc đó chúng ta là vạn bất đắc dĩ thôi em à..Nhất định, anh sẽ cho người đi dò la tin tức của hai vợ chồng họ Lưu đó..anh hứa anh sẽ mang con về cho em - Anh hãy nhớ những gì hôm nay anh nói nhé..tìm con về để con đoàn tụ với chúng ta nha anh.. - Ừ…anh hứa mà..anh cũng có khác gì em đâu, cũng nhớ và mong gặp con lắm..thôi, em ngủ đi. Sáng sớm mai còn phải ra sân bay sớm đón Thiên Kỳ nữa, mai Thiên Kì về..anh nghĩ chúng ta cũng nên cho con biết sự thật mà hơn hai mươi năm qua chúng ta dấu kín.. - Vâng…em cũng muốn cho Thiên Kì biết, chúng ta ko có quyền dấu con mãi được.. - Ừm..thôi ngủ đi em Bà Hạng khẽ khàng nằm xuống và nhắm mắt lại..ông Hạng đưa tay, nhấn công tắc đèn… Căn phòng chìm vào bóng tối….. …………………………………………………………… Sân bay Bắc Kinh…9h30 phút sáng….. Anh vừa bước xuống máy bay… Một chàng trai khoảng chừng hai bảy tuổi. Làn da trắng ngần, thân hình dong dỏng cao. Anh mặc một chiếc áo thun màu trắng nhãn hiệu cao cấp, một chiếc quần Jean màu xanh đen nhãn hiệu J.Buss..Đeo một đôi kính râm màu vàng, vai anh đeo một chiếc balô rõ to nhãn hiệu Adidas..đi theo sau còn có hai thanh niên khác đang hì hục xách theo hai cái vali rõ to và nặng…mồ hôi nhễ nhại… - Thiên Kỳ, bố mẹ ở đây nè…!- Một giọng nói trầm ấm vang lên giữa khung cảnh nhộn nhịp của sân bay… Nghe thấy tiếng gọi của bố, anh ngẩng lên cười nhẹ một cái rồi tháo chiếc kính ra, đưa cho người thanh niên đi bên cạnh…cái khoảng khắc đó…khiến hầu hết mọi người trong sân bây đang râm ran bỗng im bặt trước vẻ đẹp của anh…một gương mặt tuấn tú đầy quyến rũ..đôi lông mày đen và dài.. Đôi mắt sáng và đen láy..ánh mắt còn như biết cười nữa…nhưng phong thái thì lạnh lùng như tờ…khiến người khác nhìn vào phải ngưỡng mộ và e sợ.. Anh bước đến bên bố mẹ…rồi…ôm chầm lấy họ…. Bà Hạng khóc nức nở… - Ôi con trai của mẹ..con đã về rồi..bốn năm rồi mẹ mới lại được ôm con như thế này…để mẹ xem..con trai mẹ nào…sao con có vẻ gầy hơn thế này…- Bà mẹ vừa ôm vừa xót xa.. - Không sao đâu mẹ..giờ con đã về rồi…giờ mẹ hết nhớ con rồi…- Anh bình tĩnh đáp - Thôi được rồi...giờ về rồi hai mẹ con tha hồ hàn huyên..nhưng trước hết con về nghỉ ngơi đã..bay một chặng đường xa thế cơ mà…- Ông Hạng nói - Vâng thưa bố….! Thế rồi…ba con người vừa bước ra khỏi cánh cửa sân bay thì một chiếc Limusin màu vàng bóng loáng cũng vừa chạy tới… Họ bước lên xe…trong khi hai người thanh niên ban nãy đang ì ạch cho hành lí vào cabin… Chiếc xe bắt đầu lăn bánh…. …………………………………………………. Quán ăn “Hảo tái lai” tại thôn Đào Hoa… - Bà chủ, cho một canh gà nào- Một người đàn ông gọi to.. - Mỹ Tú cho một chai rượu nào- Một người đàn ông khác gọi … - Có liền, có liền đây…- Một người phụ nữ vừa bưng tô canh gà bước đến ô bàn mà vị khách lúc nãy vừa gọi…- Tiểu Ngư…món rau trộn xong chưa con?? Ra chạy bàn hộ mẹ nào… - Dạ..gần xong rồi mẹ ạ..con tắt bếp là chạy ra ngay đây…- Một người thanh niên nói vọng ra từ căn bếp trong căn nhà cấp bốn cũ kĩ… Quán ăn “ Hảo tái lai” là một quán ăn nổi tiếng của thôn Đào Hoa..hơn mấy trăm hộ dân của thôn chài này không ai là không biết đến quán ăn này…chủ quán là một bà mẹ góa chồng..sống cùng với đứa con trai. Đã trạc tuổi hai mươi bảy nhưng sau khi tốt nghiệp đại học…Tiểu Ngư không muốn ra thành phố làm việc, mà anh quyết định ở nhà phụ mẹ. Tiểu Ngư có thể nấu được những món ăn khá phức tạp và ngon không kém gì mẹ của mình cho nên quán mỗi ngày một đông khách…có cả khách là những ngư dân nơi khác đến đây… - Mặt con dính lọ này..để mẹ lau cho- Bà Mỹ Tú nhẹ nhàng đưa tay chà lên gương mặt của cậu con trai trong bộ đồ nấu bếp xộc xệch - con trai mẹ đẹp trai thế này mà làm bồi có phí quá không hả- bà ko dấu vẻ xót xa - Không sao mà mẹ..con đẹp trai thì mới có thể thu hút được khách chứ mẹ..con là con của mẹ ..nên đẹp trai là đương nhiên rồi..- Anh cười hớn hở và nhẹ nhàng nói.. - Đúng đó…Mỹ Tú à..cô thật có phước..có đứa con trai vừa đẹp trai lại vừa ngoan ngoãn như thế…lại còn đảm đang nữa ..sau này cho tôi bắt rể nhé- Một người khách nói to và cười sảng khoái - Đúng đó..đúng đó- Nhiều ng khác hùa theo… Nghe những lời đỏ, bà Mỹ Tú chỉ nhìn đứa con trai đầy vẻ tự hào và mỉm cười..còn Tiểu Ngư thì ngượng chín mặt… Chồng bà không may mất tích trong một chuyến đi biển..hơn mưởi năm qua..bà đã ở vậy nuôi con khôn lớn…bà rất yêu thương đứa con này dù Tiểu Ngư không hề biết, Mỹ Tú không phải là mẹ ruột của anh…. - Anh Tiểu Ngư…cho anh này- Một cô gái xăm xăm bước vào gọi Tiểu Ngư…đó là một cô gái, tóc thắt hai bím..khuôn mặt tinh nghịch..môi lúc nào cũng nở nụ cười… - Tiểu Bối hả…vào đây..vào đây con…con định cho Tiểu Ngư nhà cô cái gì đó? - Dạ con…bí mật cô ạ… - Nè..anh cầm lấy đi…còn giả vờ không nhận à..không nhận là em giận đó…cô chìa ra trước mặt người con trai một chiếc hộp quà nho nhỏ màu xanh hình trái tim… - Ấy..đừng giận mà…anh nhận..anh nhận- Tiểu Ngư đưa tay đón lấy món quà rồi mỉm cười hạnh phúc… - À..thì ra đây là con dâu tương lai của chị Mỹ Tú đây à…cũng xinh đẹp quá..vậy là tôi không bắt rể được rồi…- Người đàn ông lúc nãy trêu… - Chú Lâm đừng nói thế..cháu và Tiểu Bối chỉ xem nhau như anh em thôi mà…- Tiểu Ngư mau mắn đáp… - Anh…anh..- Tiểu Bối đột nhiên nhìn Tiểu Ngư rồi thay đổi sắc mặt…không dấu được vẻ bực bội…- thôi em về đây, em còn có tí việc nhớ mở quà , nếu không thích thì trả lại em…con về cô Mỹ Tú nhé/..nói rổi Tiểu Bối ngúng nguẩy quay đi… - Ơ kìa…Tiểu Bối…sao lại về vội thế…- Tiểu Ngư gọi với theo nhưng không còn kịp nữa…anh ngơ ngác không hiểu sao lúc nãy Tiểu Bối lại nhìn anh như thế. Mẹ…Tiểu Bối sao thế kia ạ..??? - Con ngốc quá…Tiểu Bối nó giận con là đúng..sao lúc nãy con lại nói thế…không lẽ con chưa hiểu ý của Tiểu Bối với con sao???- Mỹ Tú dùng đôi mắt ngao ngán nhìn cậu con ngốc nghếch - Ý của Tiểu Bối với con á?- Ý gì mẹ…. - Xem con kìa..là ý gì..con đi hỏi Tiểu Bối thì sẽ rõ..mẹ không nói được… Tiểu Ngư vẫn chưa khỏi thắc mắc…rốt cuộc cô bạn hàng xóm từ thưở nhỏ muốn điều gì ở mình??? …Anh chỉ khẽ lắc đầu một cái rồi lại tiếp tục công việc chạy bàn…