Quá trình tự vả của hoàng đế
Chương 7 : Bắt đầu chung sống ~ mộng xuân
Trước ngực và sau lưng đều vô cùng đau đớn, từ trước đến nay Trần Uẩn Ngọc chưa bao giờ bị đau thế này, liền òa khóc.
Kỳ Huy mắc bệnh này từ khi còn trong bụng mẹ, lúc nhỏ thì chưa rõ, nhưng càng lớn càng nặng hơn, tim thường xuyên đập nhanh khiến hắn khó thở, đầu óc choáng váng đến hoa mắt. Hôm nay chắc do ở đan phòng lâu quá, lại còn bàn chính sự với Lục Sách, nói nhiều nên sinh ra khó chịu. Nghe thấy tiếng khóc bên tai, hắn liền tỉnh táo lại, phát hiện dưới người có gì đó mềm mại, hắn tức khắc đỏ mặt tía tai, vội vàng nhổm dậy.
Sức nặng trên người mất đi, Trần Uẩn Ngọc mới có thể hít thở, trong lòng nàng hiểu rõ, lúc này nên nói gì đó, chỉ là cả người đau không chịu nổi, đến khóc còn không nổi.
Đều là lỗi của mình, nên Kỳ Huy thấy nàng thất lễ cũng không trách cứ, mặc dù bề ngoài gắn mác là hôn quân nhưng mấy chuyện quá vô tình hắn vẫn không làm được, hơn nữa nàng lại là thê tử trên danh nghĩa của mình. Kỳ Huy đưa tay nắm lấy bả vai nàng kéo lên rồi nói: “Đau chỗ nào? Trên lưng phải không, nàng có đau ở…” Hắn muốn hỏi ngực nàng có đau không nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh xuân vừa chạm phải, thứ vừa rồi hắn bị hắn đè phía dưới, vừa mềm mại như như bông mà cũng không giống bông, hắn không dám suy nghĩ nhiều, nói: “Ta gọi thái y đến xem cho nàng nhé.”
Khám chỗ nào? Không lẽ khám ngực mình, Trần Uẩn Ngọc Uẩn hiểu rõ, dù là thái y cũng không thể khám nơi này, nàng vội vàng kêu: “Đừng, đừng kêu thái y.”
Giọt nước mắt nàng rơi xuống, chân mày nhíu chặt thể hiện rõ nàng còn đang khó chịu.
Hắn nghĩ thầm, hắn cũng đâu thể xoa cho nàng được.Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, bàn tay đặt ở đầu vai nàng liền nóng lên, hắn vô vàng buông ra.
“Không thì để cung nữ xem cho nàng?”
“Thiếp không cần.” Trần Uẩn Ngọc xoay người nói :
“Thiếp tự xem trước đã.”
Cơn đau chỉ trong nháy mắt rồi hình như qua một lúc đã giảm bớt, nàng cởi áo ngoài ra cẩn thận quan sát, cũng không sưng hay bị thương gì. Nhìn tới nhìn lui rồi đưa tay sờ thử, vừa chạm vào thì còn hơi đau đớn, nàng không nhịn được rên rỉ một tiếng, nhưng chậm rãi xoa thì không đau lắm.
Toàn bộ động tác của nàng đều rơi vào trong mắt Kỳ Huy, hai cánh tay trắng nõn đong đưa, như câu hồn đoạt phách người khác. Kỳ Huy quay mặt qua một bên, thầm nghĩ, người con gái này cũng thật là không biết chú ý đến xung quanh, tưởng rằng quay lưng về phía hắn thì hắn không nhìn thấy hành động sờ ngực lộ liễu của nàng sao?
Hắn chưa từng nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh như vậy bao giờ.
Xem một lúc thấy bản thân không sao, Trần Uẩn Ngọc mới quay đầu cười nói: “Hoàng Thượng, hình như thiếp không sao đâu, cũng không đau lắm.”
Nụ cười kia giống như mặt trời sau cơn mưa làm Kỳ Huy ngẩn ngơ, xém chút nữa đã cho rằng chuyện nàng khóc lóc lúc nãy chỉ là ảo giác của mình, hắn lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi.”
“Hoàng Thượng có sao không?” Nàng hỏi, “Người vừa ngã mà, không truyền thái y sao ạ, lỡ người lại ngất xỉu nữa thì sao.”
“Không cần truyền.” Kỳ Huy dựa vào đầu giường nói: “Thái y trong cung đã khám cho trẫm cả chục năm rồi, có khám nữa cũng chỉ như vậy thôi.”
Hắn nói cứ như đây là điều cực kỳ bình thường, không có chút đau buồn nào, nhưng rơi vào tai Trần Uẩn Ngọc, thì điều này rõ ràng là một chuyện đau lòng nhất trên đời này, bệnh của mình không thể chữa được, không lâu nữa sẽ phải chết, còn chưa đủ đau lòng sao? Nàng ngồi bên cạnh hắn, dịu dàng nói: “Đại Lương chúng ta rộng lớn như vậy, hay người thử tìm thần y có y thuật cao minh ở nơi khác xem.”
Hắn cười khẽ.
Ngô thái hậu vì lo cho bệnh tình của hắn, cũng đã cho mời danh y ở khắp nơi, nhưng gần ấy năm vẫn không có tiến triển nào, đến giờ hắn đã không còn hy vọng gì nhiều nữa, chỉ mong khi còn sống có thể diệt trừ hết những sâu mọt triều đình, xây dựng một Đại Lương thái bình thịnh thế, còn việc hắn có thể sống bao lâu vẫn phải xem ý trời.
Hắn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Thấy hắn đau lòng đến nỗi ngay cả chăn cũng quên đắp, Trần Uẩn Ngọc đem đầu chăn kéo lên đắp cho hắn.
Lúc nàng chỉnh góc chăn, một lọn tóc rơi xuống, lướt nhẹ trên mặt làm hắn mở mắt, hắn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như vì sao của nàng, gần trong gang tấc. Khoảnh khắc đó không biết hắn đã suy nghĩ gì, mà trong lòng lại có một loại xao động ập tới khiến hắn vươn tay đè đầu nàng xuống. Trần Uẩn Ngọc không phòng bị, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Phủ lên đôi môi mềm mại ngọt ngào, hệt như món ăn ngon nhất trên đời, khiến người khác mê say rạo rực, thiêu đốt trái tim, Kỳ Huy lấy lại tinh thần đẩy nàng ra.
Trần Ngọc Uẩn choáng váng gọi: “Hoàng thượng…”
“Ngủ đi.” Kỳ Huy nói.
Sau đó hắn không nói gì nữa, tựa như nụ hôn đó chưa từng xảy ra.
Trần Uẩn Ngọc sờ mặt mình, nóng như lửa, rõ ràng vừa rồi hắn đã kéo đầu nàng xuống, nàng vẫn còn nhớ mùi vị đôi môi của hắn, lành lạnh như băng lại rất mềm mại, không phải mơ, trong mơ không thể nào chân thật thế này được? Nàng liếc qua Kỳ Huy, hắn đang nhắm mắt, môi mím chặt, uy nghiêm nói không nên lời, nàng không dám nói thêm câu nào, cắn chặt môi vùi mình vào trong chăn.
Nàng dựa sát vào hắn, chăn kề chăn khiến mùi hương của nàng ngập tràn chóp mũi hắn, lại nhớ lại cảm giác khi chạm vào môi nàng, hắn thật không thể thoát ra được.
Đêm đó Kỳ Huy gặp một giấc mộng xuân, mơ thấy Trần Uẩn Ngọc bị hắn đặt dưới thân. Nàng nũng nịu khóc, khóc xong lại cười, sung sướng không gì bằng.
Sáng sớm tỉnh dậy, cả người hắn đều khó chịu, liền kêu Trường Thanh chuẩn bị nước tắm.
Khi Trần Uẩn Ngọc tỉnh lại thì vội kiểm tra lồng ngực của mình, nhận thấy không sao, không còn đau nữa nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi kêu Vân Trúc, Vân Mai tới hầu hạ mình mặc quần áo. Vừa mới trang điểm xong thì thấy Kỳ Huy đứng bên cạnh, hắn mặc áo bào màu xanh thẫm trông rất bình thường, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng mặc vào người hắn lại tuấn tú vô song, phong thái xuất trần.
Nghĩ đến nụ hôn tối qua, mặt Trần Uẩn Ngọc ửng đỏ, hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.”
Kỳ Huy nói: “Nàng không cần đa lễ, dùng đồ ăn sáng thôi.”
Giọng nói hắn thản nhiên, không có gì khác thường.
Trần Uẩn Ngọc có chút thất vọng, nhưng khi nghĩ đến mấy chuyện nam nữ mà Thang ma ma chỉ bảo cùng với chuyện hắn bỗng nhiên hôn mình, so sánh với nhau thì chuyện này hoàn toàn không có gì to tát, nàng việc gì phải suy nghĩ nhiều? Chẳng lẽ nàng còn mong đợi vào một tên hôn quân như hắn sẽ vì hôn nàng một cái mà thay đổi sao?
Thấy Trần Uẩn Ngọc như người mất hồn, Vân Trúc thấp giọng nói: “Nương nương, đồ ăn sáng đang chờ người truyền lên đấy ạ.”
Nàng quả thật đã rất đói, từ lúc tỉnh dậy bụng đã réo rồi, Trần Uẩn Ngọc gọi liên tục sáu món, rồi quay đầu hỏi Kỳ Huy được chưa.
“Thế này đủ rồi.” Kỳ Huy nghĩ thầm, từng ấy đồ ăn nuôi heo cũng đã đủ ấy chứ. Ánh mắt hắn lướt một vòng trên mặt nàng, may mà bình thường nàng cũng không mập nên hắn mới cho phép nàng ăn nhiều như vậy.
Vân Trúc đi truyền lời.
Tuy rằng phòng ăn đã chuẩn bị từ sớm nhưng vẫn phải đợi một lúc, lúc này, Trần Uẩn Ngọc chẳng biết làm gì nên ngồi trên ghế hải đường len lén liếc nhìn Kỳ Huy.
Hắn đang tựa người trên nhuyễn tháp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Da thịt hắn trắng như bạch ngọc, giống như gốm sứ thượng hạng, nàng thầm nghĩ, đúng là người sống trong cung tiếp xúc ít với ánh mặt trời, rồi nàng lại không kiềm lòng được sờ lên mặt mình, chẳng lẽ còn đẹp hơn cả nàng? Nhìn được một lúc nàng liền hỏi: “Hoàng Thượng, bình thường người hay làm gì?”
“Luyện đan.”
Trần Uần Ngọc hơi lúng túng, cảm thấy mình nên hỏi thêm một câu nữa: “Hoàng Thượng cả ngày ở phòng luyện đan, vậy cuối cùng có luyện được ra tiên đan không?”
“Nói ra nàng cũng không hiểu.” Kỳ Huy xem thường đáp.
Chẳng lẽ nào thật là loại tiên đan trường sinh bất loại mà mọi người vẫn hay nói đến? Trần Uẩn Ngọc nghĩ đến bộ dạng phát bệnh đêm qua của hắn, hắn không đau lòng là vì gửi gắm hy vọng vào thứ đó sao? Trần Uẩn Ngọc thầm nghĩ, đúng là hồ đồ, nếu như tiên đan có thật thì những đế vương trong lịch sử đã không chết rồi.
Nhưng nàng lại không dám khuyên hắn, đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp thì Thường Bỉnh tới.
Thường Bỉnh dâng cho Trần Uẩn Ngọc một quyển sách, rồi giải thích: “Nương nương, danh sách đồ cưới của người đều ở đây, đồ đạc nay đã chuyển vào Quảng Trữ Ti, nếu nương nương muốn kiểm tra thì có thể gọi nô tài bất cứ lúc nào, hoặc có thể truyền quan sự của Quảng Trữ Ti là Từ đại nhân tới.”
Trần Uẩn Ngọc nhìn qua quyển sách, chỉ thấy trên đó liệt kê chi chít các đồ vật, mão chồn tía, mão long cáo, hai miếng bạch ngọc, một cặp trâm bảo thạch, mười cặp vàng ròng điểm thúy phí, mười cặp vàng ròng trúc tiết quyển, một đôi khuyên tai bảo thạch, một đôi khuyên tai ngọc trai, một đôi nhẫn bạch ngọc, một cỗ nam trân châu, một cổ hồng bảo, bốn mươi cuộn vải hoa các màu, một chiếc áo xanh thêu phượng hoàng… Những thứ cần có đều có đủ.
Trần Ngọc Uẩn cảm giác bỗng nhiên mình biến thành một người cực kì giàu, có chút mơ hồ, hồi lâu mới đáp lại: “Cảm ơn ngươi.”
Thường Bính vội vàng nói không dám.
Chờ hắn lui ra, Trần Uẩn Ngọc lại nhìn quyển sách một lúc, đến khi cảm thấy không thể hết xem được, nàng mới giao cho Vân Trúc: “Cất đi.” Mấy thứ này có nhiều hơn nữa cũng không có lợi ích thực tế nào, nàng có thể dùng những thứ này làm gì chứ, để cho tên hôn quân này nhìn sao, nàng bĩu môi, chắc chắn một lát nữa Kỳ Huy sẽ lại tới phòng luyện đan cho xem.
Nàng ngáp một cái, chờ người dọn cơm lên.
Đồ ăn sáng được mang lên, hương thơm phả vào mũi.
Trần Uẩn Ngọc thích ăn bánh thông vàng nhất, mùi vị của nó rất ngon.
Kỳ Huy ngồi đối diện nhìn nàng, hắn thầm nghĩ, cái bánh này còn lớn hơn mặt nàng, vậy mà nàng lại có thể ăn hết được.,,Thế nhưng, dù nàng vẫn nhai kỹ nuốt chậm nhưng vẫn ăn được không ít, ngược lại, Kỳ Huy chỉ ăn vài miếng đã buông đũa.
“Hoàng Thượng, người đã no rồi sao?” Trần Uẩn Ngọc thấy hắn ăn xong nhanh như vậy, cũng quên luôn phép tắc khi ăn không nói, nàng mới ăn nửa cái bánh, hơn nửa bát cháo gà rau diếp, vẫn còn có thể ăn một ít nữa, còn Kỳ Huy, chỉ sợ mới ăn mỗi bánh bao nhân tôm hấp lồng tre thôi.
“Ăn no được bảy phần rồi, không thể ăn thêm nữa.” Kỳ Huy thản nhiên trả lời, nhìn đĩa bánh đang bày trước mặt nói “Bánh thông vàng này ăn ngon lắm sao, trẫm lại cảm thấy nó quá ngọt vậy.”
Trần Uẩn Ngọc cười rộ lên đáp: “Cha thiếp rất thích lên rừng, trước kia khi đi du xuân thường mang theo vài gói bánh thông vàng và một bầu rượu, nhưng thiếp không thích rượu, còn bánh thông vàng đó mùi vị lại dở hơn bánh ở đây,hoàng thượng…” Nàng gọi người mang rượu đến rồi giúp Kỳ Huy rót rượu “Người ăn bánh thông vàng, rồi lại uống một ngụm rượu xem.”
Kỳ Huy nửa tin nửa ngờ.
Nhưng khi hắn ăn như thế, quả thật mùi vị của bánh thông vàng không giống trước nữa, vị ngọt nhạt đi, mùi thơm của trứng muối trong bánh rõ hơn, không ngấy chút nào.
“Có phải ăn rất ngon không?” Trần Uẩn Ngọc hỏi.
Nàng khẽ cười, khóe miệng cong lên, để lộ hàm răng trắng như tuyết, làm hắn bỗng nhớ tới chuyện đêm qua, hắn nghiêm mặt bỏ bánh xuống nói: “Dám đem đồ thừa cho trẫm ăn, nàng có ý đồ gì!”
Trần Uẩn Ngọc sửng sốt, gương mặt lập tức đỏ lên.
Nàng nhất thời không có để ý đến, đây đúng là đồ nàng ăn thừa… Nhưng không phải hắn cũng không ăn hết sao, nàng cũng đâu có ép hắn ăn, nàng rũ mắt xuống nói: “Là lỗi của thiếp.”
Kỳ Huy lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Trên đường gặp phải một vài cung nhân, hoàng môn trong cung lén lút chỉ trỏ cười cợt sau lưng, khiến hai người hầu cận Kỳ Huy là Trường Xuân và Trường Thanh tức giận đến giậm chân, đi đến Văn Đức điện, có Lục Sách canh gác nên cửa vừa đóng lại hai người họ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Sau này ta nhất định phải cắt hết lưỡi bọn chúng.”
“Cần gì sau này, bây giờ làm luôn đi, chúng ta giết vài người dễ như trở bàn tay mà.” Trường Xuân hung ác nói.
“Các ngươi căm phẫn cái gì?” Kỳ Huy nằm ở trên tháp, uể oải nói, “Nếu rảnh rỗi thì đi luyện võ đi, còn không thì hãy tìm đến cho trẫm mấy con gà chọi tốt.”
Trường Thanh tức run, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, người cũng biết bọn họ đang nghị luận điều gì mà! Bọn họ nói người…”
“Nói cái gì?” Kỳ Huy nhếch mày.
“Nói hoàng thượng bất lực.”
“Bất lực?” Ánh mắt Kỳ Huy lóe lên, “Người nào nói vậy?”
Đường đường là một đế vương, chuyện bất lực hay không, bọn nô tài dám to gan bàn luận sao? Thật sự muốn mất đầu đây mà.
“Có nhiều xàm ngôn như vậy lắm, nô tay có ba đầu sáu tay cũng không thể đếm hết, nhưng mà Hoàng Thượng, nô tài đã ghi nhớ trong lòng hết rồi, sau này bọn chúng một người cũng không thể trốn khỏi bàn tay của người đâu.” Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, “Lại dám bịa đặt như vậy về hoàng thượng, chẳng phải người cũng vì giang sơn xã tắc này nên mới ngầm chịu đựng sao? Hoàng Hậu lại là người Trần gia, người của thái hậu và Tào Quốc công, hoàng thường là không thèm chạm vào thôi.”
Những lời này khiến lồng ngực Kỳ Huy rất khó chịu, sắc mặt hắn cũng lạnh xuống.
Trường Thanh lo sợ bất an, hắn hoàn toàn không biết mình nói sai điều gì.
Kỳ Huy thản nhiên nói: “Cút hết ra ngoài cho trẫm.”
“Vâng.” Trường Thanh sợ hãi, vội vã cùng Trường Xuân lui ra cửa điện.
Kỳ Huy nhắm mắt lại rồi mở ra, hắn nghĩ thầm, đêm qua nhất định là do thân thể hắn không khỏe, bị mùi hương trên người nàng làm cho đầu óc mê muội, nên mới hôn nàng, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trần Uẩn Ngọc: Hừ, sau này nhất định chàng sẽ lại bị mê muội đầu óc nữa!
Kỳ Huy: Không hôn đầu, nhưng hôn thân. (mê muội đầu óc = hôn liễu đầu)Trần Uẩn Ngọc: …
Hôn nhẹ rồi, bắn tim đi ^_^~~
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
3 chương
73 chương
12 chương
21 chương