Nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, khóe miệng Mạc Ngạn khẽ cong lên một chút, cô biết rõ người này, cái đêm trời mưa cô không về nhà, trong lúc đang đi thì cô nhận ra có vài chiếc motor đi theo sau mình. Mà người đàn ông này là người cầm đầu. Mạc nGạn nhớ rõ, hắn nói tên mình là Diệp Khôn. Thấy Diệp Khôn đến gần, Mạc nGạn cười chào hỏi trước. Nam nhân thấy Mạc NGạn lên tiếng cũng đáp lại" Ca đang tính đi bar vui chơi một chút." Nam nhân đi đến trước mặt Mạc nGạn, tiếu phi tiếu nói. Mạc Ngạn cười, cô không hề phát hiện ra từ khi cô rời quân đội ra ngoài xã hội, tính cảnh giác có vẻ ngày càng thấp. Cô nhìn bốn phía xung quanh, lộ vẻ cười khổ, sao mình đi tới nơi này được hay vậy trời? "Muội đua xe một mình sao?" Diệp Khôn nghiêng đầu nhìn xe đằng sau của Mạc nGạn, tùy ý hỏi. "Không có, chỉ là tùy tiện đi dạo." "Tùy tiện đi dạo?" Diệp Khôn hỏi lại với vẻ giật mình, hắn nhìn xung quanh nơi hai người đang đứng hiện tại không có một bóng người:"Ở nơi khỉ ho cò gáy này sao?" Nghe Diệp Khôn hỏi, Mạc nGạn cười một tiếng, hỏi :"Ca nghĩ sao?" "Ca nghĩ một người con gái trẻ, có thời gian tùy tiện đi dạo trong đêm như thế này thì chắc hẳn là một phú nhị đại rồi." (Phú nhị đại là các thiếu gia tiểu thư con nhà tài phiệt Trung Quốc) "Ca nghĩ ta là người có tiền sao?" Mạc nGạn nghe Diệp Khôn nói vậy liền cười một tiếng, hỏi ngược lại. Diệp Khôn cười xấu xa nhìn Mạc nGạn, thong thả đi vòng quanh chiếc xe của cô, dưng lại nói:"Lời của ca nói cũng không phải không có chúng cứ, muội nhìn xem, chiếc xe này có giá trị không hề rẻ nga...." "So với xe của ca thì của ta vẫn chưa là gì mà đúng không?" Mạc Ngạn thản nhiên nói, cô đưa tay vuốt tóc, bộ dạng giống muốn rời đi. "Ha ha!" Diệp Khôn cười sang sảng, hắn ngẩng đầu nhìn phía trước mặt, cách đó không xa có vài chiếc biệt thự to vẫn còn đèn sáng trưng, giương giọng hỏi:"Muội sẽ không phải tới đây làm"gái ngành" đấy chứ?" Mạc Ngạn cũng nhìn theo hướng của Diệp Khôn, bình thản nhẹ giọng hỏi:"Ca đoán xem." "Chắc chắn là không phải rồi, muội muội ta quen không phải loại người đó." "Nơi đó là gì vậy?" "Ha ha, muội quả nhiên không biết gì về nơi này." Diệp KHôn không trả lời câu hỏi của Mạc Ngạn, thong thả dảo bước đi về chỗ xe của mình, trước khi lên xe nói :"Ở Dạ Thành này ai mà chẳng biết đến tập đoàn Ông thị. Nếu muội đi về phía trước chắc chắn sẽ đi tới biệt thự của chủ tịch tập đoàn Ông thị - Ông Hướng Thiên." Mạc NGạn tuy miệng hỏi nhưng trong lòng biết rõ nơi Diệp Khôn nói đến, hơn nữa nơi đó còn là nơi "quen thuộc" đối với nàng là đằng khác. "Nga...." Mạc NGạn híp mắt nhìn khu biệt thự đằng xa, nhẹ nhàng nga một tiếng. "Đi thôi nếu không phải tới "đi khách" ở đó thì ca mời muội đi uống vài chén được không?" Mạc Ngạn không từ chối, cả ngày thất thần vì án tử kia bây giờ cũng muốn thư giãn, buông bỏ công việc để thoải mái. Phòng KTV xa hoa, tiếng nhạc to đến điếc tai, trai gái trong phòng trò chuyện vui vẻ với nhau. Diệp Khôn ngồi ở sofa đưa đến trước mặt Mạc Ngạn một ly rượu. Mạc Ngạn chần chừ nhìn ly rượu, nhưng vẫn uống. Bên cạnh Mạc Ngạn có một người tiếp viên, cầm hộp quẹt châm lửa, bộ dạng muốn châm thuốc cho cô. Mạc NGạn xua tay từ chối hành động của người tiếp viên, nhìn Diệp Khôn nói:"Ta không hút thuốc." Diệp Khôn tay đang ôm một cô gái trẻ, nghe Mạc Ngạn nói, cười to:"Cảnh sát các muội đúng là nhiều quy củ." Mạc nGạn cũng cười:"Ca cảm thấy ta là người sẽ tuân thủ quy củ của một cảnh sát sao?" Diệp Khôn đẩy cô gái đang ôm ra, cô gái cũng biết điều rời đi, Diệp Khôn ngồi lại gần Mạc Ngạn, đưa ly lên cụng với Mạc Ngạn rồi uống, ly rượu vơi hơn một nửa thì Diệp Khôn đặt mạnh xúng bàn nói:"Ca biết muội trái tính với ca, ca quả nhiên không nhìn lầm người. Bất quá ca chưa từng nghĩ mình sẽ kết bạn với một cảnh sát, chúng ta chắc chắn là có duyên mới biết nhau." Mạc Ngạn nghe Diệp Khôn nói vậy, nụ cười ngày càng rộng, cô rất thích những người thẳng tính. Ban đầu Mạc Ngạn không hề có ý định giao du với loại người như Diệp Khôn, nhưng hắn đối xử với cô rất chân thành, không hề ra vẻ, trước mặt cô thoải mái nói chuyện không hề kiêng dè, không có lí do gì để từ chối một bằng hữu tốt như vậy cả. Thấy đã nửa đêm mà cuộc vui vẫn còn chưa tàn, Mạc Ngạn vội lấy áo khoác cáo từ về sớm vì không khí nơi đây khiến cô không thể thích ứng được, huống chi cô còn một việc quan trọng hơn phải làm. Lúc này trời đã là rạng sáng, nhiệt độ bên ngoài khá thấp, Mạc Ngạn bất đắc dĩ nhìn chiếc xe cưng của mình, lại nghĩ đến con người lạnh lùng kia mượn nón mình đếngiờ vẫn chưa đưa lại. Vì uống rượu nên mặt bị gió thổi khiến Mạc Ngạn thấy vô cùng khó chịu. Trên đường không có bóng dáng của một chiếc xe nào chỉ có tiếng phóng xe của Mạc Ngạn. Nơi Mạc Ngạn đi tới không phải là nhà mà là hiện trường vụ án. Không biết vì điều gì mà cô luôn cảm thấy cánh cửa sổ bị mở trong phòng ngủ ở hiện trường có gì đó rất kì lạ. Không lâu sau đó Mạc Ngạn đã đi tới tiểu khu xảy ra vụ án, cô đem xe mang đi gửi rồi bước vào trong. Trước khi đi vào trong , Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn tiểu khu chìm trong bóng tối không có lấy môt ngọn đèn. Có lẽ là do có người chết nên các căn hộ khác không muốn ở lại nữa. Thu hồi ánh nhìn, Mạc Ngạn đi vào hiện trường quan sát xung quanh. Quan sát một hồi Mạc Ngạn dừng mắt tại nơi cách cửa sổ không xa có một chiếc cầu thang thoát hiểm nhỏ phòng trường hợp khẩn cấp của tiểu khu. Mạc Ngạn vươn người ra ngoài chạm vào cầu thang, khóe miệng khẽ cong lên, xem ra cái bao cao su buồn nôn kia chắc chắn là của người chạy trốn khỏi hiện trường nhờ chiếc thang này. Mạc NGạn nhìn xuống phía dưới của căn hộ, ngay phía dưới là một đường cái, bên trái có một cổng phụ nhỏ mỗi ngày đều nhiều người qua lại, nên khả năng bị phát hiện của người kia là rất thấp, nên có khả năng người này rất rành địa hình của tiểu khu. Muốn khảo sát xem suy đoán của mình có đúng không, Mạc Ngạn liền trèo ra ngoài cửa sổ định đi xuống theo. Nhưng mới trèo một chân qua cửa sổ thì phía sau vang lên một tiếng động nhỏ, Mạc Ngạn theo bản năng xoay người lại Trong bóng tối bất ngờ xuất hiện một ánh đèn len lói vào căn phòng, ánh sáng chiều thẳng vào mắt khiến cô nhất thời không thể mở mắt được. Mạc Ngạn. "Ngươi là ai?" Người cầm đèn pin kinh ngạc hỏi vì có người xuất hiện ở hiện trường vụ án, vừa dứt lời cây đèn pin trên tay người đó bị đá văng xuống đất. Mạc Ngạn nhìn người vừa bước vào với ánh mắt lạnh lẽo sắc lạnh, đá thêm một cú vào bụng người kia. Người kia bị đá đau ôm bụng vặn vẹo, không thể đứng thẳng nổi, mồ hôi đổ ướt cả trán. Đèn pin bị đá văng khoảng hai ba thước, ánh đèn khiến tầm nhìn của Mạc Ngạn trở nên rõ hơn. Theo sau người bị đá lại xuất hiện một ngườ khác. Mạc Ngạn lạnh lùng nhìn người vừa bước vào, người đó vừa thấy Mạc Ngạn liền thủ tay bên hông cảnh giác nhìn Mạc Ngạn. Mạc NGạn vẫn đứng tại chỗ không hề động đậy, khinh thường nhìn người kia rút thương bên hông ra, kích động nói:"Ngươi, không được nhúc nhích." MẠc NGạn đảo mắt khiến đối phương cảm thấy mình bị khinh rẻ càng thêm kích động"Không được nhúc nhích, tôi là cảnh sát." Nghe đối phương nói, Mạc Ngạn cong khóe miệng. Đối phương vừa lên tiếng, Mạc Ngạn đã biết là người một nhà, thấy người bị đá có thể đứng lên nàng cũng không nói xin lỗi vì ai bảo hắn đột nhiên tiến vào khiến cô không kịp suy nghĩ, theo bản năng hạ gục đối thủ. Mạc Ngạn không hề ý thức được sai lầm của mình, bây giờ cô đã không cong là chỉ huy nữa mà chỉ là một cảnh sát mới nhận việc nên việc cô tự tiện lui tới hiện trường vụ án mà không có được sự cho phép của cấp trên thật sự không thể không bị khiển trách......