Phượng Vu Cửu Thiên
Chương 169 : Tiểu phượng hoàng sơ minh
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt, mang đến cảm giác ấm áp thoải mái. Phượng Minh mở mắt ra, nửa tỉnh nửa mê nhớ tới chuyện đêm qua, bên hông vẫn còn lại một tia tê dại, dùng ánh mắt chậm rãi nhìn ngắm căn phòng. Nhìn một hồi, khuôn mặt đoan đoan chính chính của Tây Lôi vương liền ấn đập vào mắt.
"Ngươi ở nhìn lén ta?"
"Cái gì nhìn lén? Bổn vương là quang minh chính đại mà nhìn." Dung Điềm vươn một ngón tay, điểm trúng chóp của mũi hắn.
Hắn cùng Phượng Minh nằm chung trên một cái giường ngủ bằng gấm, xoay người nằm nghiêng, chống một cánh tay lên đầu, đánh giá về Phượng Minh.
Phượng Minh chạm nhẹ nên chỗ vừa bị hắn điểm trúng, nhè nhẹ vỗ: "Ngươi một đêm không ngủ?"
"Ai nói vậy? Bổn vương mỗi ngày đều thức dậy sớm hơn so với tên lười biếng như ngươi."
"Dung Điềm."
"Ân?"
"Ánh mắt của ngươi bên trong đều là tơ máu." Phượng Minh học bộ dáng của hắn, vươn ngón trỏ điểm vào phía trên mũi hắn, dương trang đắc ý nói, "Giáp mặt nói dối, bị ta vạch trần đi?"
Đường đường cái mũi của Tây Lôi vương, chỉ sợ cũng chỉ có hắn dám như vậy tùy tiện nói chỉ liền chỉ. Tựa như tiểu bạch thỏ dùng móng vuốt khi dễ sư tử vương của rừng rậm.
Dung Điềm không nề hà mà đem bàn tay trắng nõn của hắn chộp vào trong tay mình, cau mày nói, "Ngươi hôm nay thế nào lại thông minh như vậy?"
"Vẫn là luyến tiếc ta sao?" Phượng Minh nhân thể dựa vào lồng ngực của hắn. Nhiệt độ cơ thể của Dung Điềm, bất luận thời điểm nào đều cao hơn so với hắn. Cảm giác thật ấm áp dễ chịu.
Phượng Minh bỗng nhiên thấp giọng nói, "Ta nghĩ lúc trước khởi hành, ta lấy thân phận thái tử đi sứ Phồn Giai, trước khi đi ngươi ngay cả mặt cũng không lộ, hại ta thương tâm vô cùng. Tới lúc này, mới biết được lúc phân li vẫn là không cần gặp mặt, bằng không sẽ càng thương tâm."
"Đứa ngốc." Dung Điềm cười rộ lên, cưng chiều nhìn hắn, "Ta xong xuôi sự tình liền tới tìm ngươi, không cần bao lâu là có thể gặp lại, thương tâm cái gì?"
Phượng Minh nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, ghé vào trong lồng ngực Dung Điềm, không hề lên tiếng.
(còn nữa...)
Phía dưới còn xôi không nhỉ? Phải chuẩn bị bao nhiêu khăn giấy cho cảnh này? (câu hỏi mang tính chất lừa tình =))
Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần dần tỏa ra sáng lạn, thiên địa chậm rãi thức tỉnh, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng người cước bộ, đều tự biết rằng thời gian ở chung còn lại không nhiều, hận không thể một giây có thể biến thành một ngày, một ngày lại thành một năm. Hai người ở trên giường ôm nhau, tưởng như chỉ cần im lặng tại nơi này, ngay cả ánh sáng trước mắt cũng không bị rung động, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
Nhưng tâm nguyện chính là tâm nguyện, chỉ chốc lát, tiếng bước chân đã muốn dừng ở trước cửa. Vài thanh âm quen thuộc ôn nhu của thị nữ truyền đến, "Đại vương, Minh vương, chúng ta tiến vào hầu hạ".
Cửa phòng thật cẩn thận bị đẩy ra, ánh mặt trời theo một phương hướng khác chiếu vào, trong phòng rộng lớn, hết thảy tựa hồ đều bị chiếu rọi, không có gì là ngưng lại hay thay đổi.
Dù sao cũng phải li khai, Dung Điềm dứt khoát buông Phượng Minh ra, bước từ trên giường xuống dưới, cười nói, "Tử Nham đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Có Tử Nham!" Thân ảnh Tử Nham hiện ra tại cửa phòng, một thân trang bị dùng để đi xa, trên đùi buộc nai nịt vững chắc, cẩn thận tỉ mỉ, bên hông giấu một đoản kiếm, trên lưng một cái tay nải đơn giản, toàn thân cao thấp tinh thần lanh lẹ, hướng tới Dung Điềm bẩm báo, "Đại vương, mọi việc cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Có thể ra đi."
Phượng Minh trong tâm đột nhiên chấn động. Hắn đến thời đại này tuy rằng cùng Dung Điềm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng đại đa số phân li đều là bất ngờ không kịp đề phòng, căn bản không có cơ hội cùng nhau thể nghiệm tâm tình mặt đối mặt mà li biệt. Mặc kệ trước đó củng cố tâm lí nhiều hay ít, tới giờ phút này, mới biết được nguyên lai loại cảm giác này khó chịu như thế nào.
Thu Lam tiến lên giúp Dung Điềm chuẩn bị trang phục, "Đại vương, đây là cách ăn mặc tầm thường của thương nhân mua bán thổ sản vùng núi. Nô tỳ giúp Đại vương mặc vào."
Dung Điềm gật đầu, Thu Nguyệt cũng đã đi tới, cùng Thu Lam một đạo hầu hạ Dung Điềm mặc quần áo.
Phượng Minh nhìn hắn đứng ở nơi đó, thản nhiên mặc hai thị nữ hầu hạ, thân hình cao lớn tuấn vĩ, giơ tay nhấc chân đều thong dong trấn định, cả người toát ra chí khí mà khắp thiên hạ này chỉ có Dung Điềm mới có được, tim càng đập mạnh càng thấy trầm. Giờ này khắc này, hắn mới biết mình cần Dung Điềm đến mức nào. Chỉ cần có Dung Điềm tại bên người, hắn cái gì đều không cần sợ, không cần lo lắng. Dung Điềm nếu không tại bên người, cho dù nhiều hơn nữa người bồi bên trái bên phải, cũng là vô dụng.
"Nhìn ánh mắt ngươi kìa! Không rời khỏi ta được phải không? Dung Điềm quay đầu thoáng nhìn, vừa vặn nhìn đến Phượng Minh đang chăm chú nhìn chính mình, biết trong lòng hắn lo lắng, cố ý cùng hắn đàm tiếu.
Phượng Minh sợ run một hồi, mới hướng Dung Điềm cười cười, lén hút một hơi khí thật dài, xốc lại tinh thần, nhảy xuống giường cài lại thắt lưng, tinh thần phấn chấn mà hô lên, "Thu Tinh đến đây, tuyển chọn quần áo xinh đẹp cho bản Minh vương thay. Lần này chu du các nước, ta chính là phải ngông nghênh bãi chừng cái giá, hiện ra khí thế mới được."
"Đúng vậy, Minh vương!" Thu Tinh cũng chạy nhanh lại đây hầu hạ.
Hai người thay quần áo xong, mọi người cũng đã chạy lại đây. Dung Hổ Liệt Nhi chân trước vào cửa, Liệt Trung Lưu chân sau, liền thấy Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu hai cái tên tiểu yêu tinh dáng người cao lớn cùng nhau đi tới.
Phượng Minh kỳ quái hỏi Liệt Trung Lưu, "Thế nào không thấy Liệt phu nhân?"
Liệt Trung Lưu cười tủm tỉm nói, "Nàng đã sớm hy vọng có một đồ đệ thông minh, ngày hôm qua thật vất vả chiếm được, đương nhiên phải lập tức bắt đầu ân cần dạy."
"Đại vương đã chuẩn bị tốt hay chưa?" Liệt Trung Lưu nhìn về phía Dung Điềm. Dung Điềm triển khai thân thủ, tiêu sái ở tại chỗ dạo qua một vòng, hướng Liệt Trung Lưu đang nhìn ngắm quần áo trên người hắn, "Thừa tướng cảm thấy như thế nào?"
Liệt Trung Lưu cẩn thận nhìn lướt qua, gật đầu nói, "Ân, quần áo đã đơn giản đi, thương nhân mua bán thổ sản vùng núi vừa lúc thường xuyên lui tới vùng này, mua thổ sản vùng núi rồi tiến vào bán cho Chiêu Bắc, loại trang phục và đạo cụ như thế này hẳn là không có sơ hở."
Dung Điềm cười nói, "Nếu Thừa tướng đều nhìn không ra sơ hở, vậy không thành vấn đề."
Phượng Minh vò đầu. Hai người bọn họ hôm qua mới mắt to trừng đôi mắt nhỏ, hôm nay thế nào liền cùng nhau ca ngợi nhau tốt như vậy?
Liệt Trung Lưu chuyển tầm mắt tới trên người Tử Nham, thưởng thức nói, "Xem Tử Nham mặc một thân này, so với khi hắn mặc giáp trụ lại là một bộ dáng khác."
"Thừa tướng, kỳ thật Tử Nham của chúng ta bộ dáng cũng không tồi đi? Cái đầu thật lớn, bả vai lại ngon, trong ngực lại nhiều thịt, ngươi có nghĩ muốn sờ thử xem không? Liệt Nhi sán lại khoác lấy bả vai Tử Nham, dùng khẩu khí của tên bán thịt heo mà cười nói.
Tử Nham không khách khí mà đem tay hắn đang khoát lên vai mình đẩy ra, cười mắng, "Tới địa ngục đi!"
"Ân, cũng thật không tồi." Liệt Trung Lưu nhìn Liệt Nhi nói, "Bất quá kẻ mà bản Thừa tướng thích nhất, vẫn là Liệt Nhi ngươi."
Hắn rõ ràng dùng khẩu khí đùa giỡn làm cho mọi người ồn ào.
Thu Nguyệt Thu Tinh nhất thời cùng nhau đứng lên kêu, "Chúng ta muốn đi cáo trạng! Chúng ta đi nói cho Liệt phu nhân! Nhất định phải nói cho Liệt phu nhân!"
Phượng Minh thấy bọn họ nói chuyện cao hứng, ở một bên ha hả cười không ngừng, thầm nghĩ, bọn họ đều sợ ta cùng Dung Điềm li biệt sẽ bị thương tâm, cố ý nói giỡn đến hống ta khoái hoạt. Lại cảm khái, lại cảm động. Hắn đến thời đại xa xưa này một thời gian cũng không ngắn, mỗi một ngày qua đi, liền thành thục hơn một chút. Nhìn hành vi của mọi người lúc trước đều có chút khó hiểu, tới tận bây giờ mới dần dần hiểu được, lại cảm thấy được đám người trước mắt kia cùng mình thân mật khắng khít, phảng phất thân nhân bình thường. Cho dù chỉ vì bọn họ, cũng muốn làm cho thiên hạ thái bình an nhàn.
Mọi người cười mãi, Tử Nham nhìn xem sắc trời, đối Dung Điềm nói, "Đại vương, chúng ta có phải hay không hẳn là..." Lời còn chưa dứt, ngừng lại, mắt lén nhìn sắc mặt của Phượng Minh.
Phượng Minh cắn chặt răng một cái, lộ ra vẻ tươi cười, "Đương nhiên là cần phải đi, xuất phát phía sau còn có thể đuổi theo một đoạn đường, chẳng lẽ các ngươi còn tính toán buổi tối xuất môn sao?"
Trong phòng an tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, Liệt Trung Lưu hỏi, "Đại vương có muốn lại cùng Phượng Minh nói chuyện thêm một hồi hay không?"
Mọi người không hẹn mà cùng nhau xoay người, tính lui ra ngoài, để cho Phượng Minh cùng Dung Điềm lại một mình ở chung một hồi.
"Không cần." Phượng Minh lắc đầu, thấy mọi người đều sửng sốt nhìn hắn, dậm chân nói, "Cũng không phải sinh ly tử biệt, sao phải dây dưa kéo dài làm cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, nói đi là đi, còn muốn lén đàm một hồi để làm chi?"
Lời còn chưa dứt, Dung Điềm vươn tay túm lấy vạt áo của hắn đem hắn áp sát vào người, cúi đầu hung hăng hôn một hơi, cười nói, "Không tồi, còn chưa có xuất môn, đã mượn ra khí thế của Tiêu gia Thiếu chủ đến đây. Trước tiên là phải nói, nam tử hán đại trượng phu, ta đi rồi nhưng không cho ngươi khóc sướt mướt. Hảo hảo bảo trọng chính mình, ta đi đây."
Dung Điềm ngẩng đầu lên, hướng ra bốn phía, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng chói lọi, trầm giọng nói, "Bổn vương đi đây!"
Mọi người bị uy nghiêm của hắn làm cho kinh sợ, cùng chắp tay mà nói, "Đại vương bảo trọng!"
Dung Hổ nói, "để chúng ta đưa Đại vương xuất môn..."
"Không nên bày vẽ nhiều nghi thức xã giao làm gì. Các ngươi giúp bổn vương hảo hảo coi chừng Phượng Minh là được. Thừa tướng cũng xin bảo trọng." Dung Điềm đối Liệt Trung Lưu chắp tay, Liệt Trung Lưu cũng mỉm cười đáp lễ. Dung Điềm vung tay, khẽ quát một tiếng, "Tử Nham, xuất phát!"
Dung Điềm ngạo nghễ cười dài, rảo bước ra cửa phòng.
Tử Nham tinh thần phấn chấn đi theo phía sau hắn, đoàn người cứ thế xa dần.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
114 chương
122 chương
5 chương
20 chương
571 chương
275 chương