Từ ma ma chỉ huy bọn nha hoàn ra ra vào vào, ở trên bàn bát tiên phía tây phòng khách xếp một bàn lớn thức ăn khuya, lúc này mới đi mời Hàn Anh và Phó Tạ đi qua dùng. Hàn Anh sợ Phó Tạ bất mãn với Từ ma ma, nhịn cười ngượng ngùng đi qua, tay chụp tay Phó Tạ, khẽ đung đưa, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt như mật, giọng nói ngọt như mật: “Ca ca, cùng muội đi qua đi!” Phó Tạ mặt không biểu tình “ừ” một tiếng, theo Hàn Anh dậy đi vào phòng khách. Hàn Thầm mấy năm nay vẫn đảm nhiệm chức Trấn Nam Tướng quân. Hàn Anh theo cha mẹ ở tiểu thành Ngọc Khê Nam Hải lớn lên, từ nhỏ liền thích ăn sò, trai, cua hoa và các loại hải sản, luôn ăn không đủ. Nhưng sau khi đến phương bắc, bởi vì đồ tươi sống khó có được, liền không được ăn thường xuyên như trước kia, nên càng thêm thèm hải sản. Sau khi nàng ngồi xuống bên phải Phó Tạ, trước đánh giá điểm tâm đầy bàn một phen, thấy chẳng những có nghêu sò, còn có món con trai xào gừng và ớt đỏ cùng với sò biển cháy tỏi, liền rất vui vẻ, gắp một con sò biển bỏ vào trong đĩa mã não trắng trước mặt, cầm dao bạc cạy thịt ra. Phó Tạ biết nàng thích ăn hải sản, những món hải sản này là hắn lấy từ chỗ Thừa Dận Đế, liền mỉm cười nhìn Hàn Anh hoạt động. Ai biết Hàn Anh lại không lập tức ăn, mà ldùng chiếc đũa kẹp cho Phó Tạ: “Ca ca, huynh nếm thử xem!” Phó Tạ quả thực rất kinh ngạc, Hàn Anh lại có thể chủ động mời hắn ăn hải sản? Trong lòng hắn suy nghĩ, mắt phượng khẽ đảo, ra hiệu Hàn Anh đút hắn ăn. Hàn Anh liếc Từ ma ma và Hoán Hạ đứng hầu ở một bên. Từ ma ma không khỏi cúi đầu cười cười, kéo Hoán Hạ cùng đi ra. Hàn Anh thấy không có người đứng ngoài xem, liền thật vui vẻ đem thịt sò bỏ vào trong miệng Phó Tạ, sau đó một tay chống cằm cười tủm tỉm hỏi:“Ca ca, ăn ngon khôngsao?” Phó Tạ thấy Hàn Anh nịnh bợ như thế, trên mông đít chỉ thiếu mọc ra một cái đuôi trắng phe phẩy nữa thôi, không khỏi sinh lòng thương tiếc, ấm giọng nói: “ngon.” Lại nói: “không phải muội đói bụng sao? mau ăn đi!” Hắn gắp một cin sò biển, cạy thịt ra cho Hàn Anh. Món sò biển cháy tỏi này là món sở trường của Từ ma ma, Hàn Anh từ nhỏ đã rất thích ăn. Nàng chậm rãi thưởng thức thịt sò Phó Tạ lấy ra cho nàng, cảm thấy vị sò biển ban đầu tràn ngập quanh đầu lưỡi, vị thịt vừa ngon vừa ngọt, vừa cắn vào đã thấy ngọt ngào liền nhai vô cùng mạnh mẽ, phải nói là ngon vô cùng, liền năn nỉ Phó Tạ: “Ca ca, muội muốn nữa!” Phó Tạ nghe vậy rũ mắt xuống, hắn cảm giác, cảm thấy những lời này của Hàn Anh nghe là lạ, một bên suy nghĩ, một bên lại cạy thịt sò ra cho Hàn Anh. ” Trù nghệ của Từ ma ma là tuyệt nhất rồi!” Hàn Anh liên tục tán thưởng, “Ca ca, muội còn muốn ăn con sò!” Bữa tiệc khuya này bị Hàn Anh ăn hoài không kết thúc. Nàng một bên hưởng thụ mỹ thực, một bên vụng trộm nhìn Phó Tạ, ý đồ tìm cơ hội tránh né cái gọi là “Buổi tối sẽ tính toán kỹ càng với muội” của Phó Tạ. Phó Tạ tất nhiên biết tiểu tâm tư của nàng, cũng không bóc trần, vẫn vô cùng tốt bụng chiếu cố Hàn Anh. Mónrau xanh xào cẩu kỷ đặc biệt làm cho hắn, gà rừng xào măng và gạo thơm nầu cháo dọn lên hơi trễ, lúc Phó Tạ bắt đầu dùng cơm, Hàn Anh đã Dùng xong bữa ăn khuya, đi nhà chính rửa mặt đi. Đêm nay nàng ăn đồ ăn có mùi, sợ hun Phó Tạ, rửa mặt vô số lần, lại dùng trà đặc súc miệng nhiều lần, vẫn chưa yên tâm, liền ngậm trà thơm bạc hà đi vào tắm. Phó Tạ Dùng xong bữa ăn khuya đi ra, phát hiện trong phòng ngủ yên tĩnh. Từ ma ma có chút lúng túng thấp giọng bẩm báo: “Bẩm cô gia, cô nương... Cô nương tắm xong liền buồn ngủ...” Cô nương thật sự là quá tuỳ hứng, tối thiểu phải đợi cô gia cùng ngủ chứ! Phó Tạ thản nhiên nói: “Các ngươi đều lui ra đi!” Từ ma ma lo lắng dẫn mọi người lui xuống. Phó Tạ đi vào phòng ngủ, thấy màn trướng bạch lăng thêu hoa đào trước giường hoa lê đã được buông xuống, toàn bộ đèn trong phòng đã tắt, chỉ có đèn minh giác mạ vàng là vẫn còn sáng. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, trong lò xông hương ở phía đông đốt hương hoa lê, mùi hoa lê thoang thoảng, rất ấm áp yên tĩnh. Hắn cười khẽ một tiếng, xoay người lại đi vào phòng tắm. Ngoại trừ ngủ đặc biệt sâu, Hàn Anh còn có một điểm không ổn, nàng chỉ cần ăn một no bụng liền thèm ngủ! Buổi tối nàng tắm xong đi ra, trước lò xông hương hong khô tóc dài, mắt cũng không mở ra được, vừa chui vào ổ chăn liền ngủ mất. Hàn Anh ngủ như heo nhỏ, Phó Tạ tắm rửa xong đi ra, gọn gàng lột sạch quần áo ngủ thêu hoa trên người nàng, cởi nàng cởi sạch sẽ không còn thứ gì mới ôm vào trong ngực kéo chăn gấm lên. Phó Tạ vừa tắm xong, trên người có hơi lạnh. Hàn Anh có lẽ là không quá thoải mái, nhắm mắt lại vùng vẫy nửa ngày ở trong ngực Phó Tạ, nhưng thủy chung không thể giãy giụa ra khỏi tay chân thon dài giống như gông cùm xiềng xích của Phó Tạ, đành phải cam chịu số phận mà ôm lấy Phó Tạ, dùng cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho hắn. Thấy Hàn Anh ngủ ngoan như vậy, Phó Tạ có chút không đành lòng lay tỉnh nàng, liền dùng bộ phận đang trướng đau chống lên Hàn Anh, ôm Hàn Anh co thành một đoàn vừa thơm vừa mềm vừa ấm vào trong ngực, cằm đặt vào trong mái tóc dài thơm ngát của Hàn Anh, trong lòng suy nghĩ các hạng mục phân đoạn ngày mai tiếp quản cấm quân đểxoa dịu bản thân, rất nhanh cũng ngủ mất. Ngày hôm sau còn chưa sáng Từ ma ma đã thức dậy. Bà ở trong phòng bếp nhỏ bận rộn nửa ngày, chỉ huy đầu bếp nữ chuẩn bị canh nóng nước ấm, lại xem người nấu cháo, tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm thanh đạm, sau đó đi ra ngoài nhìn nhìn, thấy phương đông đã hiện ra màu trắng bạc, này mới sai Hoán Hạ đi xem cô nương cô gia thức dậy chưa. Hoán Hạ rất mau đã trở về, thấp giọng nói: “Ma ma, cô gia và cô nương chưa thức dậy!” Từ ma ma trầm ngâm một lát, liền nói: “Chờ một chút đi!” Trong lòng bà thấy có chút vui mừng: may mắn là sinh hoạt của vợ chồng son cô gia cô nương không có bà bà nghiêm chỉnh, bằng không cuộc sống của cô nương sẽ không dễ chịu, đâu có thoải mái như vậy? Vừa nghĩ như thế, Từ ma ma sâu cảm giác Hầu Gia và phu nhân sớm xác định cho cô nương và cô gia như vậy, thật sự quá tinh mắt rồi! Lại đợi nửa canh giờ sau, Từ ma ma rốt cuộc nhịn không được, liền tự mình đi nội viện xem. Đi vào nội viện thoáng qua bức tường phù điêu, Từ ma ma trông thấy cửa phòng nhà chính vẫn đóng chặt, đại nha hoàn Tẩy Xuân cũng đứng đó, nhưng các nàng lại đang chờ ở hành lang bên trong đại môn cách xa Đông Sương phòng. Bà cảm thấy có chút kỳ quái, liền đi qua hỏi: “Sao không chờ ở hành lang nhà chính, vạn nhất cô gia cô nương cho gọi thì sao?” Tẩy Xuân có chút lúng túng thấp giọng giải thích nói: “Ma ma, quy củ của cô nương là nàng và cô gia khi ngủ, không cho chúng ta tới gần, trừ phi gọi người thì chuông vàng vang lên...” Từ ma ma cũng đã từng gả cho người, nhưng trượng phu trước kia chết trận sa trường. Bà nghĩ sơ liền hiểu là chuyện gì xảy ra, mặt mo liền nóng lên, dừng một chút, thấp giọng dặn dò Tẩy Xuân: “Không nên lớn tiếng ồn ào, lắng nghe tiếng chuông vàng!” Dứt lời bà lại quay về phòng bếp nhỏ. Hàn Anh lúc này đang sống dở chết dở. Trên mặt của nàng ửng hồng, ngón tay trắng nõn nắm chặt nệm gấm phía dưới, hai chân cứng ngắc, giọng nói khóc đến khàn khàn: “... Ca ca... Hôm nay... Thật sự... Thật sự không... Không được... Cầu huynh... Van huynh...” Mãi cho đến khi mặt trời đỏ lên cao, Phó Tạ mới thức dậy ra khỏi nội viện. Từ ma ma lúc này mới có thể vào xem Hàn Anh. Bà vén màn lên, thấy Hàn Anh đang ngủ đưa lưng về phía bà, mái tóc đen nhánh xoã trên gối, lúc này Từ ma ma mới yên lòng lại. Buổi sáng Hứa Lập Dương từ trong cung đi ra, cưỡi ngựa thẳng đến Phó trạch. Hắn trước đi thư phòng cầu kiến Phó Tạ, chuẩn bị truyền lời của Phó hoàng hậu Trong thư phòng chỉ có Phó Trữ trông coi, thấy Hứa Lập Dương tới, Phó Trữ cười hì hì nói: “Hứa công công, công tử ở sân tập bắn luyện bắn tên!” Hắn cứ gọi một sĩ binh tới, bảo binh sĩ mang Hứa Lập Dương đi sân tập bắn. Hôm nay Phó Tạ chia ra tiếp kiến thuận mấy vị thống lĩnh cấm quân đi theo đến hành cung Lỗ Châu, trong lòng hơi mệt, liền mang theo đại cung đi sân tập bắn luyện bắn tên. Hắn đang luyện Liên Châu Tiến, thấy Hứa Lập Dương tới, liền mệnh lệnh Hứa Lập Dương cũng tới thử xem. Hứa Lập Dương sở trường dùng đao, bắn tên không phải là sở trường của hắn, nhưng kéo đại cung của Phó Tạ hắn vẫn có thể làm được. Thấy Hứa Lập Dương lại có thể kéo ra đại cung của công tử, Phó An Phó Tĩnh liên tục tặc lưỡi một bên hầu hạ: “Hứa công công cũng thật là lợi hại, chúng ta đều làm không được!” Hứa Lập Dương ở một bên mỉm cười, thừa dịp Phó Tạ uống trà, thấp giọng nói ra kế hoạch của Phó hoàng hậu. Phó Tạ nghe xong, hơi suy nghĩ một chút, nói: “Đợi ta luyện hết đống tên này thì ngươi cùng đi với ta.” Hứa Lập Dương trước kia hầu hạ Phó Tạ, biết hắn đam mê bắn tên, sợ là còn phải luyện một hồi, liền nói: “Công tử, thiếu phu nhân bảo nô tài đi qua một chuyến...” Mắt phượng Phó Tạ híp lại nhìn bia ngắm di động phía trước, không để trong lòng lắm nói: “Đi đi!” Hắn tuy rằng độc chiếm mạnh mẽ, nhưng Hứa Lập Dương là thái giám, Phó Tạ không hề lo lắng! Hàn Anh ngủ thẳng tới giữa trưa mới thức dậy. Nàng rửa mặt xong vội vàng ăn mấy ngụm cháo, liền không chịu ăn nữa, cũng không ra khỏi cửa, mệt mỏi nằm lì trên giường gấm ngẩn người. Từ ma ma nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của cô nương nhà mình, quầng thâm trước mắt và bờ môi màu hồng nhạt, còn có cả người lười biếng, rất là lo lắng, đứng ở một bên thở dài thở ngắn, không biết như thế nào cho phải, cô nương tuổi còn nhỏ, cô gia tuổi cũng không lớn, nên khuyên nhủ như thế nào đây! Thế nhưng nghĩ lại, bà lại cảm thấy như thế cũng không phải là không tốt, cô gia chịu khó như thế, cô nương cũng có thể mang thai sớm chút, nếu có thể một lần sinh được con trai, địa vị mộ phụ Phó thị của cô nương càng thêm vững chắc... Sấu Đông đi vào hồi báo: “Cô nương, Phó Bình báo lại, nói Hứa công công đến rồi!” Hàn Anh lúc này mới nói: “Mời vào đi!” Hứa Lập Dương là thái giám, gặp hắn cũng không sao. Sau khi Sấu đông ra ngoài, Hàn Anh nhìn Tẩy Xuân: “Đem hai bộ y phục bông vải hỏa vân tối hôm qua ta bảo ngươi chuẩn bị tới đây!” Nàng bảo Tẩy Xuân đến hỏi Phó Bình, dựa theo cung quy Đại Chu, cho dù là tổng quản thái giám, thí dụ như Hứa Chiếu Thủy và Hứa Lập Dương, cũng không thể mặc quần áo da lông trong cung, bởi vậy chỉ thị Tẩy Xuân chuẩn bị hai bộ y phục từ bông vải hỏa vân, phủ ngoài là bạch lăng mới tinh. Bông vải hỏa vân mỏng nhưng ấm áp, mặc ở trong cẩm bào nhìn cũng không thấy rõ. Tẩy Xuân mỉm cười đáp ứng, đi vào lấy bao quần áo ra.