Thời gian càng ngày càng ít. Cả trên lẫn dưới thành lâu đều rơi vào một mảng hỗn chiến vô cùng quyết liệt. “Minh vương đâu?” “Thiếu chủ!” Dung Hổ vốn luôn ở bên bảo hộ Phượng Minh, nhưng lúc leo lên bậc thềm trước cổng thành đã bị địch nhân trên cao dùng loạn tiễn phân tách. Có lẽ bọn chúng nhận ra Phượng Minh chính là nhân vật chủ chốt, cho nên phần lớn công kích đều nhắm về phía hắn. Hiện tại, người đang bị dồn vào hiểm cảnh cùng với Phượng Minh, là thị vệ Tây Lôi Thượng Tái Tư. “Coi chừng cung tiễn!” Cúi đầu tránh thoát một kiếm của địch nhân đâm tới, Phượng Minh nghe thấy những tiếng xé gió đột ngột truyền đến bên tai. Nhìn chung, hắn cũng có một chút kinh nghiệm đối chiến, không cần ngẩng đầu nhìn lên cũng biết có tên phóng tới, vì thế nhanh tay lôi Thượng Tái Tư lăn xuống sáu, bảy bậc thềm. Vừa mới ổn định tinh thần, trên đầu chợt có ánh sáng lóe lên, hai người bọn họ đầu óc còn choáng váng từ sau cú ngã, đã vội rút kiếm điên cuồng chống đỡ theo bản năng, nhờ đó mà thoát được một lần công kích nữa. Phượng Minh thở dài một hơi, vừa đứng lên, phía sau đã truyền tới một xúc cảm lạnh lẽo. “A…” Cảm giác lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt thật là đau đớn. Thượng Tái Tư chấn động, không chút nghĩ ngợi liền xoay người bổ xuống một kiếm, chém trúng kẻ địch vừa đánh lén Phượng Minh, cuống quýt xoay Phượng Minh về phía sau. “Minh vương!” Dung Hổ ở nơi cao nhất vừa thấy rõ tình huống, điên cuồng hét lên một tiếng. Mắt thấy Phượng Minh bị thương, hắn không để ý đến dây thừng càng ngày càng siết chặt, từ phía trên cổng thành thẳng một đường chém giết mà đi chới chỗ đối phương. Các cao thủ tinh nhuệ của Tiêu gia và Tây Lôi ở xung quanh cùng liều mạng chém chém giết giết xông lên phía trước. Có bọn họ đối phó với phần lớn địch nhân đang vây quanh, áp lực của Thượng Tái Tư và Phượng Minh nhất thời giảm đi không ít. Ngược lại, Khúc Mại đang dẫn vài cao thủ Tiêu gia nhắm thẳng hướng dây thừng phong bế cổng thành công kích, lại vì mất đi sự hỗ trợ của đám người Dung Hổ, thực lực bất ngờ suy giảm mà tức khắc lọt vào vòng vây hãm của đám thủ binh chủ chốt nơi cổng thành. “Thời gian không còn kịp rồi! Kéo dây! Khúc Mại chém giết đến một thân đẫm máu, liều mạng dùng ngực trái đỡ kiếm, đổi lấy tính mạng hai thủ binh chết dưới lưỡi kiếm của mình, xông vào trung tâm thủ hộ của quân địch, vì các chiến hữu mà mở đường máu, hét lớn: “Ta giữ chân bọn chúng ở đây, mau kéo dây thừng!” Mắt thấy đám người Phượng Minh đã tới gần dây thòng lọng, đội quân Đồng quốc đang chém giết đỏ mắt, lại điên cuồng mà gấp rút bao vây công kích. Bởi vì phải phái ra hai người nhảy lên phía trước để xoay chốt kéo dây thừng, lực lượng của đám người Khúc Mại lại càng suy yếu, áp lực tăng cao, mỗi người một góc, cắn răng cố thủ, ý đồ chống đỡ đến khi dây thừng phong bế ở cổng thành được kéo ra. “Khúc Mại! Dây thừng phải có sáu người xoay chốt mới có khả năng dịch chuyển!” Một giọng nói tràn đầy lo lắng truyền đến từ phía sau. Khúc Mại âm thầm hoảng hốt, trên cánh tay lại có thêm một đường máu được vẽ ra. Ra sức đem địch nhân đánh lui về sau hai bước, Khúc Mại lòng như lửa đốt mà nhìn hai bên trái phải quanh mình. Đại đa số quân ta còn đang ngăn chặn thủ binh Đồng quốc ở dưới cổng thành và trên bậc thềm, phải dựa vào bọn họ trấn thủ, đám người của mình mới có khả năng chém giết lên tới được đây. Song Dung Hổ lại đem người quay về cứu Phượng Minh, cho nên nhân số tới được chỗ kéo dây thừng lại càng ít ỏi. Nếu thật sự cần sáu người mới có khả năng khởi động chốt xoay dây thừng, vậy thì nguy rồi. Hàn quang từ lưỡi dao sáng loáng lại một lần nữa lóe lên ở bên trái, Khúc Mại bước chân phải ra, xoay người né tránh, chém tới một kiếm. Phụt! Máu huyết bắn ra tung tóe, địch nhân vì thế mà vội vã thối lui. Thế nhưng bản thân hắn lại không để ý được đánh lén từ phía sau, do đó thắt lưng lại thêm một vết thương đầm đìa máu chảy. Trang Bộc quả thực rất có phương pháp huấn luyện binh sĩ, những nhóm vệ binh trấn thủ tại đây chẳng những võ nghệ cao cường mà tinh thần chiến đấu cũng rất là hăng hái. “Khúc Mại!” Một nhân thủ Tiêu gia được phái tới chỗ xoay dây thừng đã trở về, gia nhập vào hàng ngũ kháng địch của Khúc Mại, vừa điên cuồng chém giết, vừa phi thường lo lắng mà bất đắc dĩ nói: “Cơ quan khởi động dây thừng phải có ít nhất sáu người đồng loạt dùng sức mới có khả năng xoay chuyển, chúng ta không đủ nhân lực, làm sao bây giờ?” “Nếu đợi bọn người Dung Hổ xông lên, e là thời gian sẽ không đủ.” “Trước tiên phải cứu thiếu chủ lên đây đã, rồi trực tiếp nhảy xuống khỏi tường thành.” “Không được! Các huynh đệ ở dưới thành sẽ như thế nào, không có người giữ chân địch nhân ở cổng thành, bọn họ chắc chắn sẽ bị vây khốn!” Khúc Mại đột nhiên nghiến răng: “Vậy trước tiên cứu thiếu chủ lên rồi thả xuống dưới tường thành, sau đó các ngươi bảo hộ thiếu chủ rời đi, ta lưu lại giữ chân địch nhân. Ít ra có thể giúp cho các huynh đệ có cơ hội trèo lên tường thành mà chạy trốn.” “Không được!” “Không được cái gì?” Keng! Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang dội rõ ràng. Khúc Mại cảm khái, quát to: “Quyết định vậy! Đi thôi!” “Được, Khúc Mại ngươi cẩn thận một chút!” Cao thủ Tiêu gia nọ thoáng chần chừ, sau cùng cũng đưa ra quyết định, nhắm thẳng phía bậc thang nơi cổng thành đi tới. Mất đi sự trợ giúp của đồng đội, Khúc Mại lưu lại trấn thủ ở nơi trên dưới toàn là địch nhân. Một ngọn cuồng phong bất thình lình thổi tới. Khúc Mại điên cuồng hét lên, bảo kiếm đâm ngang chém dọc hai ba nhát, đem một vệ binh Đồng quốc thoạt nhìn tương đối lợi hại ở trước mặt, chém đến máu tươi tung tóe. Kế tiếp, hắn lhông chút bận tâm tới những vết thương mới xuất hiện trên người, cấp tốc đi chuyển sang bên phải. Mục tiêu của hắn là một mảnh đất trống cách đó chừng mười ba bước. Xung quanh nơi đó có tường thành làm chỗ dựa, vị trí lại cao tạo ra ưu thế đủ cho hắn chống đỡ được một lúc. Hơn nữa đó cũng là nơi nhất định phải đi qua khi xông lên từ dưới bậc thềm, nhờ vậy, hắn có thể hỗ trợ rất nhiều cho các chiến hữu liều chết xông đợt cuối cùng. Chỉ cần hắn có thể còn sống xông ra đó. Ánh sáng từ lưỡi kiếm lóe lên. “A!” Cùng với tiếng hét thảm thiết, lại có một địch nhân ngã xuống. Trên người Khúc Mại cũng tăng thêm mấy vết thương. Bất chợt, chân trái truyền đến một trận đau buốt, khiến cho hắn phải than không ổn trong lòng. Chân bị thương, sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt trong lúc di chuyển. “Giết!” “Hắn không động đậy được nữa rồi!” Phát hiện cử động của Khúc mại bắt đầu chậm lại, ý chí chiến đấu của địch nhân mạnh mẽ dâng cao, càng thêm hung hăng công kích. Lúc này, trước mắt Khúc Mại đao quang kiểm ảnh ngập tràn. Chính là, đúng vào thời điểm căng thẳng nhất, hàng loạt tiếng xé gió đột nhiên truyền tới. Vèo! Vèo! Vèo! Hàng loạt mũi tên không hề báo trước, nối đuôi nhau mà bắn về phía thủ binh của Đồng quốc, trong lúc nhất thời vô số những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Áp lực trong lòng Khúc Mại trùng xuống, miệng vết thương càng thêm đau nhức, khiến cho hắn thiếu chút nữa thì ngã quỵ, phải dùng mũi kiếm mới chống đỡ được cơ thể. “Khúc Mại!” Một người xông tới phía này, vững vàng đỡ lấy hắn: “Ngươi còn sống không?” Khúc Mại mất nhiều máu đến nỗi đầu óc choáng váng, tầm nhìn hư ảo mông lung, bất quá chỉ cần nghe thanh âm, cũng biết huynh đệ tốt đã tới rồi. Hắn thở ra một hơi: “Nhiễm Thanh, các ngươi đến rồi.” “Đúng vậy, rốt cuộc bọn ta cũng đến rồi.” Đám cao thủ Tiêu gia tới cứu viện, dựa vào bản lĩnh phi phàm mà trèo qua tường thành, đến thẳng nơi các chiến hữu đang bị vây khốn. Khi mọi người ở dưới cổng thành Đồng Trạch chém giết đến long trời lở đất, có hai thân ảnh quỷ mị đang dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới tiểu cốc nơi Diêu Duệ phu nhân tạm trú. Hai thân ảnh này, dĩ nhiên chính là Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu, với nhiệm vụ ‘tối trọng yếu’ trên lưng. Đến trước tiểu cốc, hai người nọ còn chưa báo danh tính, đã thấy một người gật đầu, nói: “Ta biết rồi, đi theo ta.” Người nọ hiển nhiên là cao thủ Tiêu gia được Tiêu Túng và Lạc Trữ phân phó lúc trước. Dứt lời, hắn liền xoay người dẫn đường, đưa bọn họ tới chỗ Lạc Vân đang nằm. Không thể trách hắn đã hiểu lầm. Trứơc khi Tiêu Túng rời đi đã căn dặn Lạc Trữ sẽ đến, khi đó phải giao Lạc Vân cho Lạc Trữ. Thế nhưng sau khi Lạc Trữ đến đây, cũng không mang Lạc Vân đi, mà lại để người nằm ở trong phòng. Song Lạc Trữ có nói sẽ phái người đến chiếu cố Lạc Vân. Vì thế cho nên, hiện tại, trong mắt người kia, hai kẻ cao to lực lưỡng vừa tới này, hiển nhiên là người do Lạc Trữ phái tới. “Nương của Minh vương ở đâu?” Trên đường đi vào trong phòng, Liệt Trung Thạch nhịn không được cảm giác muốn nhanh chóng thi hành nhiệm vụ, liền hỏi một câu như thế. “Không có ở đây.” “Cái gì? Không có ở đây?” Hai người đồng loạt kêu lên. Đây chính là một phần nhiệm vụ a, Diêu Duệ phu nhân không có ở đây, vậy chẳng phải hỏng bét rồi sao? “Cha của Minh vương đâu?” “Không có ở đây.” “Cái gì? Cũng không có ở đây?” Hai người lại cùng la toán lên một lần nữa. Xem ra nhiệm vụ ‘tối quan trọng’ lần này lại không thành nữa rồi. Hơn nữa, còn hỏng bét hơn so với việc đem chôn đầu người lần trước. “Người này giao cho các ngươi.” Sau khi dẫn hai bọn họ vào phòng, người dẫn đường kiệm lời chỉ lưu lại một câu, rồi liền quay đầu bỏ đi. Người này chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diêu Duệ phu nhân và Tiêu Túng, cho nên đối với những người Tiêu gia khác, thái độ phi thường lãnh đạm. Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu chạy đến bên giường, vừa thấy người nằm đó là ai thì liền ngơ ngác nhìn nhau. “Mặt Khổ qua?” “Sao hắn lại ở đây?” “Hình như đang bị thương.” “Nhất định là làm chuyện xấu nên bị người đả thương rồi.” Liệt Trung Thạch: “Cũng không biết hắn đã làm cái chuyện xấu gì.” Sau khi thương lượng bàn bạc một hồi, hai người bọn họ không rút ra được kết quả gì, chẳng ngờ sự tình đau đầu như thế này lại phát sinh. “Nhiệm vụ lần này… phải làm sao đây? “Đúng vậy, làm như thế nào?” “Đúng vậy, làm như thế nào?” Trên khuôn mặt kiên quyết của Liệt Trung Thạch thoáng lộ ra một tia buồn bã, hắn quay đầu sang hỏi Tiểu Thu đang bám trên vai. Tiểu Thu liền “thu” một tiếng, rồi duỗi thắt lưng làm bộ mệt mỏi, nhảy lên trên bàn ngửi loạn một hồi như thể muốn tìm chút đồ ăn ngon. Không nghĩ tới nhiệm vụ thứ hai này lại có kết quả be bét một cách hết sức bất ngờ như vậy, hai người nọ đành phải thành thành thật thật tìm cách ứng phó. “Nương của Minh vương không có ở đây.” “Cha Minh vương cũng vậy.” “Cả hai người đều vắng mặt, nói cách khác, bọn họ sẽ không tới cứu Minh vương.” “Cũng có nghĩa là, nhiệm vụ của chúng ta lại thất bại nữa rồi.” Liệt Trung Thạch đau lòng mà thở dài một tiếng. “Như vậy chúng ta sẽ rất mất mặt, đại thiếu gia cũng rất mất mặt.” “Tiểu Thu cũng rất mất mặt.” “Thu!” Nghe thấy tên của mình, Tiểu Thu đang cúi đầu liếm lông bỗng nhiên ngoảnh lại, kêu lên một tiếng. Sau đó, nó nhảy lên người Lạc Vân cọ loạn một hồi. “Tiểu Thu, ngươi nói xem chúng ta có thể coi mặt Khổ qua như nhiệm vụ mới được không?” Nhãn tình Liệt Trung Thạch bừng sáng, hắn vỗ đùi, cười nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Tuy rằng không thể mời viện binh tới, nhưng là chúng ta đã tìm được mặt khổ qua đem về, Minh vương chẳng phải thích nhất là mặt khổ qua sao? Chúng ta đem mặt khổ qua về giao cho hắn là tốt nhất rồi.” “Nhưng mà, hiện tại Minh vương đang ở cổng thành, không biết đã đánh nhau chưa. Mặt khổ qua bây giờ lại như thế này, xem ra cũng không thể tham chiến được.” Hai người bọn họ đứng ở trước giường, đồng loạt cúi đầu, quan sát Lạc Vân hôn mê mất một hồi lâu, lại thì thầm to nhỏ một hồi, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp xem như là hữu ích. “Thiếu gia, người mang theo mặt khổ qua trở về thuyền lớn, ta đi thông báo cho Minh vương.” “Vì sao lại bắt ta mang mặt khổ qua hồi thuyền? Vì cái gì ngươi lại là người đi thông báo cho Minh vương? “Đưa mặt khổ qua hồi thuyền là đại công a, nếu như ngươi không cần, vậy để ta mang mặt khổ qua đi là được.” “Không muốn, không muốn.” Liệt Trung Thạch quát: “Như vậy đi, ta mang mặt khổ qua hồi thuyền, ngươi đi thông báo cho Minh vương, quyết định của ta như vậy là rất tốt, đúng không?” “Chứ không phải cũng giống quyết định của ta sao?” “Hừ!” “Hừ!” Tuy rằng hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, thế nhưng cuối cùng vẫn đạt thành thỏa thuận. Liệt Trung Thạch cõng Lạc Vân trên lưng, chạy về đoàn thuyền của Tiêu gia, còn Liệt Đấu thì men theo đường cũ để báo cáo cho Phượng Minh tung tích của người kia. Sau khi khẩn cấp phát lệnh phong tỏa cửa thành, Trang Bộc phái một phần nhân mã truy đuổi ‘thủ phạm mưu hại Đồng quốc Đại vương’ - Phượng Minh đến cùng, đồng thời cũng xông vào Đồng An Viện. Việc đuổi bắt Tiêu gia thiếu chủ tội ác tày trời kia đương nhiên là phi thường trọng yếu, song trong Đồng An Viện dù sao cũng còn có vương tử và vương tử phi. Khánh Ly là nhi tử độc nhất của Đại vương, trong quốc pháp hiển nhiên là người thừa kế, hơn nữa sau khi Vương thúc Khánh Chương bị giết, hắn đã trở thành người được chọn lựa duy nhất để ngồi lên vương vị. Mặc dù hiện tại, sau khi Trang Bộc thấy thủ cấp của Đại vương, đã cực kỳ tin tưởng Khánh Ly có liên quan đến sự việc này, thế những vẫn phải nén bi thương để cân nhắc căn nguyên hậu quả. Nếu thần dân Đồng quốc biết vương tử Khánh Ly chắc chắn có liên quan đến hành động phản bội đất nước, như sát hại phụ vương chẳng hạn, vậy thì Đại vương kế nhiệm của Đồng quốc sẽ là ai? Tương lai Đồng quốc sẽ đi về đâu? Hiện tại, tuy rằng bách tính Đồng quốc bởi vì không khí chiến tranh nồng đậm trong thành mà hoang mang hoảng sợ, thế nhưng lại không một ai hiểu rõ nội tình. Trang Bộc nhất định phải ổn định lại cục diện. “Tướng quân, Đồng An viện đã bị công phá rồi.” Tiễn trận ‘tự động’ mà Phượng Minh bố trí chỉ có thể lừa gạt được một lúc, rất nhanh đã bị đội quân Đồng quốc nhìn thấu tỏ. Sau khi tiến vào đại môn Đồng An viện, bọn họ vốn tưởng sẽ bị những hộ vệ thân cận của Khánh Ly điện hạ chặn đánh, thế nhưng trái lại chỉ thấy một mảnh sân nhỏ trống rỗng vắng lặng vô cùng. Cảnh tượng này khiến cho chúng tướng Đồng quốc không khỏi lấy làm kinh ngạc. Nếu Khánh Ly điện hạ thực sự cấu kết với Phượng Minh, mưu đồ hại chết Đại vương và Vương thúc, vậy thì hiện tại Vương tử hẳn là phải cùng bọn họ trở mặt thành thù mới đúng. Tuy rằng mọi người tuyệt đối không hy vọng sự tình sẽ phát triển theo chiều hướng ấy, nhưng vắng lặng thế này cũng quá kỳ lạ rồi. “Vương tử đang ở đâu?” Trang Bộc thấp giọng hỏi những người xung quanh. Hà Yến dùng tay ra hiệu, binh lính lập tức hùng hổ xông vào các gian phòng, tập trung lục soát. “Có lẽ Khánh Ly điện hạ đã sớm rời khỏi Đồng An viện…” “Không có khả năng.” Trang Bộc trầm giọng nói: “Cho dù vương tử không có ở đây, vậy vương tử phi đâu? Chính mắt ta nhìn thấy nàng đi vào, mà hiện tại Đồng An viện đang bị chúng ta bao vây, nàng chắc chắn vẫn còn ở chỗ này.” “Tướng quân!” Một binh sĩ vẻ mặt kinh hoàng mà chạy từ hậu viện ra. Bởi vì quá mức sợ hãi, hắn còn vấp chân vào bậc thềm rồi theo đà ngã thẳng xuống ngay dưới chân Trang Bộc, vừa thở dốc vừa chỉ về phía sau: “Tướng quân, Khánh Ly điện hạ và vương tử phi… bọn họ… bọn họ…” Nhất thời mọi người liền cảm thấy không ổn. Trang Bộc biến sắc hỏi: “Bọn họ làm sao?” Vội vã chạy vào căn phòng nhỏ bên trong hậu viện, Trang Bộc “A” lên một tiếng rồi đột nhiên khựng lại. Các vị tướng lĩnh ở đằng sau cũng nhất thời biến sắc, lộ ra biểu tình bi thương cùng căm phẫn đến mức khó có thể tin. Đối diện với bọn họ là đại môn đang đóng chặt của nội đường. Trên hai cánh cửa, có một hàng chữ được viết bằng máu trông cực kỳ tàn khốc với nội dung: ‘Di hài của phu thê Khánh Ly ở đây’. $ $. Đây là hàng chữ trước khi Phượng Minh vội vã ly khai đã phân phó bọn thị vệ viết lên, mục đích là nhắc nhở đại quân Đồng quốc không được làm tổn hại tới di thể của đôi phu thê nọ, vì thế còn đặc biệt dùng màu đỏ để viết cho nổi bật. Song, giờ phút này, đối với những người ở đây, thứ sắc đỏ chói lòa kia lại chính là một sự khiêu khích kiêu căng càn quấy nhất toàn thiên hạ. Trang Bộc đẩy cửa nội đường, liền thấy thi thể Khánh Ly và Trường Liễu công chúa sóng vai nhau nằm trên một chiếc bàn dài. Nhìn thấy di hài nhi tử duy nhất của Đại vương, đảo con ngươi một cái lại thấy Vương tử phi hai mắt nhắm nghiền đang nằm bên cạnh, còn có thân tôn hài tử của Đại vương ở trong bụng nàng, thậm chí cơ hội chào đời cũng bị cướp đi, Trang Bộc đứng ngốc một lúc thật lâu. Rốt cuộc, hắn cắn chặt răng nanh, gằn từng chữ nói: “Tiểu – tặc – ác – độc!” Dứt lời, Trang Bộc ‘phụt’ một cái, phun ra một ngụm máu tươi. “Tướng quân!” “Ngự tiền tướng quân!” Các tướng lĩnh phía sau ồ ạt lên, mọi người ai nấy đều là vẻ mặt bi thống lại thêm vài phần lo lắng. Bắt đầu từ đêm qua, sau khi Khánh Chương mật báo, Trang Bộc liền dẫn người đi mai phục trong vương phủ, trải qua một trận huyết chiến vì cái chết của Khánh Chương, xong lại bao vây Đồng An viện, giao đấu với tên Phượng Minh miệng lưỡi sắc bén, rồi đón nhận tin tức kinh hãi về tung tích của Đại vương, tới bây giờ, lại tận mắt nhìn thấy di thể của phu phụ Khánh Ly. Những đả kích vừa mãnh liệt lại vừa dồn dập này, khiến cho ngay cả một vị tướng quân thân thể cường tráng như hắn cũng không cách nào chịu nổi. “Tướng quân, người phải cố gắng chống đỡ.” Trang Bộc nhổ ra một ngụm máu, uất ức trong lồng ngực có chút tiêu tan. Hắn chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn Vũ Khiêm đang ở ngay trước mặt, nói: “Huyết mạch duy nhất của Đại vương, lại thành ra như thế này đây.” Vũ Khiêm cũng bị thi thể phu phụ Khánh Ly làm cho kinh sợ, vẻ mặt không dám tin mà đảo mắt nhìn quanh, sau cùng quay đầu lại, thấp giọng nói: “Chuyện này… Chuyện này nhất định phải tìm hắn để hỏi cho rõ ràng mới được…” “Còn cái gì để mà hỏi?” Trang Bộc quát lên một tiếng, vùng dậy, gạt tay hai thị vệ bên người, cắn răng đứng thẳng, chỉ vào hai thi thể trên bàn, hỏi: “Vũ Khiêm! Chuyện tới nước này, người còn muốn nói đỡ cho tên tiểu tặc họ Tiêu sao?” Nếu đổi lại bất luận kẻ nào, nếu cứ một mực bao che cho Phượng Minh giống như Vũ Khiêm đây, không chừng đã sớm bị Trang Bộc giận dữ lôi ra chặt đầu rồi. Sở dĩ cho đến bây giờ Trang Bộc vẫn coi trọng Vũ Khiêm, kỳ thực có hai nguyên nhân. Thứ nhất, là lý do cá nhân, Trang Bộc với Vũ Khiêm vẫn luôn là bằng hữu tốt, đối với tính tình và nhân phẩm của đối phương, hắn phi thường tán thưởng. Lý do thứ hai, lại là một nhân tố chính trị mà tình thế trước mắt dẫn phát ra, khiến cho người ta không thể không nhìn thẳng vào.