Đang chuẩn bị lên dây cót ở chân để chạy cho nhanh thì thanh âm của Trúc Nhã đã lọt vào tai: -Anh vừa nói gì? -Hả? – từ từ quay người lại, Vũ Kiệt nuốt khan một cái – nói gì là nói gì? -Anh ko muốn nói em cũng ko ép. Nhưng…đồ của em và Hanah cũ hết rồi! -……. – mồ hôi rịn ra trên trán -Vậy nên…. -……. – mồ hôi chảy ròng ròng -Chiều nay em muốn đi shopping. Vũ Kiệt khóc ròng (trong lòng), đau khổ “ừ” một tiếng rồi ra khỏi phòng. Từ nay xin chừa, ko bao giờ dám tự tiện vào phòng Trúc Nhã nữa lại càng ko dám rủa cô nữa. “Đi shopping ư?”, có mà khiêng cả cái shop về ấy chứ. Kiểu gì cũng “viêm màng túi, thủng màng ví” cho coi. Vậy là nhờ sự dại dột của Vũ Kiệt, hai cô gái nhà ta vô cùng hiên ngang bước vào shop New Fashion. Trúc Nhã ko biểu lộ cảm xúc còn Hồng Ngọc thì toét miệng ra cười, mặc kệ cái con người đang thất thểu đi đằng sau. Hai cô gái đi trước, gặp bô nào ưng ý thì lấy. Đồ Hồng Ngọc lấy thì đủ sắc cầu vồng còn của Trúc Nhã thì chỉ độc hai màu đen trắng kinh điển, ko phải toàn đen, toàn trắng thì cũng lẫn lộn vào nhau. Vũ Kiệt đi phía sau thì liên tục thở dài, còn mấy cô bán hàng thì khỏi phải nói, vớ đc hai vị “thượng đế” mua đồ ko cần lật bảng giá nên mồm miệng liến thoắng giới thiệu sản phẩm mặc dù chẳng có lời nào lọt vào tai hai thượng đế cả vì Hồng Ngọc thì là nhà thiết kế, chất lượng đồ thế nào chẳng lẽ cô ko phân biệt đc còn Trúc Nhã thì xưa nay vẫn thế, làm gì cũng chẳng bao giờ nghe ai. Đang lựa đồ thì Hồng Ngọc bỗng khựng lại, mắt cô dán vào bộ váy đôi cách đó vài mét. Mắt sáng rực lên, lập tức Hồng Ngọc kéo Trúc Nhã về phía hai cái váy kia. Đứng trước bộ váy, Hồng Ngọc thốt lên: -Đẹp quá! Lại còn là váy đôi nữa! Ôi, nhìn nè! Trắng tinh khôi. Mua nhé Addy. -Ừ! Nếu cậu muốn. Hồng Ngọc thích thú reo lên. Đúng lúc đó, giọng Thiên Vũ vang lên: -Trúc Nhã! Hồng Ngọc! Hai cô làm gì ở đây vậy? -Làm gì là làm gì? – tuy hơi bất ngờ về sự xuất hiện của hai anh chàng hotboy nhưng Hồng Ngọc vẫn đốp lại – Đến trung tâm mua sắm thì còn làm gì nữa. Hỏi vớ vẩn. -Cô…. – Thiên Vũ nghẹn họng. Bên cạnh cậu, Nhật Anh cũng nắm chặt tay lại – cậu đã nhìn thấy Vũ Kiệt. -Cô cái gì mà cô. Chẳng nhẽ đi shopping cũng là một tội à? -Anh ta là ai? Tai sao anh ta lại có mặt ở đây? – Nhật Anh đột nhiên xen vào, nói một câu chả liên quan gì đến câu hỏi của Hồng Ngọc, mặt đã đen đi một nửa. -Xin lỗi – Trúc Nhã nãy giờ im lặng chợt lên tiếng – Nhưng tại sao chúng tôi phải trả lời câu hỏi của các cậu nhỉ! Chúng ta ko phải họ hàng cũng ko thân đến mức các cậu có thể xen vào cuộc sống của chúng tôi. – hơi ngừng một lát, Trúc Nhã quay đi, ko quên ném lại một câu – làm người nên biết mình là ai. Trúc Nhã đi rồi, Hồng Ngọc cũng định đi theo nhưng Nhật Anh đã kéo tay cô lại, giọng gay gắt: -Trước khi đi tôi muốn có một lời giải thích thỏa đáng về người này (chỉ Vũ Kiệt) -Bỏ tay tôi ra đã! Cậu làm tôi đau quá – Hồng Ngọc cố giật tay về nhưng ko đc, Nhật Anh quá khỏe. Thấy vậy Vũ Kiệt liền giật mạnh tay Nhật Anh ra, sau đó xoa xoa hai tay Hồng Ngọc, nhẹ nhàng hỏi: -Có đau lắm ko? -Sắp gãy xương rồi – Hồng Ngọc giọng đã hơi ướt ướt. -Đc rồi, đừng khóc! Khóc sẽ xấu đấy – Vũ Kiệt phì cười -Xìiiiiiiiiiii – Hồng Ngọc bĩu môi – Đừng có dọa em như dọa con nít vậy. Em ko sợ đâu. -Tôn Nữ Hồng Ngọc – Nhật Anh quát -Đừng giở giọng đó với tôi – Vũ Kiệt trừng mắt nhìn Nhật Anh, gằn giọng – tôi còn chưa tính sổ với cậu việc cậu làm Hanah đau, cậu lấy tư cách gì mà quát tháo chứ. Thứ nhất, như Addy đã nói, các cậu ko có quyền tò mò về “quan hệ của chúng tôi”. Thứ hai, đây cũng ko phải nhà của cậu, cậu dựa vào đâu mà lớn tiếng với chúng tôi và thứ ba, tên của Hanah cũng ko phải để cho cậu muốn gọi thế nào cũng đc. Vũ Kiệt dứt lời, ko khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Thấy vậy, Hồng Ngọc liền kéo tay Vũ Kiệt,nói: -Đc rồi! Kệ họ đi. Mình đi thôi anh! Addy đang đợi đấy. Nói rồi Hồng Ngọc kéo Vũ Kiệt đi luôn để lại đằng sau hai chàng hotboy với cục tức nghẹn ứ trong cổ họng. Hồng Ngọc vừa khuất dạng thì hai cậu cũng quay người đi luôn. Nhật Anh tức thì ko nói làm gì nhưng đến cả Thiên Vũ cũng cảm thấy tức muốn xì khói đầu mà ko hiểu nổi tại sao mình lại tức đến vậy. “chắc là vì mục tiêu trả thù của mình đã bị nẫng tay trên” – Thiên Vũ thầm biện lí do cho sự khó chịu trong lòng rồi lại…giận tiếp