Qua Cửa
Chương 67 : Tuyên bố
Từ Tây Lâm nằm ở phòng theo dõi đặc biệt bốn ngày.
Tống Liên Nguyên nói đúng, tốc độ thời gian trôi là không giống nhau.
Khi trưởng thành cần lo cho tương lai, không còn thời gian ngồi trên xà đơn xà kép ngoài sân thể dục nhìn nhau ngẩn ra như hồi mười lăm mười sáu, nội dung cuộc hẹn giữa bạn bè người yêu biến hết thành ăn cơm – dù sao không hẹn cũng phải ăn, khỏi lãng phí thời gian.
Mà khi gần đến trung niên, cũng chẳng còn tâm trí cùng người yêu cãi nhau thử nhau như hồi ngoài hai mươi nữa, mọi người đều trên có già dưới có trẻ, đặt mông xuống là củi gạo mắm muối, sứt đầu mẻ trán, một nhà hai trụ cột, mỗi người một cây đã ngẩng không nổi đầu, nào còn nhàn rỗi thoải mái để phí thời gian?
Mà hết thảy rối rắm nhấp nhô vào phòng theo dõi đặc biệt rồi, cũng đều thành giấy cắt hoa trên cửa sổ bên cạnh, tranh thu nhỏ trong kính vạn hoa.
Đây thật sự là một nơi khiến lòng dạ người ta không thể không rộng mở.
Đậu Tầm không biết mình mấy ngày nay sống thế nào, trước khi gặp Từ Tây Lâm, trong lòng hắn như dựng lên một cái đê tự bảo vệ mình, chặn hồng thủy ngập trời ở đằng sau, chỉ giữ lại chức năng ngôn ngữ cực kỳ nguyên thủy và cơ bản.
Mà đê lớn lung lay chực sập kia đã đổ ập xuống vào thời điểm lần đầu cho phép thăm bệnh.
Nhìn thấy Từ Tây Lâm toàn thân cắm đầy ống dẫn, Đậu Tầm suýt nữa sụp đổ, ý thức biến mất vài giây, chờ định thần lại, phát hiện mình đã bị Tống Liên Nguyên và một nhân viên y tế kẹp hai bên kéo đi.
Sau đó hắn bị Tống Liên Nguyên ép ra ngoài truyền nửa chai đường glu-cô.
Trong bệnh viện chật ních người, tình huống như hắn, đãi ngộ phòng bệnh là không có, chỉ có thể truyền tạm ngay trong hành lang. Tống Liên Nguyên ngồi đối diện Đậu Tầm, chống tay lên đầu gối, nghe tiếng bước chân qua lại, cẩn thận ngắm nghía Đậu Tầm.
Hắn phát hiện cậu trai này ngoại hình rất ngay ngắn, không phải loại ngay ngắn mày rậm mắt to như trong thẩm mỹ kiểu cũ, cũng không phải là vẻ thanh tú của tiểu sinh mặt búng ra sữa phổ biến, đơn giản là “mũi ra mũi mắt ra mắt”, không xoi mói được gì. Đậu Tầm môi trắng bệch dựa lên bức tường loang lổ của bệnh viện, hơi giống một mỹ nhân đau bệnh, khiến Tống Liên Nguyên không tiện quá nặng lời.
“Ngày trước lúc hai người cãi nhau ở cửa Trăng Khuyết, tôi đã nghe nói rồi.” Tống Liên Nguyên nghĩ ngợi một chút, mở miệng trước.
Đậu Tầm nâng mí mắt nhìn hắn một cái, trong mắt toàn là tơ máu, nhưng ánh mắt cũng xem như tỉnh táo, như là “tỉnh” lại rồi.
Tống Liên Nguyên xoa tay, mặt căng thẳng chốc lát, kế đó cười nhẹ như đánh trống lảng: “Hiện tại Trăng Khuyết cũng không còn… Cũng nhiều năm rồi ha.”
Đậu Tầm nói: “Cảm ơn anh Tống.”
Tống Liên Nguyên mù tịt cào tóc mình: “Cảm ơn tôi làm gì?”
“Cảm ơn anh đã gọi em đến.” Đậu Tầm nói.
“Ôi, đừng nói nữa, bây giờ đang hơi hối hận đây,” Tống Liên Nguyên xua tay, “Gọi cậu tới chỉ thêm rối.”
Đậu Tầm cúi đầu nhìn chằm chằm ống truyền dịch trên mu bàn tay mình không lên tiếng, Tống Liên Nguyên lúng túng ho một tiếng: “À tôi… đùa thôi.”
Tống Liên Nguyên rất muốn hỏi xem Đậu Tầm về sau tính toán thế nào, nhưng Đậu Tầm không phải Từ Tây Lâm, hắn cũng không thân với người ta, chõ mũi vào việc của người quen sơ sơ có vẻ rất nhiều chuyện.
Lúc này, Đậu Tầm lại mở miệng: “Lượng xuất huyết này rất nguy hiểm, may là ở sân bay, chứ nếu xảy ra chuyện ở nơi khác, chưa chắc có thể đưa tới kịp thời như vậy.”
Tống Liên Nguyên an ủi: “Cấp tính ấy à, giống như bước qua một cái hố nguy hiểm vậy, nhìn thì chết người, nhưng bước là qua thôi. Người còn trẻ, mất chút nguyên khí cũng không sao, bồi dưỡng lại được.”
“Em biết.” Đậu Tầm nói, “Em vừa rồi suy nghĩ một việc khác.”
Tống Liên Nguyên nghi hoặc nhìn hắn.
Đậu Tầm chậm rãi nói: “Em trước sau lãng phí nhiều thời gian như vậy, mất mười vạn tám ngàn dặm đường, mới lo được lo mất trở về tìm được người, nếu lỡ có chuyện gì…”
Hắn nói đến đây thì dừng một chút, sau đó ngẩng lên nhìn Tống Liên Nguyên: “Cho nên từ nay về sau, em sẽ không thoái nhượng một bước nào nữa, ai ngăn cản cũng không được, em mặc kệ ‘người khác nhìn mình thế nào’, chính cậu ấy nói ‘không’ cũng không được. Trừ khi em chết, bằng không em sẽ bám lấy cậu ấy đến cùng.”
Tống Liên Nguyên bất ngờ bị thị uy, bị hắn phun nguyên một đoạn nói xằng vào mặt, lửa giận tức khắc xộc tới đỉnh đầu, muốn trợn mắt nạt nộ, nhưng trợn nửa chừng, trong lòng lại có chút không vui.
Tống mặt đen bực bội đứng dậy đi vài vòng: “Cậu…”
Đúng lúc này, trợ lý Triệu chạy chầm chậm tới, tay còn giơ điện thoại: “Sếp Tống, quản lý khu nhà lão đại tìm anh ấy.”
Tống Liên Nguyên và Đậu Tầm đều sửng sốt.
Trợ lý Triệu: “Nói là trong nhà liên tục có người hô cứu mạng, hô khàn cả giọng hơn mười phút, hàng xóm nghe thấy vội vàng báo cảnh sát. Cạy cửa đi vào, kết quả là phát hiện dưới bếp có cái nồi cháy thủng đáy, bên trong ngùn ngụt khói.”
Tống Liên Nguyên chẳng hiểu gì sất: “Hô cứu mạng? Ai hô? Không… sao lại có khói? Cháy chưa?”
Đậu Tầm: “…”
Hắn để hồn tại sân bay, quên khuấy việc trong nhà chưa tắt lửa.
Trợ lý Triệu vội nói: “Không sao, bếp gas tự tắt, chỉ có cái nồi hầm bị thủng – Đội cứu hỏa không liên lạc được với chủ nhà, điện thoại của sếp Từ cũng không gọi được, kết quả là phát hiện người liên lạc khẩn cấp ở chỗ quản lý chung cư viết ‘con trai’, số thì là số điện thoại bàn nhà họ.”
Tống Liên Nguyên: “…”
Ý là kêu vẹt nghe điện thoại hả? Từ Tây Lâm thời gian này sống thật là khủng khiếp.
“Sau đó vẫn là người quét dọn có một tấm danh thiếp của sếp, gọi điện thoại tới công ty, hiện tại Tiểu Trương nhân sự đã đến đó, anh xem việc này phải giải quyết thế nào?”
Tống Liên Nguyên nắm được đại khái, tức giận trừng mắt nhìn Đậu Tầm một cái.
Đậu Tầm vội ho một tiếng: “Xin lỗi, em sẽ lập tức tìm người xử lý.”
“Không cậy nhờ được gì!” Sự phiền muộn của Tống Liên Nguyên vừa rồi phun hết tới Đậu Tầm, “Lũ chó không cậy nhờ được các cậu, nói thật nhẹ nhàng, chỉ biết làm theo ý thích, có thể sống được không? Hả? Khốn nạn!”
Đậu Tầm không hé răng một tiếng lắng nghe hắn dạy bảo, nghe xong nghiêm túc nói: “Không có lần sau đâu, xin lỗi, em sẽ sửa từ từ.”
Tống Liên Nguyên: “….”
Nhìn biểu cảm “còn có chỉ thị gì, cam đoan làm được” của Đậu Tầm, hắn cảm thấy mắng tiếp cũng không được, tha thứ ngay tại chỗ cũng không được, khó chịu hết sức, liền nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài hút thuốc.
Lão Thành nhận được điện thoại của Đậu Tầm, nghe rõ tiền căn hậu quả, bèn đóng cửa tiệm hoa sớm, cùng Thái Kính chạy tới, đón được điện hạ chim nhà Từ Tây Lâm ở chỗ quản lý chung cư.
Điện hạ sợ vãi đái, gặp ai cũng hô “Cứu mạng”, chẳng thấy mảy may sự cao quý lãnh diễm lúc dạy hắn chơi đồ chơi hồi tết.
“Ôi cậu bé đáng thương, lại đây lại đây.” Lão Thành gọi con vẹt đến trước mắt, “Ông cha xúi quẩy của cưng…”
Vẹt bị hù chết khiếp, gặp ai cũng thân, vậy mà lại nể tình bay lên tay hắn, lên án: “Mẹ ghẻ!”
“Đúng, còn có một tên mẹ ghẻ không ra gì.” Lão Thành thừa cơ vuốt lông vẹt, “Chúng ta về nhà thôi, ngoan.”
Thái Kính nghe lời nói của hắn, thần sắc hơi thay đổi.
Hai người tiễn đội cứu hỏa và người của công ty Từ Tây Lâm, lại gọi điện thoại tìm thợ sửa khóa, sau đó bắt tay vào dọn dẹp căn bếp lộn xộn.
Lão Thành nói: “Kêu thợ sửa khóa để lại hóa đơn, mốt tìm Từ Tây Lâm thanh toán, cửa chính thay khóa đắt lắm… Chậc, Đậu tiên nhi nấu vũ khí sinh học gì thế nhỉ?”
Thái Kính tìm một miếng giẻ, lau sàn nhà toàn dấu chân, đột nhiên hỏi: “Sao Đậu Tầm ở nhà họ Từ hoài vậy?”
Lão Thành: “…”
Toàn thân hắn cứng đờ chốc lát, rồi hắn lập tức ra vẻ điềm nhiên quay người đi, đưa lưng về phía Thái Kính mà nói bừa: “Không phải… Không phải vì nhà họ có một tổ tông à, tìm Đậu Tầm tới cho chim ăn giúp thôi.”
Thái Kính không dễ lừa như vậy: “Thế nó để chim ở chỗ Đậu Tầm không được à, lần trước chẳng phải cũng gửi trong tiệm mấy ngày đấy thôi? Đậu Tầm đâu có ở khách sạn.”
Lão Thành so với đương sự còn có tật giật mình hơn, ho một tiếng không dám tiếp tục chuyện này, sợ nói nhiều sai nhiều, đánh trống lảng: “Lão Thái ông coi chừng con chim tổ tông kia, đừng để nó vào bếp phá phách… Tôi gọi lần nữa cho thợ sửa khóa, rốt cuộc khi nào mới đến đây?”
Hắn đổi đề tài gượng gạo vô cùng, Thái Kính phát hiện thằng bạn mình nhiều năm qua cơ bản chẳng tiến bộ gì, tuy mỗi ngày đón bao nhiêu lượt người, vẫn thiếu đầu óc – chẳng trách mở tiệm hoa cũng ế ẩm.
Lúc Lão Thành dạy con vẹt hát bài “Cải thìa”, Từ Tây Lâm còn nằm duỗi xác trong phòng theo dõi đặc biệt.
Thời gian thăm bệnh ngày đầu tiên, gã nằm mê man, bọn Đậu Tầm đến lại đi cũng không biết, chập tối mới dần dần có chút ý thức, đột nhiên choàng tỉnh dậy một lần.
Kể cũng lạ, xung quanh ngoại trừ tạp âm của máy móc, rõ ràng không có tiếng động gì khác, nhưng Từ Tây Lâm tự dưng tỉnh dậy. Gã cố gắng liếc người giường bên một cái, thấy đó là một người đàn ông trung niên, từ sắc mặt đến tư thế, không chỗ nào không giống người chết, vài phút sau, người này bị đẩy đi.
Cũng không trở về nữa.
Từ Tây Lâm lại nhanh chóng mê man, còn mơ mơ màng màng hâm mộ: “Dọn đi rồi, thật tốt, chỉ mong ổng đừng vào nữa.”
Kết quả là tới nửa đêm, chờ đầu óc hơi tỉnh táo hơn lại nghĩ đến việc này, lông tơ toàn thân gã dựng hết lên – gã ý thức được, người từ nơi này đẩy đi có thể không hề là vui vẻ chuyển tới phòng bệnh bình thường, mà là…
Từ Tây Lâm không phải mới lần đầu nhìn thấy người chết, lại là lần đầu tiên tự mình trải qua việc giẫm trên ranh giới sống chết, ký ức mau chóng quay lại, nhớ tới những tiếng thét, đám đông hỗn loạn, va chạm trời đất quay cuồng, lửa cháy… Thế là gã mất ngủ luôn.
Từ Tây Lâm bằng này tuổi đầu, từng mất ngủ vì lo âu, từng mất ngủ vì áp lực lớn, từng mất ngủ vì nhớ Đậu Tầm, nhưng là lần đầu tiên sợ đến mất ngủ.
Gã là người theo chủ nghĩa vô thần kiên định, chưa đến mức sợ ma, chỉ là cảm thấy có hơi thở tử vong mỗi phút mỗi giây lảng vảng bên người, mê man một lúc, sẽ giật mình tỉnh dậy, hoài nghi ở đâu đó lại có ai bị đẩy đi, sau đó năng lượng tích góp từng tí một hao hết, gã “hết điện” ngất xỉu đi mới thôi.
Ngày hôm sau vào thời gian thăm bệnh gặp được Đậu Tầm, Từ Tây Lâm quả thực không dám nhìn lại tâm tình đêm hôm trước, chỉ hận không thể bò dậy ôm Đậu Tầm òa khóc một trận, nhưng đừng nói bò dậy, ngay cả nói gã còn chẳng nói được, chỉ có thể thô lố mắt nhìn Đậu Tầm.
Trên người gã chẳng có chỗ để đặt tay, Đậu Tầm đành phải khoanh tay đứng cạnh đó, kề tai gã thấp giọng nói: “Tao có chuyện này nói với mày.”
Từ Tây Lâm hơi đảo tròng mắt.
Đậu Tầm tụ âm thanh thành một đường, thì thầm rất khẽ mà xuyên thẳng vào tai gã: “Tao yêu mày.”
Từ Tây Lâm thấy ngực nóng lên, ánh mắt phút chốc sáng bừng.
Đậu Tầm nhìn gã, khóe môi tựa hồ có nét cười, hạ giọng thấp hơn, lại nói: “Nếu mày có chuyện gì bất trắc, tao sẽ lập tức đi theo mày, không phải uy hiếp đâu.”
Từ Tây Lâm: “…”
Da gà da vịt bị phòng theo dõi đặc biệt dọa ra vẫn chưa lặn, gã lại bị giọng điệu chắc chắn nghiêm túc của Đậu Tầm khiến cho hết hồn hết vía.
Ánh mắt Đậu Tầm như muốn quật ba thước đất mà đảo qua cơ thể y hệt xác ướp của Từ Tây Lâm, muốn đụng vào lại không dám, cuối cùng chỉ vừa kiềm chế vừa thận trọng chạm nhẹ đầu ngón tay gã: “Đời này dù nói thế nào tao cũng sẽ không từ bỏ mày nữa.”
Từ Tây Lâm khóc thầm trong bụng nghĩ: “Được, mặc mày xử trí, nhưng cho tao ra ngoài trước đi.”
“Hôm đó nấu một món rất ngon cho mày.” Đậu Tầm phớt lờ ánh mắt hoảng sợ của Từ Tây Lâm, gượng cười nói với gã, “Kết quả là mày không về, nồi cháy lủng cả đáy.”
Cái gì!
Mí mắt mới có chút mệt mỏi của Từ Tây Lâm hoàn toàn căng lên.
“Sau đó con trai mày kêu cứu, gọi đội cứu hỏa tới.” Đậu Tầm rề rà bổ sung một câu.
Từ Tây Lâm: “…”
Đúng là bắt nạt bệnh nhân mà!
Đậu Tầm nói tiếp: “Không ngờ nó thông minh như vậy, tương lai phó thác nó cho người khác tao cũng không yên tâm, có thể mang theo nó cùng đi tìm mày, được không?”
Từ Tây Lâm nghe được nỗi sợ hãi và phẫn nộ kìm nén thật sâu của hắn, muốn dùng ánh mắt lấy lòng, bị Đậu Tầm ngó lơ.
“Tao còn chuẩn bị thứ khác, suýt nữa là không dùng tới.” Đậu Tầm đảo mắt một vòng, vành mắt phút chốc lại hơi đỏ, hắn thở sâu nhịn lại, giọng thoáng chốc hơi run run, “Nếu mày không còn, giữ những thứ rác rưởi đó lại làm gì? Để tao vừa đi vào liền hưởng ngay một gậy vào đầu sao?”
Từ Tây Lâm im lặng.
Thời gian thăm bệnh chỉ được chốc lát, chưa nói mấy câu đã kết thúc, nhân viên y tế nhắc nhở, Đậu Tầm tiếc nuối nói: “Được rồi, tao đi đây, mai lại đến tra tấn mày.”
Từ Tây Lâm định thần lại từ tra tấn tinh thần của hắn, trong lòng cơ hồ phải gào lên: “Đừng đi! Mau quay lại tiếp tục tra tấn tao! Nơi này đáng sợ quá! Mày nói yêu nãy giờ đều là chót lưỡi đầu môi thôi sao? Hành động đâu người anh em! Cho tao ra ngoài đi!”
Đáng tiếc, Đậu Tầm phát tiết một trận, không hiểu thần sắc phức tạp của gã, vẫn chẳng thương tình chút nào mà đi ra ngoài.
Thời điểm rốt cuộc được chuyển từ phòng theo dõi đặc biệt sang phòng bệnh bình thường, Từ Tây Lâm quả thực có ảo giác như mãn hạn tù được thả vậy.
Người nhà bệnh nhân như ruồi nhặng không đầu qua lại bên cạnh, gã cũng không cảm thấy chật chội hay phiền, chứng kiến vở hài kịch tranh di sản giữa nơi đông người còn khá hứng thú, ngay cả cái bản mặt đen của Tống Liên Nguyên cũng có vẻ hết sức thân thuộc… Chỉ cần cho gã rời khỏi phòng theo dõi đặc biệt đáng sợ, bất luận là công việc đáng ghét, phiền toái ùn ùn kéo tới, hay ông anh cổ hủ mê tín, đều có vẻ đáng yêu hẳn.
Hộ lý đẩy gã đến bên giường ngủ của phòng bệnh, đang định hỗ trợ dời gã qua, Đậu Tầm đã không coi ai ra gì giơ tay vững vàng bế Từ Tây Lâm lên đặt ngay ngắn, sau đó phớt lờ bản mặt thối của Tống Liên Nguyên, cúi đầu hôn trán Từ Tây Lâm một cái.
Tống Liên Nguyên: “Khụ khụ khụ…”
Ban ngày ban mặt, liêm sỉ đâu? Trật tự công cộng đâu? Thuần phong mỹ tục đâu? Thật không ra thể thống gì!
Đậu Tầm bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lướt qua nhân viên y tế kinh ngạc đến ngây người ra, hỏi: “Anh Tống sao vậy?”
“Cậu… Cậu,” Tống Liên Nguyên run rẩy chỉ hắn, cả buổi mới rặn ra một câu, “Xin nghỉ lâu thế ở đơn vị không có việc gì à?”
“Không có việc gì,” Đậu Tầm nói, “Em dạy thay học kỳ ngắn, đã xong rồi, công việc cũng đã xin phép, em nói với thầy là nếu không cho em nghỉ, thì nhà sẽ không còn, và thầy không có ý kiến gì.”
Bác sĩ nghiêm túc lật xem bệnh án, y tá giả vờ bị phòng bên kêu đi, Tống Liên Nguyên bị Đậu Tầm không kiêng dè gì làm á khẩu, tức muốn bốc khói, không thể nhịn nổi nữa, hung hăng bỏ đi.
Từ Tây Lâm dưỡng bệnh gần hai tháng mới quang vinh xuất viện.
Khi gã chạy nhảy khắp nơi, giống như không đâu rời được gã, chờ gã nằm xuống, mới phát hiện mấy việc phiền phức đó rời gã ra từ từ cũng “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, quả nhiên Trái Đất mất ai vẫn quay như thường.
Từ Tây Lâm chết đi sống lại một lần, từ đầu hạ tới tận đầu thu, khi trở về phương Bắc, nóng ẩm sáng tối đã tiêu, hổ thu kêu gừ gừ năm nay ngoan ngoãn bất ngờ, báo trước cuối thu mát mẻ. Lúc chờ hành lý Từ Tây Lâm muốn xách va li, bị Đậu Tầm đập văng tay ra.
Từ Tây Lâm: “Khỏi lâu rồi, mày cho tao hoạt động chút đi.”
Đậu Tầm: “Tránh ra, còn nói nhảm là tao hôn mày ngay tại đây luôn đấy.”
Từ Tây Lâm: “…”
Đậu hạm nhi lén tiến hóa rồi!
Lão Thành lái xe Từ Tây Lâm tới đón hai người, vừa nhìn thấy Từ Tây Lâm liền cay xè mũi: “Bí thư!”
Từ Tây Lâm: “Ông ngoại!”
“Tôi cứ tưởng là không được gặp ông nữa!” Lão Thành hăm hở muốn lao tới, “Nghe nói ông bị khủng bố quấn bom nổ văng cao hai tầng lầu, phun ra hai lít máu, là thật hả?”
Từ Tây Lâm: “…”
Gã xem như biết lời đồn trong đám bạn bè lan truyền thế nào rồi.
Đậu Tầm đẩy hành lý ra phía trước, trực tiếp nhét vào tay Lão Thành, chặn hắn lao tới, nhìn Lão Thành một cái uy hiếp: “Đừng động tay động chân lung tung.”
Nói xong, hắn trực tiếp mở cửa xe, hất hàm ra lệnh cho Từ Tây Lâm: “Lên xe.”
Hai tên hèn bị khí thế khác hẳn người thường của tiến sĩ Đậu áp chế, im lặng nhìn nhau một cái, rụt cổ ngồi im thin thít.
Thái Kính đã chờ họ ở nhà Từ Tây Lâm, còn chuẩn bị ngải cứu cho gã rửa tay, nói là phải “trừ khí xui”.
Con vẹt học xong bài “Cải thìa” dân ca Hà Bắc nổi tiếng mới đầu gặp Từ Tây Lâm còn hơi xa lạ, từ đằng xa nhìn gã, vắt óc nhớ lại xem tên này là ai.
Từ Tây Lâm huýt sáo gọi nó: “Nhãi con vô lương tâm!”
Vẹt lúc này mới bị gọi dậy ký ức, bổ nhào vào người gã như én non về rừng.
Bốn người ở nhà họ Từ mở điều hòa ăn lẩu – ba người kia ăn lẩu, Từ Tây Lâm ngồi bên cạnh húp cháo, xem họ ăn. Canh suông nước lã suốt mấy tháng, gã thèm đến độ sắp tạo phản với Đậu Tầm luôn rồi.
“Nào nào, tôi nâng một ly.” Lão Thành cầm nửa ly trà Phổ Nhĩ, lấy trà thay rượu, “Chúc mừng lão Từ khởi tử hồi sinh…”
Đậu Tầm lạnh lẽo nhìn hắn một cái.
Lão Thành vội sửa miệng: “… À độ kiếp thành công!”
Hắn nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ: “Tôi thường xuyên cảm thấy mình đặc biệt thất bại, trong mắt các cô các dì, có khả năng tôi chính là loại lang thang vô công rồi nghề ngoài xã hội, là một đứa bại não. Tôi vừa muốn tự do, vừa không muốn làm kẻ bại não, cho nên mỗi ngày đều rất đau khổ, thường xuyên cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, tết cũng không muốn về nhà. Nhưng bây giờ trải qua chuyện của ông, tôi cảm thấy phiền não của mình cũng chẳng tính là gì, sống một ngày vui một ngày, là tốt hơn tất thảy!”
Từ Tây Lâm giẫm hắn một phát: “Nói tiếng người được không? Tôi đâu bị bệnh nan y, ông chiêm ngưỡng dung nhan người chết hả?”
“Hiểu theo nghĩa bóng đi, đừng soi lung tung. Kính…” Lão Thành khựng lại, nhất thời không nghĩ ra từ thích hợp.
Thái Kính ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc một câu: “Kính tự do, khỏe mạnh.”
“Đúng!” Lão Thành giơ ly trà lên, “Dân lang thang bại não kính tự do và khỏe mạnh.”
Thái Kính giơ ly lên, cụng với hắn: “Tội phạm giết người kính khỏe mạnh và tự do.”
Đậu Tầm lắc đầu, đang nghĩ mình phải nói gì, lại thấy Từ Tây Lâm bưng ly nước ấm trước mặt lên.
Từ Tây Lâm: “Đồng tính luyến ái kính khỏe mạnh và tự do.”
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
11 chương
102 chương
59 chương
115 chương
30 chương