-Anh Kiệt! Bĩnh tĩnh lại đi! Có gì… -Hanah! Đừng thoái thác! Trả lời anh đi. Chẳng phải em đã nói loại thuốc đó… -ANH KIỆT! – Hồng Ngọc nhìn thẳng vào mắt Vũ Kiệt, giọng hơi gắt – anh định nói chuyện đó ngay tại đây sao? Như sực tỉnh, Vũ Kiệt đảo mắt quanh lớp học, rồi hạ giọng: -Vậy lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp. Dứt lời, Vũ Kiệt rảo bước mặc kệ những lời xì xào về mối quan hệ của ba người, phía sau anh là Hồng Ngọc và phía sau Hồng Ngọc là Nhật Anh với hai con mắt rực lửa giận. ********** Vừa về đến biệt thự, Trúc Nhã đã lên phòng, đóng cửa làm việc còn Vũ Kiệt thì lên phòng Hồng Ngọc để nói chuyện. -Bây giờ thì nói đc rồi chứ, Hanah! -Anh bĩnh tĩnh đi! -Bình tĩnh? Thử hỏi làm sao anh có thể bình tĩnh đc chứ? -Anh Kiệt! – Hồng Ngọc nghiêm giọng – Nghe em nói này! Hơn ai hết, anh hiểu rất rõ vị trí của Minh Quân trong tim Addy mà. Cậu ấy thậm chí còn…còn… - Hồng Ngọc ngắc ngứ rồi thở dài nói – Anh cũng biết chuyện Addy đồng ý trở thành người thừa kế tập đoàn Hoàn Vũ mà. -Anh …Nhưng chẳng phải em bảo loại thuốc đó có thể… -Chỉ là tạm thời thôi – Hồng Ngọc ngắt lời – Nó CHƯA HOÀN CHỈNH. Anh hiểu ko? – hơi ngừng lại, Hồng Ngọc tiếp – Thôi đc rồi! Ko bàn chuyện này nữa. ChÚng ta xuống nhà đi.OK? Vũ Kiệt im lặng ko trả lời nhưng cũng ngoan ngoãn theo Hồng Ngọc xuống nhà. ******** 2h chiều: Cốc….cốc …cốc – tiếng gõ cửa phòng Trúc Nhã vang lên. 30s sau cửa vẫn chưa mở, Vũ Kiệt ko chờ nữa mà đẩy cửa vào luôn. Cửa ko khóa. Bước vào phòng, thấy Addy đang ngủ, Vũ Kiệt ngạc nhiên thầm nghĩ: “Addy có thói quen ‘ngủ trưa’ từ bao giờ vậy?”. Ngồi xuống mé giường, Vũ Kiệt khẽ lay lay Trúc Nhã, miệng gọi: -Addy! Addy! -….. -Đừng có giả vờ ngủ -…… -Đc rồi! Cứ ngủ cho đã đi rồi biến thành con heo luôn càng tốt – Vũ Kiệt lầm bầm rồi đứng phắt dậy định ra ngoài. Vừa dợm bước Vũ Kiệt liền cảm thấy lạnh sống lưng. Từ từ quay đầu lại, anh giật mình, tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực - Trúc Nhã đã mở mắt từ lúc nào và đang “dịu dàng” nhìn anh. Ở trên giường Trúc Nhã đã ngồi dậy,mắt vẫn ko rời Vũ Kiệt lấy 1s. “thảm rồi! Thảm rồi! Addy nghe đc ‘câu đó’ rồi! Ôi! Cái miệng làm hại cái thân rồi” – Vũ Kiệt thầm rên lên.