Quá thời hạn

Chương 19 : part 1

Thẩm An Bình vừa dứt lời, mọi thanh âm trên thế giới giống nhau đều ngừng hẳn, đều yên lặng đến dị thường làm cho người ta lạnh cả sống lưng. Anh đứng im đó, mặc cho gió nhẹ thổi lay mái tóc; Cố Bình An nhìn thấy hình ảnh trươc mắt này cũng không tránh khỏi có chút choáng váng. Cô cũng không hiểu cảm giác của mình hiện tại là như thế nào, chỉ thấy thật ủy khuất đến không chịu được. Trong lòng cô dâng lên nhiều cảm xúc hỗn độn, nơi chóp mũi không ngừng truyền đến từng đợt ê ẩm, mí mắt nhất thời nặng nề không thể tả, cảm thấy đầu cũng như đang quay mồng. Trước đây cô chưa bao giờ có cảm giác trong lòng lại lạnh lẽo, bình tĩnh đến đáng sợ như giờ phút này, hai tay nâng lên nắm chặt thành quyền, giọng nói run run cũng không biết vì lạnh hay là do trong lòng khổ sở:” Em ỷ vào anh yêu em sao?” Cô khó tin lặp lại thêm một lần:”Anh yêu em? Sao ngay cả bản thân em cũng chưa từng cảm giác được vậy! Anh yêu em khi nào a?” Dường như dần dần bị kích động, âm điệu trong giọng nói của cô cũng cao lên:”Anh yêu em, yêu em đến nỗi phải cùng người khác lên giường hay sao?” “Thẩm An Bình, anh coi em là một đứa ngốc hay sao? Anh cho là anh nói cái gì em cũng đều tin hết phải không? Anh nghĩ rằng em cũng ngu xuẩn như những cô gái mà anh từng quen à? Anh cho anh là ai hả? Muốn tam cung lục viện? Sau đó em còn phải cảm kích anh vì đã phong cho em làm chính thất sao?” Cô mở to mắt, hít vào một hơi thật mạnh, bình tĩnh kiên định nói:”Thẩm An Bình, những người anh quen ai cũng rất hấp dẫn, em dù sao cũng chỉ là người thấp kém, làm sao có tư cách để đem ra so chứ.” Cố Bình An bộ dạng quật cường đứng yên đó, tuy trong lòng đang khó chịu nhưng nháy mắt tất cả đã hóa thành tro bụi bay mất. Hình ảnh Thẩm An Bình trước mắt càng trở nên mơ hồ, cô cứ ngỡ là do lớp sương ban đêm phủ xuống, không ngờ lát sau mới nhận ra chính mình đang khóc. Cô không hiểu bản thân vì sao lại khóc những vẫn cố gắng tỏ ra thật kiên cường, cắn chặt môi mình để không phát ra tiếng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ Thẩm An Bình sẽ nghe ra sự run rẩy qua giọng nói của cô. Thẩm An Bình hơi ngửa đầu, nhìn thoáng qua ánh trăng như đang ẩn hiện sau lớp mây mù, lạnh lùng nói:”Cố Bình An, bao nhiêu năm qua, em biết được những chuyện gì đã xảy ra sao? Em thì lúc nào chẳng kiếm chuyện hờn dỗi này nọ, nhưng tại sao lại không can đảm nói những điều này ra sớm một chút?” Anh không quay đầu lại, hai tay bỏ vào túi quần. Nhìn bóng dáng anh từ phía sau chỉ cảm thấy anh thật rất cô đơn:”Nhưng giờ theo như em nói, chúng ta thật ra đều không hề hiểu chút gì về nhau cả, cho nên tốt nhất là nên dừng lại đây thôi, về sau cứ giữ nguyên trạng thái như trước đây là được rồi.” Cố Bình An nghe xong, cảm giác màng nhĩ như đang truyền đến từng trận đau buốt, nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn, nhưng cô vẫn cố cắn chặt răng không lên tiếng, lẳng lặng nghe giọng Thẩm An Bình đều đều truyền tới. Lòng cô bất giác hoảng sợ, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều những hình ảnh trước đây mà cả hai từng trải qua, chúng như những thước phim điện ảnh, từng ảnh từng ảnh truyền tới làm đầu óc cô không ngừng suy nghĩ, muốn dừng cũng không thể. Thẩm An Bình thở nặng nề một hơi, tựa như thời gian đã qua cả vạn năm, thanh âm quen thuộc thật lâu sau đó một lần nữa vọng đến tai cô:”Trăng tròn rồi sẽ khuyết, còn nhớ rõ anh đã từng nói qua những lời này không? Em nhìn không hiểu cũng tốt, bởi vì tình yêu kia đã từng bước bị em dồn đến tận cuối điểm rồi.” … Thẩm An Bình bỏ đi rất lâu Cố Bình An mới bật khóc thành tiếng. Cô như mất đi toàn bộ sức lực, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt dâng lên khóe mắt mãnh liệt trào ra như thác lũ rơi xuống. Cô trước giờ chưa từng thương tâm đến như vậy, cảm giác giống như ngũ tạng lục phủ đang bị ai đó giằng xé đến đau đớn. Ông trời dường như cố ý vươn nanh múa vuốt hướng cô mà đánh úp. Mọi thứ trước mắt trở nên hỗn độn, còn lòng cũng dần lạnh lẽo chẳng khác gì hàn băng. Cô thật không ngờ chuyện cứ thế này mà rối tung cả lên. Cô cũng không biết chính mình đã khóc hết bao lâu, có lẽ đã rất lâu. Cô đứng dậy đi dạo một vòng rồi lại một vòng, cho đến khi màn đêm càng lúc càng tối, gió thổi càng lúc càng lạnh hơn Nước mắt trên mặt không biết đã khô tự bao giờ, nhưng đau đớn trong tim lại càng khắc sâu hơn chưa hề vơi đi chút nào. Cô giống như một kẻ bị bại trận hoàn toàn, không còn tức giận khi nãy, chỉ thơ thẫn như người mất hồn quay trở về nhà mình. Cố Mẹ cùng ba ba vẫn còn thức, thấy cô bước vào cửa, bà liền không kềm chế mà khóc rống lên. Cô nhìn qua Cố mẹ thấy bà dường như đã già đi rất nhiều. Ở trước mặt cô, bà rõ ràng luôn là bộ dáng cứng cỏi, chưa bao giờ chịu thua ai, nhưng khi nhìn bà đang khóc lóc lúc này, Cố Bình An cảm thấy bà thì ra một chút sát thương cũng đều không có. “Gọi điện thoại di động cũng không thấy trả lời, con là định bỏ đi luôn sao? Cố Bình An, mẹ sinh con ra để hôm nay con đối với mẹ thế này à? Con có biết bây giờ đã là mấy giờ rồi không? Có biết sẽ làm ẹ lo lắng không hả?”. Bà hai tay bụm mặt, giọng nói càng trở nên run run:”Con chưa từng làm cha làm mẹ người ta nên giờ dù mẹ có nói gì đi nữa con cũng không hiểu được. Trên đời này không có người mẹ nào lại không yêu thương con cái chính mình, con có hiểu không hả?” Cố Mẹ giọng nói cực kỳ bi thương, lại rất có lý lẽ. Lòng Cố Bình An một phen rối rắm, cô hơi lúng túng,  vịn người vào lan can cầu thang bước lên lầu.”Di động lúc ra khỏi cửa đã làm mất, con mệt quá phải đi ngủ đây.” … Cố Bình An chưa bao giờ từng nghĩ mình là loại người đa sầu đa cảm, nhưng suốt đêm nay cô không ngừng trằn trọc suy nghĩ, mãi thật lâu sau mới chợp mắt được. Buổi sáng vừa ngồi dậy, cảm thấy đầu mình rất nặng, cả người đều mệt lả ra, đã thế cổ họng lại thấy đau buốt. Cố Bình An biết những dấu hiệu này rõ ràng là nói “cô đã bị cảm lạnh”. Cô kéo rèm cửa sổ, bên ngoài giờ đang đổ mưa, từng tiếng tí tách tí tách không ngừng gõ trên chiếc cửa sổ bằng thủy tinh. Cơn mưa lớn bao phủ khắp nơi dường như ông trời cũng đang phát tiết cảm xúc chính mình. Cô không có dũng khí nhìn đến mình trong gương, đi lấy nước lạnh rửa mặt. Mí mắt nặng nề phải khó khăn lắm Cố Bình An mới mở ra được, không cần xem cô cũng đoán biết giờ chắc nó đã sưng lên như hai quả hạnh đào rồi đây. Trước kia Cố Bình An vẫn thường nói đùa với Thẩm An Bình rằng đời này cô nghĩ anh sẽ không bao giờ nổi giận với cô, bằng không nhất định là ông trời sẽ đại biến. Khi đó Thẩm An Bình không tin, không ngờ hôm nay mọi việc lại diễn ra trùng khớp đến vậy. Ông trời chắc là đã biết trước nên cũng rất phối hợp mà đổ mưa. Hôm nay mưa đến cũng thật đúng lúc, Cố Bình An lười nhát chả muốn làm gì cả, ngây ngốc ngồi đó suy nghĩ không biết hiện giờ Thẩm An Bình còn nhớ lời nói giỡn ngày trước không? Cố Mẹ cùng ba ba đều cố ý xem nhẹ chuyện xảy ra đêm qua, giống như chưa hề xảy ra, cả nhà vẫn quây quần ngồi ăn cơm chung. Nhìn thấy Cố Bình An  hai mắt sưng húp như hai quả hạnh đào, bà muốn nói gì đó nhưng lại đem chúng nuốt trở vào. Cố Ba nhờ lái xe đưa cô trở về thành phố vì ông biết cô chưa bao giờ ở lại nhà quá lâu. Không có thói quen thường dùng xe của Cố ba ba vì dù sao thì biển số xe này cực kỳ bắt mắt đi, nhưng giờ phút này cô thật không muốn so đo nhiều nên đành nghe theo. Tài xế theo Cố ba ba đã mười mấy năm, đối xử với Cố Bình An như con gái ruột, thấy cô không vui nên suốt cả đường đi cũng không muốn quấy rầy cô. Lúc Cố Bình An xuống xe bác tài xế đưa cho cô một viên kẹo, ông luôn đối xử cô như với một đứa bé. Lòng Cố Bình An dâng lên một tình cảm thật ấm áp, cầm viên kẹo trên tay cô có cảm giác như mình đang được quay trở về thời thơ ấu. Cố Bình An rất coi trọng sự sống của mình, càng không thể chối cãi bản thân cô chính là vũ khí lợi hại có thể dùng uy hiếp Thẩm An Bình, cho nên cô luôn biết phải bảo hộ cho thật tốt. Trước đây mỗi lần cô có chút đau đầu hay nhức mỏi, chỉ cần làm nũng thì Thầm An Bình liền lập tức xuất hiện. Nhưng cả ngày hôm qua anh không hề có chút động tĩnh gì. Một Thẩm An Bình lạnh lùng  như thế cô thật không quen, thái độ lạnh lùng đó làm cô nghĩ bọn họ từ nay thật sự không còn chút liên hệ gì nữa rồi sao?. Cô suy nghĩ thật lâu liệu Thẩm An Bình thật sự đã mệt mỏi sao? Chắc có lẽ vậy, nhưng chính cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi a. Thẩm An Bình đã hỏi cô vì sao trước đây không nói. Cô cũng không biết nên trả lời anh thế nào. Nhớ trước đây, cùng tất cả những đứa nhỏ đồng trang lứa ở cạnh nhà, cô rất thích bày trò chơi này nọ cùng nhau, còn thẩm An Bình lại luôn tỏ ra mình là người lớn, đối với những trò con nít thế này “người lớn” như anh dĩ nhiên không bao giờ muốn tham gia, chỉ trừ phi mời anh làm chú rể của Cố Bình An thì anh mới chịu chơi cùng họ mà thôi. Nhiều năm như vậy qua đi, Cố Bình An dần dần có thói quen, xem Thẩm An Bình là chú rể của riêng mình. Không sai Thẩm An Bình chỉ là thuộc về của một mình cô mà thôi. Cô nghĩ mình luôn có thể nắm bắt anh trong lòng bàn tay, cho nên mặc kệ Thẩm An Bình có đi bất cứ nơi nào Cố Bình An luôn tin tưởng một điều chắc chắn rằng anh nhất định sẽ quay về bên cạnh cô. Nhưng cô lại không nghĩ tới chuyện lại có thể đi đến bước này. Cho đến hôm nay Cố Bình An cũng chưa từng một lần thận trọng suy nghĩ qua vì sao một giây kia cô lại bị mất đi quyền lợi đang có trong tay mình, vô thức làm cho Thẩm An Bình càng chạy lại càng xa hơn… Thế giới này mặc cho ai thiếu đi ai, trái đất vẫn luôn chuyển động, mặt trời cũng mọc mỗi sáng, không có ngoại lệ. Tất cả mọi người đều phải hoạt động theo quy luật của cuộc sống cũng phải ăn cơm , nghỉ ngơi, làm việc và Cố Bình An cũng không ngoại lệ. Khi Cố Bình An đến công ty làm trở lại , cũng không có chuyện gì  trở ngại , mọi chuyện coi như rất suông sẻ, chỉ gần đến giờ ăn trưa cô mới phạm chút sai lầm nhỏ mà thôi. Tất Nhiễm đại khái qua sắc mặt của cô cũng đoán ra vài phần, hắn cũng không hề mắng cô, vẻ mặt ôn nhu vui vẻ làm cho cô không muốn đề phòng gì nhiều. Đến giờ nghỉ trưa, Quan Tiểu Bảo bưng một tách cà phê nóng lại, vui cười nói:”Nghe nói bồ cùng Thẩm An Bình gây gỗ.?” Cố Bình An thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nên cũng không thèm để ý đến cô, bực bội trả lời:”Cút đi, mình hiện giờ đang còn nhiều chuyện phải làm.” Thế nhưng Quan Tiểu Bảo một mực cứng đầu, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt như đang đứng chờ xem kịch vui:” Nghe nói hôm kia Thẩm An Bình đi uống rượu cả đêm chẳng khác nào một kẻ điên, còn đánh nhau với cái tên họ Lý kia một trận tơi bời , mặt sưng như đầu heo, Đại Bảo nói nhất định là do bồ lại chọc giận hắn, nên dặn mình để ý quan tâm bồ một chút. Bồ cũng đừng suốt ngày cứ làm cao quá, nói ình biết rốt cuộc là chuyện ra làm sao hả? Xem ra lần này không phải chuyện nhỏ nha?” Cố Bỉnh An  cũng không biết vì sao vừa nghe đến Thẩm An Bình uống rượu say đã vậy còn đánh nhau lại làm cho tâm tình buồn bực nãy giờ của cô giảm bớt không ít. Cô liếc mắt tà mị nhìn Quan Tiểu Bảo một cái, cười mà không cười nói:”Quan Đại Bảo nói đó là chuyện nhỏ nhất định có thể giải quyết sao, mình nói cho bồ biết mình và Thẩm An Bình đã kết thúc hoàn toàn! Cứ như vậy đi!” Cô vẫn bộ dáng hai tay khoanh trước ngực, giống như khi nãy chỉ là biểu tình tùy hứng thông thường của Cố Bình An. Cô luôn tin tưởng rằng Thẩm An Bình và Cố Bình An bất quá là có chút gây gỗ thôi, chờ cho Bình An điênt tiết xong, một thời gian sao anh ta hẳn sẽ xuống nước mà làm hòa. Bởi vì Thẩm Bình An mãi luôn là người như thế , chỉ duy có Bình An là bao giờ cũng không ngừng thay đổi. Buổi chiều thư ký Thẩm An Bình đem một cái điện thoại di động mới đến cho cô, còn bản thân anh là người gởi lại không thấy mặt mũi đâu, không có gọi điện, không có gởi tin nhắn thêm vào giọng nói nữ thư ký ấy thật diu dàng, làm cho cô cảm thấy thật có chút xấu hổ. Nhìn chiếc di động mới tinh kia nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại tức giận. Cô quyết định gọi điện thoại cho Thẩm An Bình, không biết đầu dây bên kia anh đang bận việc gì mà cô đợi hoài vẫn không thấy ai trả lời máy. Cố Bình An không còn chút kiên nhẫn nào nữa, mặt mày cau lại, thẹn quá hóa giận hướng thư ký vô tội kia thốt một câu:”Những gì có liên quan đến họ Thẩm kia làm ơn cút xa dùm tôi một chút!” Cô nện đôi giày cao gót xoay người hùng hổ nổi giận rời đi, mặt đằng đằng sát khi giống như muốn giết người. Cô đi ra ngoài không bao lâu liền đụng phải Tất Nhiễm, không biết đã đứng chờ ở đấy khi nào. Nếu như là trước kia, Cố Bình An có lẽ sẽ cùng anh nói vài câu, nhưng  hiện tại tâm tình của cô rất xấu, bất cứ ai đến gần cô lúc này đều không có kết quả gì hay cả vì cô giống như ngòi bom đụng ai cũng phát nổ. Khi cô đi ngang qua Tất Nhiễm, cố tình hơi dừng lại một chút:”Tất Nhiễm, em khuyên anh, anh đừng nên để ý đến em, bằng không anh nhất định sẽ có ngày hối hận.” Cô là người rất thẳng thắn. Cố Bình An mặc dù làm thương tổn không ít cho người chung quanh mình nhưng cô không phải là người không có lương tâm. Bộ dáng  không nhanh không chậm của Tất Nhiễm trông thật khiêu khích, không biết là do ngạc nhiên hay sao mà hắn chỉ cười cười rồi nói:”Anh biết, Cố tiểu thư là người rất dễ nổi nóng, cho nên anh đây không phải là đã tự mình tình nguyện dâng tới cửa cho em đây mặc sức mà phát tiết sao?” Cố Bình An chăm chú nhìn anh, không kiềm chế nói:”Sao anh phải hạ mình đến vậy? Lúc trước khi hai chúng ta chia tay nói thật em rất cảm phục sự quyết đoán và dứt khoát của anh, nói không gặp liền không thấy bóng dáng đâu cả. Còn lần này anh làm sao vậy, rất không giống anh? Lần này trở về chắc anh cũng đã có tính toán?”