Qua Cửa

Chương 62 : Bắt đầu lại

Đậu Tầm chậm rãi buông Từ Tây Lâm ra, một tay chống lên sofa, ánh mắt bình tĩnh hơn không ít. Hắn dùng mặt trong ngón tay chạm vào mặt Từ Tây Lâm, hơi áy náy cọ đôi môi trầy da của gã: “Để tao đi mở cửa cho.” Từ Tây Lâm như mộng du giơ tay cào tóc mình, tiện tay cầm di động lên, vừa nhìn tên cuộc gọi nhỡ liền lập tức tỉnh táo lại, ngồi bật dậy. Lúc này, Đậu Tầm đã mở cửa ra. Tống Liên Nguyên khệ nệ xách một đống đồ, nghi hoặc nhìn Đậu Tầm một cái, lại lui về sau một bước, nhìn kỹ số nhà. “Mình không đi nhầm chứ?” Hắn lẩm bẩm một câu, lại hỏi Đậu Tầm, “Đây… là nhà Từ Tây Lâm phải không?” Tống Liên Nguyên và Đậu Tầm trước kia từng gặp nhau rồi, chẳng qua khi đó tụi nhóc con ra vào Trăng Khuyết không một vạn cũng đến tám ngàn, mười năm trôi qua, thiếu niên thành thanh niên, người thanh niên gần trung niên, vóc dáng ngũ quan dù không thay đổi nhiều, khí chất cũng đã sớm một trời một vực, thành thử cả hai đều không nhận ra đối phương. Từ Tây Lâm sấp ngửa bò dậy chạy ra đón, ở phía sau Đậu Tầm gọi một tiếng “Anh”. “À, bạn đến chơi hả?” Tống Liên Nguyên mới định hỏi gã vì sao cả buổi không mở cửa, thấy sắc mặt Từ Tây Lâm nói đỏ không đỏ nói trắng không trắng, liền nhíu mày hỏi, “Mày lại sao vậy?” Từ Tây Lâm: “…” Thật là xấu hổ, mới cãi nhau với Đậu Tầm vấn đề có người quản hay không, thì người quản gã đã tới luôn. Từ Tây Lâm chỉ Đậu Tầm nói: “Anh trước kia từng gặp rồi, đây là…” “Bạn học.” Đậu Tầm xen ngang, “Em gần đây mới về nước, mấy bữa nay họ đang giúp em chuyển nhà, hôm nay nó bị đau bao tử, em vừa vặn đưa về – Anh là anh Tống đúng không ạ? Em hồi nhỏ bị lưu manh chặn đường ở bên ngoài Trăng Khuyết, anh còn từng giúp đỡ đấy.” Tống Liên Nguyên “À” một tiếng, vẻ mặt vẫn rất mù mờ – năm đó Trăng Khuyết là địa bàn của hắn, chuyện côn đồ bắt nạt học sinh, chỉ cần hắn gặp, thì đều quản một chút, cũng không biết Đậu Tầm là cậu học sinh nào. Cùng với sự mù mờ, trong lòng hắn đồng thời lại hơi bất an – đàn ông cũng có giác quan thứ sáu. Từ Tây Lâm xưng huynh gọi đệ với cả đống người, lúc ở phương Nam, gã suốt ngày dẫn cả đám người về nhà, Tống Liên Nguyên đều không nhớ mặt, cũng không cảm thấy ai đặc biệt, độc mỗi cậu thanh niên trước mắt này, Tống Liên Nguyên cứ có cảm giác không bình thường lắm. Từ Tây Lâm vội hỏi: “Sao anh đã về rồi?” Tống Liên Nguyên cau mày ném toàn bộ đồ mang về vào bếp nhà gã: “Dẫn chị dâu mày về thăm mộ mẹ anh – Anh chưa nói với mày à? Tai ném đi đâu rồi?” Tống mặt đen những năm gần đây cùng chung hoạn nạn với Từ Tây Lâm, còn thân thiết hơn cả anh ruột, cho nên không khách sáo, trực tiếp nhét hết thực phẩm mang về vào tủ chứa đồ ở bếp và tủ lạnh, phát hiện nồi niêu chậu bát gã mua về phần lớn ngay cả bịch bao bên ngoài cũng chưa tháo, sắc mặt càng đen hơn. “Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, bớt nhậu nhẹt, rảnh rỗi về nhà tự nấu bát cháo ăn không tốt sao? Không chịu nghe – mày không bệnh thì ai bệnh?” Ông già đã kết hôn bắt đầu càm ràm, hữu hiệu xua tan tất cả không khí mờ ám trong nhà. Làm con vẹt thở phào nhẹ nhõm, hết thảy mới xảy ra đều khiến nó bất an, vất vả lắm mới có một người quen đến, nó lập tức tìm được cảm giác an toàn, thuận miệng học vẹt: “Mày không bệnh thì ai bệnh?” Từ Tây Lâm trừng mắt nhìn tiểu súc sinh ăn cây táo rào cây sung một cái, Đậu Tầm như cười như không giơ tay sờ cánh chim, con vẹt ban nãy bị hắn dọa, lúc này đang giận mà không dám nói gì, không thể trêu vào liền trốn đi, chẳng rằng chẳng nói bay lên chỗ cao. Đậu Tầm lấy tay về: “Thế tao đi trước đây – Anh Tống, hôm nào rảnh tán gẫu sau.” Tống Liên Nguyên: “À – được, Tiểu Lâm tiễn bạn đi.” “Không cần, mày nghỉ ngơi đi.” Đậu Tầm lui vài bước như tránh tạo hiềm nghi, ý tứ sâu xa lau khóe miệng mình, đoạn quay người đi. Từ Tây Lâm không chút nghĩ ngợi vịn tường đuổi theo. Đậu Tầm đứng trong hành lang chờ thang máy, chậm rãi cài cúc áo khoác, quay đầu lại thấy Từ Tây Lâm đứng ở cửa, liền nói: “Tao ngày mai chuẩn bị tới chỗ hạng mục báo danh trước, chắc phải bận một thời gian, mày nhân mấy bữa này rảnh, đi bệnh viện khám xem.” Khéo léo như Từ Tây Lâm, đương nhiên hiểu được ý ngoài lời của Đậu Tầm là để mình yên vài ngày, bớt đi quấy rầy đi. Từ Tây Lâm thở dài: “Bất kể mày tin hay không, tao quả thật không có.” “Không có” tức là gã không có chơi trò mờ ám “tình cũ khó quên”, Từ Tây Lâm tiếp tục cuộc đối thoại bị cắt ngang một cách khó hiểu. “Tao biết, tao vừa nói rồi.” Đậu Tầm nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó lại bồi thêm một câu, “Xin lỗi.” Từ Tây Lâm hơi giật mình, không biết hai chữ này làm sao trà trộn được vào từ điển của Đậu Tầm. Kết quả là Đậu Tầm mới nói xin lỗi xong, ngay sau đó lại thọc gã một câu: “Với tình hình nước ta bây giờ, cho dù mày muốn làm chủ tịch nước, cũng phải sống đến sáu mươi trước hẵng tính tiếp.” Từ Tây Lâm: “…” Gã vẻ mặt bất đắc dĩ dựa vào cạnh cửa nhìn Đậu Tầm. Đậu Tầm nhớ rõ biểu cảm này, trước kia mỗi lần hắn khinh suất hoặc vô cớ nổi giận, Từ Tây Lâm đều nhìn hắn bằng vẻ mặt này. Từ Tây Lâm không phải không biết cáu, hồi nhỏ cũng được cưng như cậu ấm, chỉ là sẵn lòng nhường nhịn hắn mà thôi. Rất nhiều lúc, chỉ có dưới ánh mắt chăm chú thế này, Đậu Tầm mới có thể cảm nhận được Từ Tây Lâm cũng quan tâm đến mình. Hiện giờ nhớ lại, hắn hồi nhỏ tuy không ra gì, nhưng đối với bà Từ, dì Đỗ, Từ Tiến những người tốt với mình, đều không tùy tiện xù lông la lối om sòm, chỉ phá lệ hà khắc với Từ Tây Lâm, kiếm được cớ sẽ làm ầm lên. Kỳ thực cũng chỉ là một loại lòng tham không đáy đòi hỏi vô độ thôi nhỉ? Trong lòng Đậu Tầm tràn đầy hoài niệm và quyến luyến phảng phất, bỗng mềm lòng vô cùng, cơ hồ muốn quay lại đóng gói người đang dựa cửa mang đi luôn. Kết quả là lúc này Tống Liên Nguyên lại đuổi theo ra, còn xách một hộp trà, khăng khăng dúi cho Đậu Tầm: “Em cầm cái này… Đây là do một người bạn của chị dâu tự bao núi trồng trà, một năm chỉ sao hơn mười cân, em cầm về nếm thử, nếu ngon, thì sang năm lại kêu chị xin cho em.” Sóng ngầm cuồn cuộn trên mặt bị một hộp trà của ông anh mặt đen cắt ngang, Đậu Tầm sợ Tống Liên Nguyên nhận ra điều gì. Vừa rồi đã làm um lên một trận, bây giờ không tiện gây thêm phiền toái cho Từ Tây Lâm nữa, hắn đành phải nhận trà, dở khóc dở cười mà để lòng mình lại, chỉ huy thân thể đi thang máy xuống lầu. Từ Tây Lâm quay đầu lại thấy ánh mắt hoài nghi và xoi mói của Tống Liên Nguyên, tức thì cảm thấy dạ dày càng đau hơn. Tống Liên Nguyên lơ đãng nói: “Anh mang bánh tới, mày đi lấy mấy cái đĩa, bày đồ cúng cho bà.” Bình thường chỉ có thế hệ trước ở phương Bắc mới làm như vậy, ngày giỗ hoặc tiết Thanh minh bày bàn thờ, đặt lên đó mấy đĩa bánh trái gà vịt, “cúng” cho người thân đã mất, có điều thế hệ Từ Tây Lâm đã rất ít người làm như thế. “Lúc bà ngoại em còn sống đã không ăn bánh làm bằng bột mì nhào mỡ heo.” Từ Tây Lâm chán muốn chết mà lắc lư đi xuống bếp, xem thử mấy thứ Tống Liên Nguyên mang về – không một loại muốn ăn, “Trông u ám quá, vả lại em tảo mộ rồi.” Tống Liên Nguyên không ép buộc, khoanh tay trước ngực, ánh mắt dừng một chút trên đôi môi trầy da của gã: “Người mới đến rốt cuộc là ai?” Từ Tây Lâm một tay ấn bụng bên trái, hơi khom lưng, nghiêng người quay đầu lại, ánh mắt chạm nhẹ với Tống Liên Nguyên. “Bạn học.” Từ Tây Lâm nói. Thần sắc Tống Liên Nguyên hơi thay đổi, kết quả Từ Tây Lâm lại bồi thêm một câu: “Cũng là người anh nghĩ.” Tống Liên Nguyên: “…” Không biết vì sao, câu này buột miệng thốt ra, Từ Tây Lâm đột nhiên dễ chịu hơn không ít, như dỡ được một gánh nặng, gã chỉ mặt mình, hỏi Tống Liên Nguyên: “Đánh không?” Tống Liên Nguyên không còn là gã thanh niên sặc mùi lưu manh, Từ Tây Lâm cũng sắp ba mươi rồi, không thể ra tay đánh nữa, anh Tống bị gã chọc tức bốc khói: “Tao nói sao mày gấp gáp trở về như vậy, chị dâu mày nói tao còn không tin… Không phải đã sớm cắt đứt rồi à? Sao còn liên lạc?” “Vô tình gặp lại, muốn theo đuổi một lần nữa, người ta bây giờ không để ý tới em.” Từ Tây Lâm hờ hững đi qua bên cạnh hắn, “Anh còn đánh nữa không, không đánh thì em phải đi nằm một lúc, đừng làm ồn em.” Tống Liên Nguyên trơ mắt nhìn gã “bay” qua bên cạnh mình, kịp thời có phản ứng mà quát lên như sấm: “Từ Tây Lâm! Mày… Tao thật muốn bẻ đầu mày ra xem mày nghĩ thế nào. Lập gia đình, sinh con đẻ cái, lấy mạnh bù yếu, một gia đình mẹ kiếp cần hai thằng đàn ông làm gì? Chức năng không trùng lặp sao? Mà cũng có vẻ chật chội!” Tống Liên Nguyên phẫn nộ gào khàn cả giọng, song Từ Tây Lâm có khả năng là đại hỉ đại bi qua rồi, lúc này tình cảm hơi chết lặng, lại cảm thấy hơi khôi hài, cuộn tròn trên sofa mà phá lên cười. Tống Liên Nguyên cầm xấp tài liệu cạnh bên đập đầu gã một phát: “Cười cái đếch!” Tống mặt đen trăm mối lo ngồi xuống bên cạnh, bực bội một lúc: “Tụi mày bị bệnh gì vậy? Có thể chữa được không?” Từ Tây Lâm nghe câu này liền hiểu, trong đầu Tống Liên Nguyên còn một cái bàn thờ kiểu cũ, chắc hẳn không chứa nổi bốn chữ “đồng tính luyến ái”. Gã mù mờ ngây ra một lúc, thình lình quay đầu qua nói với Tống Liên Nguyên: “Bệnh nan y, chữa không hết… Anh còn coi em là anh em không?” Nhiều năm trước, Tống Liên Nguyên nói một câu “em còn coi anh là anh trai không”, tát gã một cái, khiến gã và Đậu Tầm chia tay. Nhiều năm sau, gã ném vấn đề này lại, thử thò đầu ra khỏi quy tắc bó buộc trong phạm vi hẹp. Tống Liên Nguyên á khẩu. Từ Tây Lâm dời ánh nhìn đi, thấp giọng nói: “Không chấp nhận được cũng không sao, nếu anh không chấp nhận được, về sau em sẽ không xuất hiện gây chướng mắt anh nữa.” “Cút!” Tống Liên Nguyên nổi điên mắng gã một câu. Hai người nhìn nhau không nói gì giây lát, Tống Liên Nguyên hít sâu một hơi, chuẩn bị trường thiên đại luận, Từ Tây Lâm lại cắt ngang trước một bước: “Em biết, anh muốn nói, cho dù em có thể không xuất hiện trước mặt gây chướng mắt anh, cũng sẽ chướng mắt người khác, cảm thấy em biến thái ngủ lung tung khắp nơi – nói thật, luôn có người nghĩ như vậy, em cũng rất bực. Đã lỡ gánh sự oan uổng suốt một thời gian dài, giờ thành thật cũng chẳng hề gì. Và… không giấy kết hôn, không con cái, tình cảm vừa xảy ra vấn đề, thì hai người cũng rất dễ chia tay, tương lai không ai dưỡng lão tang ma cho, lỡ như nằm viện ngay cả một người có tư cách ký tên cho em cũng không có, không tài sản chung, muốn thêm tên trên giấy tờ nhà đất cũng cả đống phiền phức.” Lời muốn nói đều bị gã cướp mất, Tống Liên Nguyên bực bội ngậm miệng. “Những việc này mười năm trước em đã từng nghĩ.” Từ Tây Lâm nói, “Chưa nghĩ thấu đáo, cho nên chia tay với cậu ấy… Không phải do bị anh đánh.” Tống Liên Nguyên tức giận hỏi: “Bây giờ mày đã nghĩ thấu đáo rồi?” Từ Tây Lâm cười khổ: “Bây giờ em chẳng có cách nào. Anh có thể không cho em hút thuốc, không cho em uống rượu, nhưng anh không thể không cho em thích một người, trừ khi đánh chết em.” Tống Liên Nguyên ánh mắt dữ tợn. Từ Tây Lâm thành khẩn nói: “Đánh chết em rồi, thời thái sẽ đổi thay, thì chỉ có thể tính là sinh tiền từng thích cậu ấy.” Gã đời này không nên nhất, chính là năm đó do sự yếu ớt mà nhất thời kích động, dễ dàng đáp ứng Đậu Tầm, như chú ngựa non chưa trưởng thành, lỗ mãng muốn lội nước qua sông, lội nửa chừng phát hiện phía trước khó đi, nước dữ ngập qua đỉnh đầu, bị sóng gió dọa vỡ mật, đành phải hốt hoảng bỏ chạy. Mà thời gian trôi qua cảnh vật đổi dời, gã phát hiện bờ đối diện con sông thủy chung là nơi mình hồn khiên mộng oanh, sinh thời nếu rốt cuộc không thể đến, thì bên này cỏ cây rậm rạp, nhân sự âm thư, toàn là tịch liêu (1) như thế, có gì thú vị đâu? Cho nên, bất luận thế nào gã cũng muốn đi một lần nữa. Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương(2), dẫu có chết đuối dưới nước. Tống Liên Nguyên cho rằng gã bị quỷ ám, nói không thông, tức quá phất áo bỏ đi luôn. Kỳ nghỉ tết ngắn đến mức phảng phất chỉ có một hơi thở, chớp mắt liền trôi qua. Qua tết, bên phía Đậu Tầm “nhiều việc” đương nhiên không phải lý do lý trấu, bên phía Từ Tây Lâm cũng luống cuống tay chân. Sếp lớn Tống Liên Nguyên sau khi chia tay trong không vui, quyết định phải chữa khỏi “bệnh” cho giám đốc Từ nhà họ. Tống mặt đen không biết làm sao thuyết phục được Cao Lam, hai vợ chồng tạm thời ở lại chưa đi, cả ngày tuần tra quanh công ty con. Tống Liên Nguyên dõi chặt Từ Tây Lâm, hận không thể tìm cả núi việc cho gã, để gã khỏi rỗi việc đi cua trai. Tài liệu báo cáo mục tiêu công việc cho năm mới bị Tống Liên Nguyên soi đến cả dấu chấm câu. Sợ gã ngày nghỉ rỗi việc, sếp Tống lại nhờ người nhét Từ Tây Lâm vào lớp EMBA khá phổ biến trong giới của Đậu Tuấn Lương… Dĩ nhiên không phải trường Đậu Tầm – hệt như một phụ huynh phòng ngừa con mình yêu sớm không lo học hành vậy. Từ Tây Lâm suốt hơn một tháng không có cơ hội gặp Đậu Tầm, mỗi ngày đều đặn gửi Weixin cho Đậu Tầm như học sinh trung học yêu xa. Đậu Tầm phát hiện gã chưa bao giờ đăng chuyện của mình trong chế độ bạn bè(3), cơ bản là cái máy like tự động. Mấy nội dung người ta chọn đăng chế độ bạn bè như hôm nay làm gì, ăn gì, Từ Tây Lâm đều đặn gửi cho Đậu Tầm như thăm hỏi sáng tối, không quản ngại mưa gió, nếu hôm nào Đậu Tầm nói một tiếng “không tệ”, là buổi chiều có thể nhận được đúng thứ ấy – đôi khi là quyển sách chưa bóc màng co, hoặc hộp cơm giữ nóng kỹ, công nghệ hiện đại giải cứu “thiếu niên yêu sớm” bị “phụ huynh” khống chế đến không thể phân thân. Trọng tâm công việc nằm trên hạng mục, nhưng Đậu Tầm cũng không thể ở không trong trường, vừa vặn có một giáo sư hôm tết bị ngã, Đậu Tầm liền tiếp nhận đại cương và nhiệm vụ dạy học từ môn tự chọn, không nặng lắm, mỗi tuần dạy hai tiết – hắn phụ trách tiết học mở của phòng học lớn, chủ yếu nhằm vào sinh viên không phải ngành này. Nghe nói chuyện này, Từ Tây Lâm liền gửi một tấm ảnh – là bản mạch lạc môn học do Đậu Tầm tự tay vẽ, bìa giấy in yếu ớt sau đó được bọc thêm lớp plastic bảo quản, trang giấy không dính một hạt bụi, thậm chí không ố vàng, nét chữ trên đó mang máng như mới viết ngày hôm qua, mang theo lệ khí bức người thời thiếu niên của hắn. … Sau đó, Từ Tây Lâm đốt một loạt nến cho sinh viên của hắn. Nhưng kỳ thực lớp của Đậu Tầm không nghiêm khắc chút nào. Sinh viên đến từ các nơi trong cả nước, tài liệu giảng dạy và chính sách một trời một vực, một số vùng thi đại học bao quát đại cương giảng dạy của hắn, một số vùng thì ngay cả khoa học tự nhiên tổng hợp cũng không có, lý hóa sinh chỉ chọn một môn để thi, đại đa số sinh viên vật lý hóa học hồi cấp ba đến môn sinh vật cũng chẳng được học, thầy Đậu giảng cơ sở công trình gen, có đứa buồn chán gục lên bàn ngủ, có đứa trố mắt mà nhìn, hoàn toàn không biết gì hết. May mà giảng viên vừa trẻ vừa đẹp trai, có đám thích mặt đẹp bảo kê cho, sinh viên hầu hết tương đối nể tình. Đậu Tầm cũng chưa từng làm khó làm dễ, định vị chính xác môn của mình trên môn tự chọn nhàm chán cho đủ học phần, ngày đầu tiên đi dạy liền thông tình đạt lý liệt rõ bài tập cả năm và tiêu chuẩn cho điểm trong kỳ thi. “Cuộc thi cuối kỳ tôi vốn định cho các bạn mang một tờ giấy vào, tiếc là phòng giáo vụ nói chương trình học môn này không thích hợp với cách nửa mở sách, không đồng ý. Nhưng phạm vi cuộc thi đóng sách tôi sẽ liệt rõ, chỉ chiếm 40% điểm môn này…” Có sinh viên ở dưới nói leo: “Thầy ơi, phạm vi khi nào thì cho ạ?” Đậu Tầm dùng nước trà làm trơn cổ họng chưa thích ứng được với nói suốt một thời gian dài: “Trước một tuần – cho các bạn sớm cũng chẳng có ý nghĩa.” Sinh viên bên dưới cười ồ lên, nhao nhao làm vẻ mặt “thầy rất hiểu”. Không biết sếp Từ nhìn thấy, liệu có giậm chân đấm ngực, hận không thể sinh muộn mười năm hay không. Đậu Tầm rốt cuộc học được tha thứ cho kẻ ngu ngốc, chung sống hòa bình với thế giới tràn đầy bùn loãng và chủ nghĩa khuyển nho, cũng dần dần không áp đặt tiêu chuẩn của mình lên đầu người khác nữa. Từ Tây Lâm biết tụi sinh viên không dễ dạy, chớp thời gian hết tiết gửi một tin nhắn Weixin cho hắn cùng lúc với tiếng chuông hết giờ, Đậu Tầm mở ra xem, chưa kịp ra khỏi lớp đã bật cười. Từ Tây Lâm làm cái bánh bao, không biết dùng bột gì mà đen sì sì, nặn hình mặt heo, bên cạnh để hình Tống Liên Nguyên so sánh, hỏi Đậu Tầm: “Có giống không?” Đậu Tầm cố ý không ngó ngàng đến gã. Ba phút sau, tin nhắn rảnh rỗi của Từ Tây Lâm lại tới nữa. Gã vẽ một ngọn nến xiêu xiêu vẹo vẹo trên cái bánh bao mặt heo, viết: “Đang lập đàn làm phép, cầu cho sếp mau cút đi.” Đậu Tầm còn chưa kịp trả lời, Từ Tây Lâm đã lại hỏi: “Chờ ổng cút rồi, tao có thể đi tìm mày không?” Gửi xong tin nhắn này, Từ Tây Lâm liền lặng lẽ chờ đợi, không quấy rầy. Gã từ nhỏ tập trung vô vàn cưng chiều, chỉ có hoa hoa cỏ cỏ vây quanh gã, cho dù là ở bên Đậu Tầm, khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc, cũng luôn do gã quyết định. Hiện giờ gã mới phát hiện, thì ra chờ đợi lại đáng ghét như vậy, y hệt như một cái giày treo trên đầu, người ở phía dưới phải mỏi mắt trông chờ nó rơi xuống. Di động rung gã liền nhạy cảm quá mức, lần đầu tiên thấy phiền mấy cái tin nhắn rác quảng cáo suốt ngày gửi đến thế. Đậu Tầm cuối cùng đã trả lời. Từ Tây Lâm nín một hơi trong cổ. Kế đó thấy Đậu Tầm nói: “Nếu mày không bận thì đến đi.” Hơi kia lúc này mới thở phào ra. Ngày nhớ đêm mong, trằn trọc khó yên… Tống Liên Nguyên nói có lý, đây đều là bệnh. Dưới sự nguyền rủa ngày qua ngày của Từ Tây Lâm, Tống mặt đen đầu xuân năm ấy cuối cùng đã cút về văn phòng chính phương Nam. Từ Tây Lâm tống cổ hai vợ chồng chướng mắt kia đi rồi, một phút đồng hồ cũng không để lỡ, quay người phóng đi luôn. Tối hôm ấy Đậu Tầm tan ca, nhặt được một sinh vật sống ở ngay cửa nhà mình. —Nhân sự âm thư mạn tịch liêu – việc đời tin tức đều vắng, là câu thơ trong bài Các dạ của Đỗ Phủ.Câu này trích trong bài Kiêm gia 1, bản dịch đọc hay lắm, các bạn có thể tìm đọc trên Thi Viện. Pi có vẻ thích bài này, thấy Thiên nhai khách và Sơn hà biểu lý đều trích dẫn. Đặc biệt trong Sơn hà rất hợp cảnh luôn ấy.Mình không xài nên không biết Weixin như nào, cơ mà gái nhà mình bảo Weixin chat chit được và phải cài như Yahoo, cũng đăng ảnh để com like được như FB, và có thể chọn chế độ cho ai xem không cho ai xem.