Sau khi chứng thực được rằng Đồng quốc Đại vương, Vương thúc Khánh Chương, vương tử Khánh Ly, còn có thê tử đang mang bầu của hắn là Trường Liễu vương tử phi đã đồng loạt tử vong, vương vị Đồng quốc từ trạng thái đông người tranh đoạt lại nhất thời rơi vào tình cảnh quỷ dị do tất cả những người tham gia tranh quyền đoạt lời đều chết đi. Loại thời điểm này, Vũ Khiêm vẫn luôn không có dã tâm đối với vương vị, nhất thời trở thành người có khả năng được lựa chọn để đăng cơ. Hắn rõ ràng là huyết mạch của vương tộc Đồng quốc, là thân tôn của Đồng quốc Đại vương tiền nhiệm, dưới tình huống không có người cạnh tranh, những điều này đủ để đưa hắn lên làm Đại vương tân nhiệm. “Tướng quân, ta…” Đối mặt với sự phẫn nộ của Trang Bộc và những thi thể trước mắt, Vũ Khiêm không còn lời nào để nói. Căn cứ vào sự hiểu biết đối với Phượng Minh, hắn thật sự không rõ phải giải thích thế nào mới đúng. Tất cả những gì phát sinh trước mặt này, đều là tận mắt chứng kiến, không thể có lấy một chút giả dối. Trường Liễu công chúa cách đây không lâu còn sờ sờ đứng đó, hiện tại đã thành một cố nhân, càng hết nói nổi chính là, ngay cả Khánh Ly điện hạ mà Phượng Minh vẫn luôn miệng nói là minh hữu, cư nhiên cũng đã đồng thời mất mạng. “Bẩm tướng quân, chúng thuộc hạ đã kiểm nghiệm qua, điện hạ là bị người hạ độc, móng tay và đầu lưỡi đều xanh tím, hẳn là mất mạng trong khoảnh khắc.” Một binh sĩ có kinh nghiệm kiển tra thi thể đi tới, báo cáo với Trang Bộc, ”Trên người Vương phi không có vết thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, cần tiến hành thêm một bước kiểm tra nữa mới biết được nguyên nhân cái chết.” Trang Bộc bi thống mà khép đôi mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, gật đầu nói: “Đã biết.” Sau đó, hắn nhìn về phía Vũ Khiêm, ngữ khí đã không còn tràn ngập hỏa khí như vừa rồi, thay vào đó là một sự mỏi mệt không gì sánh được: “Ngươi còn gì để biện hộ cho hắn nữa không?” Vũ Khiêm trong lòng áy náy vô cùng, cắn răng nói: ”Ta nhất định sẽ bắt hắn trở về, để hắn phải nói rõ ràng mọi chuyện.” Trang Bộc thấy người nọ chỉ nói phải bắt cho được gian tặc Tiêu gia, chứ không phải ‘nhất định sẽ xử trí hắn’, liền biết Vũ Khiêm vẫn còn thương cảm đối với địch nhân, song muốn đối phương tức thì trở mặt cũng là không có khả năng, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giận tái mặt nói: “Tiểu tặc họ Tiêu này tâm địa hiểm ác như thế, hắn tới Đồng quốc kỳ thực chính là muốn nước ta xảy ra nội loạn mà sụp đổ. Theo ta thấy, trước khi hắn xuống tay, nhất định đã sắp xếp con đường để chạy thoát thân rồi, nói không chừng ở vùng phụ cận còn có viện binh của hắn.” “Trang tướng quân nói rất đúng!” Một vị tướng tên Hà Thành Long đứng bên cạnh chấn động, nói: “Nếu có viện binh, thủ vệ ở cửa thành chỉ sợ không ngăn nổi bọn chúng.” Vị phó tướng cung thủ này, chính là người từng bị Trường Liễu hỏi thăm danh tính, sau đó không thể không xuống ngựa để vấn an nàng. Trang Bộc cắn răng một cái, lập tức hạ quyết định, ”Truyền lệnh xuống, phong tỏa hết thảy tin tức trong Đồng An viện, việc Đại vương và Khánh Ly vương tử đã mất, trừ bỏ chúng tướng ở đây, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.” “Tuân lệnh!” “Huy động tất cả binh sĩ tinh nhuệ trong thành, đuổi giết Tiêu tiểu tặc!” Trước khi Trang Bộc vào Đồng An viện, hắn đã phái hữu phó tướng cung thủ Tằng Diêu Hương phân chia nhân mã, lãnh binh xông tới cửa thành để ngăn chặn Phượng Minh. Đội quân mà đám người Dung Hổ nhìn thấy khi đứng trên thành lâu, chính là đội ngũ của người này. Hiện tại, binh lực truy sát tiểu tặc còn phải gia tăng nhiều hơn nữa. “Hà Tướng quân.” “Có mạt tướng!” “Bản tướng lệnh cho ngươi lập tức triệu tập thủy binh Đồng quốc, nếu tiểu tặc kia chạy trốn theo đường sông, chúng ta sẽ khiến hắn mất mạng ngay trên dòng Ô Mạn!” Tướng lĩnh Đồng quốc ầm ầm đáp lại. Sau khi mất đi Đại vương, vương tử và vương tôn, sự bi phẫn mạnh mẽ nảy sinh trong lòng tướng lĩnh Đồng quốc, rốt cuộc khiến cho bọn họ chung sức đồng lòng, không hề có bất luận một mối băn khoăn nào, một mực đem tất cả những gì đang nắm trong tay, vùi đầu vào truy sát tiểu tặc. Tại thời khắc công phá thành lâu nguy cấp nhất, Nhiễm Thanh rốt cuộc dẫn theo rất nhiều cao thủ Tiêu gia tri viện kịp thời, hóa giải nguy cơ bị vây hãm trong khổ chiến đến chết của đám người Phượng Minh. Có đội quân chi viện sức lực sung mãn này, tình thế lập tức được nghịch chuyển. Đám người Nhiễm Thanh trước lấy cường cung bắn chết thủ binh Đồng quốc đã suy yếu ở dưới thành lâu, đồi thời xoay chốt dây thừng để mở cửa thành. Tại một khắc trước khi đại binh đằng đằng sát khí của Đồng quốc đuổi tới, đám người Phượng Minh rốt cuộc thành công ra khỏi cổng thành, thậm chí còn dư dả một chút thời gian để bọn Nhiễm Thanh vốn đang nắm thế chủ động trên thành lâu, đem cánh cổng cực nặng kia đóng lại, hòng làm cho truy binh nhìn cửa thành mà tức giận sục sôi. Trước khi rời đi, Nhiễm Thanh sai người chém đứt dây thừng, để binh lính Đồng quốc nhất thời vô pháp mở cửa thành ra lần nữa, như vậy cho dù một phần binh sĩ có khả năng trực tiếp trèo qua tường thành, số lượng cũng sẽ được giới hạn trong một phạm vi nhỏ hẹp của những nhân thủ võ nghệ cao cường. Hừ! Chỉ cần không phải đại quân, Tiêu gia hiển nhiên không sợ. Mọi người chém giết đến một thân thấm đẫm máu tươi hòa cùng mồ hôi lạnh, vừa xông ra khỏi cửa thành, liền nhanh chóng chạy về vùng ngoại ô. Không bao lâu sau, bọn họ gặp được đám người của Lạc Trữ đi tới nghênh đón ở ven đường. “Thiếu chủ.” “Lạc tổng quản!” Phượng Minh lau mồ hôi trên mặt, ra roi thúc ngựa đi tới, thả lỏng tâm tình mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Thật tốt quá, cuối cùng mọi người đã gặp nhau, ta còn đang lo ngươi không tìm thấy ta, có thể sẽ mạo hiểm xông vào thành chứ. Bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, đại quân Đồng quốc sẽ đuổi tới đây trong nháy mắt thôi, chạy mau, chạy mau!” Khi ra khỏi cổng thành, bọn họ đã cướp đi tất cả ngựa ở trong chuồng ngựa quốc gia của Đồng quốc ở cạnh thành lâu. Nhờ phúc buổi đại lễ mừng thọ Đồng quốc Đại vương, những con ngựa này đã được chuẩn bị sẵn sàng cho các vị tân khách từ bốn phương tám hướng tới dạo chơi. Ngựa trong chuồng đầy chặt, hơn nữa toàn là những tuấn mã chủng loại không tồi, chẳng những có thể bù lại số ngựa đã mất đi trong trận huyết chiến vừa qua, còn dư dả buộc lại vài con ở ngoài thành, cho đám cao thủ của Nhiễm Thanh sau khi giằng co, kéo dài thời gian truy đuổi của địch nhân, sẽ trèo tường dùng để bỏ chạy. Đây đều là do Thượng Tái Tư nhắc nhở. Người này trong lúc chạy trối chết sau huyết chiến, cư nhiên còn có thể bảo trì suy nghĩ tỉnh táo như thế, ngay cả sự tình thoạt nhìn nhỏ bé nhưng lại phi thường mấu chốt cũng mang ra tính toán, thật sự là nhân tài hiếm có. Đám người Nhiễm Thanh phụng mệnh kéo dài thời gian truy đuổi của địch nhân, Phượng Minh khi ấy đang trên đường lẩn trốn, cũng không rảnh mà hoài nghi về thời điểm xuất hiện của Lạc Trữ. Một đám người vội vã chạy tới mục tiêu đã định ban đầu – bờ sông Ô Mạn nơi đội tàu Tiêu gia đang thả neo chờ đợi. Vội vã chạy qua ba bốn đoạn đường đất vàng ươm, đám người liền tiến vào một ngã ba đường, đây chính là giao điểm của ba con đường lớn nơi ngoại ô Đồng Trạch. Đúng lúc ấy, một người một ngựa bỗng chốc xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Kỵ sĩ kia thế nhưng đang cấp tốc chạy tới chỗ này. Vào thời điểm cực kỳ nhạy cảm khi đang chạy trối chết, bất cứ yếu tố dị thường nào cũng đều khiến cho thần kinh người ta trở nên căng thẳng vô cùng. Mọi người trong lòng rét lạnh, ngồi trên lưng ngựa sôi nổi rút gươm đao. Song ngay khi Phượng Minh thấy rõ phía trước, liền vội vã giơ tay hô dừng lại, “Đừng động thủ, là Hồng Vũ!” Dứt lời, hắn thúc ngựa chạy ra nghênh đón, gọi to: ”Hồng Vũ! Là ta! Phượng Minh!” Hồng Vũ đầu đầy mồ hôi, trên khuôn mặt thanh tú dính rất nhiều bụi đất, tựa hồ mới từ dưới hầm lò đi lên, còn chưa kịp lau rửa đã vội vàng chạy đến đây. Nhìn thấy đám người Phượng Minh một thân đẫm máu, hắn khiếp sợ hỏi: ”Chuyện gì vậy? Ta vừa nghe nói Đồng Trạch xảy ra đại sự, đã phong tỏa cổng thành, bởi vì lo cho Vũ Khiêm nên mới đuổi tới. Chẳng lẽ việc cửa thành bị phong tỏa có liên quan đến các ngươi?” “Có thì có một chút… Ai nha…” Phượng Minh cười khổ nhún vai, vừa vặn tác động đến vết thương ở sau lưng, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành vặn vẹo thống khổ cực kỳ. Hắn nhe răng trợn mắt, vừa oai oái kêu đau, vừa nói: ”Đại quân Đồng quốc bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới đây, không có thời gian giải thích, đại khái chính là Đồng quốc Đại vương, Khánh Chương, Khánh Ly và Trường Liễu công chúa đều chết hết cả rồi, Trang Bộc lại cho rằng bọn họ là do ta giết. Nhưng mà không phải ta, ai nha, thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.” “Cái gì?” Hồng Vũ hít vào một hơi lãnh khí. Chỉ nghe đến chuyện mấy người này đều chết hết, đã biết sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng rồi. “Hiện tại, Trang Bộc nhất định sẽ triệu tập tất cả quân đội Đồng quốc để truy sát ta, nhưng mà Vũ Khiêm hiện đang ở bên cạnh hắn, hẳn là rất an toàn, ngươi yên tâm đi.” Phượng Minh còn không quên an ủi Hồng Vũ một câu. Hồng Vũ đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, biểu tình không khỏi trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Ta có thể giúp gì cho ngươi?” “Không…” “Có một chuyện, xin hãy tận lực giúp đỡ.” Thượng Tái Tư luôn ở phía sau lắng nghe hai người kia nói chuyện, lúc ấy bỗng nhiên thúc ngựa tới gần. Tình huống khẩn cấp, hắn không để ý tới cái quy củ phải xin phép Phượng Minh mới được nói chuyện nữa. Huống chi ở cùng Phượng Minh, vẫn đề này cũng chưa từng bị mang ra so đo xét nét. “Có thể xin Hồng Vũ ngài tới gặp Vũ Khiêm, tận lực khuyên hắn không nên thương tổn Minh vương hay không?” “Ta?” Hồng Vũ suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Cho dù ta có thể lay động Vũ Khiêm, nhưng có ích lợi gì? Vũ Khiêm luôn bị Đại vương bài xích, không được trọng dụng, trên tay không có thực quyền, trước mặt các các tướng quân binh sỹ căn bản là không có tiếng nói.” “Hiện tại tình huống đã khác rồi.” Kỳ thật vấn đề này, ngay khi Thượng Tái Tư nhìn thấy người tới là Hồng Vũ, đã bắt đầu tính đến. Vì chuyện rèn đúc, Hồng Vũ và Vũ Khiêm mới trở thành chỗ quen biết với Phượng Minh, quan hệ giữa hai người này, Thượng Tái Tư đương nhiên cũng để ý tới. Bởi lẽ phải tranh thủ thời gian, tất cả mọi chuyện đều được hắn tóm gọn lại. “Khánh Chương và Khánh Ly đã chết, vương vị Đồng quốc bị bỏ trống, hai người kia đều không có nhi tử, tân Đại vương của Đồng quốc phải được chọn lựa lại một lần từ trong vương tộc. Với huyết thống và tài năng của Vũ Khiêm, rất có thể sẽ trở thành tân vương. Chỉ cần Vũ Khiêm đồng ý tận lực bảo toàn Minh vương, nhất định có thể kìm hãm ý định truy sát của đại quân Đồng quốc.” Thượng Tái Tư nói liền một hơi, mọi người xung quanh nghe mà bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời cảm thấy lời này rất có đạo lý, vì thế không khỏi nảy sinh hy vọng, đồng loạt dán mắt nhìn vào Hồng Vũ. Bất kể bọn họ dũng mãnh bao nhiêu, nếu bị đại quân tinh nhuệ của một quốc gia đuổi giết, tuyệt đối không phải một chuyện thú vị gì. Hồng Vũ xúc động gật đầu, “Được, ta nhất định đi gặp Vũ Khiêm, bảo hắn giúp đỡ Phượng Minh.” Phượng Minh ngạc nhiên nói: “Ngươi không cân nhắc một chút sao?” “Kết bạn trải lòng, cái này có gì để mà cân nhắc?” Trên khuôn mặt ưu nhã của Hồng Vũ, xuất ra một tia khí phách mà thường nhân mấy ai bì kịp, ha ha cười, nói: ”Nếu ngươi là loại tâm cơ ác độc, ngay cả nữ nhân mang thai cũng không tha, Hồng Vũ ta sao có thể cùng ngươi kết thành bằng hữu? Phượng Minh nhất định là bị oan.” Phượng Minh nghe mà xúc động muốn rơi lệ. Hồng Vũ là loại người một khi đã tín nhiệm, liền tuyệt không nghi ngờ bằng hữu của mình. Mọi người chứng kiến sự cao thượng và nghĩa khí của Hồng Vũ, không khỏi cảm động một hồi, duy chỉ có một người là ngoại lệ. Hiện tại, Lạc Thiên Thiên và Lạc Vân không có mặt ở đây, Lạc Trữ định dọc đường sẽ tìm cơ hội khiến cho đại quân Đồng quốc bắt được Phượng Minh, tốt nhất là đem tên tiểu tạp chủng đã cướp đi tất cả của hai người hắn thương yêu nhất này băm ra thành năm, sáu mảnh. Nếu Hồng Vũ gặp được Vũ Khiêm, dùng tầm ảnh hưởng của đối phương để hóa giải nguy cơ, vậy chẳng phải mộng đẹp của hắn hoàn toàn sụp đổ hay sao? “Thiếu chủ! Bọn Nhiễm Thanh đã trở lại!” Phía sau truyền đến từng hồi vó ngựa dồn dập, Nhiễm Thanh dẫn hơn hai mươi cao thủ Tiêu gia, giục ngựa chạy như điên mà tới. Vừa nhìn thấy đám người Phượng Minh, hắn ngạc nhiên hỏi: ”Tại sao còn đợi ở chỗ này? Còn không đi mau? Đại quân Đồng quốc chỉ cần mở được cửa thành, lập tức sẽ đuổi theo chúng ta.” Mặt mũi hắn nhuốm đầy máu tươi, không biết là máu của địch nhân bắn vào hay là từ vết thương trên thân thể trào ra. Máu huyết hòa cùng mồ hôi hỗn độn một mảnh, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đường đất màu vàng. “Tình hình truy binh ra sao?” Lạc Trữ đặt câu hỏi. Nhiễm Thanh nhìn thấy Lạc Trữ thì liền sửng sốt, trong lòng có chút giật mình kinh hãi. Song dù sao Lạc Trữ cũng là tổng quản của hắn, không thể không nể mặt, vì thế hắn đành phải dựng thẳng sống lưng, lộ ra biểu tình nghiêm nghị đáp: ”Thưa tổng quản, sau khi thiếu chủ đi rồi, chúng ta ở trên thành lâu tận dụng ưu thế về vị trí bắn một trận loạn tiễn, quấy nhiễu đội hình truy binh, lại ném ra vài cái khói độc đặc biệt của Tiêu gia, thừa dịp bọn họ chưa kịp phản ứng, dùng dây thừng nhảy xuống thành lâu, leo lên lưng ngựa đã buộc sẵn ngoài thành mà chạy tới nơi này.” Nói đoạn, dường như hắn chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn huynh đệ thâm giao Khúc Mại, ”Nói đến chuyện này, là ai chu đáo như vậy, cư nhiên nghĩ tới việc để lại ngựa cho chúng ta? Ta còn đang đau đầu nghĩ cách làm sao dùng hai chân chạy đến chỗ đội thuyền đấy. Nếu không có mấy con ngựa này, nói không chừng khi chúng ta tới nơi, các ngươi đã giương buồm đi xa mất rồi.” “Ta không thèm quan tâm đến sống chết của ngươi đâu.” Khúc Mại cười cười, chỉ một ngón tay sang hướng khác nói, ”Đa tạ Thượng gia đi.” Nhiễm Thanh quay đầu lại nhìn Thượng Tái Tư. Thượng Tái Tư được người khích lệ, lập tức đỏ mặt, xua loạn hai tay, nói: ”Hiện tại không có thời gian cảm tạ, truy binh còn ở phía sau, chúng ta vẫn là chạy mau đi.” Lúc này mọi người mới nhớ đến chuyện phải nhanh chóng chạy lên thuyền. Phượng Minh cảm tạ Hồng Vũ một lần nữa, lại cùng hắn ước định, “Không bằng như vậy, ta lên thuyền trước, ngươi đi gặp Vũ Khiêm. Nếu mọi người có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện là tốt nhất. Hồng Vũ, ta thật sự bị oan, ta không giết người a.” “Ân! Ta tin ngươi.” “Nếu Vũ Khiêm có thể khiến cho quân đội Đồng quốc đáp ứng nói chuyện trong lý tính, ta sẽ xuống thuyền giải thích rõ ràng. Nếu ngay cả Vũ Khiêm cũng không ngăn được bọn họ…” “Vậy thì ngươi giương buồm chạy trốn đi, trốn thật xa vào.” Hồng Vũ vỗ lên vai của đối phương, lộ ra hàm răng trắng bóc cùng một nụ cười xán lạn, nói: ”Đi thôi! Ở trên thuyền chờ tin tốt, nếu Vũ Khiêm dám không tin tưởng con mắt của ta, ta sẽ cho hắn biết mặt!” “Được! Chờ tin tốt của ngươi!” Phượng Minh kéo dây cương, tuấn mã tung vó mà chạy. Nhất thời tiếng vó ngựa rền vang, bụi đất mịt mù cuồn cuộn bay lên. Những người còn lại cũng theo Phượng Minh mà chạy như điên về phía bờ sông. Sau khi cáo biệt Phượng Minh, Hồng Vũ một mình cưỡi ngựa đi về Đồng Trạch. Không bao lâu, đằng sau vang lên tiếng vó ngựa, tựa hồ có người đang phi nước đại đến đây. Hồng Vũ quay đầu, vừa nhìn rõ người đến là ai, liền hỏi: ”Sao lại là Lạc tổng quản? Phượng Minh có gì quên nói với ta sao?” “Đúng, thiếu chủ còn một câu muốn ta chuyển lời.” Lạc Trữ phóng ngựa tới gần. Hồng Vũ tưởng thật, vì thế ghìm cương dừng lại. Khi khoảng cách giữa hai con ngựa rút lại chỉ còn khoảng nửa thân người, Lạc Trữ bỗng nhiên rút kiếm, nhanh như chớp mà đâm thẳng vào tim Hồng Vũ. “Ngươi…” Hồng Vũ nằm mơ cũng không nghĩ tới nguời này sẽ hạ độc thủ với mình, ý cười trên mặt nháy mắt biển thành biểu tình vặn vẹo không dám tin. Nắm chặt lưỡi kiếm đang cắm sâu vào ngực trái, đôi bàn tay của thiên tài rèn đúc, nhất thời bị cắt đến đầm đìa máu tươi. “Vì… Vì sao…” Trong đôi mắt gắt gao trừng trừng nhìn Lạc Trữ kia, tất thảy đều dâng tràn một sự hoang mang không thể nào hiểu nổi, vì cái gì Hồng Vũ hắn lại gặp phải tai họa bất ngờ này. “Thiếu chủ muốn ta nói cho ngươi biết, ngươi thật là nhiều chuyện.” Lạc Trữ lạnh lùng nói một câu, lợi kiếm trên tay không chút thương xót mà đâm thẳng về phía trước. Mũi kiếm đâm thấu trái tim, xuyên qua sau lưng người nọ. Bịch! Hồng Vũ rơi xuống khỏi lưng tuấn mã, nằm ngửa trên đường đất vàng ươm, mở mắt trừng trừng nhìn trời cao rộng lớn. Vị bằng hữu tràn đầy tín nhiệm và nghĩa khí của Phượng Minh, rốt cuộc không nói giúp hắn được một chữ nào. Lạc Trữ âm thầm rớt lại phía sau đội ngũ, thừa dịp không ai chú ý liền chạy về đường cũ, sát hại người này. Đối với hắn mà nói, Hồng Vũ là một trở ngại lớn, có khả năng phá hư kế hoạch mà huynh muội hắn đã vạch ra. Chỉ cần loại bỏ Hồng Vũ, đại quân Đồng quốc và Phượng Minh sẽ vô phương nói chuyện bằng lời, Phượng Minh sẽ rơi vào hiểm cảnh bị địch nhân có thực lực đáng sợ đuổi giết cho tới khi mất mạng. Nhìn Hồng Vũ chết không nhắm mắt, bên môi Lạc Trữ xuất ra một tia cười lạnh. Thanh kiếm dùng để giết đối phương, hắn đã cố tình chọn lựa, lợi kiếm đặc biệt được chế tạo tại nhà xưởng của Tiêu gia, bên trên còn khắc ấn ký đặc thù, nhằm khơi dậy lửa giận trong lòng Vũ Khiêm. Hiện tại, nhi tử của Diêu Duệ đã đi vào đường chết, chính mình đương nhiên không cần phải chịu tội cùng với hắn. Nghĩ thế, Lạc Trữ quay đầu ngựa, vòng về ngã ba đường. Hắn định tới sơn cốc mang Lạc Vân rời đi. Hiện tại, chỉ cần che chở cho Lạc Vân, và kiên nhẫn đợi tin Phượng Minh bị giết, sau đó hội họp cùng muội tử, những chuyện còn lại đều phi thường đơn giản. Đang định vung roi giục ngựa, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ vọt ra từ hướng đi sơn cốc. Tuy rằng đối phương không cưỡi ngựa, song tốc độ di chuyển tuyệt không chậm hơn so với kị sĩ một chút nào. Cư nhiên là cái tên Liệt Đấu rắc rối nhưng thân thủ lại cực kỳ không tầm thường kia. “Oa! Là Lạc tổng quản!” Liệt Đấu vừa chạy tới, vừa vươn tay chào hỏi Lạc Trữ, ”Minh vương đâu? Ta muốn báo cho hắn một tin xấu, cha nương hắn không ở sơn cốc, vô pháp mời cứu binh a!” Lạc Trữ âm thầm cười lạnh. Việc này hắn đã sớm biết. Tiêu Túng và Diêu Duệ mất tích ngay lúc này, đích thực rất hợp với tâm tư của hắn, xem ra có thể thoải mái vung tay vung chân thực thi kế hoạch rồi. “Phải không? Vậy thì không ổn.” Lạc Trữ hững hờ mà mở miệng. “Đúng vậy, đúng vậy, rất không ổn” Liệt Đấu căn bản không biết quan sát sắc mặt đoán ra tâm tư của người khác, chỉ lia lịa gật đầu, thở ra một hơi dài, ngay sau đó, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khờ dại lại mang theo vài phần giảo hoạt, nói, “Có điều, Lạc tổng quản không cần phải buồn rầu, để chứng minh sự tình không quá xấu, ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tốt.” “Ân?” “Tuy rằng không tìm được cha nương của Minh vương, nhưng mà chúng ta tìm được mặt Khổ Qua a.” “Mặt Khổ Qua?” “Là Lạc Vân, nhi tử của ngươi đó!” Người bình thường không biết thân phận của Lạc Vân, đều cho rằng hắn là nhi tử của Lạc Trữ. “Lạc Vân?” Lạc Trữ mơ hồ cảm thấy không ổn. “Đúng vậy.” Liệt Đấu đắc ý, “Tuy không mời được cứu binh, thế nhưng chúng ta đã cứu mặt Khổ Qua về rồi, công lao hẳn cũng không nhỏ đi, ha ha.” “Cứu về đâu?” Sắc mặt Lạc Trữ đột nhiên đại biến, “Ngươi cứu Lạc Vân về chỗ nào?” Dưới tình thế cấp bách, thanh âm của hắn cũng khàn đi vài phần. “Đương nhiên là đội thuyền a, không thì còn đi đâu nữa? Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngu đến mức đem mặt Khổ Qua về Đồng An viện, nơi đó rất nguy hiểm, trên thuyền tương đối an toàn hơn, vì thế ta đã bảo thiếu gia đưa mặt Khổ Qua lên thuyền. Liệt Đấu phi thường thông minh a.” Thông minh cái rắm! Lạc Trữ cơ hồ muốn chửi ầm lên. Nếu không phải kiêng kị tên Liệt Đấu ngu xuẩn này có võ công cao cường, chưa chắc một kiếm có thể kết liễu ngay thì Lạc Trữ đã ra tay thanh toán hắn rồi! Hồng Vũ mất mạng, Vũ Khiêm đương nhiên sẽ tức giận. Đại quân Đồng quốc đuổi theo, mục tiêu rõ ràng chính là đội thuyền của Tiêu gia. Hiện tại, không có nơi nào nguy hiểm hơn chỗ đó, ấy vậy mà tên hỗn đản này, còn một tên hỗn đản Liệt Trung Thạch khác, cư nhiên đem Lạc Vân, cháu trai duy nhất lại đang trọng thương của hắn, đưa lên thuyền! Lạc Trữ lòng như lửa đốt, quay đầu nhìn về phía sau. Chân trời xa xa bụi đất cuồn cuộn mịt mù, hẳn là đại quân Đồng quốc đã phá được cửa thành, đang cấp tốc đuổi theo. Nếu đội thuyền bị hủy diệt hoàn toàn, vậy Lạc Vân chẳng phải… Trong khoảnh khắc, trăm ngàn suy nghĩ như chớp xẹt qua trong óc hắn, cuối cùng khuôn mặt muội tử Lạc Thiên Thiên thương tâm muốn chết cùng với cảnh tượng Lạc Vân chìm trong vũng máu, rốt cục đè bẹp dục vọng một mình trốn chạy của hắn ta. Tuyệt đối không thể bỏ Vân nhi ở lại!