Hàn Anh giương mắt nhìn nhìn kim đồng hồ báo giờ, thấy sắp tới giữa trưa, liền năn nỉ Từ ma ma: “Ma Ma, không phải nói hôm nay người làm chim cút rán cho con nhắm rượu sao?” Phó Bình ở trong hoa viên dùng ná cao su bắn được không ít chim cút, Từ ma ma đã nói làm chim cút rán cho Hàn Anh nhắm rượu, mèo thèm ăn Hàn Anh lập tức ghi tạc trong lòng. Từ ma ma cười dứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị cơm trưa cho Hàn Anh. Cũng không lâu lắm, Sấu Đông nhấc mành gấm cửa nhà chính lên, mời Hứa Lập Dương đi vào. Hàn Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Lập Dương, thấy Hứa Lập Dương hôm nay thay đổi cẩm bào màu xanh nhạt, thắt đai lưng màu đen, khuôn mặt thanh tú ánh mắt dịu dàng, nhìn rất là ân cần, liền miễn cưỡng nói: “Lập Dương, ngươi ngồi đi!” Nàng ôm chặt gối mềm thêu hoa trong ngực, nói: “Ta hôm nay có chút không thoải mái, nên không ra đón ngươi!” Hứa Lập Dương vội vàng hành lễ, nhìn chăm chú Hàn Anh, thấy khí sắc của nàng xác thực không tốt, nhìn rất không có tinh thần, vội nói: “Thiếu phu nhân, người không thoải mái ở đâu?” Dựa theo tính tình của Hàn Anh, nếu nàng quả thật bị bệnh ba phần, nhất định sẽ làm ra dáng vẻ cho mọi người biết ta đây đang bị bệnh đấy, dáng vẻ “nhõng nhẽo” này làm cả Hoài Ân hầu Hàn Thầm, Hầu phu nhân Lâm thị và nhũ mẫu Từ ma ma đều vô cùng thương yêu. Nhưng nàng hôm nay mới gả Phó Tạ, bởi vì thân thể cường tráng, vẫn chưa bị bệnh lần nào, cho nên vẫn chưa có cơ cơ hội “nhõng nhẽo” để Phó Tạ thương yêu. Hôm nay thân thể của nàng quả thực không thoải mái, Hàn Anh sẵn dịp luyện lại bản lãnh ngày trước để Phó Tạ hảo hảo quan tâm nàng thương yêu nàng, ai ngờ buổi sáng sau khi Phó Tạ ra vừa đi ra ngoài liền mờ mịt không có dấu vết, Hàn Anh đang ngứa nghề khó nhịn hết sức thì Hứa Lập Dương liền tự động đưa tới cửa. Hàn Anh nghe vậy, rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất đôi mắt trong veo, giọng nói cũng có chút buồn bã: “Ta cảm thấy buồn nôn, cả người lạnh run, đầu cũng hơi đau.” Nói xong chính nàng cũng cảm giác mình bị bệnh vô cùng nặng, luôn thấy muốn ói. Hứa Lập Dương thuở nhỏ luyện võ, rất ít sinh bệnh, liền cho rằng đây là bệnh rất nặng, lập tức liền nói: “Trong nhà nô tài hiện đang có một vị đại phu, nô tài đi mời hắn tới đây chẩn bệnh cho người!” Hàn Anh thấy hắn muốn đi, ấn lên huyệt thái dương có chút đau: “Có xa không? Xa thì phái người đi mời không được sao.” Hứa Lập Dương lúc này mới phát hiện mình nhất thời nóng lòng, phản ứng có chút thái quá, vội nói: “Thiếu phu nhân chờ một chút, nô tài đi một chút sẽ trở lại!” tòa nhà hắn ở cách nơi này không xa, liền chỉ thị tiểu thái giám của hắn đi gọi đại phu tới. Hắn chắp tay, lui xuống. Hứa Lập Dương vừa đi ra ngoài, Hàn Anh mềm nhũn nằm xuống giường gấm, cảm thấy cả người rét run, có loại cảm giác sống không bằng chết, giống như bệnh rất nghiêm trọng, liền mệt mỏi dặn dò Tẩy Xuân: “Lấy cái gì cho ta đắp đi, cảm giác lạnh quá...” Tẩy Xuân vội vàng cầm chăn lông tới, cẩn thận đắp lên người Hàn Anh. Hàn Anh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng cả người lạnh run, cảm thấy rất buồn nôn liền “nôn ọe” một tiếng. Tẩy Xuân và Nhuận Thu vội vàng vây quanh hầu hạ. Sau khi Hàn Anh nhổ ra một lần, cảm thấy cả người như không sống nổi, kiên trì dùng trà thơm súc miệng nhiều lần, lúc này mới trở lại nằm trên giường gấm. Tẩy Xuân thấy nàng nhắm mắt lại không nói lời nào, vội nói: “Cô nương, nô tì đi mời cô gia ạ!” Hàn Anh bỗng nhiên có chút ủy khuất, nhắm mắt lại “ừ” một tiếng, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, nức nở nói: “Đừng cho Từ ma ma biết.” Miễn cho bà lo lắng. Tẩy Xuân đáp “Vâng”, lưu lại Nhuận Thu và Sấu Đông chiếu cố Hàn Anh, mình thì vội vàng đi ra. Tẩy Xuân vừa mới ra đi, Hứa Lập Dương liền một tay kéo lão đại phu, một tay mang theo hòm thuốc của lão đại phu vội vàng đi tới. Nhuận Thu thấy thế, đang muốn bày bình phong che giường gấm, Hàn Anh mệt mỏi nói: “Không cần, đại phu chú trọng chính là vọng, văn, vấn, thiết[1], nhìn không thấy ta sao chẩn bệnh...” [1] Bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. Gọi là “tứ chẩn“. Bởi vì vị lão đại phu này là thân tín của mình, cho nên Hứa Lập Dương cũng chẳng kiêng dè, trực tiếp dẫn đại phu đi vào nhà chính, trong miệng còn dặn dò: “Triệu chứng của phu nhân là đau đầu, buồn nôn, cả người lạnh run...” Đại phu gọi Hồ Xuân Quang, là một lão thái giám hơn sáu mươi tuổi, thấy tiểu Hứa tổng quản luôn luôn trấn định ít nói hiếm khi lại vội vã như thế, không khỏi âm thầm kinh ngạc: nghe là triệu chứng bị cảm lạnh cảm mạo, vị phu nhân sinh bệnh này chẳng lẽ là phu nhân tiểu Hứa tổng quản mới lấy? Nếu không sao hắn lại gấp đến loại tình trạng này? Sau khi vào nhà hắn không nhanh không chậm giương mắt nhìn sang, trực giác thấy cả phòng lộng lẫy ấm áp thơm mát dễ chịu, trên giường gấm đang nằm một mỹ nhân bị bệnh cực kì xinh đẹp, nhìn sắc mặt không chút phấn son nhưng lại vô cùng động lòng người. Hồ Xuân Quang được Nhuận Thu mời ngồi xuống ghế gấm, lão híp mắt mờ nhìn Hàn Anh, lại bắt mạch xem bệnh, liền nói: “Không có gì đáng ngại!” Hứa Lập Dương sốt ruột đứng ở một bên: “Hồ Xuân Quang, ngươi xem kỹ lại đi!” Thiếu phu nhân không phải nói rất khó chịu sao? Hồ Xuân Quang ở thái y viện nhiều năm, tuy là thái giám, nhưng y thuật cao minh, bằng không cũng sẽ không bị Hứa Lập Dương thu xếp cho ở trong phủ, hắn rất khẳng định nói: “Phu nhân ăn nhiều, bị lạnh, lại mệt mỏi, nô tài đảm bảo trong vòng nửa canh giờ sẽ chữa cho phu nhân hết bệnh!” Hứa Lập Dương vội vàng nhìn Hàn Anh, trong ánh mắt dài nhỏ tràn đầy lo lắng. Hàn Anh thật sự là quá khó chịu, chỉ ước gì có thể nôn ra cho hết, liền nói: “Vậy thì mau trị đi!” Hồ Xuân Quang lấy một viên thuốc đen thui trong hòm thuốc bảo nha hoàn lấy nước cho Hàn Anh uống vào, lại lấy ra một miếng thuốc dán lớn cỡ bàn tay màu đen, nói: “Hơ nóng lên dán trên rốn, lập tức hiệu quả!” Nhuận Thu và Sấu Đông phải dán thuốc dán cho Hàn Anh, Hứa Lập Dương liền dẫn Hồ đại phu tránh sang đại sảnh nhà chính. Hồ đại phu mang theo hòm thuốc bằng trúc của mình, rất kỳ quái hỏi Hứa Lập Dương: “Tiểu Hứa tổng quản, nô tài ra ngoài là muốn tránh hiềm nghi, còn người ra làm gì?” Hứa Lập Dương lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: “...” Hồ đại phu từ xưa đến nay tính tình rõ ràng dứt khoát không lệ thuộc, không luồn cúi, cũng không biết quan sát sắc mặt, nếu không thì với y thuật cao minh cùng với thân phận thích hợp như thế lại bị đuổi ra hoàng cung, hắn tự động không để ý đến ánh mắt như muốn giết người của Hứa Lập Dương, dùng giọng nói khá giống vịt đực tiếp tục truy vấn: “A? Tiểu Hứa tổng quản, người gấp thành cái dạng này lão nô chưa từng thấy qua, chẳng lẽ bên vị trong không phải phu nhân người mới lấy bên ngoài hả?” Đại thái giám cưới vợ không phải là chuyện mới! Đại Hứa tổng quản Hứa Chiếu Thủy không phải cũng cưới vợ sao? Tiểu Hứa tổng quản xấu hổ cái gì chứ! Hứa Lập Dương võ công cao cường, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Phó Tạ đi nhanh đến, liền hung hăng trừng mắt lão thái giám, trong ánh mắt dài nhỏ lạnh lùng như băng, ước gì có thể một đao chọc chết lão già này. Hồ đại phu còn muốn hỏi tiếp, Hứa Lập Dương đã nhanh chóng xoay người lại, sải bước về phía Phó Tạ nghênh đón, chắp tay nói: “Công tử, nô tài đã tìm Hồ Xuân Quang lúc trước ở trong cung tới đây, đã xem bệnh cho thiếu phu nhân rồi!” Phó Tạ mặt không biểu tình bình tĩnh nhìn Hứa Lập Dương và Hồ Xuân Quang đang trợn mắt há hốc mồm, xốc mành gấm lên đi vào nhà chính. Hắn đã nghe nói qua tiếng tăm của Hồ Xuân Quang, trong lòng thoáng an định chút ít. Lúc này Tẩy Xuân và Phó Bình mới đuổi theo tới. Tẩy Xuân thở hồng hộc nghỉ ngơi ở cây cột dưới hành lang, đợi hô hấp ổn định một tí, lúc này mới đi vào nhà chính. Công tử đi quá nhanh, nàng một đường chạy theo cũng đuổi không kịp. Phó Bình thấy Hứa Lập Dương sắc mặt tái nhợt mang theo một lão thái giám sắp chết đứng ở đó, không khỏi có chút kỳ quái, hỏi vội: “Thiếu phu nhân thế nào rồi?” Hứa Lập Dương khàn giọng nói: “Thiếu phu nhân ngọc không có việc gì, đại phu đã khám và chữa bệnh qua.” Phó Bình “Nha” một tiếng, không nói thêm gì nữa, yên tĩnh nghe bên trong dặn dò. Trên rốn Hàn Anh bị dán thuốc dán hơi nóng, đang nằm dưỡng thần, nghe tiếng bước chân, mở mắt ra thấy là Phó Tạ, đôi mắt lập tức liền ẩm ướt:“Ca ca, muội khó chịu quá...” Phó Tạ thấy mới nửa ngày không gặp, sắc mặt Hàn Anh đã tái nhợt rõ ràng là có bệnh, không khỏi hoảng sợ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa nói vừa đi qua ngồi xuống bên cạnh giường gấm, tựa sát vào Hàn Anh nhìn kỹ. Hàn Anh duỗi tay nắm chặt tay của hắn: “Ca ca, đầu muội hơi đau, toàn thân lạnh run, còn luôn thấy buồn nôn... Rất khó chịu... muội không muốn sống nữa...” Phó Tạ đè nén yêu thương, áp trán lên trán của nàng, cảm thấy cũng không nóng, cũng không dám chắc, liền nói: “Ta vừa rồi đã cho người đi hành cung mời thái y rồi, thái y một lát nữa sẽ tới.” Hàn Anh suy nghĩ một chút, cảm giác mình thật ra cũng không có khó chịu như vậy, liền nói: “thuốc của Hồ đại phu hình như có tác dụng rồi, muội không có khó chịu nữa.” Phó Tạ làm sao sẽ yên tâm? Hắn cách tấm chăn ôm cả người Hàn Anh vào trong ngực, khuôn mặt dán trên mặt Hàn Anh, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.” Ta không bao giờ ép buộc nàng nữa, không khi dễ nàng nữa... Khuôn mặt Phó Tạ thật lạnh, Hàn Anh nhắm mắt lại liếm mặt của hắn, nhưng không có lên tiếng. Nàng cũng hiểu được buổi sáng Phó Tạ có hơi quá, đoán chừng có thể buổi sáng lúc đó nàng bị cảm lạnh. Cũng không lâu lắm, Phó Tĩnh liền mang theo một vị thái y họ Chu tới. Chu thái y treo tia bắt mạch sau đó hỏi thăm kỹ càng, náo loạn cả buổi, cuối cùng nói: “Phu nhân dạ dày không khỏe, lại bị nhiễm lạnh, uống mấy thang thuốc sẽ khoẻ lại!” Phó Tạ lúc này mới yên lòng lại, hậu tạ thái y, chỉ thị Phó Tĩnh tiễn thái y đi ra ngoài. Chu thái y vừa rời đi, Phó Tạ liền dùng chăn ấm quấn lấy Hàn Anh, ôm nàng vào phòng ngủ đặt lên giường, giúp nàng cởi áo ngoài nhét vào trong chăn gấm. Hàn Anh nói với giọng mệt mỏi, “nhõng nhẽo “ chỉ huy Phó Tạ: “Ca ca, gối đầu có chút thấp, kê cao một tí... Ai ôi!!!... Đầu nặng trình trịch...” Phó Tạ vội vàng lấy một cái gối dựa bằng gấm, nâng Hàn Anh dậy, đặt đệm vào phía sau nàng. Hàn Anh nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau lại tiếp tục thủ đoạn của mình: “Ca ca, muội hơi đói... Từ ma ma nói buổi trưa làm cút rán cho muội ăn đó...” Phó Tạ cúi đầu vén tóc của nàng ra, vuốt ve trán của nàng, thấp giọng nói: “Thái y nói, muội phải ăn đồ thanh đạm, chỉ có thể ăn cháo trắng.” Hàn Anh: “...” không được ăn ngon sẽ không vui. Một lát sau, nàng lại bắt đầu làm nũng: “Ca ca, đầu có chút đau, huynh xoa xoa huyệt Thái Dương cho muội đi...” Phó Tạ “ừ” một tiếng, nâng đầu Hàn Anh bắt đầu xoa bóp. Y thuật của lão thái giám Hồ Xuân Quang rất tốt, Hàn Anh lúc này đầu đã hết đau, cũng không buồn nôn nữa, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng nàng chính là muốn làm nũng với Phó Tạ. Phó Tạ đang giúp Hàn Anh xoa bóp, Hàn Anh lại nũng nịu nói: “Ca ca, chờ một chút cháo đưa tới, huynh đút muội ăn nhé.” Phó Tạ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Ngón tay của hắn thon dài hữu lực, lực đạo cũng rất ổn định, ấn Hàn Anh cực kỳ thoải mái, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Nàng đang buồn ngủ, lại bị một hồi ồn ào bên ngoài truyền tới đánh thức, lúc này nhíu mày “Ôi” một tiếng. Phó Tạ thấy thế, vội vàng thấp giọng an ủi: “là Từ ma ma.” Nếu là người khác dám ồn ào không có quy củ như vậy, quấy rầy Hàn Anh nghỉ ngơi, sớm đã bị hắn sai người kéo ra, nhưng đây là nhũ mẫu rất thân của Hàn Anh... Bên ngoài Từ ma ma cũng đang khẩn trương hỏi thăm Hồ Xuân Quang, ngón tay giấu trong ống tay áo nắm một tờ ngân phiếu lớn Hàn Anh cho bà, tùy thời chuẩn bị hối lộ đại phu: “Người chính là đại phu? cô nương chúng ta bị làm sao vậy?, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi!” Cô nương không phải là mang thai sao? Nếu mang thai thì cũng quá nhanh đi? Phải nghĩ biện pháp che giấu a! Vừa rồi bà đang trong phòng bếp nhỏ làm chim cút rán cho Hàn Anh, Hoán Hạ tới đây nói cho bà biết, tiểu nha hoàn nói cô nương bị buồn nôn ói ra làm Từ ma ma sợ hết hồn, vội vàng vén váy chạy như bay đến đây. Hồ Xuân Quang thấy ma ma này tuổi không lớn lắm, rất nhanh nhẹn, đồ trang sức trên búi tóc trân quý, quần áo trên người khá tốt, nhưng trên người còn mang mùi dầu khói, liền đoán được thân phận của đối phương sợ là nhũ mẫu của vị thiếu phu nhân mỹ mạo kia, thành thành thật thật nói:“Phu nhân không có gì đáng ngại, ăn nhiều, bị nhiễm lạnh mà thôi!” Từ ma ma lúc này mới thở dài một hơi, đem ngân phiếu trong tay thu về, từ trong hầu bao khác lấy ra một tấm ngân phiếu nhỏ hơn kín đáo đưa cho Hồ Xuân Quang: “Làm phiền ngài!” Thấy Tẩy Xuân đang ở nhà nhỏ bằng gỗ sau đại sảnh nấu thuốc, bà liền lên tiếng chào Hứa Lập Dương đang đứng trước lan can đại sảnh sau đó cũng đi vào nhà nhỏ bằng gỗ. Hàn Anh đang dựa vào người Phó Tạ để Phó Tạ xoa bóp tay cho nàng, nghe thấy tiếng từ ma ma bên ngoài truyền đến: “Cô gia, cô nương thuốc sắc xong rồi!” Phó Tạ trầm giọng nói: “Đưa vào đi!” Hàn Anh lúc này mở mắt: “Muội không uống thuốc!” Phó Tạ ôn nhu an ủi nàng: “A Anh nghe lời, thuốc uống thì bệnh mới hết được.” Hàn Anh náo loạn nửa ngày, thấy Phó Tạ muốn đút nàng uống thuốc, đành phải nói thật: “Vị đại phu Hứa Lập Dương mang đến y thuật rất là cao minh, muội dán thuốc dán không bao lâu đã khoẻ lại rồi!” Vì gia tăng sức thuyết phục, nàng xốc trung y lên bảo Phó Tạ nhìn miếng thuốc dán màu đen nàng dán rên bụng. Thấy trên bụng nõn nà trắng như tuyết của Hàn Anh lại dán cái đồ xấu xí như vậy, Phó Tạ rất đau lòng, lấy tay sờ lên, giúp nàng kéo trung y xuống, lại đắp chăn lên, lúc này mới nói: “Đại phu gọi Hồ Xuân Quang kia, cũng có chút có tên tuổi, để ta gọi hắn xem cho nàng lần nữa.” Hàn Anh thấy có thể không cần uống thuốc, liên tục gật đầu: “Được!” Lại cười híp mắt: “Hồ đại phu kia là thái giám à?” Phó Tạ “ừ” một tiếng, nói: “Thật ra Hồ Xuân Quang am hiểu nhất chính là sản khoa.” Hồ Xuân Quang này sợ làthầy thuốc khoa sản nổi tiếng Hứa Lập Dương phụng mệnh đi tìm, cũng rất thích hợp. Nghĩ tới đây, Phó Tạ liền nghĩ tới vừa rồi ở bên ngoài nghe được Hồ Xuân Quang nói “Tiểu Hứa tổng quản, người gấp thành cái dạng này lão nô chưa từng thấy qua, chẳng lẽ đây không phải người phu nhân bên ngoài mới lấy sao“. Hắn rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất sóng mắt tĩnh mịch. Hồ Xuân Quang đi vào lại kỹ càng vọng, văn, vấn, thiết cho Hàn Anh một phen, cuối cùng nói: “Điện soái, lão nô có chuyện muốn nói với ngài.” Hắn đã nhận ra người trước mắt này chính là điện soái đương triều, quốc cữu gia Phó Tạ, cũng đoán được vị phu nhân mỹ mạo kia chính là thê tử Hàn thị tân hôn của Phó Tạ. Phó Tạ bảo Từ ma ma Tẩy Xuân trông coi Hàn Anh, tự mình mang theo Hồ Xuân Quang đi vào gian nhà phía tây. Hàn Anh cả người nằm nghiêng trên giường, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ, vị Hồ đại phu này thần bí như vậy, rốt cuộc muốn nói cái gì với Phó Tạ? Không biết Hồ đại phu nói gì đó, dù sao lúc Phó Tạ đi vào phòng ngủ bồi Hàn Anh khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, ánh mắt cũng không dám đối mặt với Hàn Anh. Hàn Anh trong lòng hồ nghi, nhưng biết Phó Tạ nóng nảy, hắn xưa nay bướng bỉnh, nếu như hắn không chịu nói, ai cũng hỏi không ra cái gì, liền lặng lẽ chôn nghi ngờ ở trong lòng, hỏi Tẩy Xuân: “Hứa Lập Dương rời khỏi chưa?” Tẩy Xuân vội nói: “Hứa công công còn đang chờ ở bên ngoài!” Hàn Anh liền nói: “Đem này hai bộ y phục bông vải bạch lăng hỏa vân cho hắn đi!” Phó Tạ nghe vậy, giương mắt nhìn Hàn Anh, giọng nói bình thường: “Hai bộ y phục bông vải bạch lăng hỏa vân gì thế?” Hàn Anh thuận miệng giải thích nói: “Tối hôm qua muội thấy Hứa Lập Dương mặc có chút mong manh, mới bảo Tẩy Xuân cầm cho hắn hai bộ y phục bông vải bạch lăng hỏa vân!” Phó Tạ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng: “... Ta cũng lạnh vậy.” Hàn Anh có chút nghi ngờ nhìn hắn, đưa tay sờ lên trán của hắn, lại sờ lên tay của hắn: “Không lạnh mà!” Lại nói liên miên nói: “Buổi sáng không phải đã chuẩn áo bông gấm trắng cho huynh sao? Sao còn lạnh?” Nàng vươn tay vào trong tay áo Phó Tạ, đầu tiên là sờ bên trong quần áo, thấy áo bông vẫn còn, sau lại sờ đến cổ áo Phó Tạ, sờ vào da thịt, cảm thấy độ ấm bình thường. Phó Tạ hít một hơi hơi lạnh, mắt phượng ngập nước nhìn Hàn Anh. Hàn Anh không có chú ý tới phản ứng của hắn, lại cách quần áo sờ lên đùi Phó Tạ, cảm thấy cơ bắp căng cứng độ ấm thích hợp, liền yên lòng:“huynh không bị lạnh mà!” Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trầm xuống: “...” Hàn Anh vô tội nhìn hắn. Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ hơi trầm xuống nhìn chằm chằm vào Hàn Anh một lát liền đứng dậy sửa sửa quần áo, dặn dò Tẩy Xuân bảo Từ ma ma bưng cháo vào. Hàn Anh lập tức quay về trạng thái làm nũng, toàn thân mềm nhũn dựa vào đệm: “Ca ca, huynh đút muội ăn.” Phó Tạ: “Được.” Hàn Anh liếc hắn, thầm nghĩ: sao dễ nói chuyện như vậy? Phó Tạ đút cho Hàn Anh ăn một chén cháo xong, thấy ánh mắt của nàng cũng không mở ra nỗi mà vẫn còn nỗ lực chống lên, liền nói: “Nàng ngủ một lát đi!” Hàn Anh nắm ống tay áo của hắn, mắt to trông mong nhìn hắn: “Ca ca, huynh ngủ với muội...” Bị nàng nhìn như vậy, trái tim Phó Tạ lập tức mềm mại như một vũng nước, lập tức liền đáp ứng “Được”, đứng dậy đi tới nhà chính, dặn dò Hứa Lập Dương: “Ngươi đi nói chuyện với người kia đi.” Hứa Lập Dương đáp “Vâng“. Phó Tạ tiếp tục dặn dò: “Nàng ta nếu như có thể phản chủ bò lên trên bệ giường hạ, tự nhiên là có cách suy tính, ngươi nghĩ biện pháp dò xét ý tứ của nàng ta một chút.” Hứa Lập Dương đáp “Vâng”, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Phó Tạ đứng ở đó, mắt phượng híp lại nhìn Hứa Lập Dương ra khỏi nhà chính, lại yên tĩnh một lát, lúc này mới nhấc chân đi vào phòng ngủ. Hàn Anh mơ mơ màng màng nghe thấy Phó loáng thoáng Tạ nói cái gì ở bên ngoài “ phản chủ “, cái gì “bò giường”, trong lòng đang nghi hoặc, Phó Tạ đã đi vào rồi, thật sự cởi áo ngoài vén chăn chui vào ổ chăn. Trên người của hắn có hơi lạnh, Hàn Anh cũng không chê hắn, tứ chi trực tiếp quấn lấy hắn, cả người dán lên người hắn. Phó Tạ rên rỉ ngâm một tiếng, thân thể lúc này đã có phản ứng, hắn ôm chặt Hàn Anh nhưng không làm gì. Hàn Anh đưa tay cách quần lót bạch la nắm chỗ đó của hắn một cái, chôn mặt trước ngực hắn, rất nhanh liền ngủ mất. Hai ngày sau, Hàn Anh phát hiện Phó Tạ coi như thay đổi thành một người khác. Hắn đối với Hàn Anh rất lãnh đạm, ngay cả đụng cũng không đụng tới Hàn Anh.