Đêm đó Ludwig đặt chân lên lại mảnh đất quê nhà sau một thời gian dài xa cách với tâm trạng ủ rũ. Gã nắm rõ Berlin trong lòng bàn tay, dù rằng gã được sinh ra và dành cả tuổi thơ của mình ở một mảnh đất không tên nào đó từng thuộc nước Phổ. Với dáng vẻ tự tin rõ rệt, gã rảo bước đi trên những con phố hẹp lát đá cuội, ánh sáng đèn đường chập chờn cùng bóng cây hắt trên những tòa nhà tối om om bao vây lấy gã. Gã không để tâm đến những cửa hàng ít ỏi hẵng còn mở cửa để chuẩn bị cho mùa lễ Giáng Sinh sắp đến, với sự lãnh đạm vô cùng gã khịt mũi và hướng về phía của một ngõ cụt, nơi mà tiểu đội của gã đã từng đóng quân trong lúc chiến tranh. Đó là một quãng thời gian khó nhằn đối với gã lẫn Herbert, khi cả hai phải tự tạo nên lớp ngụy trang hoàn hảo cho mình giữa thế giới loài người. Đánh nhau thì vui đấy, nhưng chiến đấu cho Nazi thì không hề, Ludwig nghĩ. Gã mất vài giờ đồng hồ đi bộ không ngừng nghỉ đế đến được nơi. Khu vực này bị bỏ lại hệt như lúc bom đạn tàn phá hết mọi thứ, chỉ còn lại một bãi hoang tàn ngổn ngang và vài căn nhà gạch chẳng thành hình. Ít nhất sự kiên nhẫn của gã vẫn được đền đáp, Ludwig nhún vai, khi gã trèo qua núi gạch vụn để bước vào một căn chòi nhỏ quen thuộc. Căn chòi cũng thật méo mó, Ludwig phải kéo về vài tấm nhôm từ bãi phế liệu để che chắn trần nhà, có như vậy thì chỗ ở của gã mới có thể trở nên an toàn khi mặt trời lên. "Tao nghĩ khách sạn của chúng ta ổn rồi đó." Gã chậc lưỡi khi thả Pip ra khỏi túi. "Cứ tự nhiên như ở nhà đi." Sau khi quét tước dọn dẹp một chút, một chiếc nệm sờn mòn đã trở thành chỗ ngả lưng tạm thời. Bên cạnh nó là một chiếc tủ đầu giường bé tý mà Ludwig dùng để kê túi lẫn đặt bình trà của gã. Gã bước vào gian phòng phía sau, và, "Chết tiệt", gã rủa, khi nhận ra mình bước vào căn bếp chứa đầy gián và bọ. "Pip, tao nghĩ có việc làm cho mày rồi đây này." Gã vừa ló đầu ra ngoài vừa ngoắc lấy con gấu mèo. Ít ra thì hệ thống nước vẫn hoạt động, dù cho nó yếu đến phát cáu. Khi cuối cùng cũng được thả mình xuống nệm, Ludwig thở một hơi dài nhẹ nhõm và duỗi thẳng chân. "Xin lỗi vì tao không tìm một khách sạn tử tế cho mày được." Gã nói với con gấu mèo đang vuốt ria rửa mặt, đúng hơn là đang tự nói chuyện một mình. "Nhưng tao không nghĩ có khách sạn nào lại cho phép đem động vật gặm nhấm vào đâu, với lại, tao cũng cần một nơi đủ riêng tư để mà làm việc nữa. Mày hiểu chứ?" Pip chỉ nhìn gã một cái rồi lại tiếp tục rửa mặt. Gã gượng cười, "Phải rồi...!Tao nghĩ gì vậy? Mày là một con gấu mèo. Bọn mày chả hiểu biết gì nhiều cho lắm." Đó là một đêm vật vã khổ sở đối với tâm trí trằn trọc của Ludwig, trằn trọc giữa bóng tối mịt mù với nguồn sáng duy nhất từ hai chiếc đèn lồng nhỏ và bị bao vây bởi vô vàn câu hỏi về những hệ quả mà gã phải đối mặt. Gã lấy từ trong vali ra một cọc những thanh kim loại cong thẳng khác nhau, tất cả đều được gã giấu kín kỹ càng khỏi ánh mắt nhòm ngó và có thể được ráp lại với nhau một cách hoàn hảo, mà gã gọi thành phẩm cuối cùng là "cái nỏ có thể tháo rời được". Nó là một món quà Giáng Sinh vừa ý mà bố tặng cho gã vài năm trước đây, an ủi tâm hồn gã phần nào với cái tên gia đình được khắc đẹp đẽ trên thân nó. Ludwig nhặt tạm một que củi và đặt nó vào dây cung, ngay khi đếm đến ba gã nhắm nó vào cây liễu già bên ngoài cửa sổ. "Vẫn còn tốt chán." Gã tự lầm bầm với bản thân khi que củi kia xuyên qua những chiếc cành trơ trọi của cây liễu với một tiếng vụt, trước khi nó va vào thân cây và gãy thành nhiều đoạn rơi xuống đất. Gã sẽ phải chuẩn bị tên bắn cho đàng hoàng vào đêm mai. . . Trời quang tạnh mát mẻ khi Herbert tỉnh dậy, từng áng mây vàng của buổi chiều tà chạy ngang qua bên ngoài cửa sổ của một chuyến tàu hỏa chào đón cậu, khiến cậu ngạc nhiên. Điều đầu tiên nảy ra trong bộ não non nớt là cậu khát, rất khát, khát đến nỗi cậu tưởng chừng như cổ họng đang nứt nẻ ra và cậu có thể uống hàng ngày liền. Uể oải, cậu bé con nâng mình lên, và kìa, thật tiện lợi khi ngay bên cạnh cậu là một chiếc kệ tủ với vài cốc nước đầy ắp. Lập tức cậu vươn lấy và uống ừng ực, dòng nước mát thanh lọc cả cổ họng lẫn đầu óc. "Ta thấy con cuối cùng cũng tỉnh rồi." Giọng nói quen thuộc cất lên, khiến cậu ngồi thẳng dậy nhìn dáo dác. "Ngài Thiên Thần, là người đó phải không?" Cậu bé gọi, nhớ ra vì sao mình đương không ở nhà và nhận ra bản thân đang ngồi trong một buồng xe lửa kín đáo. "Phải, là ta đây." Ngài Thiên Thần khẽ rít. "Ta làm con sợ à?" "Không, không có." Herbert lắc đầu. "Con đang ở đâu vậy? Và mấy giờ rồi? Trời trông như cũng sắp tối." "Bây giờ chỉ mới là xế chiều thôi, nhưng ta e rằng con đã ngủ được bốn ngày rồi." "Bốn ngày? Trời ạ, chưa bao giờ con ngủ nhiều đến thế!" Cậu bé thốt lên, "Đầu con đau quá. Chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Con...!con nhớ...!con nhớ đã có một người lạ!" "Một người lạ sao?" "Phải! Con nhớ ra ông ta rồi! Ông ta bắt lấy con khi con rời khỏi lâu đài, và ông ta kéo con đi. Đau lắm, và ông ta...!Ông ta là một con quái vật!" Cậu bé rên rỉ khi nhớ lại hình ảnh của con mãng xà khổng lồ với đôi mắt rực lửa đáng sợ giữa trận bão tuyết. Giọng nói kia chỉ chậc lưỡi: "À, phải, đúng là một tên quái vật..." Hắn gật gù, "một tên quái vật xấu xa muốn bắt con đi. Nhưng bây giờ con an toàn rồi, bé con ạ. Ta đã đánh thắng con quái vật đó, và ta sẽ bảo vệ con." "Thật ạ?" "Thật. Con đã bình an vô sự rồi đấy, thấy không?" "Người nói đúng." Cậu bé gật đầu. "Còn cha con thì sao? Con nhớ mình cũng đã thấy cha chiến đấu với quái vật." "Ồ, con không cần phải lo lắng, ông ta hoàn toàn ổn." "Người cũng đã cứu cha con, phải không?" "Tất nhiên." Giọng nói lại khẽ rít. Herbert mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn người rất nhiều. Thật tốt khi biết thế...!Vậy cha con đã về nhà rồi đúng không ạ?" "Ông ta hẳn đã yên vị thanh thản ở một nơi quen thuộc nào đó rồi." Ngài Thiên Thần có vẻ hài lòng. "Ta dám chắc điều đó." "Cha là người tốt nhất mà con biết, không gì có thể đánh bại cha cả, nên con đoán mình không phải lo lắng nữa, phải không, Ngài Thiên Thần?" "Đúng rồi." "Nhưng mà...!con đang ở đâu vậy?" Herbert hỏi, lồm cồm bò về phía cửa sổ. "Con không biết nơi này." "Chúng ta đang ở trên một chuyến tàu, hướng đến một vùng đất mới." "Vùng đất mới?" Herbert tròn mắt. "Nơi đó có xa nhà không ạ? Người biết đó, con không được phép đi đâu quá xa hay quá muộn, cha sẽ lo lắm. Vậy mà con đã đi tận bốn ngày! Lần cuối con đi chơi đêm, con bị sói tấn công đó!" "Sói ư? Nghe tệ thật." Giọng nói bình phẩm. "Khủng khiếp lắm luôn." Herbert tiếp tục kể. "Lúc đó con sợ lắm, và nó đau như lúc người lạ kia kéo con đi trên tuyết vậy." "Con thoát khỏi tình huống đó như thế nào?" "Cha xuất hiện và cứu con, giống như một anh hùng trong đêm ấy! Cho nên con mới nói cha là người tuyệt nhất!" "Một câu chuyện rất gay cấn, Herbert, nhưng con có thể an tâm rằng lần này chẳng có sói, cũng chẳng có con thú nào làm hại được con đâu. Ta đã đánh bại con quái vật rắn đó để giữ con an toàn, đúng chứ? Nếu có chuyện xảy ra thì ta sẽ là người đầu tiên xuất hiện và cứu con." "Người cũng là một anh hùng." Herbert khúc khích. "Hay ghê." "Còn bây giờ, chúng ta đã một bước gần hơn với phần thưởng rồi đấy. Con vẫn đang tham gia trò chơi của ta để đạt điều ước mà, nhớ chứ?" "Trò chơi? Trò chơi!" Herbert thốt lên. "Phải! Trò chơi! Con sẽ sớm chiến thắng và lấy được phần thưởng!" Nụ cười của cậu nhoẻn rộng hơn. "Vậy ra con đã đúng khi giữ bí mật với cha. Phần thưởng này phải là một bất ngờ. Khi con hoàn thành cuộc phiêu lưu này thì cha sẽ không còn phải buồn nữa. Chính xác thì chúng ta đang đi đâu vậy, Ngài Thiên Thần? Con có phải làm việc để trả tiền vé tàu không?" "Chúng ta sẽ đến Berlin. Và không cần phải lo về tiền vé, ta đã trả rồi." "Berlin sao?" Sự phấn khởi trở nên rõ rệt trong giọng cậu bé. "Ở nước Đức á?" "Phải, con có biết nơi đó không?" "Ừm! Con sinh ra ở đó mà!" Herbert cười đến híp mắt. "Đó là một nơi rất tuyệt!" "Con có vẻ phấn khích quá." Người kia bình phẩm. Herbert ngo ngoe bàn chân khi cậu ngồi lắc lư trên giường. "Con háo hức lắm chứ! Khi nào thì chúng ta đến nơi ạ? Chúng ta có phải đi thêm nhiều ngày nữa không?" Ngài Thiên Thần vừa ngâm nga vờ suy nghĩ vừa nói, "Ta không chắc. Có thể chỉ trong vài giờ nữa thôi. Chúng ta đã đi không ngừng nghỉ gần cả tuần rồi." "Con nóng lòng được làm thêm nhiệm vụ quá!" Herbert líu lo, rồi tự ngắt lời mình với tiếng òng ọc trong bụng. "Ui dào, con xin lỗi. Là bụng con kêu." "Con đói rồi?" "Vâng ạ." Cậu bé gật đầu. "Người thấy đó, đã mấy ngày con chưa ăn rồi! Trên tàu có đồ ăn không ạ, hay con phải đợi cho đến khi về đến nhà ga?" "Ta nghĩ mình có nhìn thấy ít đồ ngọt trên xe đẩy." "Đồ ngọt á? Vậy có lẽ con có thể xin ít bánh mỳ nướng hoặc bánh gối." Herbert cắn môi. "Kẹo cũng ngon lắm, nhưng chúng chỉ dành cho tráng miệng với ăn vặt thôi, ăn kẹo chỉ để no bụng thì con sẽ đau dạ dày mất." "Con có vẻ là một đứa bé ngoan nhỉ?" "Tất nhiên con là một đứa bé ngoan." Herbert lại cười hì hì. "Nhưng làm sao con lấy đồ ăn được ạ? Con không có tiền." "Ồ, con không phải bận tâm chuyện tiền bạc đâu." Ngài Thiên Thần cười nói. "Chúng ta cứ lấy một ít trong lúc không ai để ý là được." "Không được!" Herbert lập tức phản đối. "Như vậy là ăn cắp!" "Chúng ta không ăn cắp." Giọng nói trấn an. "Chỉ là...!mua thiếu bữa ăn lúc đầu thôi. Con biết mình sẽ gặp rắc rối to nếu người ta phát hiện ra con, một đứa trẻ, một mình trên tàu mà, phải không? Mà ta thì lại không thể để lộ bản thân trước loài người được. Con cứ yên tâm rằng ta sẽ để lại tiền ở nơi mà nhân viên sẽ thấy." "Giờ thì nghe như một kế hoạch hoàn hảo, con hiểu rồi." Cậu bé khẳng định đáp. "Hay ghê. Lấy đồ ăn mà không bị phát hiện. Đó là nhiệm vụ tiếp theo của con trong trò chơi phải không?" "Phải...!Đúng rồi." Có một tiếng thở dài mệt mỏi khi Ngài Thiên Thần tìm ra từ để nói. "Con có làm được không?" Herbert cười khi cậu lẻn ra ngoài hành lang, "Người có thể tin tưởng ở con, con hành tung bí ẩn lắm. Hệt như một nhẫn giả." __________________________________ Nguồn ảnh: Xavier Collette.