Gió thổi nhè nhẹ, sóng nước không quá mạnh. Vì thế khiến cho tốc độ của thuyền hoa vững vàng, tốc độ di chuyển cũng rất chậm. Nguyệt Nha Nhi ngồi trên ghế, có một loại cảm giác an ủi bình thường như ngủ trong nôi. Nàng ngồi ngủ một lúc, nghe Tiết Lệnh Khương sắp xếp đâu vào đấy các loại công việc. Chờ đưa điểm tâm tới đối chiếu, nàng mới hỏi Tiết Lệnh Khương: “Tỷ có từng dùng cơm tối chưa?” “Ăn một chút.” “Nào có.” Nhứ nhân phía sau ló ra nửa người, nói: “Chỉ ăn có hai cái bánh thôi.” Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, lấy tới một hộp đựng thức ăn: “Vậy thì tốt rồi, muội có mời một sư phụ làm thử loại bánh thơm tương thổ gia. Bây giờ còn có chút ấm, vậy thì cùng ăn đi.” Vì để chuẩn bị cho yến thuyền Hạnh Hoa, Nguyệt Nha Nhi gần đây lại mời thêm mấy bếp trưởng mới. Ta cũng thử một lần tài nấu nướng của bọn họ, cố ý ra một vấn đề khó, chính là bảo bọn họ làm bánh thơm nước sốt thổ gia. Nàng cũng đã chuẩn bị đầu đủ gia vị và nước tương để làm, vừa nói qua cách làm với mấy vị đầu bếp, bảo mỗi người bọn họ đi làm. Bây giờ Nguyệt Nha Nhi đề tới được một hộp này, là một vị sư phụ họ Sử làm, mùi vị rất gần với thứ nàng muốn. Hộp cơm vừa mở ra, một làn hương thơm dị thường bay ra. Chỉ thấy một miếng bỏng mỏng như vải, được nướng vàng óng, lại chia làm mấy hình thoi nhỏ, bên trên có đậu tương, cà chua với hạt mè trắng. Tiết Lệnh Khương hiếu kỳ nói: “Bánh nướng này nhìn hình dạng có chút mới mẻ, ta chưa từng thấy qua.” Dưới sự thúc giục của Nguyệt Nha Nhi, nàng gắp một miếng, dùng đĩa nhỏ hứng. Bánh tương thơm này nhìn thì rất mỏng, ai biết sau khi nhìn gần vào, vậy mà còn có mấy tầng. Cắn xuống một miếng, vỏ bánh xốp giòn, bên trong lại rất mềm mại, rất có độ đàn hồi. Dưới sự ảnh hưởng của phương pháp chế tương đặc biệt, mùi thơm của bột mì càng dày đặc, bên cạnh vị mặn còn có vị ngọt. Khác hoàn toàn với các loại bánh nướng bình thường khác. Tiết Lệnh Khương ăn xong một miếng nhỏ, dùng khăn xoa xoa môi, nói: “Bánh tương thơm này tuy có cách làm đặc biệt, nhưng ta cảm thấy, hương vị đặc biệt nhất của nó còn ở chỗ nước tương.” Nguyệt Nha Nhi cười lên, nói với nhứ nhân: “Ngươi xem, đại tỷ tỷ bây giờ cũng luyện được đôi mắt vàng tóe lửa. Đồ ăn có ăn được hay không, tốt ở chỗ nào, trong lòng tỷ ấy cũng rõ ràng.” “Nào có việc này, có điều ở bên cạnh muội lâu, học được một chút mà thôi.” Ngồi một lúc, một thị nữ đến truyền lời: “Các khách nhân hình như đã chơi đến tận hứng.” “Biết rồi, vậy thì đi thôi.” Tiết Lệnh Khương đứng dậy, nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi: “Nếu không muội cũng đi nhìn thử một lần?” “Muội đi tới tỷ lại không cảm thấy dễ chịu, tỷ chỉ cần để ý đi tới chiêu đãi khách mời, muội ngồi đây là được rồi.” Mới lên trên tầng, liền nghe thấy tiếng nói cười. Chỉ thấy trên bàn dài, quả thật đã bày ra một ít điểm tâm. Thấy Tiết Lệnh Khương, Trình tiểu muội lại đây, nắm tay nàng đi nhìn, ngữ khí rất kiêu ngạo: “Ngươi không đến, tự chúng ta nhìn một vòng, điểm tâm làm tốt nhất ấy, vừa hay là của Viện Nhi chúng ta.” Nàng làm chính là một chiếc bánh đai ngọc nhỏ, nho nhỏ tinh xảo, bên ngoài trắng tinh. Đây là lấy gạo nếp làm nguyên liệu, một tầng gạo nếp, một tầng nhân có hạt vừng đường trắng, cắt ra nhìn rất rõ màu sắc tầng trong tầng ngoài, rất ưa nhìn. Tiết Lệnh Khương ăn một miếng mềm vừa phải, vị ngọt thoả đáng, quả nhiên không sai. Nàng cười nói: “Bánh đại ngọc này quả thực rất tốt. Nhứ nhân, đem phần thưởng lấy tới.” Nhứ nhân đáp một tiếng, lấy tới một cái khay nhỏ, bên trên dùng một tấm khăn gấm che kín. Lấy khăn gấm ra, vậy mà lại là một cái túi xách thêu, lấy nguyên hình của anh lạc làm dây xích, thuận tiện cầm. “Không phải thứ gì quý báu, nhưng thắng ở đẹp đẽ thực dụng, liền tặng cho cô nương.” “Đa tạ.” Tần Viện gật đầu ra hiệu. Đúng là Trình tiểu muội rất tò mò, đem cái túi xách thêu hoa kia tới nhìn nhiều thêm mấy lần, lại nhìn nhiều lần một chút: “Màu sắc vải vóc ở bên ngoài này, cùng với hình thức thêu hoa hóa ra không giống nhau.” Các khuê tú khác cũng tập hợp lại đây, nhìn cái túi xách thêu hoa nho nhỏ kia. Vào lúc này, thị nữ liền bê hai cái bàn tròn nhỏ đến, bên trên bày đủ loại trà bánh. Nhìn đủ loại điểm tâm để thưởng thức, vừa nãy cái bụng mới ăn no hình như lại có chỗ trống. Chờ đến khi trăng lên, hầu như mỗi người đều ăn đến căng tròn bụng nhỏ rời khỏi thuyền. Trình tiểu muội chơi là tận hứng nhất, vừa mới nâng rượu cùng người khác, uống xong mấy chén rượu, gò má hơi hồng. Tần Viện sợ nàng say, liền đưa cho nàng uống hai chén trà. Hai người đang muốn rời thuyền, Tiết Lệnh Khương lại đến bảo hai người chờ một lát, nói một chuyện. “Không biết bánh đai ngọc của Tần cô nương, có nguyện ý bán ra trong cửa hàng bánh ngọt của chúng ta không?” Nàng ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ giải thích trước ngọn nguồn: “Ta vốn dĩ cũng là ở gia đình giàu có lớn lên. Sau khi biết trạch cô nương, nương tử môn mỗi người đều có sở trường làm điểm tâm riêng. Có mấy món còn tốt hơn so với bên ngoài cửa hàng bán. Nhưng nữ nhi chúng ta đều là khuê nữ lớn lên trong phòng, cho dù có sở trường thức ăn ngon, người biết cũng chỉ là người nhà, vị hôn phu mà thôi. Ngược lại thật sự là có mấy người tài giỏi nhưng lại không được trọng dụng. Mong cô nương có thể nói cách làm bánh đai ngọc cho chúng ta, bán ra trong của hàng của chúng ta, Hết thảy lợi nhuận, chia năm năm. Bán ra bánh ngọt này, cũng sẽ mang tên họ của cô nương.” “Liền giống như tên của một loại hoa mẫu đơn, thế nhân đều biết ‘Diêu hoàng’ là người họ Diêu bồi dưỡng ra, ‘Ngụy tử’ là người họ Ngụy bồi dưỡng ra. Nếu như có cơ duyên, tên cô nương cũng có thể cùng với ‘Diêu hoàng Ngụy tử’ này lưu truyền với hậu thế, không dựa vào vị hôn phu, không dựa vào dòng dõi, chỉ bằng thủ nghệ của chính mình. Không biết ý cô nương như thế nào?” Mắt Trình tiểu muội sáng lên, tán dương: “Cái này tốt, chỉ đáng trách thủ nghệ của ta không đủ xuất chúng, không có loại điểm tâm xuất sắc nào, lần này ta đi nhất định sẽ nghiên cứu thật tốt.” “Tự nhiên có thể, bất luận lúc nào đến ‘Tương phu nhân’ gia ăn cơm, hôm nay ta nói vẫn giữ lời như cũ.” Tiết Lệnh Khương nhìn về phía Tần viện: “Không biết ý cô nương như thế nào?” Tần Viện nhíu mày, một hồi lâu, mới nói: “Lúc này vẫn cần cùng người thương lượng sau đấy mới có câu trả lời chắc chắn.” “Phải làm.” Tiết Lệnh Khương gật đầu, đưa nàng hai người rời thuyền. Toàn bộ ngày hè, trong vòng thế gia quý nữ, đều có lưu hành một đề tài: “Ngươi đi ‘Tương phu nhân gia’ ăn cơm sao?” Lúc đầu chỉ cần nhắc đến đề tài này, đều là một ít sự so sánh của các cô nương trẻ tuổi tiểu thư. Chờ các nàng từ “Tương phu nhân gia” ăn cơm xong trở về, liền quấn quít lấy mẫu thân nãi nãi của mình, muốn mang các nàng đi ăn tịch một lần ở “Tương phu nhân gia”. ” ‘Tương phu nhân gia’ này rất đẹp đẽ, địa phương rộng rãi, lại nhẹ nhàng khoan khoái, trăng xuống hóng gió, không chỗ nào tốt hơn nơi ấy.” “Ăn tịch ở nơi ấy, nếu có thể làm mang tới một ít điểm tâm sở trường, còn có thể lấy lễ tặng rất tốt. Tay nghề của nãi nãi không có lời nào để chê, nhất định có thể thuyết phục các nàng.” “Thức ăn nhà các nàng, thực sự là hình thức vừa nhiều lại vừa ngon. Tươi ngon tới nỗi ta suýt chút nữa đã nuốt đầu lưỡi của mình xuống.” “Nghe nói Tần cô nương làm bánh ‘Đai ngọc’ kia gửi bán trong cửa hàng bánh ngọt Hạnh Hoa, bán được rất nhiều tiền. Hiện tại người toàn thành đều biết, Tần gia cô nương trù nghệ vô cùng tốt, ngày sau nàng nhất định có thể tìm được vị hôn phu tốt.” . . Lần đầu tiên nghe nói lời này, những phu nhân nhà cao cửa rộng kia còn không coi là chuyện to tát. Sau đó nữ nhi nói vài lần, liền gọi người đi hỏi thăm, nghĩ nếu như thích hợp liền để nữ nhi trong nhà đi ăn một lần. Vừa hỏi mới biết, ăn một lần yến thuyền hoa, vậy mà lại có nhiều thành tựu như vậy. Đầu tiên là giá cả, một lần ăn thuyền tịch, ít nhất cũng phải mất mười lượng bạc, đồng dạng với quý danh của Lâu Ngoại Lâu, đủ để ăn hai, ba món ăn sơn trân hải vị. Nếu không phải là nhà đại phú đại quý, gia đình bình thường thật sự không ăn nổi. Trong nhà cũng không để ý chút tiền này, muốn ăn thuyền yến Hạnh Hoa, còn có một cửa phải qua—— ghế đặt trước. Vốn là vừa mới khai trương, vị trí thuyền yến thất tịch không còn mấy, bây giờ những vị khách mới đi ăn tịch kia, vị món ăn càng hút hàng. Không biết muốn bao nhiêu thì mới có thể để trống ăn món tiếp theo. Có chút phu nhân trong lòng liền đánh trống lui quân, cùng nữ nhi nói không đi ăn. Ai biết trượng phu nhi tử của các nàng vừa trở về, cũng nói muốn đi ăn cơm ở thuyền yến Hạnh Hoa. Dù sao, nhân gia mời ngươi đi ăn thuyền yến quý trọng như thế, ngươi cũng không thể không có ý tốt mà mời lại Một khi đi ăn, là khách cũ mang khách mới đến tuần hoàn với nhau. . . Lời truyền miệng, muốn đặt được ghế trên thuyền yến Hạnh Hoa, ít nhất phải một tháng. Thậm chí có không ít khách mời hướng bọn họ oán giận, tại sao không mua nhiều thêm mấy cái thuyền hoa? Hoặc là cho phép mấy người cùng lên thuyền hoa ăn tịch? Bất kể nói thế nào, danh tiếng của thuyền yến Hạnh Hoa, đã dựng lên trong các gia đình giàu có. Lúc mới bắt đầu, mỗi ngày Nguyệt Nha Nhi đều sẽ đi tới kiểm tra mấy cái thuyền hoa. Chờ sau khi nàng xác nhận Tiết Lệnh Khương làm việc quả thực rất chăm chú, cũng rất phụ trách, số lần đi cũng ít đi chút. Nhưng bởi vì Tiết Lệnh Khương mỗi tuần đều sẽ báo cáo về thuyền yến Hạnh Hoa cho nàng, vì thế Nguyệt Nha Nhi đối với tình huống của thuyền yến Hạnh Hoa cũng coi như rõ ràng. Sau khi tiên sinh phòng thu chi đối chiếu con số, cùng Nguyệt Nha Nhi bẩm báo: “Hai cái thuyền hoa đều rất kiếm tiền, có điều nói đến, ‘Tương Quân gia’ so với ‘Tương phu nhân gia’ lợi nhuận nhiều hơn.” Tay aNguyệt Nha Nhi nâng một cốc trà sữa, sữa trắng như tuyết đảo cùng với hồng trà, rất thơm. Nàng cúi đầu uống một hớp, cười nói: “Dù sao thì bây giờ cũng gọi ‘Tương Quân gia’, ‘Tương phu nhân gia’, cũng khá bình thường.” Nàng tiếp nhận sổ sách đến nhìn một lúc, nói: “Ngược lại cũng không ngoài ý muốn, dù sao phí rượu của nam tử so với nữ tử nhiều hơn.” Tiên sinh phòng thu chi nhắc nhở: “Tuy rằng nhìn từ con số, lợi nhuận có khoảng cách. Thế nhưng nếu như có thể tính cả điểm tâm bên cửa hàng bánh ngọt, hai người trên thực tế là ngang hàng, thậm chí ‘Tương phu nhân gia’ còn mơ hồ có xu thế vượt qua ‘Tương quân gia’.” Nghe hắn nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi cầm sổ sách của hàng bánh ngọt Hạnh Hoa, nhìn kỹ. Cái này để cho danh môn khuê nữ gửi bán bánh ngọt, vốn dĩ là do Tiết Lệnh Khương dẫn dắt. Nàng định ra quy củ chia đôi lợi nhuận, chủ yếu cân nhắc ngược lại cũng không kiếm tiền, mà giống như là mở rộng quán bánh ngọt Hạnh Hoa, nhắc nhở nổi tiếng, thuận tiện quét một lần tiếng tăm. Nàng còn tích trữ một phần tâm tư khác, muốn làm một đài thi cho các tiểu thư khuê nữ được nuôi dưỡng trong nhà này. Vốn cho là nhiều nhất cũng có chút ít lời lãi, dù sao phí nguyên liệu, tiền nhân công tất cả đều là Hạnh Hoa quán dốc hết sức đảm đương, nếu thật sự tính toán ra, chia đôi Hạnh Hoa quán cũng không kiếm được lời bao nhiêu. Cũng không định quy chụp vào thành phẩm, cũng thật sự có chút lợi nhuận. Tiễn tiên sinh phòng thu chi đi, Hạnh Hoa quán cũng đóng cửa. Nguyệt Nha Nhi để cái ghế dưới hiên, cầm quạt hương bồ trong tay đuổi muỗi, ngửa đầu trông thấy sao Ngưu lang Chức nữ. Nhìn chòm sao này, không biết sao nàng lại nhớ tới Miễn ca. Vào lúc này, hắn đang làm gì đây? Lúc trước bận rội chuyện thuyền yến Hạnh Hoa, Nguyệt Nha Nhi không có thời gian đi Ngô gia ăn cơm, chỉ tình cờ sai người đưa cho hắn ít điểm tâm theo mùa với viết lá thư. Bây giờ rảnh rỗi, bởi vì Ngô Miễn sắp tới thi hương, Nguyệt Nha Nhi sợ hắn phân tâm, cũng không dám đi tìm hắn. Rõ ràng ở không xa, nhưng phải lấy thư truyền lời. Ngược lại thật sự là “hai người trong một nước, đưa tình không đưa được lời.”