Quân cảnh tình duyên
Chương 12 : vây bắt phần 1
Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ đi ra ngoài, cô liền chạy chậm đuổi theo phía sau nói :"Đội trưởng, cô có thể cho tôi xin nghỉ phép một lúc được không?"
Kiều Thanh Vũ quay đầu hỏi:" Bao lâu?"
"Ách...." Mạc Ngạn không lên tiếng, nàng cũng không biết bao lâu mới có thể trở về được.
"Cô hôm nay đi làm để xin nghỉ phép sao?" Kiều Thanh Vũ tiếp tục đi về phía trước hỏi.
"Đúng vậy, nhưng tôi thật sự có việc quan trọng phải làm." Mạc Ngạn đuổi theo nhỏ giọng nói.
Kiều Thanh Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay nói :"Tôi cho cô 3 tiếng, sau lúc đó phải có mặt ở đây."
Mạc Ngạn nghe được Kiều Thanh Vũ đồng ý, cô lập tức cười tươi sau đó lùi về một bước nói:"Cam đoan về đúng giờ." Cô hành lễ sau đó nở một nụ cười tươi với Kiều Thanh Vũ, nói:"Kiều đội trưởng, cô mặc cảnh phục nhìn rất đẹp, rất có khí chất của người lãnh đạo." Nói xong cô liền xoay người chạy tới chỗ hành lang.
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn đến khi không còn thấy bóng dáng của cô nữa thì môi khẽ nhếch lên, chỉnh lại vạt áo của mình rồi bước về văn phòng.
Mạc Ngạn chạy tới chỗ Mặt nhăn dương đã là nửa tiếng sau, ban ngày ngoài đường có rất nhiều xe nên cô không thể phóng xe nhanh như ban đêm được.
Mặt nhăn dương đang đứng đợi trước một tòa nhà lớn ở mặt tiền, Mạc Ngạn lái xe tới thì gặp Mặt nhăn dương ở chỗ bậc thang.
"Chuyện gì xảy ra?" Mạc Ngạn dừng xe lại gỡ mũ hỏi.
"Lầu 23." Mặt nhăn dương chỉ chỉ tòa nhà trước mặt hai người.
Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn, nơi này là trung tâm , nơi xa xỉ như vậy Lâm Võ tới đây làm gì? Mạc Ngạn mang xe đi gửi trước đó còn để lại một ánh mắt cho Mặt nhăn dương.
"Tiểu tử này ở trong quân ngũ ít khi đi mấy nơi như này, lần này vì chuyện gì mà lại tới đây." Mặt nhăn dương cau mày, thấy Mạc Ngạn không lên tiếng, anh ta trưng bộ mặt khó hiểu hỏi.
"Không biết, tôi cũng rất ngạc nhiên. Tiếu cục nói Tiểu Võ chủ động đề nghị xuất ngũ. Hơn nữa cũng không đề nghị được đãi ngộ nhưng chắc chắn là không phải vì nhiệm vụ lần trước mà nghẹn lòng đâu."
"Có lẽ trong nhà Tiểu Võ xảy ra chuyện?" Mặt nhăn dương suy nghĩ một hồi mở miệng nói.
Mạc Ngạn cũng suy nghĩ một chút nói:"Tôi chỉ biết Tiểu Võ cũng giống anh có một người em gái. Hơn nữa cha mẹ Tiểu Võ mất từ khi hắn còn nhỏ nên hắn cùng muội muội được mụ mụ nhận nuôi."
Hai người đang nói chuyện thì ở cửa lớn của tòa nhà có một đoàn người đi ra, hai nhân viên bên trong đều cúi đầu chào đón, đoàn người mặc âu phục đen đi ra bãi đỗ xe. Mà trong đám người kia cũng có Lâm Võ.
Mạc Ngạn nhăn mặt nhìn đoàn người cùng mấy chiếc xe hơi rời đi.
"Có nên đuổi theo Tiểu Võ không?" Mắt thấy đoàn xe đã rời đi Mặt nhăn dương quay đầu nhìn Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn nhìn chằm chằm mấy chiếc xe chậm rãi lắc đầu:"Đó là quyết định của Tiểu Võ, mặc kệ bây giờ vẫn còn tương lai. Nếu Tiểu Võ đã muốn như vậy thì dù chúng ta làm gì cũng phí công mà thôi."
"Cô cảm thấy mấy người đó là người không đàng hoàng sao?"
Mạc Ngạn chậm rãi quay đầu nhìn Mặt nhăn dương liếc một cái, vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói:"Không phải không đàng hoàng mà chắc chắn là người xấu." Nói xong cô liền khởi động xe nói:"Anh xuất ngũ đã lâu lắm rồi..."
Mặt nhăn dương nhìn xe Mạc Ngạn dần đi xa, hắn bỏ tay vào túi, mỗi ngày đều đối mặt với sinh tử, hắn như thế nào lại quên được. Cũng chỉ có chính hắn mới biết xuất ngũ rồi thì mình sẽ phải sống như những ngày kia khi bước vào xã hội....
Mạc Ngạn trở về sở cảnh sát thì đã trễ mất một tiếng so với quy định. Lên lầu cô chưa kịp vào văn phòng lớn thì đã thấy tiểu cảnh sát gọi lại.
"Cô đã chạy đi đâu? Làm một mình tôi lăn lộn với đống tài liệu xếp thành núi . Tiểu cảnh sát một bên thầm oán trách một bên lại không dừng cước bộ mà bước tiếp.
"Ê, muốn đi đâu?"
"Tôi đã nói với cô nhiều lần rồi tôi có tên, là Đông Húc, đừng có ê này ê nọ giùm tôi." Nghe Mạc Ngạn hỏi Đông Húc dừng cước bộ nói, sau đó hắn bước về phía Mạc Ngạn nói:"Theo tôi, có án tử."
Mạc Ngạn cảm thấy biểu cảm của Đông Húc có chút khôi hài, cô tránh hắn rồi nói:"Ta phải đi gặp Kiều đội trưởng để báo danh."
"Kiều đội trưởng đi ra ngoài rồi, nếu cô không đi cùng tôi thì quay lại văn phòng sắp xếp lại tài liệu đi, tôi cũng không muốn cùng ngươi mất thời gian ở đây đâu." Đông Húc thấy Mạc Ngạn làm hắn trễ liền nói vài câu rồi bước nhanh xuống dưới lầu.
Mạc Ngạn chắc hắn sẽ không dại gì họn ở lại sắp xếp tài liệu như hài tử ngốc cho mất thời gian.
Hai người đi đến bãi đậu xe của sở cảnh sát, Mạc Ngạn thấy trong xe đã có vài đồng nghiệp ngồi bên trong mà tổ trưởng bao công cũng có mặt, hắn mở cửa chuyển qua ngồi bên ghế phó lái rồi nói:"Hai người có biết kỉ luật là gì không vậy ?" Nói xong hắn đóng cửa lại không chờ hai người trả lời.
Đông Húc cúi người cười cười với mấy người trong xe sau quay đầu liếc Mạc Ngạn một cái.
Đồn Húc thấy Mạc Ngạn đứng bên thân xe hắn liền chỉ chỉ ghế phía sau nói:"Ngươi ngồi ở đàng sau đi, đây là lần đầu ngươi làm nhiệm vụ nên cẩn thận chút, sẽ có chút khác với công việc ngươi đang làm."
Mạc Ngạn thấy Đông húc đi vào xe liền mỉm cười đi ra ghế phía sau.
Mạc Ngạn tới Dạ Thành đã được một tháng, trong thời gian đó đã xuất hiện vài vụ án bắt cóc trẻ con. Đối tượng bị bắt là trẻ từ 3 đến 5 tuổi xảy ra vào ban ngày. Án tử ngày càng nhiều làm cảnh sát khẩn trương cả lên, mà thân là là người phục vụ nhân dân nên bốn tổ đều dốc hết một trăm hai mươi phần trăm công lực, cố gắng điều tra xem án tử cùng vụ bắt cóc có phải đều cùng một người gây ra hay không.
Bởi vì tình hình an ninh gây bất an dư luận nên phía trên đưa ra lệnh phải kết thúc vụ này trong một tháng. Mà bây giờ thời gian đã trôi qua hơn một nửa rồi nên hôm nay nhận được mật tin nghi phạm có thể xuất hiện ở Tây Giao nên cả bốn đội đều khẩn trương muốn kết thúc vụ này.
Tiếng còi của đoàn xe cảnh sát vang xa trên đường, cho đến khi tới Tây Giao các xe cảnh sát mới tắt còi chậm rãi chia thành hai hàng đi song song qua một rừng cây mơ hồ có thể thấy nơi được chỗ đã được tình báo cấp tin.
Chạy gần tới mục tiêu thì xe dẫn đầu đoàn dừng lại mấy chiếc đằng sau cũng dừng lại .
Mạc Ngạn xuống xe mới phát hiện xung quanh có rất nhiều cảnh sát đang cầm súng nghiêm túc quan sát tình hình làm cô có chút hoảng hốt. Trong lòng không khỏi nghĩ tới vật đổi sao dời, thế nào mà mới có mấy tháng ngắn ngủi mà côđã thay đổi rất nhiều khi ở thân phận mới..
Mạc Ngạn lấy lại tinh thần nhìn đồng đội cách đó không xa, tổ trưởng Hắc bao công cùng lãnh đạo cấp trên đang nghiên cứu chiến lược, cô đi đến bên cạnh. Mạc Ngạn có chút mất mác nhớ lại lúc trước cô cùng đồng đội cùng bàn chiến thuật mà cô luôn là người chỉ huy mặt trận. Mà nay ở đội hình cảnh cô lại không thể đưa ra ý kiến của mình được.
Mạc Ngạn ngừng suy nghĩ để tập trung quan sát xung quanh, phía trước có thể thấy nơi gây án nhưng vẫn cách chỗ tập kích một khoảng khá xa. Mạc Ngạn quay đầu nhìn mấy chiếc xe nghĩ đối tượng lần này có vẻ rất nguy hiểm.
Đột nhiên trong rừng phát ra động tĩnh nhỏ, Mạc Ngạn lập tức quay đầu nhìn về phía đó, không có chuyện gì xảy ra nhưng động tĩnh ngày càng lớn. Mạc Ngạn không chút suy nghĩ liền tiến lại chỗ phát ra động tĩnh rồi thấp giọng quát:"Ai?"
Mạc Ngạn hô lên một tiếng thì cảnh sát ven đường liền đứng lên giương súng về phía nàng.
Tổ trưởng Hắc bao công cũng bước tới, Mạc Ngạn không có quay đầu lại mà vẫn cảnh giác nhìn về hướng trước mặt chỉ thấy xuất hiện một nam nhân gầy gò bộ dáng hoảng loạn bước ra hắn giơ tay lên đầu lớn tiếng nói:"Đừng nổ súng, đừng nổ súng, đều là người một nhà mà."
Mạc Ngạn nhìn người đàn ông đang đi về phía cô mà phía sau vài đồng nghiệp của cô đã tiến lại thu hẹp phạm vi quan sát chuyện xảy ra tiếp theo.
Người đàn ông trước mặt cô có nước da ngăm đôi mắt nhỏ có vẻ hữu thần làm người khác cảm thấy không thoải mái.
Người đàn ông kia đột nhiên bước tới, nhanh chóng bắt lấy cánh tay tính chạm vào cô nhưng trong nháy mắt đã bị Mạc Ngạn khóa hai tay quỳ xuống đất.
Vài cảnh sát đi lên Mạc Ngạn liền giao người cho họ, vỗ vỗ hai tay rồi đi ra đường cái.
"Ai, cô quả nhiên thân thủ rất lợi hại." Mạc Ngạn vừa đi khổi thì Đông Húc đã tới bên cạnh cô lúc nào rồi.
Mạc Ngạn hạ mi từ chối cho ý kiến nghiêng đầu thấy cách đó không xa Kiều Thanh Vũ đang nghiêm túc nhìn cô. Mạc Ngạn vội thu hồi ánh mắt thấp giọng hỏi Đông Húc:"Kiều đội trưởng sao lại tới đây?"
"A!" Đông Húc a lên tiếng lập tức phản ứng lại, quay đầu về phía sau nhìn một chút nói:"Nhiệm vụ lần này lớn như vậy, Kiều đội trưởng sao có thể không tới được?" Nói xong hắn nhìn về phía người đàn ông đang bị mấy cảnh sát áp đi nói:"Đi, đi xem tên kia vì sao lại có mặt ở đây?".
Truyện khác cùng thể loại
333 chương
377 chương
34 chương
31 chương