Dung Điềm xuất phát, trong thành Việt Trọng hai vương chỉ còn nhất vương. Phượng Minh sợ mọi người lo lắng, không chịu lộ ra vẻ thương tâm, chỉ ra vẻ toàn tâm toàn ý chờ mong chu du các nước. Dung Hổ sớm nhìn ra hắn có vẻ không vui, lén chạy tới thỉnh giáo Thừa tướng xem phải làm sao bây giờ. Liệt Trung Lưu không cho là đúng, nói: "Nếu đã hạ quyết định làm như vậy, tương lai sẽ phải chịu nhiều khó khăn gian khổ. Đã muốn chậm rãi đi khắp thiên hạ, làm một người phong lưu thông minh, không thuận theo danh tiếng tốt của Đại vương, lại không nghĩ muốn rời đi sự che chở của Đại vương nhà ngươi, như vậy nào có thật sự là chuyện tốt? Minh vương lúc trước cùng thái hậu các ngươi tranh luận về việc lập vương hậu của Đại vương, không phải trong lời nói có một câu rất lợi hại sao? Cái gì cá cùng hùng chưởng không thể kiêm đắc, hắn hiện tại lấy chính những lời này ra mà ngẫm lại chuyện của mình là tốt rồi." Thu Nguyệt nghe xong lời thuật lại của Dung Hổ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nói: "Không thể tưởng được người này lại vô tâm như vậy, người ta vì Minh vương đau lòng còn không kịp, hắn thật biết cách nói mát." Thu Tinh gật đầu phụ họa nói: "Đúng, mới sáng sớm đã biết hắn là loại người không có tình nghĩa, bất quá có chút thông minh thôi." Liệt Nhi lại nói: "Ta thật cảm thấy được Thừa tướng nói những lời này rất có đạo lý." Thu Nguyệt cùng Thu Tinh nhất thời bất mãn nhìn chằm chằm vào Liệt Nhi. Thu Lam sợ bọn họ nảy sinh tranh cãi liền đứng lên, chạy nhanh tới hòa giải, nói: "Minh vương hiện tại tâm tình đã không tốt, các ngươi nếu còn cãi nhau, làm cho Minh vương biết được, sẽ chỉ càng làm khổ người". Nàng vừa nói như thế, mọi người cũng không tranh cãi nữa. Liệt Nhi buồn bực một hồi, đứng dậy nói: "Ta đi xem Minh vương." Phượng Minh đang định ở lì trong phòng, giống như rất muốn tìm chút việc gì đó để làm, rồi lại dường như không biết nên làm gì, mơ hồ nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng người, có vẻ như là Liệt Nhi, liền chạy nhanh ra ngoài thăm dò, thở một hơi nói: "Các ngươi đều đi đâu vậy? Ta ở một mình thật nhàm chán." Mọi người cùng nhau vào buồng trong. Dung Điềm không ở đây, mọi người so với ngày thường càng không bị gò bó, vào cửa liền đều tự tìm chỗ rồi thoải thoải mái mái mà ngồi xuống. Thu Nguyệt ngồi xuống bên giường, thấy đầu giường bày một cái tay nải, cầm lên nhìn thoáng qua, vừa đi ra vừa cười khúc khích, "Minh vương chính mình động thủ gói ghém đồ đạc sao? Tay nải không phải làm như vậy mà, cái dạng này, đeo trên lưng cũng sẽ không thoải mái nha." Thu Tinh cùng nàng như hình với bóng, từ phía sau nàng chạy lên xem, cũng cười nói: "Quả nhiên rất có cảm giác của người phải đi xa mà." Phượng Minh cười mỉa nói: "Rất khó xem sao? Ta cảm thấy được chính mình làm cũng không tệ lắm a." Hắn và Dung Điềm khi cùng một chỗ luôn có cảm giác thần thái bay bổng, vui vẻ. Hiện tại Dung Điềm mới vừa ly khai, hồn phách giống như bị mang đi ba phần, tuy rằng cười vẫn là cười, chính là luôn luôn điểm vẻ rầu rĩ. Thu Lam nhìn chỉ cảm thấy đau lòng, ôn nhu nói: "Minh vương cũng không phải dân chúng bình thường, chẳng lẽ xuất môn còn mang theo bao phục sao? Xiêm y và những sự việc vân vân khác, tự nhiên có chúng ta trông nom mà." Phượng Minh lắc đầu, "Không phải là đồ vật của ta, mà là của Dung Điềm lưu lại, ta nhàn rỗi không có việc gì, liền tìm khối vải bố đem bọn nó bọc lại, miễn cho tro bụi làm dơ". "Minh vương, ta là lại đây để cáo từ." Liệt Nhi bỗng nhiên buông ra một câu. Phượng Minh lắp bắp kinh hãi, "Nhanh như vậy?" Liệt Nhi nói: "Sự tình quan trọng hơn, sớm một chút làm thỏa đáng, cũng có thể sớm một chút an tâm. Ta đồ đạc này nọ đã thu thập xong, lập tức liền ra đi." Phượng Minh cao thấp đánh giá hắn, trong mắt tràn đầy vẻ không đành lòng, thấp giọng nói: "Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi đừng quan tâm điều gì khác, trước hết phải đem mình chiếu cố hảo." Liệt Nhi mỉm cười nói: "Trừ bỏ Vĩnh Dật, Vĩnh Ân vương tộc bên trong đều là một đám phế vật, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Minh vương yên tâm, đảm bảo ngươi rất nhanh là có thể nghe thấy tin tức tốt." Hắn hướng Phượng Minh chắp tay, lại quay đầu hướng Dung Hổ gật gật đầu, tùy ý nói: "Ca, ta đi rồi. Minh vương giao cho ngươi. Đúng rồi, nếu nhận được tín hàm của ta nói muốn một khoản tiền, nhất định phải lập tức đem khoản tiền ấy phái người đưa lại đây cho ta." "Yên tâm đi, Thừa tướng đã hạ lệnh, ngươi cần bao nhiêu, ta cấp bấy nhiêu." Dung Hổ cảnh cáo, "Bất quá tiền này là gia tài của Minh vương, không phải cho ngươi tiêu xài hoang phí". "Ai hoang phí? Chẳng lẽ chính ta không có tiền? Cho dù ta không có, Vĩnh Dật cũng sẽ không để cho ta chịu đói." Liệt Nhi làm mặt quỷ, nghênh ngang bước đi. Phượng Minh đuổi theo tiễn hắn ra tận đại môn, nhìn bóng dáng tiêu sái của hắn, lại thở dài: "Hiện tại ngay cả Liệt Nhi đều ly khai, ta khi nào thì mới có thể đi chu du các nước a?" Dung Hổ phụ trách việc này, đem việc nói 1 cách rõ ràng: "Thuộc hạ đã phái người đi liên hệ với La Đăng, trừ bỏ đội tàu ngoại, cũng cần chờ người của Tiêu gia cao thủ đoàn tới, có bảo đảm đủ an toàn, Minh vương mới có thể xuất phát". "Phải chờ bao lâu nữa?" "Nhanh nhất cũng phải bốn năm ngày nữa." "Bốn năm ngày?" Phượng Minh làm mặt khóc: "Dung Điềm không ở đây, Liệt Nhi không ở đây, ngay cả Tử Nham cũng đi theo Dung Điềm rồi. Ta sẽ nhàm chán đến chết giống lúc trước bị giam ở thái tử điện vậy." Dung Hổ cau mày nói, "Như thế nào lại nhàm chán? Minh vương có công việc bề bộn phải làm như vậy, thời gian bốn năm ngày chỉ sợ còn thấy nhanh mà. Ta cũng có rất nhiều chuyện chuyện phải chuẩn bị, Minh vương, ta đi xuống trước." Phượng Minh một phen giữ chặt hắn, ngạc nhiên nói: "Ngươi vừa mới nói ta có chuyện gì phải làm?" "Thừa tướng không có cùng ngươi nói sao?" "Nói cái..." "Minh vương." Thu Nguyệt ở phía sau cẩn thận chọt chọt lưng của Phượng Minh, "Minh vương xem phía trước, hai cái kẻ dở hơi kia lại đến đây." Phượng Minh ngẩng đầu nhìn lại. Quả nhiên, Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu hai cái thân ảnh thật lớn lại hiện ra ngay trước mặt. Liệt Trung Thạch là vì lời nhắn Liệt Trung Lưu truyền lại mà tới. "Đại ca nói, Minh vương nếu bắt đầu chu du các nước, đầu tiên phải làm một ít sự việc đơn giản." (còn nữa...) Liệt Trung Lưu đại nhân ơi, anh lại ra những chiêu quái dị nào nữa đây??? Liệt Trung Thạch đi theo chờ Phượng Minh trở lại trong phòng, gằn từng tiếng đem từng chữ trong lời nói của Liệt Trung Lưu lặp lại, "Minh vương đi chu du các quốc gia, nhất định sẽ gặp gỡ những kiểu người muôn hình muôn vẻ, bọn họ liền có rất nhiều vấn đề đưa ra cho Minh vương. Việc Minh vương hiện tại phải làm, chính là trước hết nghĩ tốt đáp án của mấy vấn đề này, tránh để lúc đó không có lời nào để nói, hoặc là trả lời sai lậu chồng chất, làm cho người ta chê cười." Người này tiếng nói vang như chuông đồng, cho dù là nói chuyện bình thường, cũng ồn ào khiến nóc nhà bụi rơi đầy xuống. Phượng Minh rất là đồng ý, gật đầu nói: "Ân, Thừa tướng lo lắng rất chu đáo, ta sợ nhất vấn đề quan trọng đột nhiên thay đổi". Nhất là nếu không cẩn thận đáp sai liền sẽ trở thành vấn đề mẫn cảm cho các nước tranh cãi. Trái tim yếu ớt của hắn thực không chịu nổi sức ép như vậy. Thu Lam nhíu mi nói: "Làm sao chúng ta sao biết người khác sẽ hỏi cái gì?" "Việc này ngươi không cần lo lắng." Liệt Trung Thạch cộc lốc nhếch miệng cười, "Đại ca đã chuẩn bị tốt các vấn đề, Minh vương lấy giấy bút ra ghi lại, từng bước từng bước nghĩ ra đáp án là tốt rồi." Phượng Minh mừng rỡ, Liệt Trung Lưu quả nhiên là người cẩn thận, ngay cả chuyện này cũng không cần hắn phải động não, sáng sớm liền chuẩn bị tốt. Hắn vội vàng phái Thu Nguyệt mang giấy bút tới, chấm mực, bày ra một bộ dáng cố gắng chuẩn bị chờ Liệt Trung Thạch nói đề mục. "Như vậy, ta mà bắt đầu nói nga, ngươi phải toàn bộ nhớ kỹ nga." "Được!" "Vấn đề thứ nhất, Tây Lôi Dung Điềm đã không còn tại vị, Minh vương lần này là lấy loại thân phận nào đi đến quốc gia này? Danh hiệu Minh vương này, hay không cần xưng đi? Phải biết rằng, Minh vương là phong hào do Dung Điềm ban tặng, vương vị của Dung Điềm nếu đã mất đi, danh hiệu này của Minh vương cũng sẽ không còn ý nghĩa thực tế." "Ân, này ta hiểu được. Nếu bọn họ hỏi như vậy, ta sẽ nói... "Trước không vội." Liệt Trung Thạch cao lớn thô kệch, cũng rất giỏi về bắt chước ngữ khí động tác của người khác, xua tay ngăn lại, học thần thái của Liệt Trung Lưu, nói: "Minh vương trước hết đem tất cả các vấn đề ghi lại, sau đó chậm rãi tự hỏi." "Ừ, cũng tốt." "Vấn đề thứ hai..." "Vấn đề thứ ba..." "Đệ tứ..." "Đệ..." Hai canh giờ sau... "Còn bao nhiêu?" Thu Nguyệt đánh cái ngáp, hỏi Thu Tinh cũng đang cùng ngáp bên cạnh nàng, "Ai biết được?" Thu Tinh ngồi ở một bên sững sờ, "Má ơi, Liệt Trung Thạch này là quái vật sao? Nhiều vấn đề như vậy, làm sao có thể nhớ kỹ toàn bộ?" Đứng ở trước bàn học, Liệt Trung Thạch vẫn như cũ trung khí mười phần, giọng nói vẫn không suy chuyển mà ngâm nga, "Vấn đề thứ chín mươi bảy, Đan Lâm không chung với đại lục, làm một đảo độc lập, sách lược của Tây Lôi vương cùng quốc gia của hắn bất đồng?" Hưng trí bừng bừng lúc bắt đầu của Phượng Minh đã sớm dập nát như bông lúa mạch bị sương đánh đập, Liệt Trung Lưu thật không phải là người a, cư nhiên nói tới nhiều vấn đề như thế, chẳng lẽ tính toán thừa dịp Dung Điềm không ở liền chỉnh ác hắn sao? Vốn tưởng rằng Liệt Trung Thạch dùng miệng truyền lời, vấn đề nhiều nhất cũng chỉ mười tám, ai ngờ cư nhiên nói như nước sông Hoàng Hà, thao thao bất tuyệt. Trên mặt bàn 7 chương, 8 mục giấy đều ghi đầy các vấn đề, sửa sang rồi gom lại nhất định so với một quyển sách bài tập còn dày hơn. Viết xong vấn đề thứ chín mươi bảy, thanh âm của Liệt Trung Thạch lại vang lên đến, "Thứ chín mươi tám"... Còn có? Phượng Minh đột nhiên run rẩy một cái. Thu Lam nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, chữ viết trên giấy cũng càng ngày càng hỗn độn, ôn nhu nói: "Minh vương mệt mỏi, kế tiếp để nô tỳ thay Minh vương viết đi." Tiếp nhận bút trong tay Phượng Minh, đoan chính đặt bút xuống mà viết các vấn đề lên giấy. Thu Tinh bưng trà nóng lại, thỉnh Phượng Minh nghỉ ngơi một chút. Thu Nguyệt nhịn không được nói, "Uy, Thừa tướng tổng cộng đưa ra cho Minh vương bao nhiêu đề mục a?". Phượng Minh vểnh tai khẩn trương nghe. Lấy tính tình kỳ quái của Liệt Trung Lưu, sẽ không chuẩn bị một quyển bách khoa toàn thư các vấn đề cho hắn đi? Như vậy không cần đợi đến khi chu du các quốc gia, hắn ở trong căn phòng này là có thể sống thọ và chết tại nhà. Liệt Trung Thạch thành thành thật thật đáp: "Một trăm." "Hô..." Phượng Minh thở ra một hơi. Cuối cùng may là không phải một ngàn hay một vạn. "Nhưng là..." Còn có nhưng là? Thần kinh đáng thương của Minh vương vừa được lơi lỏng lại bắt đầu căng thẳng trở lại. "... Đại ca nói viết những vấn đề này ra, ngày mốt sẽ bước đầu tra hỏi đáp án. Cho nên Minh vương từ hôm nay sẽ bắt đầu hảo hảo tự hỏi xem phải trả lời như thế nào." Tra hỏi đáp án? Nga, đó cũng là dự kiến bên trong sự tình. Có hỏi tất có đáp thôi. Huống chi còn có thời gian hai ngày một đêm để có thể nghĩ đáp án, nếu không nghĩ ra được, ít nhất có thể hỏi đám người Dung Hổ Thu Lam. Hẳn là không tính làm bừa đi, hắc hắc. Một trăm vấn đề cuối cùng đã chép xong, Liệt Trung Lưu cuối cùng đem người trả lại cho Liệt Trung Thạch, đọc xong đề mục rồi liền vội vội vàng vàng mang theo Liệt Đấu cùng Tiểu Thu đi mất. Trên bàn khắp nơi đều tràn ngập những tờ giấy mỏng ghi lại các vấn đề. Thu Nguyệt Thu Tinh cùng đi lên xem, đều nhíu mày cười khổ, "Hiện tại Minh vương không bao giờ... phải phiền não nhàm chán nữa." "Đáp án của một trăm vấn đề, chỉ là viết ra thôi cũng sợ phải viết tới rụng tay." "Đúng vậy a. Hơn nữa Minh vương viết chữ còn rất chậm mà". Phượng Minh nhìn những vấn đề kia lại thấy đau đầu. Một trăm vấn đề đã muốn làm cho người ta đau đầu, một trăm vấn đề mẫn cảm của chính trị lại càng làm cho đầu người đau gấp bội, nhăn nhó nửa ngày, cắn răng lấy một bộ dáng sẽ hoàn thành công việc bất cứ giá nào, nói: "Hừ, viết liền viết. Bản Minh vương vừa muốn bước chân vào giang hồ, còn e ngại vài cái vấn đề nhỏ này? Thu Nguyệt Thu Tinh, hầu hạ ta viết văn". Phượng Minh vén góc áo một cái, ngồi xuống trước bàn học, triển khai tư thế, quả nhiên bắt đầu thật sự suy tư phải trả lời các vấn đề như thế nào. Dung Điềm đã đi, Liệt Nhi cũng đã rời khỏi thành Việt Trọng, không ai tới quấy rầy Phượng Minh hăng hái làm việc nữa. Phượng Minh cầm lên cái bút đã chấm đầy mực, vắt hết óc trả lời vấn đề, mặt nhăn mày nhó suy nghĩ xem phải đối đáp như thế nào, các quốc gia quan hệ rắc rối phức tạp, hắn lại chưa hiểu rõ hết, một vấn đề thường thường thật lâu mới trả lời xong. Bất quá ngẫu nhiên linh quang chợt lóe, nhất thời giật mình, viết viết nhanh, lộ ra nụ cười vui sướng thỏa mãn. Quả nhiên năng lực của con người khi muốn sống cứ bức là ra, Dung Điềm cách hắn càng xa, tiểu não lười biếng của hắn càng có thể hoạt động tích cực hơn. Chạng vạng tối, Dung Hổ sau khi đi làm tốt chuyện của mình liền trở lại, mở cửa vào phòng, vừa nhìn một cái liền thấy Phượng Minh đang vùi đầu làm việc, không khỏi cảm thán nói, "Minh vương làm việc tốt không?. Vấn đề Thừa tướng giao cho rất nhiều đi?" "Dung Hổ ngươi tới vừa đúng lúc." Phượng Minh buông bút, cao hứng phấn chấn một phen bắt giữ hắn đến trước bàn học, chỉ vào xấp giấy vừa mới viết xong, hé ra đáp án nói, "Qua đây, đến xem cách ta nói về việc hiến quốc của Đông Phàm vương có được không." Dung Hổ cầm lên xem, mặt trên nét mực loang lổ, còn phản xạ nhiều điểm ánh sáng, hiển nhiên là vừa mới vừa viết vết mực còn chưa kịp khô. "Đông Phàm vương hiến Đông Phàm cho Dung Điềm, có ba nguyên nhân." Dung Hổ vừa nhìn vừa thì thầm, "nguyên nhân thứ nhất, là Đông Phàm đã xảy ra ôn dịch hiếm thấy, không thể dùng binh lực để tự bảo vệ mình; nguyên nhân thứ hai, là giai cấp quyền quý bên trong Đông Phàm chia làm hai phái, quốc sư Lộc Đan lo lắng sau này không ai có thể áp chế kẻ phản nghịch uy hiếp cướp lấy vương vị của Đông Phàm vương; nguyên nhân thứ ba..." "Nguyên nhân thứ ba, đương nhiên là bởi vì bọn họ xem trọng Dung Điềm cùng thực lực của ta rồi." Phượng Minh đối với câu trả lời toàn diện của hắn cảm thấy phi thường vừa lòng, đắc ý ngẩng đầu nhìn lên. Dung Hổ gật đầu nói, "Binh lực, quyền quý, hơn nữa người tiếp quản cũng có uy tín, cũng coi như đáp có trật tự." Chị em Thu Nguyệt ở một bên vì Phượng Minh nổi giận, "Minh vương thật sự rất lợi hại mà, ngay cả cơm trưa cũng là ở bên trên bàn học vừa viết vừa ăn, đến hiện tại đã trả lời được mười ba vấn đề." "Còn nữa." Thu Lam lắc đầu nói: "Ngay cả mực cũng mài nhiều đến mức nghiên mực thiếu chút phát nhiệt rồi. Minh vương nha, bình thường một quyển sách cũng không thèm liếc lấy một chút, nay thực sự nghiêm túc làm việc, thế nhưng ngay cả thời gian ăn cơm đều không có. Ta cũng mặc kệ, buổi tối hôm nay không được lại ghé vào ăn trên bàn học. Hảo hảo đích ăn xong rồi lại tiếp tục làm." Phượng Minh không lay chuyển được nàng, bữa tối quả nhiên bị bắt đến ăn ở phía sau nhà ăn, sau khi ăn xong lại gấp gáp trở về cầm đuốc soi suốt đêm, thẳng đến khi thị nữ thúc giục mãi mới ngoan ngoãn đi ngủ. Bận rộn như vậy hai ngày một đêm, Phượng Minh cùng vài thị nữ làm việc đến tận khi sắc trời đen kịt, cuối cùng đại công cáo thành. "Hoàn thành rồi! Vạn tuế!". Viết xong đáp án của một trăm vấn đề, Phượng Minh giống như hoàn thành công trình trọng đại hạng nhất, giương hai ánh mắt hồng hồng ở trong đảo qua đảo lại, hưng phấn không thôi. Thu Lam mím môi cười nói, "Lão thiên gia, cuối cùng viết xong. Bất quá Thừa tướng còn chưa xem qua, không biết có quá quan không mà." Phượng Minh nghiêm trang nói: "Đáp án này chính là bổn vương dốc hết tâm huyết viết ra, không được tám mươi phần ít nhất cũng phải được sáu mươi phần đi. Chờ Thừa tướng đến đây, xem qua một trang đáp án, ít nhất cũng cho ta một câu khen thưởng vì sự cần cù." "Minh vương mau nhìn! Hai cái kẻ dở hơi lại tới nữa!" Thu Nguyệt bỗng nhiên chỉ vào ngoài cửa sổ kêu to, "Tiểu Thu, Tiểu Thu, lại đây xem!" Liệt Trung Thạch đi cùng với Liệt Đấu, trên vai hắn là Tiểu Thu. Tiểu Thu cùng Thu Nguyệt đã từng gặp qua vài lần, dần dần trở nên thân mật, nghe thấy các nàng gọi, kêu "thu" một tiếng, theo bả vai Liệt Trung Thạch chuẩn xác nhảy xuống đúng vào cửa sổ, không có nhảy nhầm vào đầu Thu Nguyệt, vươn hai móng vuốt, quơ quơ cái đuôi to lớn cùng các nàng chào hỏi. "Liệt Trung Thạch, ta đã đem một trăm đề mục trả lời xong!" Phượng Minh bận bịu lâu như vậy, tâm tình hiện tại liền tựa như một bài văn viết tốt chính mình cũng thực vừa lòng, chờ lão sư chấm điểm. Nhìn thấy Liệt Trung Thạch tiến vào, Phượng Minh kéo hắn nói: "Đi, ta và ngươi cùng đi gặp Thừa tướng, xem hắn đối với đáp án của ta có hài lòng hay không." Liệt Đấu lắc đầu hét lên: "Không cần đi rồi! Không cần đi rồi!" Phượng Minh sửng sốt, "Vì cái gì không cần đi?" "Đại thiếu gia nói, nếu vào cửa đã nghe đến mùi hương của nước mực, như vậy ngươi chỉ cần cho chúng ta xem đáp án của một đề là được." "A? Chỉ nhìn một đề?" Thu Nguyệt kinh ngạc nói, Đúng vậy chỉ một đề?" Liệt Trung Thạch tuyệt đối là cái máy truyền lời chất lượng thượng hạng, lời Liệt Trung Lưu kêu hắn nhắn giùm giống như lời tự ghi nhớ trong lòng, có nề nếp nói, " đề thứ mười ba, Đông Phàm vương vì sao hiến quốc?" "Đông Phàm vương vì sao hiến quốc? Nga nga, ta biết, ngươi chờ một chút." Phượng Minh chạy tới mặt bàn, hai tay bới trong đống sa bạch thật dày, chỉ chốc lát đã tìm được đáp án cho đề mục ở trong đó, giơ lên cao, hé ra, "Tìm được rồi, chính là đây! Về nguyên nhân hiến quốc của Đông Phàm vương." Ai ngờ Liệt Trung Thạch chỉ liếc liếc mắt một cái, nhân tiện nói: "đáp hoàn toàn sai lầm rồi." Phượng Minh ngây người, "Sai lầm rồi?" Còn hoàn toàn? Không thể nào, ít nhất cũng cho đạt tiêu chuẩn một cái đi? Thu Tinh thay Phượng Minh bất bình nói: "Người cao to không nên nói lung tung, ngươi còn chưa có xem, như thế nào đã nói Minh vương hoàn toàn đáp sai lầm rồi?" "Đúng đúng! Ngươi căn bản là không có xem thôi." Liệt Trung Thạch nhún vai, làm ra một bộ dáng lực bất tòng tâm, "Đại ca nói đề này chỉ cần đáp hai chữ, hắn viết nhiều chữ như vậy, đương nhiên là sai lầm rồi." "Chỉ hai chữ?" Thu Lam tò mò hỏi. Liệt Đấu vẫn đứng ở bên cạnh, cầm lòng không được, vội vã chạy ra phía trước Liệt Trung Thạch, nói, "Kia hai chữ chính là thiên mệnh." "Thiên mệnh?" Phượng Minh lại bắt đầu vò đầu. Hảo... Đáp án huyền diệu a. Không hổ là đáp án Liệt Trung Lưu nghĩ ra. Vì cái gì là thiên mệnh a? "Lời đại ca muốn ta nhắn dùm ta đã nói xong, ta phải đi rồi a." Liệt Trung Thạch nói. Phượng Minh chạy nhanh hỏi: "Thừa tướng không có nói những thứ gì khác sao?" "Có, đại ca nói hắn bề bộn nhiều việc, Minh vương không cần đi quấy rầy hắn." "A?" Phượng Minh còn tính toán tìm Liệt Trung Lưu hỏi cho rõ ràng mà. Thu Nguyệt lưu luyến Tiểu Thu, một bên đùa với Tiểu Thu nói: "Đem Tiểu Thu lưu lại đây cùng bọn ta chơi đùa đi." Lời nói còn chưa dứt, Tiểu Thu giống như hiểu được nàng nói cái gì, chiêm chiếp kêu to, giống như sợ hãi bị bỏ lại, đột nhiên hoảng hốt nhảy lên bả vai Liệt Trung Thạch, móng vuốt nhỏ gắt gao bám lấy quần áo của Liệt Trung Thạch, một bộ dáng dù chết cũng không muốn phải lưu lại. Thu Nguyệt Thu Tinh một trận ảo não thở dài. Chờ cho Liệt Trung Thạch bước đi, Phượng Minh trở về thấy trên bàn một đống lộn xộn những "Công tích vĩ đại ", lại không khỏi uể oải. Khó có được lúc hắn cố gắng hăng hái như vậy, nếu Dung Điềm ở đây, không biết sẽ khích lệ hắn như thế nào mà. Liệt Trung Lưu cố tình ngay cả xem cũng không xem, gọi người lại đây truyền lời, bằng một đáp án liền phủ quyết. Lão sư thật là tàn nhẫn a. Thu Lam thấy hắn có vẻ không vui, nói: "Minh vương, ta đem những thứ này đều thu lại đi". "Minh vương không cần khổ sở, mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ Thừa tướng giao cho cuối cùng cũng là đã hoàn thành. Minh vương một chút cũng không có nhàn hạ, chúng ta cũng có thể làm chứng mà." Thu Nguyệt Thu Tinh ở bên cạnh líu ríu. Dung Hổ vừa mới từ phía sau đi lại đây, vào nhà liền phát hiện không khí không đúng, ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy?" Thu Lam thấp giọng nói: "Thừa tướng thật là, Minh vương khổ khổ cực cực viết đáp án, vậy mà hắn ngay cả xem cũng không liếc mắt một cái. Còn nói mình bề bộn nhiều việc, bảo Minh vương đừng đi quấy rầy hắn." Liền đem sự tình Liệt Trung Thạch tới đây kể lại tường tận tỉ mỉ một lần. Dung Hổ nghe xong, trầm ngâm một hồi nói: "Đại vương có nói qua, Thừa tướng xử sự có tính toán, kiến thức thâm sâu, trong mỗi một từ đều có huyền cơ. Thiên mệnh... Ân, thiên mệnh hai chữ này, nhìn như đơn giản, trên thực tế ẩn chứa đạo lý rất sâu. Minh vương không bằng cẩn thận suy tư về lời nói của Thừa tướng một chút." Phượng Minh đang ngẩn người ở trên ghế, nghe Dung Hổ nói như vậy, mới hồi phục tinh thần lại, yên lặng gật đầu nói: "Thiên mệnh...". Sắp tới phải xuất phát, Dung Điềm lại không ở bên người. Hắn lần này, nhất định phải hảo hảo thúc đẩy não bộ lĩnh hội chỉ thị của Liệt Trung Lưu mới được. Vài ngày kế tiếp, quả nhiên Liệt Trung Lưu không hề xuất hiện. Phượng Minh nghe theo đề nghị của Dung Hổ, cẩn thận đem một trăm đề mục Liệt Trung Lưu đưa cho thật sự xem kĩ một lần nữa, suy nghĩ sâu xa ý tứ của hai chữ "Thiên mệnh", phi thường ngoan ngoãn không có chạy loạn khắp nơi, ngay cả Thu Lam cũng cười nói "Thừa tướng so với Đại vương càng làm cho Minh vương nghe lời mà." Bất tri bất giác, kế hoạch vĩ đại chu du các nước, đã muốn làm hắn lửa sém lông mày. Năm ngày sau, người được phái đi đã mang lời nhắn về. La Đăng thống lĩnh đội thuyền lớn của Tiêu gia, bốn ngày sau sẽ đợi ở bến tàu gần thành Việt Trọng, đến lúc đó Tiêu gia cao thủ đoàn cũng sẽ đuổi tới, hộ tống vị Thiếu chủ nổi tiếng thiên hạ của bọn họ. "Ngày lớn cuối cùng tới rồi!" Dung Hổ được tin tức, chạy tới hướng Phượng Minh bẩm báo, "Thừa tướng đã biết tin tức vừa được mang về. Thừa tướng nói, trong núi có một con đường tắt, có thể cho chúng ta trong 4 ngày kịp đi ra bến tàu đã cùng La Đăng ước định. Thu Nguyệt kinh hô, "Đây không phải là hôm nay xuất phát sao?" "Đúng, hôm nay xuất phát." Chuyến chu du lớn được vạn chúng chờ mong vẫn làm Phượng Minh bất an không yên rốt cục phải bắt đầu rồi! Mọi người một trận kích động, ồ lên. Phượng Minh nghĩ đến việc phải xuất phát đi chu du các quốc gia, bất giác tinh thần đại chấn, hai mắt sáng lên nói: "Tốt! Hành lý Thu Lam các nàng đều đã chuẩn bị tốt, ta cũng không có cái gì phải chuẩn bị. Đi gặp qua Thừa tướng là có thể cáo từ. Bất quá nếu gặp mặt, Thừa tướng hỏi ý tứ của thiên mệnh thì phải làm sao bây giờ? Hắn thích nhất hỏi ta vấn đề..." Hắn nhíu mi nói, "Ta nghĩ mấy ngày nay, loáng thoáng đã có điểm hiểu được, bất quá nếu nói ra, tựa hồ lại không biết phải nói như thế nào." "Minh vương cứ yên tâm đi!" Dung Hổ cười nói: "Ta vừa rồi cũng cùng Thừa tướng nói ngươi sẽ đi cáo từ hắn, Thừa tướng nói không cần. Thiên mệnh ở trong đó có một cái ý tứ, chính là muốn Minh vương thoải mái mà làm việc, không cần chần chừ lo lắng. Thành bại đều có thiên mệnh, làm việc không cần quá mức lo lắng. Về phần ý tứ này của hắn, sẽ chờ Minh vương tự mình lĩnh hội bên trong chuyến du lịch lần này". Phượng Minh kinh ngạc hỏi: "Thừa tướng là nói chúng ta có thể đi luôn, ngay cả cáo từ đều không cần sao?" "Đúng." Lúc này, Liệt Trung Thạch mang theo Tiểu Thu cùng Liệt Đấu đến đây. Này hai lớn một bé như hình với bóng, xuất hiện cùng xuất hiện, rời đi tất nhiên cùng nhau rời đi, tựa như ngay cả cơ thể cũng giống nhau. Giờ phút này trên vai hai người đều đeo một cái tay nải không lớn không nhỏ, hình dạng lớn nhỏ không giống nhau, chính là màu sắc bất đồng mà thôi. Tay nải bố trên lưng Liệt Trung Thạch là màu đen, của Liệt Đấu là màu đỏ, thật vừa lúc cùng y phục của hắn xứng đắc thiên y vô phùng. Liệt Đấu thấy Phượng Minh, quả nhiên cũng nói: "đại thiếu gia chúng ta nói, Minh vương hôm nay xuất phát, không cần cáo biệt, dù sao cũng sẽ rất nhanh gặp lại." Phượng Minh giống như tiểu hài tử lần đầu tiên đi xa nhà, hi vọng được mọi người đưa tiễn một đoạn đường dài, xác định Liệt Trung Lưu thật sự tính toán gặp cũng không gặp sẽ đem hắn "Đuổi ra khỏi nhà", không khỏi có chút mờ mịt. Liệt Trung Thạch vẫn trộm nhìn biểu tình của hắn, bỗng nhiên ngây ngô cười nói, "Đại ca nói, nếu Minh vương lộ ra bộ dáng khổ sở, liền cùng Minh vương nói..." "Nói cái gì?" Phượng Minh đột nhiên ngẩng đầu. "Đại ca muốn ta nói với Minh vương, Minh vương chỉ cần bước ra khỏi thành Việt Trọng một bước, liền là một nam tử hán một mình đảm đương một phía, tâm tính ỷ lại gì đó Minh vương đều phải tiêu diệt đến hầu như không còn, bởi vì sinh tử của mỗi người đi theo Minh Vương đều phụ thuộc vào Minh vương. Minh vương hiểu chưa?" Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Hiểu được! Hiểu được!" Liệt Trung Lưu nói đúng, hắn sở dĩ rất muốn trước khi đi tái kiến Liệt Trung Lưu, thật sự là bị tâm lý ỷ lại làm cho không yên. Nguyên nhân đại khái là được Dung Điềm bảo hộ đã lâu, luôn cảm thấy để người khác quyết định sẽ an tâm hơn so với chính mình quyết định. Ra khỏi Việt Trọng thành, không muốn tình huống đảo ngược, không hề là hắn ỷ lại người khác, mà là mọi người ỷ lại hắn. Hắn sẽ phụ trách sinh tử của tất cả những người đi theo. Này, thật đúng là... Trách nhiệm trọng đại a. "Nếu không cần đi qua cáo từ Thừa tướng, như vậy Minh vương, chúng ta xuất phát đi." Phượng Minh nghiêm túc gật gật đầu, lộ ra biểu tình kiên nghị, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng ra con đường đá vụn nối thẳng tới cửa, nói: "Các huynh đệ, hướng Ô Mạn giang -- xuất phát!". Tình cảm mênh mông mãnh liệt tỏa ra, nhưng lại dùng mười phần giọng kinh kịch của Bắc Kinh, nghe giống như tiếng rống. "A!" Đồng Nhi nằm trên giường của Tây Lôi Đại vương quát to một tiếng, đột nhiên ngồi thẳng dậy, trên trán mồ hôi một trận dày đặc. Hắn dùng cánh tay run rẩy sờ sờ cái trán lạnh như băng, bàn tay hắn dính đầy mồ hôi lạnh. Tiếng bước chân kích động hỗn độn vang lên ngoài cửa. "Đại vương? Đại vương người khỏe chứ?" Đồng Nhi thất hồn lạc phách một lát, mới nhận ra đó là Chương Thúc từ nhỏ ở Đồng phủ nhìn chính mình lớn lên, hiện tại hắn là tâm phúc bên người mình, thở ra một hơi nói, "Vào đi, hiện tại là lúc nào?" "Khởi bẩm Đại vương, trời đã sáng rồi." Chương Thúc di chuyển thân hình to lớn của mình, đem màn cửa sổ bằng lụa mỏng ở trong tẩm cung Đại vương nhất loạt vén lên, dương quang sáng ngời đột nhiên lọt vào trong cung như tên bắn, ập vào mắt Đồng Nhi khiến trước mắt hắn nhất thời mơ hồ, vội giơ tay ngăn lại ánh mặt trời. Chương Thúc liền che lại ánh sáng, dùng ánh mắt vẩn đục đánh giá sắc mặt Đồng Nhi, "Đại vương, Đại vương lại gặp ác mộng?" Đồng Nhi gật gật đầu, hôm nay ngủ không yên, khiến cho khuôn mặt của hắn mất đi vài phần huyết sắc, bỗng nhiên dùng ngữ khí thô bạo, nói: "Lũ ngự y mỗi người đều là kẻ ăn không ngồi rồi, một chút hữu dụng cũng không có, chế nhiều thuốc an thần như vậy, thế nào lại không có lấy một chút công hiệu? Bổn vương vẫn là hàng đêm mơ thấy ác mộng, hừ. Nếu đêm nay còn gặp ác mộng, bổn vương nhất định phải chém đầu của tên ngự y họ Sở." "Đại vương, việc này trăm triệu không thể." Chương Thúc chậm chạp nói: "Đây chính là cháu họ hàng gần của Sở lão tướng quân mà, ngươi nếu giết hắn, nhất định đắc tội lớn với Sở lão tướng quân." Đồng Nhi không kiên nhẫn được, hừ nói, "Ta đã là Đại vương, còn khống chế không được một lão nhân? Sở Hiếu cái lão bất tử kia, tuổi đã nhiều rồi, nên sớm giao ra quân quyền rồi về nhà ăn cơm đi, còn cố tình mỗi ngày nửa sống nửa chết bước vào triều. Bổn vương phái tướng lãnh thân tín vào trong quân doanh, một đám bị hắn ngoài mặt thì khen ngợi sau lưng lại âm thầm ám hại, trong tay căn bản không có nhiều người có thể chỉ huy nhân mã. Ta xem hắn căn bản là có ý định cùng bổn vương đối nghịch!" Trong mắt hung quang chợt lóe. "Đại vương đã là Đại vương, còn sợ không đối phó được một tên Sở Hiếu?" Chương Thúc đối với tiểu chủ tử này chiếu cố từ nhỏ đến lớn, mặc kệ Đồng Nhi nổi giận đùng đùng đến mức nào, hắn lại vẫn như cũ chậm rãi, chậm rãi nói: "sự tình sau này, sau này tự nhiên có thể làm. Hiện tại Đại vương không thể cùng Sở tướng quân và các đại thần nảy sinh xung đột, vạn nhất Dung Điềm điều quân trở về công thành, còn phải dựa vào những người này đi đối phó Dung Điềm mà. Chờ đối phó Dung Điềm xong rồi, Đại vương trở lại đối phó bọn họ cũng không muộn, hiện tại đánh rắn động cỏ, đối Đại vương bất lợi a." Có lẽ là ngữ điệu chậm rì rì của hắn làm dịu đi tâm tình của Đồng Nhi, Đồng Nhi lẳng lặng nghe theo lời của hắn, cũng chậm rãi hạ xuống cơn tức, cúi đầu suy nghĩ một hồi, thở dài: "Hảo, bổn vương trước hết đối phó rồi Dung Điềm, sau đó từng bước từng bước đối phó bọn họ." Vẻ tàn nhẫn xẹt qua trên gương mặt trẻ tuổi của hắn. Cách một hồi, hắn hướng Chương Thúc thấp giọng nói "Chương Thúc, gần đây bổn vương hàng đêm gặp ác mộng, nỗi lòng thực bất an, mỗi ngày đều mộng về các trường hợp giết chóc, Dung Điềm cầm kiếm hướng ta đâm tới, một kiếm đâm xuyên qua tâm phế, cư nhiên còn lôi trái tim ra, đặt ở trên thân kiếm........ Ngươi cảm thấy Dung Điềm sẽ phản công Tây Lôi sao? Nếu là phản công, hắn... lại làm sao có đủ binh mã để tấn công một đại quốc?" Hắn cơ hồ là từ lúc lớn lên đã ngưỡng mộ Dung Điềm, thậm chí còn theo Dung Điềm học qua kiếm thuật một thời gian, đối với bản lĩnh của Dung Điềm phi thường rõ ràng. Vị tiền Tây Lôi vương bị hắn cướp lấy vương vị này, đối với hắn mà nói, đều đáng sợ hơn so với bất luận kẻ nào. Từ sau khi biết Dung Điềm chưa chết, hắn chưa từng có được một ngày an ổn. Sớm biết rằng làm Đại vương cũng sẽ ngày đêm lo lắng hãi hùng như vậy, nơi chốn chịu ràng buộc của quần thần, còn không bằng lúc trước làm một Đồng công tử có thể tùy ý phóng túng, thật không nên nghe theo lời xúi giục cái tên họ Dư kia, cùng Lộc Đan hợp mưu bắt giữ Phượng Minh, giành vương vị của Dung Điềm. Thật sự là nếu biết vậy thì đã chẳng làm. Mẫu thân của hắn là Tây Lôi công chúa, phụ thân lại là người Đồng gia, là huyết thống cao quý hàng thật giá thật. Bắt đầu từ lúc hắn còn nhỏ, trong gia tộc đã có người đối hắn nói, hắn vị công tử này, tương lai cũng là có cơ hội kế thừa vương vị Tây Lôi. Bởi vì, hắn so với vị thái tử trong hoàng cung Tây Lôi kia, thật sự là vĩ đại nhiều lắm. Lúc ấy hắn còn không rõ cái gì là vương vị, cái gì là quyền kế thừa, nhưng là có một câu hắn lại nhớ rất rõ -- hắn so với thái tử thì vĩ đại nhiều lắm. Thái tử? An Hà? An Hà sao có thể cùng so sánh với hắn? An Hà nhát gan, yếu đuối, hèn mọn, ngu xuẩn, dốt nát, tất cả các khuyết điểm trong thiên hạ tựa hồ An Hà đều có; là một kẻ đáng thương bị giấu ở chỗ sâu trong hoàng cung Tây Lôi, ngay cả mẹ ruột của hắn, vương hậu, cũng không thích hắn. An Hà có duy nhất một điểm có thể khích lệ, có lẽ chính là khuôn mặt đẹp kia. Nhưng là, từ khi Đồng Nhi ngẫu nhiên thấy hình ảnh An Hà bị Dung Điềm đặt ở dưới thân, kinh ngạc vô cùng, hắn chợt phát hiện, cho dù là sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, cũng thật sự không tính là ưu điểm gì. Thái tử bị Nhiếp chính vương đùa bỡn, này tính là cái thứ đồ vật gì? Vương quyền Tây Lôi, tương lai lại rơi vào trong tay một tên thấp hèn như vậy? Tây Lôi mọi người đều không muốn có một Đại vương như vậy. Bởi vậy, Đồng Nhi khi một mình tản bộ ở hoa viên liền đem An Hà đẩy vào trong nước, cũng không biết là mình đã làm một chuyện xấu, càng không biết là mình đã làm một việc nghiêm trọng. Dìm chết một người như An Hà, ở trong mắt của hắn, cùng với việc bóp chết một con con rệp không có gì bất đồng. Mà con rệp này, ở giữa hoàng cung lúc ẩn lúc hiện đã lâu, lâu đến mức Đồng Nhi nhịn không được phải xuống tay, ngoài ý muốn thống thống khoái khoái đẩy hắn một cái. Hẳn là chẳng có ai đi để ý một con rệp con. Nhưng chuyện trong thiên hạ, vô thường đến gần như buồn cười. An Hà được cứu trở về, rất giống như đã thay đổi thành một người khác. Nguyên bản Dung Điềm đối xử với An Hà rất tệ, sau lại đối xử với An Hà càng ngày càng tốt, mà nguyên bản Dung Điềm đối xử với hắn rất tốt, lại cách hắn càng ngày càng xa. Đồng Nhi vốn tính toán, An Hà vừa chết, mình chính là thái tử. Chờ hắn đi lên vương vị, Dung Điềm vẫn là đại thần tối trọng yếu, có Dung Điềm một người có khả năng giúp hắn, hắn có thể làm một thế hệ danh quân. Hắn yêu mến Dung Điềm, sùng bái Dung Điềm, tôn kính Dung Điềm. Kết quả, sự tình toàn bộ rối loạn. An Hà không chết mà được cứu về, không chỉ như thế, còn càng ngày càng được người kính yêu. Dung Điềm che chở hắn, quần thần khen hắn "Cơ trí ". Hắn đi sứ Phồn Giai, vốn hẳn là bị Phồn Giai công chúa xé thành tám mảnh, kết quả lại là An Hà mang Phồn Giai công chúa trở về, còn hóa giải đại chiến hết sức căng thẳng của hai nước. Dù là người thông minh gặp phải những sự việc như thế này, cũng sẽ càng ngày càng hồ đồ. Đồng Nhi càng ngày càng... hồ đồ hơn, tới cuối cùng, răng rắc! Sét đánh giữa trời quang, đánh vào trên cái đầu hồ đồ của hắn --- An Hà không phải thái tử, An Hà cũng không kêu An Hà, hắn kêu là Phượng Minh. Sự việc buồn cười nhất còn ở phía sau. Dung Điềm trong dự đoán của hắn là một trọng thần, lương thần, hẳn là phụ trợ hắn làm một thế hệ danh quân, nguyên lai mới là chánh chủ. "Đại vương hối hận?" Chương Thúc thấp giọng hỏi. Đồng Nhi im lặng không nói gì. Hối hận? Quá muộn. Ai kêu hắn bốc đồng, ra tay đẩy cái tên An Hà nguyên bản đáng chết kia một phen? Ai kêu hắn làm một cái động tác nho nhỏ, nhưng lại rơi vào trong mắt một tiểu thị nữ đáng chết? Ai làm cho tiểu cung nữ kia, thế nhưng chính là tình nhân cũ của An Hà? Ai làm cho bí mật đáng sợ này, nhưng lại chẳng biết tại sao truyền vào trong tai của Lộc Đan ở Đông Phàm? Lúc mật thư của Lộc Đan được Thái Thanh đưa đến tay hắn, Đồng Nhi cả kinh cả người mồ hôi lạnh ứa ra. Khác không nói, ý đồ mưu hại thái tử, cho dù là thế thân của thái tử, đó cũng là tử tội. Lộc Đan quốc sư kia đẹp như thiên tiên, nhưng lại độc như rắn rết, cho hắn hai lựa chọn. Hoặc là cùng Lộc Đan phối hợp, làm cho Lộc Đan có được Phượng Minh; hoặc là, sự việc năm đó hắn làm bị bại lộ trước mắt Dung Điềm. Nếu năm đó An Hà chính là một con rệp con, vậy hiện tại hắn là Phượng Minh, lại còn là bảo bối quan trọng nhất trong lòng Dung Điềm, muốn chạm vào cũng không chạm được. Năm đó hắn có ý đồ giết chết An Hà, cũng chính là Phượng Minh, sự tình nếu rơi vào trong tai Dung Điềm, sẽ có cái kết cục gì? Đồng Nhi đương nhiên sẽ không lựa chọn tự thú cùng tử vong. Hắn xuất thân cao quý như thế, hắn vĩ đại như thế, còn trẻ tuổi như vậy. Nếu sai không thể quay đầu lại, cũng chỉ có một không làm, hai không hối. Hắn hạ quyết tâm, viết một phong thư hồi âm đưa cho Lộc Đan, đáp ứng phối hợp với Lộc Đan thiết hạ kế sách, lừa dối đoạt lấy Phượng Minh mà Dung Điềm yêu mến nhất, chỉ cần Lộc Đan có thể cam đoan không tiết lộ bí mật của hắn. Hết thảy mọi chuyện, như vậy càng không thể vãn hồi, không thể vãn hồi. Cho tới bây giờ, hắn muốn ngủ yên ở trên long sàng Dung Điềm từng ngủ qua, lại hàng đêm ác mộng, hết hồn. Kế sách đã thiết hạ, nhưng nam nhân xinh đẹp ác độc nhất thiên hạ kia đã chết, nay chỉ còn lại hắn, này bất đắc dĩ, lúc trước vì muốn tự bảo vệ mình mà trở thành tòng phạm, nay ngày đêm chịu sự dày vò lo sợ bị Dung Điềm trả thù. Đây là cái đạo lý gì? "Đại vương hối hận sao?" Chương Thúc dùng âm điệu càng thêm thấp trầm, lại hỏi thêm một lần. Đồng Nhi lạnh lùng nói: "Bổn vương còn có cơ hội để hối hận sao?" "Đại vương hiểu được là tốt rồi." Chương Thúc bỗng nhiên liều mình ho khan một trận, thống khổ đè lại trong ngực, nửa ngày mới lại quay về, hữu khí vô lực nói: "Người trong hoàng cung này ai cũng có thể đổi ý, chỉ có Đại vương, là tuyệt đối không thể sinh ra ý hối hận. Dung Điềm ai cũng có thể tha thứ, nhưng hắn có thể bỏ qua cho Đại vương ngươi sao?" Đồng Nhi nghe xong, gật đầu nói: "Ta hiểu được." Ánh mắt của hắn vẫn là giống với thời tuổi trẻ, nhưng hiện tại, lại nhiều hơn một loại lạnh lùng từ trước đến giờ chưa từng có. "Còn có một chuyện, lão bộc muốn nói cùng Đại vương." "Chuyện gì?" "Về việc Đại vương gần đây gặp ác mộng..." "Ân?" "Ngự y liên tục dùng dược, một chút hiệu quả cũng không có, lão bộc xem, tựa hồ không giống như là bệnh." Đồng Nhi nghe ra không đúng, cau mày nói, "Không giống bệnh,vậy giống cái gì?" "Có thể hay không.... Có người âm thầm mưu hại Đại vương? Hoặc nguyền rủa, hoặc độc..." "Ai dám đại nghịch như vậy?" Đồng Nhi giận dữ, đột nhiên đứng lên, vẻ ngoan lệ xẹt qua con ngươi, oán hận nói: "Bọn họ dám...." "Đại vương không cần cho là vậy, lão bộc cũng chỉ là đoán....." Theo thông lệ, ở bên ngoài vài thị nữ hầu hạ bưng nước ấm, xiêm y, tân miệt chờ bước qua cánh cửa, Đồng Nhi liếc mắt một cái nhìn đến, giận dữ hét, "Ai gọi các ngươi vào? Đều cút hết đi cho bổn vương! Người tới a, tất cả những ai ra vào tẩm cung bổn vương mà không được cho phép, đều mang ra ngoài dùng gậy đánh chết! Thị vệ đâu, ở chỗ nào? Người đâu! Người đâu!" Vài thị nữ gặp họa trời giáng, sợ tới mức cả người phát run, đã đánh rơi đồ đạc, mỗi người phủ phục trên mặt đất, khóc cầu nói: "Đại vương tha mạng, Đại vương tha mạng!". Đồng Nhi làm sao chịu nghe, lớn tiếng gọi thị vệ tới, ra lệnh mang bọn họ ra ngoài giết chết. Chương Thúc ở bên cạnh nhẹ giọng nói "Đại vương tức giận làm gì? Thị nữ lỗ mãng, trách đánh vài cái là được rồi, nếu tùy tiện giết chết, e sợ người trong hoàng cung sinh ra oán hận." Đồng Nhi trên mặt hiện lên một tia do dự, suy nghĩ một lát, rồi lại cắn mạnh răng một cái, hung tợn nói: "Bổn vương xử lý các đại thần không được, chẳng lẽ ngay cả vài tên tiểu thị nữ cũng xử lý không được? Thị nữ theo hầu cũng chẳng khác gì những chuyện vặt vãnh), không đáng để ngươi vì bọn chúng mà lo lắng. Bất quá chuyện ngươi vừa mới nói đến, bổn vương lại cảm thấy rất có khả năng". Đồng Nhi biến sắc, trầm giọng nói: "Chương Thúc, người bổn vương tín nhiệm nhất chính là ngươi, chuyện này liên quan đến tính mạng của bổn vương, giao ngươi tự mình đi điều tra." Bị ủy thác trọng trách, Chương Thúc vẫn giữ bộ dáng trì độn, chậm rì rì nói: "Chuyện này, có cần lão bộc cùng với Đồng tướng quân thương lượng một chút hay không?" "Không cần." Đồng Nhi nhất quyết chặn đứng lời của hắn, hít một hơi, "Từ sau khi bổn vương quyết định hợp tác cùng Ly vương đối phó Dung Điềm, thái độ của thúc thúc càng ngày càng kỳ quái. Lần này khó có được cơ hội tập kích Dung Điềm, thúc thúc bỗng nhiên đưa ra ý muốn đích thân phục kích, bổn vương đã cảm thấy có điều gì cổ quái. Quả nhiên, chẳng những không phục kích thành công, còn hao tổn bao nhiêu nhân mã. Toàn quân bị diệt, chủ soái lại bình yên vô sự trở về, điều này sao có thể? Ta xem hắn căn bản là âm thầm cùng Dung Điềm......" Không biết nghĩ đến cái gì, nghi vấn xoay quanh trong đầu nhiều ngày tự nhiên lại có thể thốt ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đồng Nhi nắm chặt tay, ở giữa tẩm cung Đại vương to lớn như vậy thong thả bước đi hai vòng, đột nhiên buông nắm tay, có vẻ như đã thả lỏng đi rất nhiều, "Quên đi, dù sao ngươi đừng quan tâm, trước đem sự tình bổn vương gặp ác mộng tra xét rồi nói sau. Nếu bổn vương gặp ác mộng là có người cố ý làm hại, bổn vương nhất định phải đem người nọ chặt ra làm trăm mảnh." Đồng Nhi dừng một chút, hơi bất an hỏi: "Gần đây có tin tức gì của Dung Điềm không?" "Không có". "Dung Điềm từ sau khi rời khỏi doanh địa bị lửa thiêu hủy, liền hoàn toàn không có tung tích?" "Đúng vậy."Chương Thúc nói: "Bất quá, chúng ta đã làm theo phân phó của Đại vương, tận khả năng phái ra thám tử dò xét chung quanh, tin tưởng rất nhanh là có thể biết Dung Điềm ở đâu." Đồng Nhi đứng im một lát, bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh sợ, run giọng nói: "Chương Thúc, ngươi nói hắn có thể hay không đã tiến vào Tây Cầm?" "Đại vương không cần tự loạn." Chương Thúc nhìn nét mặt chấn kinh của Đồng Nhi, trong phút chốc, phảng phất ở giữa mi mắt vẫn là một tiểu công tử vừa mới mất đi mẹ ruột, đôi mắt già nua của Chương Thúc lại hé ra một tia trìu mến mờ nhạt, không khỏi dùng âm điệu mới trước đây hống hắn đi vào giấc ngủ, ôn nhu nói: "Đại vương là con trai ruột của Tây Lôi công chúa, là huyết mạch tôn quý của vương tộc. Đại vương e ngại Dung Điềm làm gì, ngài cùng Dung Điềm giống nhau, trên người lưu giữ dòng máu của vương tộc. Dung Điềm làm chuyện nghịch thiên, không chịu lấy vương hậu, còn mưu đồ bí mật nghĩ ra Quân Ân Lệnh, mưu toan dao động nền tảng lập quốc của Tây Lôi, cho dù là các vị tiên vương, cũng sẽ bỏ Dung Điềm mà lựa chọn Đại vương ngài." Đồng Nhi nghe hắn trấn an, dần dần an tĩnh lại, vẻ kinh sợ chậm rãi tan biến, bật hơi thấp giọng nói: "Không tồi, cho dù là các vị tiên vương, cũng sẽ không trách bổn vương......." Đứa nhỏ nếu như làm sai việc gì được người lớn tha thứ, liền lộ ra biểu tình hoàn toàn thoải mái. Chỉ có một cái chớp mắt này, mới có thể ở trên trên người hắn tìm về bóng dáng ương ngạnh bốc đồng của vị Đồng thiếu gia trước kia. Tiếng khóc la của thị nữ bị phạt bên ngoài đã dần dần lắng xuống, chỉ một lúc sau, chưởng hình thị vệ chạy lại bẩm báo, "Đại vương, thị nữ ra vào tẩm cung Đại vương đã giết chết toàn bộ." "Chết rồi thì mang ra ngoài mai táng, nói chuyện vô nghĩa làm cái gì?" Đồng Nhi không chút để ý phân phó một câu, khóe môi dật ra một tia tươi cười không thèm để ý, "Gọi bọn hắn trở vào trong dân gian tuyển một vài kẻ có bộ dáng đẹp lại đây. Chờ một chút, còn có nam hài tử trẻ tuổi, đêm nay mang vài tên nhu thuận một chút tới đây". Gương mặt đáng yêu, con ngươi hồn nhiên, thân thể non nớt, nói không chừng có thể xua đuổi ác mộng đáng sợ này. "Phân phó xuống dưới, bổn vương tối nay không ngủ ở tẩm cung, đem thái tử điện quét tước sạch sẽ, bổn vương phải ngủ ở đó. Đứng ngốc như vậy làm gì? Còn không mau chạy đi làm?" "Vâng! Cẩn tuân vương lệnh." Đồng Nhi nhìn người hầu đi làm việc mà bóng dáng nơm nớp lo sợ, khóe môi dương lên một đường cong vặn vẹo. Thái tử điện, hắn đêm nay phải ở chổ đó, dùng những thân thể non nớt dịu ngoan kia hảo hảo phát tiết một chút nỗi tức giận không có chỗ xả. Năm đó, Dung Điềm đè An Hà lại, không, là Phượng Minh, Minh vương chết tiệt, đè lại Phượng Minh thân thể trần truồng, tới tới lui lui trừu sáp, chính là thái tử điện. Phượng Minh, ngươi sớm nên là một con rệp bị giết chết cả vạn lần. Ngày sau nếu ngươi bị bổn vương bắt sống, nhất định ta sẽ đem ngươi đến thái tử điện. Tại nơi đó, bổn vương sẽ đem ngươi trở thành tên dâm đãng thấp hèn nhất thiên hạ, hung hăng tra tấn chà đạp, thẳng đến khi ngươi khóc rống lên cầu xin, bi thảm chết đi! Một con rệp con, làm thế nào lại có thể được mọi người trong thiên hạ ái mộ, thưởng thức, hoan hô? Đáng hận!