Bên ngoài cửa, Lục Thần Hòa đang lặng lẽ đứng chờ, nhìn thấy Thị Y Thần kéo Thị Y Vân với bộ dạng có chút thảm hại ra ngoài, trên má hai người đều hằn rõ dấu vết của năm đầu ngón tay, anh vô thức nhíu mày. Thị Y Thần nói với anh, “Phiền anh đưa bọn em đến bệnh viện Thần kinh”. Anh gật đầu. Manh Manh và Sa Sa rất muốn hóng hớt, nhưng lại ngại Lục Thần Hòa, nên chỉ đành đứng từ xa nhìn về phía văn phòng, nghe loáng thoáng được một vài chuyện mà thôi. Vừa thấy mặt mũi Boss hằm hằm tức giận lôi Thị Y Vân ra ngoài, bọn họ chỉ dám ngoan ngoãn đứng từ xa xì xào bàn tán, rồi đưa ra đủ loại suy đoán. Thị Y Vân muốn hất văng tay Thị Y Thần ra, nhưng cô ta không ngờ được rằng, sức lực của Thị Y Thần lại lớn đến vậy, gần như thiếu chút nữa là xé rách tan áo của cô ta, mạnh mẽ kéo thẳng cô ta ra cửa. Thị Y Vân không chịu nổi nữa, hất tay Y Thần ra tức giận, “Chị buông tay ra! Tự tôi có thể đi được!”. Thị Y Thần buông tay cô ta ra, cô ta cũng không ầm ĩ lên nữa, từ đầu đến cuối chỉ luôn tĩnh lặng, mãi cho đến khi xe được lái thẳng đến bệnh viện Thần kinh. Bệnh viện Thần kinh vào buổi tối, không hề tĩnh lặng như người ta tưởng tượng. Dưới màn đêm u tối chỉ le lói mấy ngôi sao giữa bầu trời, gió lạnh thổi khiến đám lá xào xạc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ào ào, càng toát ra vẻ cô liêu tịch mịch của những ngày đầu đông. Sau những khung cửa sổ của tòa nhà chính bệnh viện thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu gào la hét của bệnh nhân, khiến người nghe phải sởn da gà. Thị Y Vân đột nhiên kéo Thị Y Thần lại, hoang mang bất an, “Sao chị lại đưa tôi đến đây? Lẽ nào Tạ Thiệu Văn bị điên rồi sao?”. “Nếu trong lòng em còn bốn chữ ‘tôn sư trọng đạo’, thì hãy gọi thầy ấy một tiếng thầy Tạ”, Thị Y Thần lạnh lùng hất văng tay cô ta ra. Bước vào thang máy, Thị Y Vân bất giác cảm thấy ớn lạnh, hai tay vô thức ôm chặt lấy cơ thể. Khuôn mặt Thị Y Thần lạnh băng, đột nhiên bàn tay lạnh lẽo của cô được cuộn tròn trong lòng một bàn tay ấm áp, cảm giác ấm áp từ những đầu ngón tay dần dần lan tỏa, thấm vào tận trái tim. Cô mím môi quay sang nhìn Lục Thần Hòa, ánh mắt anh trầm tĩnh ấm áp, trao cho cô sự cổ vũ tràn đầy. Tạ Thiệu Văn đang ngồi trước cửa sổ, kể chuyện cho vợ mình là La Minh Tuệ nghe. La Minh Tuệ không biết đã chìm vào giấc ngủ tự khi nào. Ông nhẹ nhàng giúp bà cài lại mép chăn, vừa xoay người liền thấy Thị Y Thần dẫn theo một chàng trai cao ráo đẹp trai đứng ngoài cửa phòng bệnh. Ông vui mừng đứng dậy chào hỏi, “Ồ? Y Thần, muộn như vậy rồi sao em lại đột nhiên rảnh rỗi đến đây thế? Chàng trai này là bạn trai của em sao?”. “Vâng. Xin lỗi, thầy Tạ…”, cô chưa kịp giới thiệu Lục Thần Hòa thì phía sau Thị Y Vân đã đẩy cô ra. Tạ Thiệu Văn nhìn thấy Thị Y Vân bỗng nhiên xuất hiện, khuôn mặt vốn đượm ý cười bỗng chốc trầm xuống. Ông vô thức đưa mắt nhìn vợ mình đang nằm trên giường bệnh, chỉ sợ bà nhìn thấy Thị Y Vân thì sẽ kích động không kiểm soát được cảm xúc. Ông quên mất rằng vợ mình đã ngủ, chỉ là phản xạ có điều kiện. Thực ra ông cũng không cần phải lo lắng, một người vợ bị điên sớm đã quên sạch hết thảy mọi thứ, ngay cả ông cũng không nhận ra, thì còn có thể nhớ được ai chứ? Thị Y Thần cúi người thật sâu nói với Tạ Thiệu Văn, “Em xin lỗi, thầy Tạ, vốn dĩ em không muốn làm phiền cuộc sống của thầy, nhưng em cảm thấy vẫn nên dẫn nó đến đây. Em xin lỗi, em không thể để nó tiếp tục sai trái được nữa, nó phải nhận thức được năm đó bản thân đã làm chuyện sai trái gì”. Thời gian gần mười năm, Thị Y Vân nhìn Tạ Thiệu Văn giờ đã già đi trông thấy, mái tóc hoa râm bạc trắng hai bên mai cùng đôi mắt đầy nếp nhăn, trong lòng cô ta cảm xúc ngổn ngang. Thầy Tạ năm đó anh tuấn nho nhã, phong lưu phóng khoáng, đầy nhiệt huyết. Người đàn ông mà bất kể là lúc nghiêm túc giảng dạy trên bục giảng hay thoải mái sau giờ dạy đều toát lên vẻ quyến rũ. Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài đó thôi đã đủ khiến trái tim bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ mới lớn điên đảo. Giờ đây khi bị năm tháng vô tình giày vò thành dáng vẻ như lúc này, nước mắt Thị Y Vân chợt tuôn rơi. Nụ cười của Tạ Thiệu Văn vô cùng cứng nhắc, ông khẽ thở dài một tiếng rồi nói, “Không sao, chuyện gì nên tới thì cuối cùng sẽ tới, chuyện gì nên đối diện thì đến cuối cùng vẫn phải đối diện. Có chuyện gì thì mau nói ra đi. Thầy không muốn đánh thức Minh Tuệ”. Tạ Thiệu Văn bước ra khỏi phòng bệnh, Thị Y Vân nhìn bóng lưng gầy gò của ông, vô thức bước theo ông ra ngoài như một con rối. Thị Y Thần đứng đợi bên ngoài cửa phòng bệnh, không hề đi theo hai người họ, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm La Minh Tuệ đang ngủ say trên giường, trong lòng cô vô cùng khó chịu. Nếu như lúc đó cô có thể ngăn cản triệt để sự u mê của Thị Y Vân sớm hơn, thì sẽ không dẫn đến tấn bi kịch cho gia đình thầy Tạ như ngày hôm nay. “Anh có biết chuyện giữa em và Cao Minh Dương không?” Cô nghẹn ngào nói với Lục Thần Hòa. “Ừm, đại khái cũng có thể đoán ra giữa em và em gái xảy ra chuyện gì. Nếu em cảm thấy buồn, không muốn nói thì cũng không cần nói”, Lục Thần Hòa vẫn luôn nắm lấy tay cô, chưa từng buông lơi. Nước mắt Y Thần trong phút chốc cũng tuôn rơi, cô nói, “Không sao, giấu kín gần mười năm nay, sớm đã mọc rễ nảy mầm từ lâu rồi, bây giờ đến lúc diệt trừ tận gốc, dọn dẹp sạch sẽ rồi”. Kí ức chôn giấu đã lâu như được phủ một lớp bụi dày, một khi được lật giở ra, sẽ bốc mùi mục nát nồng nặc. Cô nhìn bầu trời đen tối bên ngoài cửa sổ, bầu trời le lói mấy vì sao nhưng vẫn không giảm đi vẻ lấp lánh, tựa như đưa người ta trở về cái đêm không thể ngủ năm đó. Nếu như không phải trải qua chuyện cuối năm cấp ba, trong mắt Thị Y Vân, cô vĩnh viễn là người chị tốt đáng tin cậy. Mà trong mắt cô, Thị Y Vân cũng vĩnh viễn là một cô em gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu. Nhưng không ai ngờ được rằng, một sự việc long trời lở đất đã bị phát hiện ra, để lại vết thương lòng cho cả cô và Thị Y Vân nhiều năm như vậy vẫn không cách nào khép miệng. Năm đó, cô và Thị Y Vân đều mới mười sáu mười bảy tuổi. Bởi vì là hai chị em gái, tuổi tác xấp xỉ nhau, cho nên bắt đầu từ hồi mẫu giáo, hai người được phân vào một lớp. Sau này lên tiểu học, cấp hai rồi cấp ba, hai người vẫn luôn được xếp học cùng một lớp với nhau. Hai người cùng nhau đến lớp, cùng nhau tan học, tình cảm vô cùng tốt đẹp, thường xuyên rúc vào một tấm chăn mà tâm sự, các bạn học cùng lớp ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ tình cảm của hai chị em họ. Bắt đầu từ năm cuối cùng của thời cấp ba, mọi chuyện dần dần thay đổi, mà tình cảm chị em giữa hai người họ cũng chỉ duy trì được đến mấy tháng đầu của năm cuối cấp đó. Đúng vào mùa xuân năm hai người chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba đó, có một buổi tan học, trong phòng học không còn một ai, Y Thần đang trực nhật dọn dẹp vệ sinh, cầm cây lau nhà đã được giặt sạch sẽ trở về phòng học liền thấy Thị Y Vân vô cùng bí mật lấy một bức thư từ trong cặp sách ra, rồi lại rút từ trong bì thư ra một tờ giấy viết thư rất đẹp, miệng lẩm bẩm như đang đọc thư vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, dường như có chuyện gì đó khiến con bé do dự. Y Thần nhón chân nhẹ nhàng bước tới chỗ con bé, quyết định dọa cho nó một phen, “Ú òa!”. “Chị muốn chết à!” Thị Y Vân thực sj bị cô dọa cho sợ chết khiếp, ra sức vỗ vỗ lồng ngực. “Là người nào dám ăn mật gấu gan hùm không sợ chết mà đi viết thư tình cho đại mỹ nhân nhà chúng ta đây?” Thị Y Vân từ nhỏ đã vô cùng xinh đẹp, bắt đầu từ năm học lớp năm lớp sáu, đã có cậu bạn trai không có việc gì cũng chạy đến nhà bọn họ, đến năm cấp hai thì thỉnh thoảng lại nhận được thư tình của mấy cậu con trai nhét vào cặp sách. Mà mỗi lần người thay Thị Y Vân đứng ra làm bia đỡ đạn đều là Thị Y Thần cô, cho nên suốt những năm cấp hai, cô rất bất hạnh được gắn cho một biệt hiệu mỹ miều, người ta gọi là “cọp mẹ”, khiến cho mấy cậu bạn nam muốn theo đuổi cô cũng phải chùn bước. Đó luôn là điều khiến cô nuối tiếc nhất. Y Thần tưởng rằng Thị Y Vân lại nhận được thư tình của một cậu nam sinh không sợ chết nào đó nhét vào cặp, cho nên liền cướp lấy chuẩn bị anh dũng đi tiêu diệt quân địch. Nhưng lúc cô nhìn thấy đề thư và tên người nhận, Y Thần bị dọa cho sợ hãi, suýt chút nữa nói không nên lời. Cô lắp ba lắp bắp hỏi Thị Y Vân, “Em… em… em… sao… sao có thể viết thư tình cho thầy Tạ được cơ chứ?”. Cô ngàn vạn lần không thể nghĩ được rằng Thị Y Vân lại dám viết thư tình cho thầy giáo Vật lí Tạ Thiệu Văn. Thầy Tạ năm đó chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng vẻ thầy vô cùng anh tuấn nho nhã, thân hình cao lớn, nếu đi trên đường thì đối với những cô gái mới lớn như bọn họ năm đó, hệt như người mẫu nam đang bước trên sàn catwalk vậy. Ở thầy ấy toát ra thứ khí chất đặc biệt mà chỉ những người đàn ông trưởng thành mới có, chứ mấy cậu nam sinh cùng lứa tuổi với bọn họ tuyệt đối không thể bì nổi. Trong buổi dạ hội đón Tết năm cuối cấp, dưới sự vận động của những thầy cô giáo khác thầy Tạ cùng với một cô giáo đã nhảy một điệu Latinh đầy nhiệt tình, động tác phóng khoáng mà tràn đầy sức quyến rũ, khác xa vẻ nghiêm túc lạnh lùng lúc thầy đứng trên bục giảng, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Điệu nhảy kết thúc, không biết đã đánh cắp biết bao trái tim ngây thơ của những thiếu nữ mới lớn. Thầy Tạ vốn dĩ đã rất nổi tiếng trong trường giờ vì điệu nhảy đó mà trở thành tâm điểm bàn tán của tất cả đám nữ sinh. “Sao lại không viết được chứ? Em thích thầy ấy. Thầy ấy đẹp trai phong độ như vậy, mặc dù lúc lên lớp có hơi nghiêm túc không chịu nở nụ cười, nhưng chị không biết lúc thầy ấy cười mê người đến mức nào đâu. Còn nữa lúc thầy ấy khiêu vũ, thực sự khiến người ta phải đắm đuối mà”, nói đến hai từ đắm đuối, mặt Thị Y Vân liền lộ rõ vẻ say mê đắm đuối, “Chị đọc giúp em xem, viết như thế này được chưa?”. Lúc đó giữa hai người họ, không hề có bất kì bí mật nào. Cầm trong tay bức thư tràn ngập tình ý nồng nàn của một thiếu nữ mới lớn, không chỉ bàn tay của Thị Y Thần mà ngay cả trái tim cô cũng không ngừng run rẩy. “Sao nào? Em viết không tồi đúng không?” Thị Y Vân thu bức thư lại, hài lòng ngắm nhìn. Mặc dù cô cũng rất yêu thích vẻ đẹp trai của thầy Tạ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức tình cảm thầy trò, chứ không phải là vẻ mê luyến đến mức viết thư tình như Thị Y Vân. Yêu thầm thầy giáo của mình, đối với mỗi cô gái khi còn khoác trên mình bộ đồng phục học sinh có lẽ đều đã từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng cũng chỉ là để trong lòng mà thôi. Còn như Thị Y Vân viết thư tình cho thầy giáo mình thế này, đối với cô mà nói là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. “Đây không phải là vấn đề viết có hay hay không. Em là học trò của thầy ấy mà, em mới mười sáu mười bảy tuổi, thầy ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi. Nếu ở thời cổ đại thì tuổi tác của thầy ấy sánh ngang với tuổi của bố em đấy, hơn nữa thầy ấy cũng đã kết hôn rồi…” Y Thần càng nói càng sốt ruột, muốn khuyên nhủ Thị Y Vân nhưng lại bị chặn họng. “Từ xưa tới nay, trâu già đi gặm cỏ non đầy ra đấy. Em cũng đâu muốn thầy ấy li hôn vợ, em chỉ là thích thầy ấy, muốn ngày ngày được nhìn thấy thầy ấy mà thôi. Chỉ cần hằng ngày có thể nhìn thấy thầy ấy, ở cùng thầy ấy, thì trái tim em đã mãn nguyện lắm rồi.” “Em làm như thế này, chính là người thứ ba chen ngang vào hạnh phúc của người khác, là vi phạm vào giá trị đạo đức của xã hội. Bộ dạng của em bây giờ, giống như những gì thầy giáo sinh học đã nói tuổi trẻ bồng bột, dễ kích động, mù quáng, không lí trí.” Y Thần không thể hiểu nổi, Thị Y Vân sao lại có ý nghĩ đáng sợ đến vậy. Sắc mặt Thị Y Vân lạnh băng, vội vàng giấu bức thư sau người, có chút tức giận, “Em cũng đâu có ăn cướp ăn trộm, cũng đâu giết người phóng hỏa, chẳng qua cũng chỉ là thích một người mà thôi, thế mà bị chị nói cứ như làm ra tội ác tày trời vậy!”. “Làm người thứ ba, đối với nhà họ Thị chúng ta chính là tội ác tày trời! Bây giờ mặc dù em vẫn chưa làm, nhưng chỉ cần suy nghĩ của em muốn làm như vậy cũng đã là không được rồi. Thân làm chị gái em, chị không thể để em làm như vậy. Đưa thư tình ra đây!” Cô nhất định phải ngăn cản Thị Y Vân làm ra loại chuyện mà không cách nào tha thứ đó mới được. “Chị? Chị chẳng qua cũng chỉ sinh trước em một tháng thôi hay sao? Còn nữa, chúng ta cũng đâu phải cùng một mẹ một bố sinh ra, chỉ là chị em họ. Chuyện của em không cần chị quản. Chị tránh ra!” Thị Y Vân có chút tức giận, bắt đầu vạch rõ ranh giới. “Chị không đi! Em mau đưa bức thư cho chị, không được phép đưa cho thầy Tạ”, Y Thần đưa tay cướp bức thư từ trong tay Thị Y Vân. “Không đưa!” Thị Y Vân chộp lấy bức thư, sống chết cũng không chịu đưa. Sau một hồi vật lộn cướp giật, chỉ nghe thấy một tiếng “xoạt” vang lên, tờ giấy viết thư đẹp đẽ bị xé tan thành hai mảnh. Thị Y Vân nhìn bức thư bị xé tan, suýt chút nữa phát điên, đưa tay ra dùng hết sức đẩy Thị Y Thần. Y Thần bị mất đi trọng tâm, ngã nhào xuống đất. Thị Y Vân trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, tức giận gào thét: “Thị Y Thần, em ghét chị! Nếu chị dám nói chuyện này với mẹ em và giáo viên chủ nhiệm, em sẽ không tha cho chị đâu!”, nói xong Thị Y Vân liền nhặt cặp xách lên rồi chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe. Bắt đầu từ ngày hôm đó, Thị Y Vân không về nhà cùng cô nữa, không cùng nhau làm bài tập, cũng không cùng chen chúc trên một chiếc giường, ngay cả lúc ăn cơm buổi tối, cũng không chịu nói với cô lời nào. Người nhà cũng không quá để ý, chỉ xem như hai cô nhóc đang giận dỗi nhau mấy chuyện vụn vặt mà thôi. Trong lòng Y Thần vẫn luôn có chút bất an mơ hồ, cô sợ Thị Y Vân lại viết một bức thư khác rồi đưa cho thầy Tạ, cho nên hằng ngày đành bí mật quan sát Thị Y Vân và thầy Tạ mà thôi. Sau một tuần quan sát, thầy Tạ mọi chứ đều bình thường, lúc lên lớp vẫn vô cùng nghiêm túc, khi hết giờ thì vui vẻ hòa đồng, không nhìn ra có bất kì vấn đề gì, hoàn toàn không giống với dáng vẻ phiền muộn khi nhận được thư tình quấy rối của nữ sinh. Nhưng mà Thị Y Vân thì hoàn toàn ngược lại, vốn dĩ tính cách rất hoạt bát, ngày nào cũng chun mũi liếc mắt lườm nguýt giận dỗi cô, nay đột nhiên trở lên thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả sức lực giận dỗi cô cũng không có. Y Thần biết, thế này là xong rồi, Thị Y Vân nhất định là đã lại viết thêm một bức thư tình nữa đưa cho thầy Tạ, mà thầy Tạ nhất định là đã từ chối Thị Y Vân, nếu không mấy ngày nay trông con bé đã không mệt mỏi chán nản như vậy. Mỗi lúc Y Thần muốn nói chuyện với con bé, Thị Y Vân vừa nhìn thấy cô, liền trực tiếp chặn họng cô lại bằng một câu, “Em không muốn nói chuyện với chị, chị tránh ra”. Đợi đến khi cô định thần lại được, thì đã không thấy bóng dáng Thị Y Vân đâu rồi. Lại một tuần nữa trôi qua, vào một buổi tan học, cô vội vàng đuổi theo Thị Y Vân, vừa hay đụng phải thầy Tạ ở cầu thang. Thị Y Thần khẽ chào một tiếng “thầy Tạ”. Đôi mày lưỡi mác của thầy Tạ khẽ nhếch lên, mi tâm nhíu chặt lại nhìn cô, vẻ mặt lúc đó của thầy ấy dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Y Thần đoán biểu cảm thế này của thầy Tạ không phải vì Thị Y Vân đã làm chuyện gì quá đáng đấy chứ. Y Thần đang định đi, thầy Tạ liền đột nhiên gọi giật cô lại, “Thị Y Thần, em về nhà nói chuyện với Thị Y Vân, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kì thi đại học rồi, bảo con bé nên chú trọng vào việc học tập. Còn nữa, bảo con bé đừng đi theo thầy đến nhà thầy nữa, trời tối muộn, một mình con bé về nhà không an toàn”. Những lời của thầy Tạ, khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thị Y Vân không chỉ viết một bức thư tình, mà nó còn dám đi theo thầy Tạ về nhà… Thì ra nửa tháng nay Thị Y Vân không về nhà cùng cô, cô còn tưởng con bé giận dỗi mình, hóa ra là vì đi theo thầy Tạ về nhà. Y Thần cúi đầu thật sâu rồi cung kính nói, “Thầy Tạ, em thay mặt Thị Y Vân xin lỗi thầy, làm phiền thầy quá rồi”. “Không phải là lỗi của em, em cũng chăm chỉ ôn tập đi, thi cử đạt thành tích tốt nhé.” Y Thần gật đầu với thầy Tạ, sau đó nhanh chân đuổi theo ra hướng cổng trường. Cô chạy một đoạn khá xa, cuối cùng cũng đuổi kịp Thị Y Vân. Cô kéo Thị Y Vân đến một góc phố khá yên tĩnh nói, “Em có phải điên rồi không? Sao lại dám viết một bức thư khác đưa cho thầy Tạ? Còn đi theo thầy ấy về nhà nữa?”. Thị Y Vân liếc mắt lườm cô, rồi hất văng tay cô ra nói, “Ai cần chị quản!”. “Em…” Cô sững người, Thị Y Vân trước giờ dịu dàng như nước nay đột nhiên trở lên cứng đầu không chịu nói lí lẽ, “Chị chỉ muốn tốt đẹp cho em mà thôi!”. “Thị Y Thần, chị đừng có mở miệng ra là nói vì em! Thích một người có gì sai sao? Lẽ nào chị chưa từng yêu thầm ai đó? Em biết chị thích một bạn nam, tại sao chị vẫn không hiểu tâm trạng khi thích một người là như thế sao? Còn hơn một tháng nữa là tốt nghiệp rồi, sau này không còn được nhìn thấy thầy ấy nữa. Tâm trạng khi thích một người mà không cách nào có được chị có thể hiểu sao?” “Chị có thầm mến ai đó, thì cũng chỉ để trong lòng, không có nghĩa là nhất định phải nói ra. Em bây giờ không chỉ là vấn đề yêu sớm, mà là yêu thầy của mình đấy, là kẻ thức ba chen chân vào hạnh phúc của người  khác đấy!” “Yêu thầy của mình thì đã sao? Có gì không được chứ? Lỗ Tấn và Hứa Quảng Bình chẳng phải cũng là mối tình thầy trò sao? Hứa Quảng Bình chẳng phải cũng vì chủ động viết thư cho Lỗ Tấn nên mới có được kết quả sao? Tại sao em không thể làm như vậy? Em không hề nói em muốn làm người thứ ba, em chỉ đơn thuần là thích thầy ấy mà thôi, điều này cũng không được sao?” Y Thần không biết phải giải thích như thế nào với Thị Y Vân, đầu óc Thị Y Vân lúc này đột nhiên như bị lệch lạc, mất một dây thần kinh vậy, vẫn khăng khăng với suy nghĩ sai lầm của mình, “Hứa Quảng Bình không giống với em, cô ấy lớn tuổi hơn em, thời đại của bọn họ không giống với chúng ta bây giờ. Thầy Tạ là người đã có gia đình, em viết thư tình cho thầy ấy như thế này, lại còn đi theo thầy ấy về nhà, em muốn làm gì chứ hả? Y Vân, em tỉnh táo lại một chút có được không? Cho dù là ở thời đại nào đi chăng nữa, thì mối tình thầy trò là điều không cho phép. Em làm như vậy không chỉ hại chính mình, mà còn liên lụy đến cả thầy Tạ nữa đấy”. “Nếu như chị thực lòng muốn tốt cho em, thì đừng có nhúng tay vào chuyện này nữa!” “Em đừng có ương bướng cố chấp mê muội như vậy có được không? Thầy Tạ không muốn bị em làm phiền nữa đâu!” Thị Y Vân thoạt tiên ngẩn người ra, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc, rồi liền đó là nổi cơn phẫn nộ. Con bé dường như bị mất đi lí trí, trở lên điên cuồng, “Thì ra là do chị ngáng đường em! Là em điên rồi đó thì đã sao? Bây giờ thì chị vui rồi chứ? Vốn dĩ thầy ấy đối với em rất tốt, bây giờ ngay cả nhìn thêm một cái cũng không muốn. Lúc ở trên lớp gọi người trở lời câu hỏi cũng không chọn em, tan học thấy em thì tránh như gặp phải tà ma dịch bệnh. Chị nói xem, có phải chị đã nói xấu gì em trước mặt thầy ấy đúng không? Cho nên thầy ấy mới đối xử với em như vậy!”. “Em… sao em có thể cho rằng chị ngáng đường em chứ?” Lúc này cô thực sự cảm thấy Thị Y Vân điên thật rồi, “Em đừng có đã sai rồi lại thêm sai nữa, em làm như vậy không chỉ hủy hoại bản thân mà còn hại luôn cả thầy Tạ đấy”. Cho dù cô có nói gì, Thị Y Vân cũng đều không chịu nghe, “Thị Y Thần, em nói cho chị biết lần nữa, chuyện này của em không cần chị quản. Nếu như chị còn tiếp tục nhúng tay vào, em sẽ đoạn tuyệt tình chị em với chị đấy!”.