Quá khứ và anh, em chọn ai
Chương 13
-Gì, gì cái đầu mày ấy! Mà tao thấy dạo này mày lạ lắm, cứ như người trên sao hỏa ấy, tao gọi ko nghe, tao hỏi ko trả lời. Lại còn trưng ra cái bộ mặt ngu đến mức đáng thương ấy nữa.Khai thật đi, có gì tao giúp cho.
-Chuyện này….- Nhật Anh ngập ngừng – Đc, vậy mày ra đây tao nói cho.
Nói rồi ko đợi Thiên Vũ kịp phản ứng, Nhật Anh đứng dậy chạy ra khỏi lớp.
Khi đến nơi an toàn, Nhật Anh mới thì thầm vào tai Thiên Vũ:
-Thực ra là.. tao…tao bị sét đánh mày ạ!
-Cái gì? – nghe Nhật Anh nói xong, Thiên Vũ trợn mắt, dùng tay “sờ soạng” khắp người Nhật Anh, giọng hốt hoảng – Bị sét đánh sao giờ mới nói. Thế có bị bỏng chỗ nào ko, sao ko đi bệnh viện.
-Trời ơi! Ko phải sét ấy – Nhật Anh vừa gạt tay Thiên Vũ ra vừa nhăn nhó – Ý tao là “sét ái tình” ấy.
-À! Ra vậy! Vậy mà tao tưởng. Mà sét đó em nào lia vậy?
-Là … là Hồng Ngọc. Tôn Nữ Hồng Ngọc ấy.
Bất động 5s, cuối cùng Thiên Vũ cũng ý thức đc sự “có vấn đề” của cái tên. Đến giây thứ 6, Thiên Vũ gần như hét lên:
-CÁI GÌIIIIII? Mày vừa nói ai cơ. TÔN NỮ…ưm..ưm.. – chưa kịp hét xong thì đã bị Nhật Anh dùng tay bịt miệng lại.
-Nói khẽ thôi! Mày muốn quảng cáo cho cả thế giới biết à? – Nhật Anh nhăn nhó
-Từ khi nào vậy? – Thiên Vũ đã bình tĩnh lại.
-À thì, từ cái hôm mà hai mình đi học sớm, bắt gặp Trúc Nhã và Hồng Ngọc trong vườn hoa ý.
-Ra là vậy – Thiên Vũ gật gù – Vậy mày nghĩ ra kế gì để tiếp cận nàng chưa?
-Cái này…- Nhật Anh gãi đầu – Mày nghĩ giúp tao đc ko. Tao bí quá.
-Ca này khó đấy – Thiên Vũ xoa xoa cằm, ra vẻ trầm tư – Vì ngay từ hôm đầu tiên gặp Hồng Ngọc thì mày đã gây sự vs nhỏ rồi, tuy ko trực tiếp nhưng chắc chắn nhỏ đã có ác cảm về mày rồi. Nhưng nể tình mày là bạn tao nên tao sẽ cố nghĩ cách giúp mày. Còn giờ thì vào lớp thôi, sắp vào học rồi.
Dứt lời Thiên Vũ kéo tay Nhật Anh đi luôn.
*Lớp 12a1, sáng hôm sau:
-Addy, để tớ cầm cặp cho! – Hồng Ngọc lẽo đẽo theo sau Trúc Nhã nài nỉ, lúc này đã gần đến chỗ ngồi.
-Khỏi! Tớ có đau ốm gì đâu! Chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, cậu đâu cần phải xúc động như vây.
-Nhưng mà….
-Vào đến chỗ rồi cậu còn nhưng nhị gì nữa. Ngồi xuống đi.
Hồng Ngọc tiu nghỉu. Hôm qua, lúc giao chiến vs Huyết Hải, cô sơ ý nên bị một tên đánh lén, may có Trúc Nhã đỡ thay nên cô mới thoát nạn. Cô thì ko sao nhưng Trúc Nhã thì rất sao. Lãnh 1 nhát chém vào tay trái, Trúc Nhã mất máu khá nhiều, may mà trận đánh kết thúc sớm nên cô ko bị ảnh hưởng nhiều..Nhưng dù vậy Hồng Ngọc vẫn cảm thấy có lỗi nên từ khi hôm qua đến giờ Hồng Ngọc chăm sóc Trúc Nhã từ A -> Z. Sự chăm sóc quá mức này làm ai đó rất rất khó chịu, đến sáng nay thì kiên quyết từ chối. Thái độ của Hồng Ngọc làm Nhật Anh chú ý:
-Có chuyện gì vậy?
-Hả! À không, ko có gì. – Hồng Ngọc trả lời xong còn mỉm cười vs Nhật Anh.
Nụ cười của cô làm cậu đứng hình.
-Ê!Nhìn gì mà chăm chú vậy mày – ThiênVũ vừa nói vừa tặng cho Nhật Anh một cú đấm vào vai.
-Á! Định giết người à? Sao đang ko lại đấm tao thằng kia?
-Cái thằng này, tao chào mày ko trả lời nên tao mới đấm đấy chứ. Mày tiếp đất giùm tao cái.
-Vậy à, tao ko nghe thấy. Xin lỗi nha, “bạn thân yêu”
-Bỏ cái giọng đó đi, nghe phát ớn – Thiên Vũ xoa xoa hai cánh tay, nói
Lời nói của Thiên Vũ rơi tõm vào không khí vì bóng dáng Nhật Anh đã khuất sau cánh cửa lớp. Quay sang phải cũng ko thấy Trúc Nhã và Hồng Ngọc đâu nữa. Suy nghĩ nửa giây, Thiên Vũ lôi điện thoại ra gọi cho Nhật Anh.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
48 chương
44 chương
91 chương