Phượng Tù Hoàng
Chương 115
“Oái, ngươi lại tới làm gì?” Sở Ngọc đang sửa bài cho A Man, thấy có người gõ cửa liền ngẩng đầu lên. Thấy Thiên Như Kính đứng ở ngưỡng cửa, nàng không khỏi ngạc nhiên: “Tìm ta có việc gì sao?”
“Lên lớp…” Lời nói của Thiên Như Kính bỏ dở giữa chừng, hắn mới nhớ ra lịch học của hắn đã kết thúc từ ngày hôm qua. Hôm nay hắn quên mất, cứ theo quán tính đến phủ công chúa, sau khi nghe câu hỏi kinh ngạc của nàng mới sực nhớ.
Do hiệp ước riêng tư giữa hai người, Thiên Như Kính trở thành khách quen của phủ công chúa. Trong triều, chuyện thiên sư đại nhân trở thành khách thường xuyên của trưởng công chúa điện hạ đã trở thành đề tài bàn tán ồn ào náo nhiệt. Với thanh danh “bình nứt không sợ vỡ” của mình, Sở Ngọc đã sớm không quan tâm. Mà Thiên Như Kính cũng không để ý, không kiêng dè, không giải thích. Ngay cả người trong phủ công chúa cũng ngầm thừa nhận một loại “quan hệ đặc thù” nào đó giữa Thiên Như Kính và Sở Ngọc, nên hôm nay hắn cứ đi thẳng đến phòng nàng mà không có kẻ nào cản lại.
Thói quen thật đáng sợ!
Chỉ kinh ngạc hai giây, Thiên Như Kính lập tức khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nhớ nhầm!” Hắn xoay người theo đường cũ đi ra. Ra khỏi Đông Thượng các, hắn nhìn thấy A Man. Vốn cũng không để ý, nhưng lúc bước qua, không hiểu sao hắn bỗng quay lại nhìn thoáng qua.
A Man vẫn chỉ là A Man, nhưng Thiên Như Kính lại có cảm giác, người da đen này có điều gì đó không giống với lúc trước.
Nhìn vài lần cũng không phát hiện thấy điều khác lạ, sau khi bóng lưng A Man biến mất sau tường, Thiên Như Kính thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước ra khỏi phủ.
Dù có điều gì khác thường, cũng không liên quan đến hắn.
Thiên Như Kính rời đi một lát thì A Man tới chỗ Sở Ngọc. Như thường lệ, nàng dạy hắn nói một đoạn, sau đó dạy hắn viết chữ. Hắn học xong tám chữ, nàng hé miệng mỉm cười: “Hôm qua đã dạy ngươi cách viết tên ta, hôm nay học viết hai chữ đó đi!” Nàng viết mẫu hai chữ “Sở Ngọc” trên giấy, rồi bảo A Man viết theo.
Khiến Sở Ngọc kinh ngạc là, A Man cầm lấy bút lông cán sắt, chấm mực, cổ tay nhẹ run. Chỉ sau một nhịp hô hấp, hai chữ “Sở Ngọc” liền hiện ra trên giấy, ngay ngắn rõ ràng, thậm chí so với chữ của nàng còn đẹp hơn.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Sở Ngọc thật không dám tin là A Man viết. Nàng cơ hồ muốn hoài nghi là người khác viết thay. Từ khi A Man biết viết đến nay, chưa bao giờ đẹp như thế. Chuyện rốt cục là thế nào?
Sở Ngọc không dài dòng, hỏi thẳng vấn đề mình nghi vấn. Dựa theo năng lực của A Man, nếu nàng hỏi vòng vo, chỉ sợ đến chết cũng không có đáp án.
A Man cúi đầu, nhỏ giọng lắp bắp: “Đêm qua, một người, luyện tập”.
Sở Ngọc chậm rãi lặp lại lời hắn nói. Rồi nàng không khỏi mỉm cười: “Ngươi muốn nói, ngươi định tạo bất ngờ cho ta, nên tối qua tập viết tên ta, đúng không?’Thật ngoan! Thật đáng yêu!
Sở Ngọc vươn tay xoa đầu A Man. Nàng vẫn luôn thèm khát có một em trai hoặc em gái ngoan ngoãn, không ngờ vị khách lạ nước ngoài này lại cho nàng cảm giác đó.
A Man lén lút liếc nhìn Sở Ngọc, rồi chột dạ gật đầu.
Sở Ngọc vẫn đang đắm chìm trong niềm vui. Tuy A Man không làm được việc gì to tát, nhưng không hề có chút vụ lợi hay mục đích cá nhân nào, một lòng một dạ vì nàng. Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy cũng làm nàng vui vẻ lên rất nhiều.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy dưới mắt A Man có vết thâm quầng. Bởi vì hắn quá đen nên người khác không nhìn rõ vành mắt hắn thâm lại, và Sở Ngọc đang vui vẻ cao hứng cũng không phát hiện ra vẻ trốn tránh chột dạ của hắn.
Nàng thậm chí cũng không phát hiện ra, hôm nay A Man viết chữ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không giống cách gồng hết sức lực như hôm qua.
Sở Ngọc cho A Man về nghỉ, dặn hắn nên nghỉ sớm, thức đêm không tốt. A Man về phòng, cũng lên giường sắt nằm ngủ, nhưng đến nửa đêm, hắn lại mở to mắt ra.
Ngồi bật dậy, hắn làm chăn đệm bị rách toạc. Đi đôi guốc sắt ra ngoài, qua khỏi cửa, A Man nhìn thấy một bóng người y phục trắng, đứng dưới ánh trăng vừa mông lung vừa xa xôi.
“Rất đúng giờ!” Dung Chỉ cười dài, xoay người lại vẫy tay với A Man “Đến đây! Hôm nay ta lại dạy ngươi khống chế sức lực!” Nghe lời Dung Chỉ, A Man đi tới tiếp nhận chiếc bát sứ trong tay hắn. A Man bưng bát cẩn thận dè dặt, để tránh làm sánh nước trong bát ra ngoài, nhưng lại không may bóp nát cả chiếc bát.
Lại cầm chiếc bát khác lên, nghe theo hướng dẫn của Dung Chỉ, A Man cẩn thận làm từng động tác, dần dần kiềm chế khí lực trong cơ thể. Cho đến lúc Dung Chỉ bảo hắn tạm nghỉ, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi. Đặt chiếc bát đã có vết nứt xuống, A Man đứng cách Dung Chỉ không xa, chần chừ mở miệng: “Hôm nay, ta viết, tên nàng”.
Dung Chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giương mắt liếc nhìn hắn như cười như không: “Sau đó thì?”
A Man nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: “Ta không nói, là ngươi dạy” Câu nói này của hắn trôi chảy đáng ngạc nhiên.
“Rất tốt!” Dung Chỉ khẽ gật đầu.
“Ta cũng, không nói, ngươi, nửa đêm, dạy ta” Ngày hôm qua, và ngày hôm nay, đều bắt đầu từ nửa đêm.
“Càng tốt!” Nhìn vẻ mặt A Man càng lúc càng nặng nề, Dung Chỉ vẫn thản nhiên không đếm xỉa, dường như chuyện A Man nói không hề liên quan đến hắn.
“Ta, rất không, thoải mái!” A Man khẽ kêu lên “Lừa nàng, ta không thoải mái!” Hôm qua lúc nửa đêm, hắn đang dùng gậy sắt tập viết tên Sở Ngọc trên nền đất, người này đến tìm hắn, nói có thể dạy hắn cách dùng lực, giúp hắn có thể sinh hoạt như người bình thường, không phải động một chút là làm hỏng đồ, hoặc làm… bị thương ai đó.
Mà điều kiện trao đổi là, không được nói lại với Sở Ngọc. Nếu nàng phát hiện thay đổi bất thường, cũng chỉ có thể nói là nhờ Hoa Thác dạy.
Điều kiện quá hấp dẫn! Từ nhỏ đến lớn, vì sức khỏe kỳ lạ mà A Man rất khổ sở. Vì hắn quá khỏe, nên hơi chút là làm hỏng đồ và gây thương tích cho người khác, khiến không người nào muốn đến gần hắn. Nếu có thể thoát khỏi phiền nhiễu này, hắn sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì. Đêm qua khi nghe Dung Chỉ nói, hắn không nghĩ ngợi gì liền đồng ý luôn.
Cũng trong đêm qua, Dung Chỉ đã dạy hắn một số kỹ thuật khống chế sức lực cơ bản.
Nhưng lúc đối diện với Sở Ngọc mà nói dối, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác rất khó chịu, không muốn phải giấu diếm như vậy chút nào, và bỗng thấy tức giận Dung Chỉ.
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, ý cười trong vắt như ánh tuyết, nhưng cũng lạnh lùng băng giá: “Vì sao ngươi trung thành với công chúa như vậy?”
A Man cố gắng ngẫm nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một lý do: “Nàng, cho ta, thịt”
Dung Chỉ cười cười: “Chỉ vậy thôi sao? Nếu ta cam đoan cho ngươi thịt, ngươi sẽ rời bỏ nàng, theo ta chứ?”
A Man lắc đầu ngay tắp lự, không cần nghĩ ngợi gì.
Dung Chỉ cười nói: “Thịt của ta với của công chúa có gì khác nhau? Đều là cho ngươi thịt ăn, sao không đi theo ta mà cứ muốn ở cùng nàng? Ngươi nên biết rõ, ta có khả năng cho ngươi nhiều thịt hơn công chúa rất nhiều!”
A Man cũng thấy buồn phiền. Về lý thuyết, thịt của ai cũng như nhau cả, sao vừa rồi hắn lại không muốn nhỉ? Nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn tìm ra một lý do giải thích miễn cưỡng: “Nàng đến trước, ngươi sau!”
Có lẽ có rất nhiều lý do phức tạp, nhưng suy nghĩ đơn giản của A Man không giải thích được, cũng không muốn nghĩ nhiều. Một đáp án đơn giản nhưng đầy đủ nhất là: Sở Ngọc là người đầu tiên chủ động chìa tay ra cho hắn.
Đi theo nàng, sẽ có thịt để ăn.
Nàng là người đầu tiên nói với hắn như vậy.
Cho nên, hắn tình nguyện đi theo.***Sau khi Sở Ngọc về Kiến Khang được mấy ngày, triều đình phát sinh một vài chuyện, Đới Pháp Hưng bị giết.
Từ tin đồn xuất hiện trong bài đồng dao, triều đình có hai hoàng đế, nay “hoàng đế thật” bị “hoàng đế giả” xử lý.
Lưu Tử Nghiệp giết người cũng “sấm rền gió cuốn”, nhanh gọn như khi hắn cung cấp trai lơ cho công chúa tỷ tỷ. Đầu tiên hắn hạ chỉ cho Đới Pháp Hưng về quê dưỡng lão, vừa ra khỏi thành lại hóa ra lệnh sung quân phương xa, cuối cùng là một chén rượu độc tự xử.
Sở Ngọc nghe được tin này, ngoại trừ giật mình trước động tác nhanh gọn của Lưu Tử Nghiệp, còn đối với việc Đới Pháp Hưng chết cũng không có gì bất ngờ. Nàng biết rõ, lúc ở huyện Sơn Âm, lời lẽ bài đồng dao đã thổi bùng lên sự bạo ngược của Lưu Tử Nghiệp, trở về triều hắn nhất định sẽ làm một trận mưa máu gió tanh.
Tất cả những người liên quan đến bài đồng dao tạo phản, đều phải chết.
Cùng lúc nghe tin Đới Pháp Hưng chết, Sở Ngọc nhận được thiếp mời.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
16 chương
98 chương
1 chương